Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 57


Đọc truyện Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao – Chương 57

Edit+Beta: Minh Miu

Xem hai người ánh mắt chỉ có đối phương, khiến cho phấn hồng bay đầy, xem chừng không phải cố kị bên cạnh còn có hai bóng đen lớn, có thể nhanh chóng hợp thể, lại đến một nụ hôn dài nóng bỏng.

Rốt cuộc là tuổi trẻ à, Chu Nguyên Dịch sờ lại cái cằm, ha ha cười cười, đối với A Lê nó: “Bọn nó cũng coi như xa cách từ lâu gặp lại, nên phải cử hành một nghi thức hoan nghênh nho nhỏ. Cho bọn nó năm phút đồng hồ, chúng ta đi nhà ăn trước.”

Nói xong dưới chân cũng bước như gió mà vào trong.

A Lê kì thật so với Chu Nguyên Dịch còn nhỏ hơn một tuổi, vốn dĩ là con trai lão quản gia, tuy từ nhỏ câm điếc, lại nhận biết ngôn ngữ môi, người khác nói đều hiểu, hơn nữa tâm tư linh hoạt, hơn nữa biết đánh đấm, từ nhỏ liền chăm sóc Chu Nguyên Dịch, được xưng vừa là người hầu vừa là bạn bè.

Lần này An Trình mang thai, mặc dù có Điền Đại Tráng người đàn ông của mình chăm sóc, Chu Nguyên Dịch vẫn là không yên lòng, cố ý dẫn theo A Lê đến, muốn A Lê tạm thời giúp đỡ nhị thiếu gia vài tháng, dù sao bộ dáng An Trình cần tránh người, không thể mời người hoặc là nhân viên làm thêm giờ, chỉ có thể dựa vào A Lê người hầu trung thành này.

A Lê con mắt sáng lên nhìn thoáng qua nhị thiếu gia cùng Đại Tráng, hai người này hoàn toàn là trong mắt tỏa ra bong bóng phấn hồng, lại nhìn không thấy người khác, lưỡng tình lưu luyến, ao ướt kề sát người bên cạnh.

Đây là tình cảnh A Lê chưa từng gặp qua. Không riêng gì bản thân ông không có kết hôn không có nhận thức qua tư vị cùng người nào đó yêu nhau, chính là tại Chu gia, cũng chưa từng thấy qua. Tiên sinh trước kia cùng vợ trước khi cùng một chỗ đều là khách khách khí khí, như hai người cùng thuê chung nhà trọ, cũng không liên hệ với nhau, đại thiếu gia ngược lại là có không ít phụ nữ, nhưng, tiên sinh không cho phép gã mang người vào nhà, A Lê có đôi khi có thể trông thấy đại thiếu gia lái xe cùng cô gái nào đó quần áo hở han hôn môi thậm ở trên người sờ loạn, nhưng, không bao lâu, liền thay đổi người, đại thiếu gia cho tới bây giờ đều là cử chỉ khinh bạc phóng đãng, không có đối với người nào chính thức động tâm. Mà nhị thiếu gia, cao trung trước đây là một đứa nhỏ, mỗi ngày đọc sách, sau cao trung liền xuất ngoại, nghỉ đông và nghỉ hè khi về nước cũng vẫn là ở nhà đọc sách, có vẻ như không có nói qua yêu đương, về sau mặc dù biết nhị thiếu gia nói yêu đương, còn vì nói qua yêu đương bị tiên sinh đánh cho hai bàn tay cùng phạt quỳ, nhưng, A Lê chưa thấy qua bộ dáng cậu cùng người thân mật.

A Lê cảm thấy hiếm lạ đồng thời trong nội tâm còn có chút kích động, chỉ là, nhìn tiên sinh đã bước đi, ông cũng không dám dừng lại, khóe mắt thoáng nhìn qua hai người kia cùng một chỗ ôm nhau, lại chỉ có thể bước nhanh đuổi kịp, đuổi theo tiên sinh vào nhà ăn, lấy ra khăn ăn trắng như tuyết thẳng thớm đã chuẩn tốt.

Chu Nguyên Dịch rửa sạch tay, A Lê tranh thủ thời gian kéo ghế cho hắn, nhìn hắn ngồi xuống, liền chuyển khăn ăn qua.

Chu Nguyên Dịch chạm rãi mở ra khăn ăn đặt ở trên đùi, chống cằm ngồi trong chốc lát, đợi hai tiểu tử kia thân mật chưa đủ đi qua.A Lê nhìn tiên sinh dưới anh đèn, tuy thái dương đã lộ ra màu trắng, khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn, năm tháng khiến con người già đi, không còn là thanh niên tuấn tú nhã nhẵn năm đó, nhưng, sống lưng tiên sinh như cũ thẳng tắp, dáng người cũng bảo dưỡng rất khá, áo sơ mi ngắn tay màu lam nhạt quần tây phẳng phiu, trải qua năm tháng lắng động càng lộ ra vầng sáng khí chất nho nhã.

Chu Nguyên Dịch đợi trong chốc lát còn không thấy hai người tới, có chút không kiên nhẫn được nữa, nói: “Hai người này. Không hạn chế lúc nữa à, thật là không tự giác. A Lê, cậu đi gọi bọn họ một tiếng.”


Lúc A Lê đi qua, đang nhìn thấy nhị thiếu gia cùng tình nhân kia đứng tại cửa ra vào không bao xa hôn môi, một loại tình ý sâu đậm khó chia lìa, thấy hai người bọn họ A Lê xấu hổ, đành phải lớn tiếng ho khan một tiếng.

An Trình tranh thủ thời gian đẩy ra Đại Tráng, hơi xấu hổ nói: “Đi thôi, đi ăn cơm. Cha cùng chú Lê đều đang đợi chúng ta.”

Đại Tráng nắm tay An Trình, cảm thấy mỹ mãn theo sát tiến vào nhà ăn.

Chu Nguyên Dịch đã ngồi một bên, nhìn xem hai người “ha ha” cười một tiếng, nói: “Cha còn nghĩ hai đứa hữu tình uống nước no bụng, không có ý định tiến tới dùng cơm.”

An Trình xấu hổ nói: “Cha −−”

Đại Tráng cũng xấu hổ, chỉ là, không biết nên nói cái gì. Mới đồng ý cha vợ đại nhân ở nhà phải khống chế một chút, cái này…thật sự cũng là nhịn không được…

Chu Nguyên Dịch nói sang chuyện khác, nói: “Nhanh đi rửa tay. Đừng ỷ vào trong bụng có đứa nhỏ liền không chú ý vệ sinh.”

Đại Tráng vội vàng đỡ vợ đi rửa tay, sau khi trở về ngồi xuống, hơi có chút cơ quắp, đành phải nhìn chăm chăm vào đồ ăn.

Phủ lên khăn ăn tuyết trắng, trưng bày bộ đồ ăn trên bàn cơm xinh đẹp, bày biện mấy món ăn không nhìn ra kết quả gì, Đại Tráng cẩn thận phân biệt, chỉ nhìn ra được có tôm có cua, thật sự nhận không ra mấy thứ đó là gì.

Chu Nguyên Dịch đã đồng ý con rể này, đang ở trước mặt con trai càng hòa ái dễ gần, còn giới thiệu cho Đại Tráng: “Đây là cua hắc hồ tiêu, bên kia chúng tôi bây giờ đều lưu hành thức ăn như vậy, cậu cũng nếm thử.” Nói xong, liền kẹp một con cua lớn đặt vào trong chén. Đại Tráng thụ sủng nhược kinh mà nhận, không ngớt lời nói cảm ơn.

An Trình nói: “Ở trong nhà mình, đừng quá khách khí, phải hay không, cha?”

Chu Nguyên Dịch cười nói: “Đúng, hôm nay thấy qua Đại Tráng nói hai câu xin lỗi cùng cảm ơn.”


Tiếp theo, Chu Nguyên Dịch lại gắp một con vào trong chén con trai, nói: “Ăn nhiều hải sản, bổ canxi. Lại ăn chút hoa quả, bổ sung vitamin B11. Thức ăn so với cái gì cũng tốt hơn.”

Đại Tráng nếm nếm, hương vị thật sự là kì lạ. Được rồi, đây là đặc sắc của H quốc người ta, nước khác phong tình khác, không quen cũng phải học quen.

Ngược lại là An Trình nói trước: “Chú Lê, con cua này không phải làm như vậy. Đây là cua nước, cua đồng, sao có thể làm giống như cua biển bên kia chúng ta. Cua đồng nhỏ này phải hấp, dùng gừng tỏi làm nước chấm ăn mới ngon.”Chu Nguyên Dịch vốn là bảo A Lê cùng nhau ăn cơm, A Lê kiên quyết không chịu, tuân theo quy củ Chu gia, nhìn chủ nhân ăn xong thu dọn sạch sẽ sau đó mới đi phòng bếp làm việc khác của chính mình. Lúc này liền đứng tại bàn ăn cách đó không xa, chờ chủ nhân phân phó, nghe được lời của nhị thiếu gia, chú Lê gật gật đầu, tỏ vẻ nhớ kĩ, lần sau làm theo.

Đại Tráng lại nếm vài món ăn khác, nguyên liệu điều là tốt, chính là hương vị rất kì lạ, không phải hồ tiêu đen chính là bột cà ri, còn có thịt heo chua ngọt, không biết thả bao nhiêu đường vào. Vốn dĩ móng heo chính là mỡ, lại thả vào nhiều đường như vậy, mặc dù Đại Tráng là thích ăn thịt lại không dám hạ đũa lần hai, thật sự là quá khiến người ngán rồi, đáng tiếc nguyên liệu tốt.

Chu Nguyên Dịch thấp giọng nói: “An Trình, Chú Lê không biết làm cơm con cũng không phải không biết, hơn nữa, ở đây nguyên liệu không giống, cũng làm ra hương vị không tốt, chấp nhận ăn đi, đừng nói nhiều.”

Nói là nói như thế, Chu Nguyên Dịch kì thật cũng ăn không vô mấy món ăn này, muốn phẩm chất không phẩm chất, muốn mùi vị lộ ra mùi lạ, khiến người chú trọng hình thức như hắn nhìn đến liền không muốn ăn.

Ăn vài miếng, Chu Nguyên Dịch để đũa xuống, cầm chén canh đến uống, ai ngờ súp cũng đầy mỡ chán ngán, thả rất nhiều sốt cà chua.

Chu Nguyên Dịch cảm thấy, An Trình là người có thai, khẩu vị bản thân không tốt, lại mỗi ngày ăn những món này, cũng xác thực khó chịu, trong lòng cân nhắc trong chốc lát, nói: “Được rồi, A Lê cậu trước kia cũng chưa làm qua đàu bếp, bảo cậu nấu cơm, thật sự là làm khó cậu rồi.”

A Lê vẻ mặt đau khổ, bộ dáng vì làm chuyện xấu sợ bị giáo viên phê bình, làm mấy động tác tay tương đối kịch liệt, Chu Nguyên Dịch ấm giọng nói: “Không có việc gì đâu. Không cần đi học chuyên môn, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ tốt nhị thiếu gia. Thức ăn, có thể để cho bên ngoài đưa tới. Lát nữa tôi đi xem, tìm một nhà hương vị cùng vệ sinh đều qua được, để cho bọn họ mỗi ngày đưa món ăn đến, trước dự chi một vạn, theo tháng kết toán thì được rồi. An Trình, con cùng Đại Tráng muốn ăn cái gì, trước đó nói cho nhà hàng một tiếng.”

An Trình vội nói: “Được, được. Tránh khỏi mỗi lần Chú Lê nấu cơm đều mệt mỏi, đêm nay làm vài món ăn, chú Lê bận cả buổi chiều.”

Nói xong, để tỏ lòng khen ngợi, An Trình cầm màn thầu chấm tương, cố ý cỗ vũ lại ăn hai phần.


Đại Tráng chần chờ nói: “Bác Chu, nếu không, về sau cháu nấu cơm. Thức ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ, thỉnh thoảng ăn coi như cũng được, thuyền xuyên ăn cũng không tốt. Hơ nữa, trước kia đều là cháu nấu cơm cho An Trình ăn, em ấy cũng ăn quen rồi, cảm thấy cũng được, có thể nuốt trôi. Bác trai, ngài thích khẩu vị nào, cháu học làm cho người một phần đồ ăn cũng được.”

An Trình vội vàng nói: “Đúng vậy, Đại Tráng làm đồ ăn ăn ngon, cha người thử liền biết, so với nhà hàng bên ngoài cũng không kém gì.”

Chu Nguyên Dịch cười cười, biết lắng nghe nói: “Vậy được, Đại Tráng, con không cần chiếu cố khẩu vị của bác, An Trình thích ăn bác khẳng định cũng thích. Hơn nữa, bác có thể ngày mai sẽ đi, lần sau đến thử tay nghề của cháu.””À? Cha người sắp đi rồi hả?” An Trình nghe xong lời này, lập tức lộ ra không vui.

Chu Nguyên Dịch bất đắc dĩ nói: “Công ty bên kia còn một đống công việc, còn anh con nữa đang ở trong nhà, trước khi đi cha đánh cho nó một trận, còn giam giữ nó để cho nó quay mặt vào tường suy nghĩ, cũng không biết hiện tại như thế nào. Cha cũng không thể không quản nó.”

An Trình rầu rĩ cúi đầu, dùng chiếc đũa đâm con cua trong chén.

Chu An Trình sờ lên đầu con trai, trìu mến nói: “Cha còn muốn đến nữa, đừng khổ sở. Không có việc gì liền gọi điện thoại cho cha, cha nhớ con. Nói chuyện điện thoại, không cần dùng di động, dùng máy riêng trong nhà, đối với đứa nhỏ trong bụng không có phóng xạ, biết không? Còn có, lúc sanh con nhất định thông báo cho cha, cha cam đoan cấp tốc chạy đến.”

Đại Tráng nhìn một màn dịu dàng này, trong nội tâm cũng rất cảm động, mặc kệ con trai lớn bao nhiêu, vĩnh viễn ở trong lòng cha mẹ chính là đứa nhỏ. An Trình còn có cha thương, mình thân nhân gì cũng không có.

Biệt thự nhỏ này quả nhiên tiến vào ở thoải mái hơn so với nhìn xem, An Trình ngủ ở căn phòng lớn nhất lầu hai, sàn nhà còn trải gỗ liêm kiểu cũ, ở giữa giường lớn là gỗ sưa làm giá đỡ giường, quả thực khiến cho Đại Tráng lòng nghi ngờ phải hay không là đi nhầm đến bố cảnh kịch thời dân quốc, Đại Tráng kéo cổ anh xuống hôn một cái, nói: “Đồ trong này đều là cha sưu tầm, ngàn vạn coi chừng khi dùng, đừng làm hư khiến ông đau lòng.”

Đại Tráng lắc giường kia, nói: “Là không quá rắn chắc, cũng may em hiện tại như thế này, buổi tối chúng ta cũng không thể có hoạt động gì, nên không thể làm hư.”

An Trình mím môi cười, nói: “Có tự giác này là tốt.”

An Trình lại nói cho Đại Tráng, cha ngày hôm qua liền chọn một căn biệt thự, hiện tại đã sửa xong, đang làm nội thất, đoán chừng ba tháng sau có thể giao phòng, cộng thêm mở rộng không gian thoáng khí, dự tính nửa năm sau có thể dọn nhà.

Đại Tráng kinh ngạc nói: “Tại sao phải mua phòng mới? Cái này không phải rất tốt sao? Tuy đồ dùng trong nhà cũ một chút.”

An Trình bĩu môi, nói: “Anh ánh mắt gì thế, thực đêm đồ cũ trong nhà này không đáng tiền sao? Đây đều là đồ cổ, cha em sợ chúng ta làm hư đồ của ông. Nửa năm sau tranh thủ thời gian mà chuyển đi, biệt thự nhỏ này cha em còn lên kế hoạch đổi thàng phòng khách văn nghệ gì đó hoặc là tiền café đây này.”


Đại Tráng “Ah” một tiếng, nói: “Anh là không có khả năng quan sát cái gì. Chỉ là, ngẫu nhiên vẫn có lúc linh quang, ví dụ như…”

An Trình cũng biết lời nói tiếp theo của anh, hai người cười toe toét một trận, Đại Tráng nói: “Cha của em thật tốt.”

An Trình thỏa mãn thở dài, nói: “Đúng vậy, cha của em chính là tốt. Chỉ là…”

An Trình cảm xúc bỗng nhiên giảm xuống.

Đại Tráng quay người, đã thấy trong hốc mắt An Trình dường như có nước mắt lập lòe, gấp đến độ hỏi không ngớt: “Làm sao vậy, vợ? Khóc cái gì?”

An Trình hít hít cái mũi, nói: “Không nuôi con không biết ơn cha mẹ. Em hiện tại chính mình cũng có con, mới có thể cảm nhận được gian khổ chua xót của cha năm đó.”

Đại Tráng tự cho là hiểu rõ, lạc đề mà khuyên bảo nói: “Cha của em sớm ly hôn, mang theo hai người em cùng anh em, thật không dễ dàng.”

An Trình tức giận đạp anh một cước, nói: “Anh đều không biết tình huống, liền an ủi người khác lung tung.”

Đại Tráng ủy khuất nói: “ Em không cho anh nói, anh đương nhiên không hiểu rõ. Em và cha em hai người, đều là linh lợi, anh chỗ nào biết hai người tâm tư hai người.”

An Trình nằm trên giường, vuốt bụng của mình, trầm mặc thật lâu, mới nói: “Em đoán, em nhất định là cha em thân sinh em.”

Đại Tráng nghe xong lời này nở nụ cười, nói: “Em như thế nào còn hoài nghi cái này? Em nhất định là cha em thân sinh. Nếu không, có thể thương em như vậy? Anh nhìn đều hâm mộ…”

An Trình tức giận lại đạp anh một cước, nói: “Nói chuyện trước có thể động não không? Em nói không phải ý đó?”

Đại Tráng buồn bực một hồi, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ah— anh đã biết, em nói, hóa ra—em là cha của em tự mình sinh, tự mình sinh sao? Hóa ra, cha của em xem như là mẹ của em?”

An Trình liếc mắt, nói: “Chính là có chuyện như vậy. Anh cái đồ đần, không cần nói rõ như thế mới có thể hiểu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.