Đọc truyện Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao – Chương 70
Edit+Beta: Minh Miu
An Trình rất tức giận, lời vừa mới nói quả thưc nói vô ích rồi. Người này hiện tại như thế nào lại có đức hạnh này, làm sao lại sống chết quấn lấy dây dưa như vậy.
An Trình hung hăng nhìn chằm chằm Tạ Đạt Mẫn, thanh âm từ trong kẽ răng đi ra: “Tạ Đạt Mẫn. Anh giữ mặt mũi một chút. Đừng ồn ào khó coi như vậy, về sau cũng không thể làm bạn bè được nữa.”
Tạ Đạt Mẫn ngoan cường nói: “An Trình, anh chỉ muốn một cơ hội cạnh tranh công bằng mà thôi. Anh cũng không tin, tình cảm bảy năm của chúng ta, không bằng anh ta một người nạy góc tường…”
Đại Tráng vốn cũng đã đoán được vài phần, lại nghe được một câu “tình cảm bảy năm”, lại tăng một một câu “nạy góc tường”, tâm càng chìm xuống, nhưng, bản năng đàn ông khiến anh không kịp so đo cái khác, trực tiếp bảo vệ lãnh địa của mình trước.
Đại Tráng đóng sập cửa xe, anh vóc dáng cao hơn Tạ Đạt Mẫn, đã quen làm việc nhà nông khí lực lớn, lại đem Tạ Đạt Mẫn đang nghiêng người chắn trước cửa sổ xe An Trình dịch chuyển giống như một tảng đá, đặt trên một thân cây, lạnh giọng nói: “Anh muốn nói cái gì? Nói với tôi. Đừng quấy rối vợ tôi.”
Hai chữ “Vợ” khiến Tạ Đạt Mẫn trán nổi lên gân xanh, cắn răng nói: “Ha ha, khẩu khí ghê gớm thật, ngay cả vợ cũng kêu rồi. Mày lấy được ra giấy hôn thú để chứng mình An Trình là vợ của mày sao? Hừ, lúc tao cùng An Trình bên nhau anh anh em em, mày còn không biết ở chỗ nào đánh xì dầu nữa.”
Đại Tráng nhìn chằm chằm hắn, nói: “Giấy hôn thú dùng cái rắm. Hình như mày nghe không hiểu tiếng người, tạp chủng chỉ biết sống chết quấn lấy, cho dù kết hôn, cũng ly hôn như thường. Chẳng bằng tao cùng An Trình hiện tại tâm đầu ý hợp, đã sớm làm việc vợ chồng.”
Đại Tráng kì thật cũng không có ý gì khác, anh cảm thấy mình cùng An Trình chẳng những ở cùng một nơi, còn ngay cả con trai cũng sinh ra, cha vợ đại nhân cũng đồng ý, ngay cả “cha” cũng gọi rồi, còn có thể không phải người một nhà? Không phải vợ chồng thực sự sao? Chủ yếu là nam nam không thể nhận giấy kết hôn, nếu không, đã sớm tốn chín đồng tiền, mày tiền nhiệm khiến người chán ghét ở chỗ này chít chít oai oai cái gì?
Tạ Đạt Mẫn tự cho mình là nho nhã lại bị chửi “tạp chủng”, không khỏi giận tím mặt, lại nghe được đối phương nói đã sớm làm việc vợ chồng, liền liên tưởng đến phương diện kia, trong nội tâm lập tức bị ghen ghét lấp đầy: Chính mình cùng An Trình nói chuyện yêu đương bảy năm, nhưng đều là hôn hôn sờ sờ, chưa từng tới một lần thật. Không nghĩ tới một lần sự cố, sự tình khẩn cấp rồi, nghe người này nói rõ ràng là đang khoe khoang, khoe khoang nó làm An Trình không biết bao nhiêu lần.
Đố kị đốt người, cộng thêm trước mắt cầu mà không được nôn nóng, khiến Tạ Đạt Mẫn hoàn toàn mất đi lý trí, thầm nghĩ hòa ván này, vì vậy, lời không thể nói cũng đều nói ra: “Vậy thì thế nào? Tao cùng An Trình từ lúc trại hè bảy năm trước làm, ở trên đồng cỏ, dưới trời sao, trời đất làm chứng, đã sớm làm vợ chồng, mày cái tiểu tam, chia rẽ chúng tao, vẫn còn ở trước măt tao khoe khoang, thực sự mặt ah…”Tạ Đạt Mẫn nói như vậy, hoàn toàn là trộm đổi khái niệm, thiếu niên nhiệt tình, khi đó bọn họ là ở trên đồng cỏ giúp nhau an ủi, nhưng, quần cũng không dám cởi, chỉ thò tay vào triệt vài cái. Chẳng qua, tình yêu giữa đàn ông với đàn ông, cùng nam nữ không thể quơ đũa cả nắm, nếu như là từ tầng “chỉ cần bắn coi như làm rồi” này mà nói, Tạ Đạt Mẫn cảm giác mình nói cũng đúng, chỉ là trong nội tâm ghen ghét không thôi, không biết An Trình cùng nó, làm đến bước nào rồi?
Nhưng, Đại Tráng lại tin là thật, nghe thấy quả thực tim đều đau, bảy năm trước liền làm rồi? Đclmm! Chưa đủ lông đủ cánh liền làm rồi? Vậy trong bảy năm đó, đều làm bao nhiêu lần rồi?
Tạ Đạt Mẫn ăn không nói có bịa đặt An Trình đứng một bên không thể nhịn đươc nữa, lại thấy Đại Tráng tin là thật sau đó bộ dáng ngốc trệ đau lòng, càng tức giận xông lên ót, kéo Đại Tráng ra, một quyền đánh lên cằm Tạ Đạt Mẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại lời này anh cũng nói ra được. Lão tử xem thường anh. Cút, giữa chúng ta triệt để đã xong, ngay cả bạn bè cũng không phải nữa.”
Tạ Đạt Mẫn không có cảm giác mình nói cái gì sai, chỉ mong lấy được sự đau lòng của An Trình: “Em đánh anh? Rõ ràng là nó nói trước tiên, em không trách nó, ngược lại trách anh?”
An Trình chẳng muốn lại để ý đến hắn, chỉ hướng về phía Đại Tráng gào thét: “Anh có đi hay không? Anh không đi, tôi đi.”
Nói xong, An Trình dưới chân bước nhanh như gió trở về bên cạnh xe, mãnh mẽ đóng cửa đi qua kéo điều khiển xe, ý là Đại Tráng nếu anh không đi, cậu muốn tự mình lái xe đi.
Đại Tráng vội vàng hai ba bước đuổi qua, kéo vợ thở phì phì về ghế lái phụ dàn sếp xong, mình cũng lên xe.
Một cước chân ga vang lên, ô tô nghêng ngang rời đi, đối với Tạ Đạt Mẫn còn ngây người tại chỗ đằng sau xe phun đầy khói xe.
Đại Tráng xuất phát vài phút lộ trình, trên đường đi khóe mắt quét nhìn vợ ở bên cạnh, vốn trong nội tâm vốn còn có chút tức giận, thấy vợ từ lúc lên xe luôn quay mặt nhìn qua ngoài cửa sổ, đôi má phình lên, bộ dáng tức giận không để ý tới người, lửa giận lớn cũng hết rồi, chỉ ở trong lòng phiền muộn: Vợ à, em dấu diếm anh khổ như thế, hiện tại bại lộ, anh còn chưa kịp tức giận nữa, em ngược lại là tức giận trước.
An Trình như đoán được ý nghĩ trong lòng Đại Tráng, cười lạnh mở miệng: “Phải, em lừa anh, em không phải là lần đầu tiên, em sớm cùng đàn ông làm rồi, không riêng cùng anh ta, còn có người khác…”
An Trình thật sự là khó thở rồi, lòng tràn đầy lời muốn giải thích, lại là hờn dỗi nói ngược lại, vò đã mẻ đạp sứt, dứt khoát đem mình nói thành quá quắt, xem Đại Tráng nói như thế nào.
Đại Tráng trên mặt biểu lộ đau khổ rõ ràng, động tác biên độ tăng lớn, giẫm chân ga két két, ô tô cuồng phong.
An Trình trách mắng: “Anh làm gì! Dừng lại! Không muốn sống nữa à!”
Đại Tráng không để ý tới, đầu buồn bực lái xe khoảng mấy dặm đường, cho đến khi đầu trống trải trên đường nhỏ không người, mới giẫm phanh lại, tay hãm phanh, xoay người đem An Trình đè lại, hôn điên cuồng.An Trình ủy khuất không có cách nào nói, liền cực kì không phối hợp đầu hướng qua một bên, trốn tránh Đại Tráng hôn, một bên phát cáu: “Anh còn hôn tôi làm gì? Miệng của tôi hôn qua rất nhiều người, đã sớm ô uế, không giống anh! Ô…Tôi còn miệng đầy lời nói dối, lừa anh..ô…”
Đại Tráng lưỡi ở trong miệng An Trình càng quấy, đem những lời kia quấy nhiễu đến tan tác, nói không thành tiếng.
Chu An Trình đầu lưỡi trái trốn phải trốn trốn không được Đại Tráng dây dưa, dứt khoát không né nữa, mềm mại quay trở lại liếm láp Đại Tráng.
Đại Tráng bên trong giống như một thùng thuốc súng được ném vào một que diêm, sợi tóc đều muốn phát nổ.
Cái này tốt rồi, hai người lửa giận đều hóa thành dục hỏa, An Trình cho là cãi nhau, cuối cùng, liền biến thành xe chấn.
Sau khi xe chấn, An Trình hai mắt thất thần nằm trên chỗ ngồi phía sau, Đại Tráng thì cằm đồ lót lau sạch phía sau cho vợ đại nhân, như không có việc gì nói: “Quần dù sao cũng dơ rồi, không có cách nào mặc, tạm như vậy, dứt khoát cởi bỏ trở về, anh ôm em lên lầu, không có người trong thấy, không có người chê cười em.”
An Trình mũi đau xót, ôm lấy cổ Đại Tráng, nhìn mắt anh, nói: “Em không có cùng anh ta làm, cũng không có cùng người khác làm, chỉ cùng anh làm. Anh tin hay không?”
Đại Tráng nhìn chằm chằm An Trình, sáp tới hôn khóe miệng của cậu, ôn nhu nói: “Anh tin. Anh đương nhiên tin em, em là vợ của anh, anh ta chẳng qua là một người xa lạ đối với anh tràn đầy ác ý, anh vì cái gì tin anh ta, không tin vợ của mình?”
An Trình rủ mắt, rất thẹn thùng: “Nhưng, Đại Tráng, em xác thực lừa gạt anh. Anh ta là mối tình đầu của em, em cùng anh ta là bảy năm luyến ái, nhưng, khi đó tuổi còn nhỏ, điều kiện cũng không cho phép, không có cùng anh ta làm chuyện như vậy. Chỉ là, một lần kia anh hỏi em, em không có nói thật. Đó là bởi vì, Đại Tráng, em lúc ấy nhìn ánh mắt của anh, rất hy vọng em giống như anh chưa tình có kinh nghiệm tình cảm với người khác, em…thứ nhất là bởi vì em muốn cho anh vui vẻ, thứ hai, em xác thực lợi dụng tâm lý, nghĩ đến về sau có lẽ không gặp được anh ta, liền nói như vậy, em đã hối hận, không nên đối với anh nói dối, nhưng, nói tất cả, em xấu hổ lại…”
Đại Tráng thở dài ra một hơi, nói: “Không có việc gì, đừng nói em lừa gạt anh một chút việc nhỏ này, chính là chuyện lớn, anh cũng vẫn là như vậy chấp nhận em. Ai bảo em là vợ của anh, là Tiểu Mãn độc nhất vô nhị của anh?”
An Trình mắt đỏ hoe, ôm cổ Đại Tráng, chủ động hôn lên anh.
Đại Tráng dán ở bên tai An Trình nói: “Ai, vợ, người kia, nói cái gì trên đồng cỏ, dưới trời sao, anh mặc dù biết anh ta nói lung tung, nhưng, chúng ta đều chưa thử qua nữa, hôm nay ngược lại là vừa vặn, nếu không, thử một lần?”
“Nghĩ đẹp lắm. Em mệt, khởi giá, Tiểu Anh Tử.”
“Hắc, lại đem chồng so với thái giám. Chồng nên chỉnh em để em quy củ một chút.”
…
Khoảng nửa tiếng sau, tràng cảnh biến thành một bụi cỏ um tùm.
Gió thổi qua, trên bãi cỏ, hai thân thể nam tính khỏe mạnh cân đối đang dây dưa với nhau, gió ngừng, rồi lại ẩn nấp trong bụi cỏ.Chỉ có tiếng nước mập mờ “xì xì ồ ồ”, hình ảnh nguyên thủy nhất trên thế gian này, khúc nhạc đệm tình yêu rừng rực của nhân loại.
※※※※
Một tuần sau, An Trình vẫn như thường lệ đi làm, chỉ là Tạ Đạt Mẫn quá phiền người rồi, luôn ở tòa lầu phụ cận gần công ty An Trình ẩn hiện, khiến An Trình chán ghét, trừ khi cần thiết đều không xuống lầu, đi làm tan ca đều là Đại Tráng tự mình đưa đón, ngăn cản ba lần bảy lượt hắn đến gần.
Ngày hôm nay, Đại Tráng và An Trình vừa về đến nhà, Chu Nguyên Dịch rõ ràng cũng trở về nhà, bên trong cánh tay ôm Bảo Bảo, mỉm cười nói: “Tan tầm rồi hả? Không tệ lắm, vợ chồng son cùng nhau về nhà? Vợ chồng song song làm việc nhà?”
Đại Tráng vội vàng hô một tiếng “Cha”, từ trong tay cha vợ đại nhân tiếp nhận Bảo Bảo, An Trình kinh hỉ nói: “Cha, người trở về rồi? Vậy…ông ấy đâu? Người vứt ông ấy ở một mình hả?”
“Làm sao có thể đem người đó vứt bỏ? Cùng cha đến, ở bên trong.” Chu Nguyên Dịch vừa nói, vừa quay người đi vào trong.
An Trình và Đại Tráng lập tức đều có chút khẩn trương, Đại Tráng cũng may, còn chăm sóc qua Phó Tu Nhiên, hơn nữa, chuyện này cùng anh không quan hệ nhiều lắm, chủ yếu xem An Trình. Chính là An Trình trong lòng có chút trách móc: Tuy là ba ruột, nhưng từ lúc sinh ra đến nay chưa gặp mặt, làm sao có thể thuận lợi nhận ba?
Nhưng, An Trình lại cảm thấy mình mở miệng một tiếng “ngài” không khỏi quá không tôn trọng, nhưng…An Trình kéo góc áo co quắp nói: “Cha, lát nữa con phải gọi ông ấy như thế nào?”
“Chí ít gọi một tiếng chú Phó.” Chu Nguyên Dịch bước chân dừng lại một chút, nhàn nhạt nói.
An Trình biểu tình ngưng trong, trong nội tâm nghi hoặc.
Phó Tu Nhiên trong phòng khách, một trên xe lăn, nghe một cái loa nhỏ phát ra âm thanh, ánh mắt yên tĩnh.
Chu Nguyên Dịch đi qua, đứng ở bên cạnh y, chu đáo nói: “Tu Nhiên, An Trình cùng Đại Tráng trở về rồi. Đến, tôi giới thiệu cho anh. Đây là An Trình, đây là Đại Tráng.”
Phó Tu Nhiên lập tức ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía An Trình, trong ánh mắt có chút nặng trịu, hàm chứa chờ mong, tựa hồ so với An Trình còn khẩn trương hơn, bàn tay trắng nõn đặt ở trên đầu gối có chút run rẩy, cả buổi, mới nói: “An Trình, con khỏe không?”
Đại Tráng biết rõ, bởi vì lúc tại H quốc, bác sĩ chính là từng nói, Phó Tu Nhiên một lần ngủ hai mươi mấy năm, vô luận là ngôn ngữ hay chức năng cơ thể đều phải từ từ điều chỉnh, nói chuyện nói lắp không trôi chảy, đi đứng không tiện đều là bình thường, chậm rãi có thể đứng lên, biến thành cùng người thường không khác nhau. Chỉ là, Đại Tráng lúc đấy nhìn y vẫn vô thức nằm ở trên giường không có ý thức, hiện tại đột nhiên tỉnh ngay trước mặt, bàn luận về mối quan hệ gia đình này, vẫn thật không biết nên gọi hắn là gì, nghe An Trình gọi trước lại gọi theo.
An Trình chần chờ một lát, gọi: “Chú Phó.”
Chú?!!! Phó Tu Nhiên biểu lộ thất lạc rõ ràng, miễn cưỡng cười cười, nói: “Đứa trẻ ngoan.” Lại quay đầu nhìn Đại Tráng, cũng cười cười, nói: “Đại Tráng? Xin chào. Cảm ơn cậu…luôn chăm sóc An Trình.”
Đại Tráng vội vàng nói: “Không không không, nên làm. Chú chú….Phó, xin chào.”
Cơm tối vẫn là Đại Tráng làm, rất nhiều món ăn ngon, Chu Nguyên Dịch cảm thấy mỹ mãn, nói: “Ở nhà muôn vàn tốt, tốt nhất, chính là việc thường ngày Đại Tráng làm đồ ăn, đi nơi khác đều không thích, liền vội vàng trở về.”
Đại Tráng cười, nói: “Cha người thích là tốt nhất rồi.”
Phó Tu Nhiên ăn rất ít, cũng không làm sao nói, phần lớn là mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, thái độ vui mừng.
Sau bữa tối, Chu Nguyên Dịch mới nói đến tình huống của Phó Tu Nhiên, nói: “ Chú Phó của hai đứa còn phải nằm viện, cũng liên hệ qua, ngày mai có thể nhập viện rồi. Ta có thể cũng cùng ở chung môt chỗ, ha ha, xem có thể hay không đảm nhiệm, làm một hộ sĩ đạt tiêu chuẩn. Hai đứa có rảnh thì đến bệnh viện thăm.”
Chờ đến buổi tối đi ngủ, Đại Tráng ôm An Trình có chút sầu lo nói: “Em tại sao không gọi ông ấy là ba, anh nhìn sắc mặt của ông ấy, hình như có chút khổ sở, nhìn thấy anh cũng có chút không đành lòng.”
An Trình lông mày nhíu lại, nói: “Anh cho rằng em không muốn sao? Nhưng, bỗng nhiên như vậy, cảm giác, cảm thấy là lạ, có chút gọi không được.”
“Hơn nữa,“ An Trình nghĩ nghĩ, nói: “Không riêng gì cùng em, ông ấy và cha chi gian cũng có chút ngăn cách, anh không cảm thấy sao? Bằng không, cha sẽ để cho em gọi ông ấy là chú Phó sao?”
Đại Tráng cẩn thận nhớ lại một chút, thật đúng là vậy, cha vợ đại nhân tuy luôn cười nói vui vẻ, nhưng, vẫn là có chút mất tự nhiên.