Đọc truyện Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao – Chương 90
Edit+Beta: Minh Miu
Đại Tráng và An Trình đều lắp bắp kinh hãi, nhất là Đại Tráng, trợn tròn tròng mắt nhìn người đàn ông trước mắt có dung mạo tương tự mình, nửa buổi đều nói không ra một câu.
Bùi Vĩ Trạch cho rằng đả động được Đại Tráng, liền lấy ra bóp da, lấy ra một tấm hình, chỉ vào thiếu niên mười mấy tuổi trên tấm hình, ôn nhu nói với Đại Tráng: “Xem, đây là em trai con, tên của nó là Tiểu Hâm. Tiểu Hâm vẫn muốn có một người anh trai, nếu biết là con, nhất định sẽ rất vui. Còn có, Đại Tráng, nếu như có thể trở về, sau này, ta sẽ đối xử với hai anh em các người như nhau. Cho nên, một nửa gia sản này, cho con là chuyện đương nhiên.”
Em trai?
An Trình nhíu lông mày, trực giác sự việc không có đơn giản như vậy.
Đại Tráng căn bản không có để ý em trai cái quỷ gì, suy nghĩ của anh còn dừng lại tại mười tỷ đô la Bùi Vĩ Trạch nhắc tới.
Một cơn tức giận từ trong nội tâm Đại Tráng dâng lên, dần dần dâng lên đến não.
Mười tỷ đô la!
Đclmm! Hắn sớm đi làm cái gì rồi hả?
Cho dù chỉ là số lẽ của mười tỷ đô la, nếu như treo giải thưởng cả nước để tìm người, cũng nên tìm được mẹ con hai người họ đi à nha?
Nghĩ đến mẹ liệt nửa người nằm ở trên giường năm năm, đến lúc chết, tình cảnh bắp chân gần như héo rút, Đại Tráng nghĩ mà đau lòng, nếu là có tiền, chỉ sợ mười vạn nhân dân tệ cũng đủ đến bệnh viện lớn ở MA, bệnh tình của mẹ kì thật cũng không phải quá nghiêm trọng, được chữa trị nhất định có thể khỏe, nhưng, mẹ chính là tiếc tiền, không nỡ để con trai quá cực khổ, đến cuối cùng, mẹ buông tay đi tây thiên, đó cũng là một loại cách nghĩ “Ta chết đi, liền miễn liên lụy ngày tháng cực khổ cho Đại Tráng“.
Hắn lại có tiền như vậy, có tiền như vậy.
Mười tỷ đô la! Nện người chơi sao?
Còn làm ra vẻ mặt thống khổ hối hận cho ai xem? Cho ai xem?
Đại Tráng bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên, trong mắt thoáng hiện lên ngọn lửa phẫn nộ, một chuỗi câu nói chọc tức giống như mưa đập thốt ra: “Ông bây giờ cầm mười tỷ đô la ra, chẳng lẽ coi như đốt tiền âm phủ cho mẹ sao?”
An Trình không nghĩ tới Đại Tráng cảm xúc vốn dĩ luôn rất ôn hòa sẽ kích động như thế, vốn muốn kéo anh ngồi xuống, nghĩ lại, lại bỏ qua.
Đại Tráng khi còn bé không thiếu tình thương của ba, có ba nuôi nuôi dưỡng, nhưng, thân thể ba nuôi tàn tật tại thôn Đại Đồng sớm cũng không phải là bí mật, mới đưa tới nhiều lời lạnh lùng mỉa mai như vậy. Mẹ Đại Tráng cuộc sống gian nan, mà Đại Tráng thời gian dần dần lớn lên cũng hiểu chuyện trong nội tâm cũng sẽ không dễ chịu. Nghĩ đến lúc đó tình cảnh Đại Tráng vẫn là tiểu đậu đinh phải nhẫn nhịn bị bạn bè trào phúng, An Trình cảm thấy hiện tại Đại Tráng lửa giận ngút trời cũng rất là bình thường.
Bùi Vĩ Trạch ngạc nhiên nhìn vẻ mặt ghét cay ghét đắng của Đại Tráng, thấp giọng nói: “Không phải, không phải như vậy. Ta nghĩ đến con sẽ thích…””Thích cái gì? Thích tiền?” Đại Tráng nhìn chằm chằm Bùi Vĩ Trạch, mỉa mai hỏi: “Đúng vậy, không có người không thích tiền, chỉ có điều, làm người cũng nên có vài phần cốt khí, tiền của ông, tôi, không, thích.”
Đại Tráng trong mắt ghét cay ghét đắng hết sức rõ ràng, xiết chặt nắm đấm… để cho Bùi Vĩ Trạch phong vân một cõi trên chiến trường, vênh mặt hất hàm sai khiến người đàn ông cúi đầu, nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Các loại xảo quyệt giải thích dưới ánh mắt chất vấn thẳng thắn đều là vô lực yếu ớt.
Huống chi, hắn còn muốn tiếp tục có lỗi với anh…
“Thực xin lỗi” ba chữ đơn giản vô cùng, nhưng lại thần kì vạn năng, khiến Bùi Vĩ Trạch cẩn thận lẩn tránh Đại Tráng tiếp tục chất vấn.
Ba chữ khiêm tốn này, cộng thêm Bùi Vĩ Trạch hốc mắt phiến lệ bộ dạng thành khẩn, khiến cho cơn tức giận của Đại Tráng từ từ lắng xuống.
Nhân viên phục vụ hợp thời mà tiến vào, đặt chén trà nóng trước mặt ba vị khách.
Không khí khẩn trương dần dần lắng xuống.
Hương vị nhàn nhạt của trà Long Tĩnh tràn ngập trong phòng, làm cho lí trí của Đại Tráng dần dần bình phục, anh chợt nhớ tới cái gì, cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi không có đọc qua bao nhiêu sách, nhưng, đạo lý không công không nhận lộc vẫn là hiểu được. Ông rốt cục là tới làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì tìm tôi trở về làm người thừa kế? Ha ha, tôi buổi sáng thức dậy không có giẫm phân chó, làm sao lại đụng được vận may như vậy? Ông ngược lại là đem mục đích của ông nói cho tôi nghe một chút đi.”
Sắc mặt lạnh lùng, ngôn ngữ kịch liệt ác liệt, là An Trình cho tới bây giờ chưa thấy qua Đại Tráng như vậy.
Có thể thấy được, một cọc chuyện cũ năm xưa, chôn sâu ở trong nội tâm Đại Tráng, khi đó mang đến ảnh hưởng tâm lý cho anh không thể bảo là không lớn.
Bùi Vĩ Trạch sắc mặt trầm xuống, nói: “Đại Tráng, con tỉnh táo một chút. Chuyện đã qua, là ta có lỗi với mẹ của con, chỉ có điều, ta có nỗi khổ tâm riêng của ta, xác thực, ta nhát gan, rút lui, mà mẹ của con đi không từ giã, cũng khiến ta rất thương tâm. Nhưng, chuyện này, nói tóm lại, đều phải trách ta, sai lầm đều ở chỗ ta, ta đều nhận. Cho con mười tỷ, cũng không phải muốn lôi kéo thu mua con cái gì, chỉ vì để cho trong lòng con thoải mái một chút. Còn có, nói thật, ta thật đúng là có một yêu cầu với con…”
Trên mặt biểu hiện mâu thuẫn cùng thần sắc khốn quẫn chân thật, dừng lại trong chốc lát, mới rất nhanh nói ra: “Ta cần con trợ giúp. Xin lỗi, mới đến liền gây phiền toái cho con.”
Đại Tráng trợn trắng mắt nhìn hắn, dường như muốn đem cái bàn trước mắt hất lên.
Bùi Vĩ Trạch đối với ánh mắt phẫn nộ như vậy của Đại Tráng, dường như muốn câm miệng, nhưng, nghĩ đến con trai nhỏ còn chút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh ở bên kia đại dương, chỉ phải kiên trì nói tiếp: “Tiểu Hâm em trai của con, hai năm trước bị bệnh bạch cầu, chúng ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều không được, bệnh tình của nó càng ngày càng gấp gáp, phải mau chóng làm phẫu thuật cấy ghép tủy, nói như vậy, mối quan hệ trực hệ dễ dàng thích hợp nhất, tiếp theo chính là anh em…”Đại Tráng rốt cục không thể nhịn được nữa mà đem cái bàn trước mắt hất lên.
Đclmm! Hóa ra ông ta đếm tìm, chính là vì cái này. Mười tỷ tính là cái gì? Mua mệnh của con trai ông ta sao? Ông ta đem mình xem là thứ gì? Vừa rồi thân mật gọi “con trai” “con trai”, kì thật chính là ống nghiệm đựng cốt tủy. Vậy Tiểu Hâm kia mới chính là con trai của ông ta, nhìn xem, để tâm nhiều hơn.
Chén trà trước mặt bay về phía Bùi Vĩ Trạch, nước vừa mới nấu giội thẳng vào bộ đồ vét đắt đỏ của Bùi Vĩ Trạch, trên ót, trên tóc, trên lông mi đều dính không ít lá trà, khiến hắn thoạt nhìn có chút chật vật.
An Trình nhíu mày, kéo tay Đại Tráng, nói: “Tức giận thì tức giận, này cũng làm quá khó nhìn rồi, người ta…được rồi, chúng ta đi.”
Bùi Vĩ Trạch lập tức nói: “Không sao, không sao, Đại Tráng tức giận ta có thể hiểu được, vốn là thỉnh cầu của ta không hợp tình lý, chỉ có điều…”
Hắn chuyển hướng Đại Tráng, âm điệu buồn bã: “Đại Tráng, xem như ta cầu con. Ta có lỗi với con rất nhiều, ta là thật tâm hối hận, nếu có thể, ta hy vọng về sau…”
“Không có về sau.” Đại Tráng kiên quyết nói: “Tôi lại cũng không muốn gặp lại ông, cũng không có người ba như ông. Nhưng…”
Đại Tráng dừng một lát, dứt khoát nói: “Tôi có thể kiểm tra tủy cho con ông, nếu như là hợp, tôi còn có thể làm cấy ghép tủy cho nó. Nhưng, không phải bởi vì nó là em trai gì của tôi, tôi sẽ không nhận, cũng không phải bởi vì mười tỷ kia của ông, giữ lại mua đất lập mộ cho ông. Tôi chỉ là, tôi là một con người, đạo nghĩa cùng tâm đồng tình cơ bản nhất của con người, không thể thấy chết mà không cứu, không giống ông, áo mũ chỉnh tề, hình người dạng chó, làm, toàn bộ không phải việc con người làm.”
Nói xong, Đại Tráng kéo tay An Trình, nói: “Đi thôi, vợ, đi về nhà.”
Bùi Vĩ Trạch tiu nghỉu như đất đai bị mất ngồi ở trên ghế, đồ vét ẩm ướt, trên mặt dính một ít lá trà, ngồi một mình xơ xác.
Vệ sĩ cũng không dám quấy rầy hắn, liền trông coi ở bên ngoài.
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên.
Bùi Vĩ Trạch nhận điện thoại, bên kia điện thoại là Bùi phu nhân giọng nữ mềm mại: “Vĩ Trạch, như thế nào rồi? Nó…đồng ý sao?”
“Ừm.”
Bùi phu nhân thở dài một hơi, nói: “Vậy anh tranh thủ thời gian mang nó đi kiểm tra độ phù hợp, hy vọng có thể tương thích.”
“Nó…không quan tâm tiền của chúng ta, còn nói, về sau, lại không muốn gặp lại anh nữa, gặp lại cũng là người qua đường.” Bùi Vĩ Trạch biểu lộ hiện ra vài phần đau lòng tự trách chân thật, đối với đầu dây bên kia nói: “Anh…thật sự là có lỗi với nó.”
Bùi phu nhân an ủi nói: “Sự tình đến quá đột ngột, nó thoáng cái không tiếp thu được, nói một vài lời nhảm nhí là có thể lý giải được, anh người làm ba làm gì cùng con trai so đo? Qua một thời gian ngắn nó sẽ nghĩ thông suốt, mười tỷ đấy, không ai có thể đơn giản cự tuyệt. Hiện tại việc cấp bách vẫn là phù hợp, nếu như có thể thành công, Tiểu Hâm liền cứu được, đến lúc đó chúng ta cùng một chỗ nghĩ biện pháp, đem nó nhận về.””Được.” Bùi Vĩ Trạch thở dài một tiếng, cúp điện thoại, suy nghĩ phiêu đến phương xa.
Cô ất ở trong trí nhớ, đã từng là chấp niệm của hắn, về sau, rời đi, bi thương, mệt mỏi, cũng liền, phai nhạt, đã quên.
Nếu không phải là vì Tiểu Hâm bệnh, hắn chọn vĩnh viễn quên.
Bởi vì, đứa bé trong bụng cô ấy, là căn cứ chính xác cô ấy yêu đương vụng trộm, là sỉ nhục chung của cô ấy và hắn.
Đại Tráng trở về nhà, như cũ rầu rĩ, mệt mỏi, không có tinh thần, ngay cả con trai đáng yêu quấn cánh tay nhỏ vui sướng chạy đến gọi “Ba, cưỡi ngựa” cũng không có tâm tư đi chọc cười.
An Trình biết rõ tâm tình anh không tốt, liền không đi phiền anh, ôm Bảo Bảo bỏ đi, để cho anh một mình ở trên ban công ngẩn người.
An Trình nghĩ, anh cần yên lặng một chút
Đại Tráng cũng không có yên tĩnh bao lâu, ước chừng nửa giờ sau liền đi ra, đoạt lấy Bảo Bảo trong tay An Trình, ném cao cao, đem Bảo Bảo chọc cười “khách khách khách”, cười đến chảy nước miếng, cọ trên bờ vai Đại Tráng.
Đại Tráng dùng ngón tay đâm đâm khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Bảo Bảo, nói: “Tiểu bại hoại, con đem quần áo của ba trở thành khăn lau miệng của con sao? Đây chính là bộ quần áo cao cấp chính cha của con chọn cho ba, một bộ hơn ngàn đồng đấy.”
Một chiếc áo sơ mi hơn một ngàn đồng chính là cực hạn mà Đại Tráng có thể tiếp nhận, ở trong mắt của anh, quần áo có thể mặc thì được rồi, về phần nhãn hiệu, không hiểu nổi, bộ quần áo mấy ngàn đồng cùng với bộ quần áo hơn mười đồng ở vỉa hè cũng không có gì quá khác biệt, đều có nút thắt ở cổ áo, không thiếu cái gì, chỉ là An Trình kiên trì nói không mặc tốt khiến cho cấp dưới cùng khách hàng xem thường, Đại Tráng mới dần dần chấp nhận mặc quần áo tốt hơn trước kia, chỉ là đau lòng tiền, dẫn đến An Trình cười nhạo anh nói: “Nói nhảm. Mặc áo sơ mi phải có nút áo có cổ áo, bằng không còn gọi là áo sơ mi sao? Vậy liền đổi tên thành áo ba lỗ đi. Quần áo tốt cùng quần áo khác chênh lệch rất lớn, người so với người, lớn lên đều có mắt có mũi, nhưng, có người lớn lên đẹp, ví dụ như em, có người lớn lên không đẹp.”
An Trình nghiêng người dựa vào trên tường, nhìn Đại Tráng túm khăn tay đến, cẩn thận từng li từng tí mà lau nước miếng trên áo sơ mi, trêu chọc nói: “Một chiếc áo sơ mi hơn một ngàn đồng mà thôi, không cần đau lòng như vậy, Đại Tráng, anh bây giờ có hơn mười tỷ đô la, một chiếc áo sơ mi này, liền cắt làm khăn lau đi.”
Đại Tráng tay trì trệ, nói: “Anh mới không cần tiền của ông ta.”
An Trình nói: “Vậy anh đồng ý ghép tủy cho đứa con kia của ông ta?”
Đại Tráng nhíu mày, nói: “Anh không phải nói rồi sao? Không vì cái gì khác, liền vì cứu người, bất luận là ai, cho dù là ăn mày bên đường, cầu đến trước cửa của anh, có thể giúp một tay liền giúp một tay.”
An Trình nhìn qua Đại Tráng, nói: “Nhưng, trong lòng anh không thoải mái.”
Đại Tráng ủ rũ ngồi xuống, nói: “Qua trận này thì tốt rồi. Anh chính là vì mẹ của anh mà không đáng, ai, cả đời liền hủy ở trong tay một người như vậy. Anh trước kia còn nghĩ đến, ông ta đến, không nói tảo mộ, ít nhất hướng linh vị mẹ anh bái tế một lần. Nhưng, ông ta đề cập cũng không đề cập tới chuyện này, chỉ muốn cứu mệnh đứa con kia của ông ta.”
An Trình liền ngồi xuống bên cạnh cạnh Đại Tráng, nói: “Đại Tráng, anh quá đơn thuần rồi. Ông ta nếu là trong lòng có mẹ anh, đã sớm tìm tới, ông ta nếu là trong lòng không có mẹ anh, liền giả vờ bái tế linh vị mẹ anh thì như thế nào?”
Đại Tráng cầm tờ giấy trong tay vo thành một cục, dùng sức hướng xa xa ném đi, nói: “Mặc kệ, lúc này giúp ông ta, về sau, không cần nhắc đến người này. Anh không có cha mẹ, cha mẹ sớm chết rồi, hợp tán tại thôn Đại Đồng.”
An Trình nhìn Đại Tráng cô đơn như vậy, chủ động ôm lấy đầu của anh, lại để cho anh dựa vào lồng ngực của mình, nói: “Chính là như vậy. Đã quên, chuyện không vui đều quên đi.”
Kết quả kiểm tra độ tương thích của Đại Tráng là ngày thứ ba liền có, Bùi Vĩ Trạch tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho phu nhân ở phía xa trùng dương bên kia, kinh hỉ nói: “Độ phù hợp tương thích. Bên trong năm điểm có bốn điểm phù hợp. Em mau mang theo Tiểu Hâm ngồi máy bay tới, nó không chịu đi Mỹ, chỉ có thể ở bên này làm giải phẫu.”
Bùi phu nhân cũng vui vô cùng, tự cho là thấy được ánh sáng rạng đông hy vọng, lúc này ra lệnh thuộc hạ đặt xong vé máy bay, mang theo con trai Bùi Quân Hâm bệnh tình nặng nề lao tới đại lục.
※※※※
Trong phòng đen kịt, một người đàn ông ngồi ở trên ghế lớn lưng hướng ra ngoài, nghe bọn thuộc hạ tất cung tất kính báo cáo: “…Bùi Vĩ Trạch rốt cục thuyết phục Điền Đại Tráng làm kiểm tra độ tương xứng, kết quả kiểm tra dựa theo phân phó của ngài sửa thành bốn điểm tương xứng, Bùi Vĩ Trạch vô cùng vui vẻ, Bùi phu nhân mang theo Bùi Quân Hâm tiến đến MA rồi, chắc hẳn rất nhanh sẽ tiến hành cấy tủy.”
“Hừ, không thể tưởng được Điền Đại Tráng này còn có mấy phần cốt khí, thậm chí ngay cả mười tỷ cũng không muốn. Không hổ là Tử Quân sinh. Vốn nó có thể là con của ta, nhưng.. đều do tên hỗn đãn Bùi Vĩ Trạch kia.” Người đàn ông cắn xì gà, trên đầu xì gà có một chút ánh sáng hồng chiếu ra cái cằm kiên nghị của hắn, bởi vì hàm răng cắn chặt, hiện ra ba phần âm trầm cùng dữ tợn.
“Được, kế tiếp tiến hành bước thứ hai, cấy tủy, để cho bọn họ thất bại.”
Bọn thuộc hạ cúi đầu gật đầu, nói: “Được, chúng tôi lập tức đi làm.” Lập tức rời khỏi phòng.
Người đàn ông tiếp tục hút xì gà, trong kẽ rằng nghiến răng nghiến lợi mà nói ra một câu: “Thù giết cha, mối hận đoạt vợ, nỗi khổ diệt gia, Bùi Vĩ Trạch, ta muốn một khoản một khoản cùng ngươi thanh toán.”