Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 216: Phiên ngoại 50 câu hỏi đáp (2)


Đọc truyện Nhất Túy Hứa Phong Lưu – Chương 216: Phiên ngoại 50 câu hỏi đáp (2)

Thiên Ngoại Phi Hồ – Ngũ Thập Vấn Đáp Đệ Nhị Chương

Trong cánh cửa, các tủ sách vẫn được sắp hàng thẳng lối, những đồ vật trên án thư cũng không có gì thay đổi, duy nhất bất đồng chính là có một bóng đen trôi nổi giữa không trung, bóng đen dần dần hội tụ thành thật thể, treo lơ lửng trong khoảng không, kích thước cũng không quá lớn, mơ hồ có hình dáng của loài người, nhưng cũng có một chút khác biệt, dường như….có thêm một đôi tai nhọn?!

Chẳng lẽ là ma vật?!

Bên ngoài thư trai thiết lập kết giới, bình thường không người nào có thể tiến vào, trên người của Miểu Lan được linh khí hội tụ, lại từng là linh thể ở trong thư trai nên mới có thể tùy ý ra vào, muốn nói có một thứ khác xuất hiện ở nơi này thì quả thật thập phần cổ quái, vạn phần quỷ dị. Hiện giờ xem tình hình đúng là một con ma vật?! Ma vật lại xuất hiện bên trong thư trai của Xích Diêm tộc?!

“Ngay cả Ngải cũng không thể tùy ý đi vào kết giới của tế ti….” Kết giới của tế ti chính là một bức màn che chắn, cũng là ác mộng của những kẻ muốn xâm nhập thư trai, Quyết Vân chăm chú nhìn vào bên trong, cảm thấy không thể tin được, làm sao lại có ma vật xâm nhập?

Hoài Nhiễm gật đầu, nghiêm túc đáp lại, “Kết giới mà vương đã thiết lập thì không người nào có thể dễ dàng bước qua, điểm này tuyệt đối không sai.” Đừng nói là người sống, ngay cả người chết cũng đừng nghĩ đến.

Mọi người cùng nhau gật đầu, tuyệt đối không hề hoài nghi điểm này, nhưng đúng là vì vậy nên thứ ở bên trong càng thêm kỳ dị. Tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng vào nơi đó, trong lòng mang theo đủ loại suy đoán, người nào có thể xâm nhập kết giới mà tế ti đã thiết lập?

“Tất cả sinh linh trên đời, hết thảy vạn vật đều không thể xâm nhập kết giới này, trừ phi…..” Long Phạm dừng lại lời nói ngay cửa miệng, dường như có chút đăm chiêu nhìn chăm chú cảnh tượng ở bên trong.

“Trừ phi không phải ở trên đời này.” Lăng Lạc Viêm khoanh tay mà đứng, nói tiếp lời của Long Phạm, ánh mắt hứng thú nhìn xuyên qua kết giới.

Thứ ở trong cửa đang dần dần hình thành, bóng đen thu lại, sau đó bắt đầu có một thứ xuất hiện trước mặt mọi người. Trên đầu quả nhiên lộ ra một đôi tai, đôi tai mềm mại nhưng khác biệt với Linh Thư, nó có màu đỏ rực, vừa dài vừa nhọn, ngoại trừ hai cái lỗ tai còn có một chiếc đuôi màu hỏa hồng cực kỳ giống với Ngải, chiếc đuôi mềm mại bồng bềnh ôm lấy một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, lơ lửng giữa không trung đúng là một thiếu nữ nhỏ xinh chỉ lớn cỡ lòng bàn tay. (tỷ Ly đang tự sướng)

“Ai ai, có biết nhìn người ta như thế là rất bất lịch sự hay không?” Chiếc đuôi phe phẩy giữa không trung vài cái, nàng trừng mắt nhìn, ánh mắt xem ra thật sự hồn nhiên thuần khiết, bỗng nhiên lại lóe lên một vầng hào quang, liếc mắt một cái tựa hồ xem thấu tất cả mọi người, rồi dừng lại trên hai người nọ.

Bị nàng nhìn chăm chú, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm tiến lên vài bước, đều cảm giác có vài phần quái dị, “Ngươi đến từ dị thế?” Lời này là Lăng Lạc Viêm hỏi, từ trên người nàng, hắn cảm giác được có vài thứ bất đồng so với thế giới này.


“Quả nhiên là Viêm chủ!” Vèo một cái, thiếu nữ có đôi tai mềm mạ và chiếc đuôi dài rực lửa nhảy đến trước cửa, ngay khi chuẩn bị chạm vào kết giới thì dừng lại, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm cũng đang nhìn mình, ánh mắt không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới, bộ dáng nhảy lên làm cho người ta bất giác liên tưởng đến một loại động vật, bị nàng đánh giá như vậy khiến Lăng Lạc Viêm cảm thấy thú vị, cùng nàng đối mặt, trong khi nam nhân bên cạnh hắn lại lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Nụ cười cực kỳ nhợt nhạt, gần như chỉ là nhếch khóe miệng lên một chút, trầm ổn bình thản hóa thành ôn nhu, nhìn thấy sự ôn nhu như vậy thì thiếu nữ giống hồ ly bỗng nhiên nhảy về phía sau, một tiếng bùm vang lên, lúc này thiếu nữ đã thối lui mười bảy mười tám trượng, “A nha nha, đây chẳng phải là tế ti đại nhân hay sao, Hồ Ly mới vừa rồi bất cẩn, dường như đã phạm sai lầm, nhìn tông chủ của nhà người quá lâu có phải hay không?”

Hỏi thật cẩn thận, nhìn có vẻ rất khiếp đảm, trong mắt lại mang theo ý cười, thối lui mười bảy mười tám trượng nhưng nàng vẫn đang lơ lửng giữa không trung, nhưng lúc này không giống trước kia, sau một tiếng bùm vang lên, rồi làn khói tản đi, lúc này thiếu nữ xuất hiện trước mặt mọi người đã lớn giống như người bình thường, tà tà ngồi khoanh chân, trong lúc đang lơ lửng vẫn mang theo ý cười trong vắt, trên tay còn cầm một thứ gì đó.

“Đã thành thói quen rồi, tế ti của ta luôn luôn không biết khống chế chính mình.” Nghe nàng trêu đùa như thế nhưng cũng không có ác ý, Lăng Lạc Viêm giữ chặt tay của Long Phạm, vừa cười vừa chế nhạo, nhìn thoáng qua người bên cạnh, đón lấy ánh mắt của Long Phạm.

Hai người nhìn nhau, thần sắc của các trưởng lão và diệu sư dường như trở nên kỳ dị.

Quái lạ, tế ti như vậy mà còn gọi là không biết khống chế? Tế ti trải qua ngàn năm, không bị lây nhiễm bởi dục vọng trần tục, có thể khống chế hết thảy mọi thứ, vô luận là tình cảm hay những thứ khác. Muốn nói trên đời này người nào am hiểu khả năng khống chế nhất thì bất luận kẻ nào cũng sẽ tin tưởng nhất định đó là tế ti. Có thể kiểm soát tình cảm của nhân loại đến mức này, thì bọn hắn quả thực phải hoài nghi tế ti căn bản có được tình cảm giống như con người hay không.

Sau đó bởi bì tông chủ mà bọn hắn rốt cục nhìn thấy tế ti thất khống, hay nói cách khác chỉ có tông chủ mới có thể làm cho tế ti thất khống, mà bọn hắn tình nguyện không nhìn thấy sự mất kiếm soát này, cũng may số lần thất khống cũng không quá nhiều.

Mọi người cũng không biết lời này của Lăng Lạc Viêm còn mang thêm một hàm nghĩa khác. Long Phạm bị cái liếc mắt đầy ái muội của hắn nhìn lại thì vẻ mặt vẫn tự nhiên như bình thường, chỉ có đáy mắt xẹt qua vài phần ý cười, Long Phạm biết rõ hàm nghĩa của từ thất khống trong lời nói của Lăng Lạc Viêm là gì.

Hắn cũng không phủ nhận, hắn đã mất đi lực tự chủ đối với người ở bên cạnh, càng ngày càng yêu khiến hắn không muốn khống chế dục vọng của chính mình, bất luận là giữ lấy hay đơn thuần chỉ là ôm chặt, thậm chí là ánh mắt nhìn chăm chú cũng chỉ có thể thuộc về hắn.

Đánh giá ánh mắt của hai người đang truyền ra nhiệt độ, còn có ý cười u ám tràn đầy độc chiếm có thể xưng là quỷ bí ở dưới đáy mắt của bạch y bào tế ti, thiếu nữ không biết là ma vật hay là thứ gì khác bỗng nhiên giật giật hai chiếc tai, phe phẩy chiếc đuôi rực lửa ở phía sau cùng một bộ mặt tràn đầy hớn hở, “Quả thật là vậy, tế ti đại nhân thật sự rất không biết khống chế, bất quá Viêm chủ đã tập thành thói quen, còn rất thích thú, ta nói có đúng hay không?”

Ánh mắt thực mong chờ, chiếc đuôi rực lửa mềm mại ở phía sau đong đưa, xem ra nàng đang muốn được tán thưởng, Lăng Lạc Viêm như cười lại như không, dựa vào khung cửa, không hề phản bác, “Thật ra ngươi cũng có một chút hiểu biết về chuyện của chúng ta, ngươi đến từ thế giới kia, làm sao đến được, vì sao mà đến?”


Giống như biết rõ tính tình của hắn, thiếu nữ có đôi tai mềm mại như nhung không hề nhiều lời, khẽ nheo mắt lại tựa hồ không thấy rõ những thứ ở trước mặt, ánh mắt có một chút mông lung, miễn cưỡng cười hì hì rồi lộ ra vẻ mặt a dua, “Viêm chủ, tế ti đại nhân, Hồ Ly có việc khẩn cầu, không biết có được hay không….” Nàng nói xong thì giơ lên một thứ ở trong tay.

Tự xưng là Hồ Ly, đôi tai mềm mại đỏ rực cùng chiếc đuôi dài bồng bềnh, thứ mà nàng đang giơ lên cao là một trang giấy, trong trang giấy có chữ viết, đệ ra trước mặt hai người, khi đến gần thì lại trộm nhìn rồi đánh giá Lăng Lạc Viêm và Long Phạm vài lần, đáy mắt tràn đầy cẩn thận đang che giấu ý cười cổ quái.

“Là vì nó mà đến, chỉ cần các ngươi trả lời những vấn đề ở trên đây thì sẽ có bất ngờ đầy ngạc nhiên a!” Ngữ thanh thần bí, nàng không nói về thân phận của chính mình, cũng không nói làm sao lại có thể đến đây. Đứng trước kết giới, dường như biết được uy lực của nó nên không dám tới gần, đầu ngón tay cầm lấy tờ giấy rồi chuyền qua cho Lăng Lạc Viêm tiếp nhận.

1. xin hỏi Viêm chủ và tế ti đại nhân, chòm sao của các ngươi là gì?

Chỉ nhìn vào câu đầu tiên, hồng y Viêm chủ lập tức nhướng mi, “Chòm sao?”

Nhìn thấy kiểu chữ cùng câu hỏi thì hắn càng xác định nàng quả thật đến từ thế giới mà hắn đã từng ở đó, văn tự không thuộc về thế giới này, cũng chỉ có nơi đó mới có thể nhàm chán đến mức đem chòm sao làm đề tài, cùng với các câu hỏi ở phía dưới, không cần xem thì hắn cũng biết đó là những vấn đề đã từng được sử dụng vô số lần, lúc trước khi còn làm nghệ sĩ thì hắn đã phải trả lời ít nhất mười bảy mười tám lần mấy loại vấn đề này.

Chẳng qua lúc ấy nhằm vào chính là hắn và những đối tượng trong mấy vụ bê bối đầy tai tiếng, nhưng lần này lại là cùng với Long Phạm.

“Viêm chủ có phải cảm thấy rất quen thuộc hay không? Muốn trả lời một chút không, chỉ một lần là tốt rồi, về sau rốt cục sẽ không nhìn thấy Hồ Ly xuất hiện nữa a!” Vẻ mặt nịnh hót kề sát vào, nàng quan sát biểu tình trên mặt của hai người, “Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần viết đáp án lên tờ giấy là tốt rồi. Thực sự không hề phiền phức một chút nào!”

“Đi vào nói sau.” Lăng Lạc Viêm tiến vào thư trai, hắn ngắm nghía cây bút trong tay, nhìn thấy bóng dáng của hắn, Long Phạm cũng bước vào.

Kết giới không có tác dụng đối với hai người bọn hắn, những người khác cũng không thể tùy ý ra vào, chỉ có thể tiếp tục ở trước cửa đứng chờ, nhướng cổ hướng vào bên trong, nhìn thấy tế ti vừa đi vào thì nữ tử cổ quái liền nhanh chóng trốn ra phía sau giá sách, chỉ lộ ra hai lỗ tai cùng một đôi mắt đang xoay tròn, làm ra bộ dáng vô cùng kiêng kỵ.

“Xong rồi xong rồi, nếu tế ti nghĩ rằng ta đến đây để dẫn tông chủ của hắn quay về thế giới kia, thì chẳng phải sẽ làm cho ta sống không bằng chết hay sao?” Thì thào tự nói, nàng nheo mắt nhíu mày, “Không đúng, là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, chết đi sống lại, sống lại rồi chết đi….” Rùng mình một cái, nàng lại rụt vào sâu một chút.


Không biết có phải nghe được lời thì thào của nàng hay không mà bạch y bào tế ti vô ý thản nhiên liếc mắt về phía sau một cái, ngay đúng nơi nàng đang đứng.

Mặc dù thị lực không tốt, không thấy rõ ánh mắt của tế ti như thế nào nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt đó. Chỉ lướt qua, rõ ràng trầm ổn như đại dương nhưng lại có một hơi thở âm u khủng bố làm cho người ta bất an lo sợ.

Vì sao Long Phạm lại đáp ứng Lăng Lạc Viêm vào đây, hơn nữa còn chủ động phối hợp, nàng không dám suy đoán, nhưng Lăng Lạc Viêm thì hiểu rõ. Mở ra cây bút ở trong tay, gõ vài cái lên trang giấy, hắn không để ý đến thân phận của nữ tử không phải ma cũng không phải người làm cho người ta hoài nghi, mỉm cười nhìn nam nhân đang ngồi ở trước mặt hắn, “Không giết nàng?”

Phía sau giá sách vang lên một tiếng hét kinh hãi, không ít quyển sách ầm ầm đổ xuống, giữa những khe hở giá sách có thể nhìn thấy chiếc đuôi đỏ rực đang ra sức lúc lắc, cố gắng giãy dụa.

Giống như chưa từng nghe thấy những âm thanh ồn ào, bạch y bào tế ti chỉ nhìn đến nụ cười ở trước mặt, “Nàng có liên hệ đến quá khứ của ngươi, đến từ thế giới kia, nếu có ý đồ gì khác thì sau đó lấy mạng của nàng cũng không muộn.” Không hề che giấu suy nghĩ ở trong lòng trước mặt Lăng Lạc Viêm, bên trong đôi mắt có hào quang u ám nhè nhẹ hiện lên

Nếu nàng có bất cứ điều gì dị thường thì Lăng Lạc Viêm rất rõ ràng Long Phạm sẽ làm như thế nào, hiện giờ không ra tay cũng chỉ vì nàng có quan hệ đến quá khứ của hắn. Nếu Long Phạm giết nàng thì chính là vì hắn, mà không giết cũng là vì hắn.

“Chỉ là mấy vấn đề, không bằng nhìn xem một chút, sau khi trả lời thì nàng có thể đưa ra một thứ gì đó.” Dường như không nhìn thấy thiếu nữ đang chật vật đứng dậy, Lăng Lạc Viêm liếc mắt một cái, ý cười thâm tình tựa hồ mang theo một vài nguy hiểm.

1. xin hỏi Viêm chủ và tế ti đại nhân, chòm sao của các ngươi là gì?

Cầm bút, tựa như ngày thường vẫn thẩm duyệt sổ sách, để cho Long Phạm ngồi kế bên, hắn lười nhác dựa người vào, đề bút hạ xuống, “Chòm sao àh, ngay cả sinh thần của mình mà ta còn không biết, làm sao biết được chòm sao, về phần Long Phạm….” Nhướng mắt liếc một cái, hắn tà tà cười rồi tiếp tục nói, “Chuyện ngàn năm trước không cần phải nhớ, ta nghĩ là Thiên Hạt.” (Thiên Hạt = Hổ Cáp, hay là chòm sao con bò cạp)

Thiên Hạt….Hồ Ly ở một bên cẩn thận nhìn vị tế ti không hề phủ định lời nói của Lăng Lạc Viêm, nàng trịnh trọng gật đầu đồng ý.

Long Phạm căn bản không để ý đến Thiên Hạt mà Lăng Lạc Viêm đang nói là thứ gì, chỉ nghe thấy câu nói không biết ngày sinh thần, nghĩ đến những việc mà Lăng Lạc Viêm đã trải qua trong quá khứ thì lại cảm thấy đau lòng, liền ôm chặt Lăng Lạc Viêm vào ngực.

Cảm nhận ra động tác của hắn, Lăng Lạc Viêm nhún vai, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.

2. Thích nhất loài động vật nào?

“Thích nhất loài động vật nào? Không có.” Hai chữ vừa viết xuống, Lăng Lạc Viêm không một chút do dự, Long Phạm bỗng nhiên mở miệng, “Chẳng lẽ không phải là loài chim?”


Nghe xong những lời này, có người tỉnh ngộ gật đầu, “Tiểu Dạ Dực quả thật là một loài chim không tồi….” Ra vẻ vuốt cằm, đôi mắt dưới mái tóc bạch kim xẹt qua một ý cười xảo quyệt, “Ngươi muốn ta viết tên hắn?”

“Ngươi có thể viết.” Long Phạm ôm chặt người bên cạnh, hai tay chậm rãi vuốt ve mơn trớn ở ngay thắt lưng, thậm chí còn nhướng mắt nhìn Lăng Lạc Viêm đang mỉm cười.

Lăng Lạc Viêm tuyệt đối không nghi ngờ nếu hắn thực sự viết như vậy thì người đầu tiên gặp tai ương chính là Dạ Dực, rồi sau đó sẽ đến phiên con hồ ly này, vì để bảo vệ động vật hoang dã, hắn có lẽ không nên thay đổi đáp án, “Bản tông chủ không thích động vật, nếu muốn nói thì…”

“Có lẽ chính là loài cầm thú nào đó càng làm cho lòng người cảm thấy ngứa ngáy, đặc biệt là lúc phát tình, giữ chặt ta không buông.” Lăng Lạc Viêm khẽ nói một cách ái muội, hơi thở nóng rực lướt qua bên tai của Long Phạm, lời nói trầm thấp lại thong thả, rõ ràng là đang dụ dỗ. Đối với tế ti đã sớm bị thất khống mà nói, thì hiển nhiên đây là một loại khiêu khích cực hạn.

Mặc dù có người ngoài ở phía sau, bọn hắn vẫn giống như ở chỗ không người, bắt đầu ôm hôn. Đang muốn truy vấn tế ti Long Pham thích loài động vật gì thì Hồ Ly bỗng nhiên dừng lại cước bộ, che mặt nhìn cảnh tượng ở trước mắt, quyết định không nên đi quấy rầy, đáp án đã sớm có sẵn. Tế ti Long Phạm không hề có hứng thú với bất cứ thứ gì, tất cả hứng thú của hắn đều ở trên một người, hiện tại đang đem hứng thú chuyển thành hành động. Hồ Ly thừa cơ hội này phải nhìn cho đã mắt.

Chỉ tiếc lúc xuất môn quên mang theo mắt kính, vội vã muốn nhìn rõ ràng cảnh tượng ở trước mặt, Hồ Ly cực lực nheo mắt lại, không dám đến gần, chỉ có thể ngửa đầu nhìn về hướng kia, lúc này hai người đã dời môi.

3. Món ăn yêu thích nhất?

“Món ăn yêu thích nhất, vấn đề này….” Lăng Lạc Viêm không quá để ý đến việc ăn uống, trong tộc chuẩn bị đều là những món ăn thượng hạng, cơ bản không có cái gì quá đặc biệt. Long Phạm lại mở miệng trả lời, “Món thích ăn nhất, mới vừa nếm qua.”

Mặc kệ là hôn môi hay là thân thể này, hết thảy những thứ thuộc về Lạc Viêm đều là hắn thích nhất. Đôi mắt màu thanh lam lộ ra ý cười, ung dung thản nhiên, hàm nghĩa trong lời nói làm cho Lăng Lạc Viêm liếc mắt một cái, tràn đầy chế nhạo, “Đáp án của ta cũng vậy, món ăn mà bản tông chủ thích nhất là tế ti đại nhân của ta, chẳng qua không cần phải đặt lên bàn để ăn mà thôi.”

“Không giống, tế ti đạ nhân không cần ăn, chỉ cần ăn Viêm chủ là tốt rồi! Hơn nữa là thường xuyên ăn, ngày nào cũng ăn, Viêm chủ lâu lâu mới có thể ăn một lần….” Hồ Ly từ bên cạnh nhảy ra để bổ sung cho đáp án của vấn đề này, vẫn chưa nói xong thì đã bị đôi mắt đầy thâm tình lộ ra sắc bén làm cho khiếp đảm.

“Ách, tiếp tục, tiếp tục.” Làm bộ như chưa từng nói điều gì, nàng nhát gan lui về phía sau, chỉ thấy ở bên án thư truyền đến tiếng cười, tiếng cười kia đúng là xuất phát từ miệng của tế ti Long Phạm.

“Ta nói rồi, không cho phép ngươi cười với người khác.” Thần sắc trở nên lạnh lùng, Lăng Lạc Viêm nắm lấy vạt y bào của Long Phạm, cắn xuống bờ môi của hắn, ngữ thanh tràn đầy cảnh cáo.

“Ân, tông chủ của ta.” Liếm lên môi của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm cũng nhẹ nhàng cắn xuống, vừa mỉm cười vừa trả lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.