Đọc truyện Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao – Chương 31
Edit+Beta: Minh Miu
Nếu thật có thể ôm Tiểu Mãn giống như ôm nữ nhân, vậy thật tốt. Đại Tráng trong đầu tự động hiện ra hình ảnh Tiểu Mãn thân thể trần truồng hai mắt sương mù ở dưới thân mình, lập tức trong miệng nước miếng tuôn trào, trong cổ họng không tự chủ được mà phát ra thanh âm “Ừng ực“.
“Nghĩ khá lắm” Tiểu Mãn phát ra một tiếng cười nhạo, nói: “Anh không nghe thấy Nhị Ngưu nói, sẽ chảy rất nhiều máu, sẽ rất đau rất đau đấy sao?”
Ah! Nghe xong lời này, Đại Tráng trong đầu tự động não bổ ra hình ảnh Tiểu Mãn nằm trong vũng máu nhíu mày hô “đau”, gương mặt xinh đẹp tái nhợt không chút máu cảnh tượng đáng sợ, lập tức bỏ đi ý niệm, không chút do dự nói: “Vậy không làm. Anh không nỡ đỡ em đau, đừng nói làm cho em chảy máu. Hiện tại như vậy cũng rất tốt.”
Nói xong, Đại Tráng ôm Tiểu Mãn trong ngực, cảm thấy mỹ mãn mà ở trên đỉnh đầu cậu cọ xát, yêu thương nói: “Ngực đau em đủ khó chịu rồi, sao có thể còn làm cho em nơi khác cũng đau? Dùng tay cũng rất sung sướng, lại để cho anh hôn hôn thì tốt rồi.”
Tiểu Mãn giảo hoạt nháy mắt mắt cái, nói: “Đại Tráng anh đối với em thật tốt, còn có thể hay không tốt hơn một chút? Chuyện kia kì thật cũng có thể làm, anh không nỡ em đau, vậy đổi thành chính anh đau thì được rồi.”
Đổi chính mình đau là ý gì, trong đầu cho tới bây giờ không có nghĩ qua tình hình như vậy Đại Tráng bắt đầu còn chưa hiếu ý Tiểu Mãn, kịp phản ứng quả thực như bị sét đánh, đen mặt gân trướng xanh, huyệt thái dương cũng nhảy thình thịch.
Tiểu Mãn xinh đẹp mắt không nháy một cái nhìn Đại Tráng, nói: “Không được sao?”
Đại Tráng nhẫn nhịn cả buổi, khó khắn nói: “Cũng không phải không được.”
Tiểu Mãn bất động thanh sắc nói: “Cứ như vậy đi, dứt khoát chúng ta công bằng một chút, anh một lần, em một lần, như thế nào?”
Đại Tráng nghĩ thầm, đúng vậy, Tiểu Mãn dù xinh đẹp thế nào cũng là đàn ông, đàn ông ai không muốn ở phía trên? Chỉ là…
Đại Tráng ủy khuất nói: “Anh không sợ đau, dù sao cũng khỏe mạnh lần lượt bị làm cũng không sao, nhưng, anh thật không có nghĩ tới như vậy… Tiểu Mãn, trong lòng anh, kì thật là luôn đem em trở thành vợ, cũng muốn đem em trở thành vợ mà yêu thương, hiện tại bảo anh tự mình biến thành vợ, ai, ở trong nội tâm anh…làm sao thì cũng khó chấp nhận?
Lúc nói lời này, Đại Tráng trên mặt hiện ra buồn rầu chân thật, nhịn không được mãnh mẽ gãi hai bên tóc của mình, hai đạo lông mày kiếm nhíu lại, bày ra bộ dáng xoắn xúy vạn phần rồi lại tự biết đuối lý bộ dáng vô cùng sinh động, xưa nay luôn quen nhìn anh mặt quan tài nghiêm nghị không có biểu lộ gì Tiểu Mãn chưa từng thấy bộ dáng này, không hiểu sao làm cho Tiểu Mãn cảm thấy rất manh, không khỏi ha ha nở nụ cười.
Đại Tráng không hiểu nói: “Em cười cái gì?”
Tiểu Mãn không sợ chết mà muốn đùa anh một chút, nói: “Em suy nghĩ, nếu như là em ở phía trên, anh có phải hay không cũng là lấy cái mặt đau khổ như vậy, giống như cô vợ nhỏ bị sỉ nhục?””Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Đại Tráng bị Tiểu Mãn kích động dùng sức, phủ thân trên người cậu, cánh tay cẩn thận khởi động để tránh đụng phải bộ ngực bị thương của cậu, bá đạo tuyên bố: “Không được. Tiểu Mãn, em mới là vợ của anh, cái khác đều tùy em, liền cái này không được.”
Tiểu Mãn tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn Đại Tráng, khóe miêng nhẹ nhàng câu lên: “Em nhất định phải làm vợ của anh cũng có thể, nhưng, em có một điều kiện…Ừ, vừa rồi tự anh nói đấy, cái khác đều theo em…”
Đại Tráng nặng nề gật đầu nói: “Ừ, được, đều tùy em. Tiểu Mãn, em nói.”
Tiểu Mãn nói: “Đại Tráng, kì thật em cũng là vì lo liệu chúng ta sau này, hơn hai tháng qua thương thế của em cũng tốt rồi, chẳng lẽ chúng ta phải cả đời làm ổ tại cái thôn nhỏ này sao? Đại Tráng, như vậy có tốt không? Em làm vợ của anh, nhưng, anh theo em đi, chúng ta đi thành phố lớn?”
Đại Tráng trầm mặc, cả buổi, mới nói: “Kì thật, anh trước đây cũng có nghĩ qua muốn đi ra ngoài làm công, nhưng,…”
Tiểu Mãn trong mắt hàm chứa ôn nhu cổ vũ, hướng dẫn nói: “Nhưng là cái gì? Đại Tráng, anh có cái gì băn khoăn sao?”
Đại Tráng khẽ cắn môi, nói: “Không có băn khoăn, anh với em đi là được. Cho dù anh cái gì cũng không biết, anh có thể học, cùng lắm thì trước đi làm công cho công trường. Chỉ là, Tiểu Mãn, anh sợ…Anh sẽ thoáng cái không đuổi kịp em, chúng ta chênh lệch lớn, đến lúc đó em sẽ ghét bỏ anh sao?”
Chỉ có Tiểu Mãn nghe được những lời này ở bên trong bao hàm ý tứ hàm xúc nặng nề. Đại Tráng là nông dân, ở chỗ này trải qua rất tốt, anh nắm giữ tất cả kĩ năng nông dân nên có: Cho heo ăn, trồng trọt, đi săn…nhưng, những thứ này tốn thời gian có sức luyện ra được bản lĩnh bên trong thành phố đều không có đất dụng võ, hết thảy đều phải bắt đầu một lần nữa, một lần nữa học lên, mà nhân tình ở trong thành phố bạc bẽo, Đại Tráng chưa từng bước chân ra, làm sao có thể không sợ hãi?
Tiểu Mãn kéo cổ Đại Tráng xuống, đầu lưỡi phác họa môi của anh, tình cảm dịu dàng gợi tình nói: “Không cần bi quan như thế, Đại Tráng, anh không phải một người, hiện tại có em nữa, em đương nhiên phải giúp anh. Tại sao phải bắt đầu công việc công nhân xây dựng không có kĩ thuật như vậy, anh hoàn toàn có thể có một công việc tốt hơn, một chút.”
Đại Tráng nghi ngờ nói: “Còn có cái gì anh có thể làm sao? Hoặc, anh trừ làm lẩu hoặc giúp việc bếp núc? Em đã nói anh làm đồ ăn ngon, lại học một chút trù nghệ, về sau có thể hay không làm bếp phó?”
Tiểu Mãn bĩu môi, nói: “Không muốn. Đại Tráng, tài nấu nướng của anh cho em một mình hưởng thụ là được rồi, không muốn làm cho người khác ăn. Kì thật” Tiểu Mãn dừng một chút, nói: “Anh trước tiên có thể làm công việc tiêu thụ các loại.”
Đại Tráng cảm thấy Tiểu Mãn đang nói thiên phương dạ đàm, cười khổ nói: “Vậy phải là sinh viên, ít nhất là sinh viên trường đại học có năng lực thôi. Anh ngay cả tiểu học cũng không có tốt nghiệp, không có văn bằng, người ta như thế nào sẽ muốn anh?”
Tiểu Mãn cười cười, nói: “Đại Tráng, anh chưa thử qua, làm sao biết không được? Văn bằng nha, làm một cái là được, cái này đơn giản.”Đại Tráng lắp bắp kinh hãi, nói: “À? Ý của em là đi làm một cái lừa người? Trời ơi, nếu như bị phát hiện làm sao bây giờ?”
Tiểu Mãn không sao cả nhún nhún vai, nói: “Có thể làm sao? Cùng lắm thì sa thải anh, còn có thể kiện anh tội lừa gạt đưa anh đi ngồi tù sao? Hơn nữa, văn bằng chẳng qua chỉ là nước cờ đầu, dựa vào cái này tiến vào, về sau thế nào, toàn bộ dựa vào chính mình chăm chỉ dốc sức làm việc. Nhiều người chính là chỉ biết đọc sách, lăn lộn lấy văn bằng đi ra, kì thật không có năng lưc công tác, thậm chí còn thêm phiền làm sai làm cho ông chủ mang đến tổn thất, thuê cao như vậy năng lực lại kém, đám ông chủ mới là người hô to mắc lừa đây này. Đại Tráng anh như vậy cho chút cơ hội liền nghiêm túc đi làm việc, tuyệt đối không phụ những đồng tiền lương kia, ông chủ nào mời anh làm việc mới là tìm đúng người rồi.”
Đại Tráng vẫn nghi kị nói: “Cũng không phải như em nói đi? Người ta sinh viên đọc sách hơn mười năm, tóm lại vẫn là…”
Tiểu Mãn đánh gãy lời anh nói: “Nếu như là kĩ thuật chuyên nghiệp, đương nhiên phải học tập chuyên môn, nhưng, nếu như làm tiêu thụ, chính là nghĩ biện pháp đem hàng hóa chào hàng cho một ông chủ khác, hoặc là, trực tiếp tiêu thụ đến trong tay khách hàng, việc như vậy, có bằng hay không đều không sao cả, chỉ cần anh hăng hái làm việc, làm việc thận trọng, đối với người nhiệt tình, hoàn toàn không có vấn đề. Còn có, nếu như anh cảm thấy như vậy thực có lỗi với người, là lừa gạt, anh không thể kéo xuống thể diện đi làm, cũng có thể đổi lại việc khác. Nói th í dụ như, chính mình làm chút buôn bán nhỏ gì đó, cho dù mở một cửa hàng bánh bao hoặc là cửa hàng gì đó, chung quy sẽ không như anh bây giờ mỗi ngày dạy sớm ở trong đất mò mẫm làm việc vất vả, thu hoạch lại nhiều hơn, nếu như đứng vững gót chân, sinh ý liền sẽ từ từ làm lớn.”
Đại Tráng nghe xong, nhất thời hăng hái, nói: “Ừm, em vừa nói như thế, anh thật sự đúng là muốn ngay lập tức đi thử một lần, em yên tâm, em làm vợ của anh, anh sẽ dốc sức liều mạng làm, cho em trải qua ngày tốt lành, không thiệt thòi em làm vợ của anh. Trước đây, anh cũng nghe người bên ngoài làm công trở về nói, người trong thành phố tiền dễ kiếm, chỉ cần không ngu ngốc không lười, như thế nào đều có thể trong thành phố lăn lộn, lại phải có chút vận khí tốt, không thể nói liền phát tài rồi.”
Tiểu Mãn cười nói: “Này chẳng phải suy nghĩ cẩn thận? Kì thật, anh nếu thật sự thích làm việc nhà nông, cũng có thể đi ngoại ô thành phố làm nông nghiệp sinh thái, hoặc là trồng cây ăn quả, thậm chí mở trang trại cũng có thể a, đến mùa vụ trái cây chín, mời chào những người trong thành phố đến đạp thanh, lại để cho bọn họ tự tay hái hoa quả tươi, ở dưới cây ăn quả ăn cơm đánh bài, hiện tại hoa quả giá cao, so với trồng cây lương thực tốt hơn, còn không có mệt mỏi như vậy. Về phần văn bằng, cũng có thể làm một văn bằng đứng đắn.
Đại Tráng cười hỏi: “Cái gì văn bằng đứng đắn? Phải hay không chứng nhận trên dấu ấn từ cây củ cải dấu ấn đổi thành cây cà rốt?” Đại Tráng nghe qua một truyện cười, người ta nói văn bằng tốt nghiệp chính quy dấu ấn chạm nổi, giấy chứng nhận giả chính là con dấu mô phỏng, nhưng thật ra là củ cải trắng chạm trổ thành con dấu.Tiểu Mãn nghe được cười, nói: “ Con dấu củ cải trắng thì thế nào, đó là người ta tùy cơ ứng biến. Phương Hồng Tiệm còn không phải tốt nghiệp đại học Clayton hay sao? Vậy xem như là con dấu củ cải trắng ngoại quốc. Nhưng con dấu củ cải trắng từ dân quốc đến hiện đại, do người ngoại quốc mang đến Trung Quốc. Ai, được rồi, anh chính là đầu óc bảo thủ như vậy, em không miễn cưỡng anh, tránh khỏi anh có gánh nặng tâm lý, cảm thấy đang làm giả gạt người. Kì thật, em cảm thấy anh căn bản không tệ, về sau có thể đi học lớp ban đêm hoặc là học từ xa vân vân, rất dễ dàng nhận được văn bằng đại học, cuối cùng là hàng thật giá thật. Hiện tại, đừng nói là văn bằng trường đại học, chỉ cần anh cam tâm tình nguyện dùng tiền, lại chịu tốn chút thời gian cùng tâm tư, ngay cả văn bằng nghiên cứu sinh đều có thể giả mạo được. Nhiều ông chủ đều là MBA (Thạc sĩ quản trị kinh doanh: Master of Business Administration – MBA), cũng chính là đạt được như vậy, vẽ thiếp vàng trên mặt, kì thật không có tác dựng thực tế gì cả.”
Đại Tráng ở trong lòng nghi kị cùng lo lắng tán đi, ngược lại là có chút kích động, nói: “Được, anh đi học. Tiểu Mãn, vì em, anh cái gì cũng chịu, nhất định sẽ cố gắng gấp bội.” Đại Tráng trong lòng yên lặng nghĩ, Tiểu Mãn trong đầu thông minh, người lại xinh đẹp, nếu đi thành phố lớn, khẳng định bắt đầu lăn lộn, nếu chính mình không cố gắng, như thế nào xứng với cậu? Mình phải không đếm xỉa chơi liều, mặc dù bên trong thành thị cũng phải làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, làm một nam nhân để Tiểu Mãn có thể dựa vào.
Tiểu Mãn cười gật đầu, nói: “Được, chúng ta cùng nhau nỗ lực.”
Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Vậy chúng ta cũng trải qua năm mới hẵng đi. Vết thương trên thân thể em chưa khỏi hẳn, bác sĩ nói phải ba bốn tháng mới được, trước hiện tại nuôi dưỡng. Còn nữa, ruộng đất trong nhà, nuôi heo, còn có căn phòng, đều phải sắp xếp ổn chút mới được, đều phải tốn thời gian. Đợi qua năm mới, cũng liền chênh lệch không nhiều lắm, chúng ta đem những cái này đều bán đi, đổi thành tiền rời đi.”
Tiểu Mãn kinh ngạc nói: “Ngay cả phòng ở đều bán đi? Về sau cũng không trở lại?”
Đại Tráng thật đúng là thiếu tâm nhãn, nói cùng với mình đi, liền ngay cả phòng ở cũng muốn bán, một chút đường lui cũng không giữ lại, anh cũng không sợ gặp mình là một tên lường gạt đem anh lừa đi tất cả? Tiểu Mãn nghĩ thầm.
Nghĩ đến Đại Tráng thành thật như vậy, Tiểu Mãn cảm thấy hổ thẹn, chính mình quả thật đúng là có chút quá dùng tâm cơ rồi, mượn vấn đề trên dưới lừa Đại Tráng.
Kì thật, Tiểu Mãn là thuần thụ, đối với mông Đại Tráng cũng không phải cảm thấy hứng thú. Tiểu Mãn thích chính là muốn Đại Tráng vô hạn sủng ái chính mình, hoàn toàn nhượng bộ, không hề quan tâm chuyện kia, cho nên mới cố ý nói như vậy, thăm dò tâm ý Đại Tráng.
Không nghĩ tới Đại Tráng liền cắm đầu đi vào, ngay cả giải quyết việc đại sự cũng để cho Tiểu Mãn liên tục tính toán, coi như là niềm vui ngoài ý muốn, đồng thời, còn nghiệm chứng Đại Tráng đối với mình là trái tim chân thành, còn là một công quân có khí phách, không tệ không tệ.Tiểu Mãn cực kì hài lòng, nhịn không được hôn Đại Tráng một cái, bày tỏ khen ngợi, còn nói: “Nhà liền giữ lại đi, vạn nhất lúc nào muốn quay trở lại thăm nữa, hơn nữa, đây cũng tính là nơi chúng ta đính ước, lưu lại làm kỉ niệm đi.”
Đại Tráng lại lắc đầu, nói: “Không, phải bán, bằng không, lợi cho lão già kia, anh không cam lòng.”
Đại Tráng cắn chặt môi, có chút do dự, cuối cùng, vẫn là cắn răng nói: “Tiểu Mãn, trước kia em không phải luôn nghi hoặc chuyện cha mẹ anh sao? Lại nói, em thật đúng là mẫn cảm, như vậy cũng đoán được. Nói thực với em, anh cũng hoài nghi anh không phải là con ruột của cha anh, nhưng, hai người họ chết cũng không chịu nói, anh không có cách nào xác nhận, đành phải ở trong lòng nghi hoặc.”
Khi nói lời này, trên mặt Đại Tráng lộ ra vẻ mờ mịt thê thảm biểu lộ đau thương, nói: “Tiểu Mãn, em không biết, ở nông thôn, chuyện như vậy thật đúng là khó chịu…Từ nhỏ đã có người ở sau lưng nói thầm anh là dã tạp chủng, anh…”
Tiểu Mãn nắm chặt tay Đại Tráng, ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, em không nên thăm dò chuyện thương tâm của anh, chẳng qua, Đại Tráng, chúng ta bây giờ cùng một chỗ, tương lai là cùng nhau chia sẻ, quá khứ cũng phải chia sẻ, em là không nhớ chuyện của mình, bằng không, em cũng toàn bộ nói cho anh biết, tuyệt không giấu diếm, cho nên, Đại Tráng, đem bí mật của anh nói cho em biết, không cần có tâm lý gánh nặng, em hi vọng chúng ta hoàn toàn thẳng thắng thành khẩn, không hề có khoảng cách.”
Đại Tráng nói: “Được, anh cái gì cũng nói cho em biết.”
Đại Tráng ôm Tiểu Mãn, chậm rãi bên tai Tiểu Mãn nói ra những chuyện cũ năm xưa, bởi vì là nhớ lại, lời nói có chút đứt quãng.
“Mẹ anh không phải người thôn Đại Đồng, kì thực, liền giống như hôm nay Nhị Ngưu nói, bà là cha anh nhặt được, cùng với em tình hình không khác nhau lắm, té xỉu ven đường, cầu cha anh thu giữ. Không biết tính sao cuối cùng liền lưu lại cho cha anh làm vợ chồng, khoảng sáu bảy tháng sau sinh anh. Tháng không đúng lắm, nhưng, cha anh luôn kiên trì nói anh là con ruột ông, chỉ là sinh non hai tháng mà thôi, người trong thôn đều không tin, chỉ là không muốn cha anh mất mặt, ở trước mặt không nói, sau lung nghị luận không dứt. Anh nhớ khi anh còn nhỏ, có một lần bị một ít bà bà đại thẩm trong thôn gọi đến nói chuyện, lúc ấy anh không hiểu những cái kia, các bà ấy hỏi cái gì anh liền đáp cái đó, làm cho các bà ấy cười ha ha, anh còn trong lòng buồn bực. Sau đó về nhà, mẹ liền khóc, còn đánh anh vài cái, cha chỉ là thở dài, không nỡ đánh anh, dặn anh nói sau này không cần trả lời lung tung câu hỏi của người khác. Từ đó về sau, anh liền tận lực ít nói chuyện, bởi vì sợ gặp loại người này liền nghĩ đến ác nhân nhìn cha mẹ anh cười châm biến. Nhưng, loại người này luôn luôn có, về sau, anh mới biết, kì thật là em trai cha anh, chính là anh vừa rồi mắng chính là lão già kia, ở sau lung giở trò quỷ. Về sau cha anh bị bệnh, mắt thấy không xong, ông ta liền tự mình chạy đến, cùng cha anh cãi nhau, nói làm gì đem tài sản trong nhà đều cho một dã tạp chủng, lại không cho ông ta người em trai ruột này. Cha anh thân thể vốn không thể đứng lên, lại bị ông ta làm tức giận từ trên giường đứng lên, cầm đòn gánh đánh cho ông ta ra ngoài, lại tìm bí thư chi bộ thôn mà nói lý, mới đem việc này trấn áp xuống dưới, bí thư chi bộ thôn giúp đỡ ra một biện pháp, để cho cha anh viết di chúc, lại cầm đi công chứng, nói nhà này tất cả phòng ốc ruộng đồng đều thuộc về anh con trai độc nhất kế thừa. Lão già kia hận vô cùng, khắp nơi nói xấu chúng ta, thật sự là nhìn thấy vô vọng mới yên ngừng lại, cho nên, em hỏi anh nhà cha anh như thế nào không có thân thích, anh không có lên tiếng. Trong lòng anh, thật sự cũng không có xem lão già kia là chú.”
Đại Tráng mặc dù không có nói rất rõ ràng, Tiểu Mãn thông minh đem những manh mối lộn xộn này ở trong đầu nối liền với nhau, tạo thành một quá trình hoàn chỉnh: cha Đại Tráng khi còn bé bị ngựa đá hạ thân, chẳng khác gì nửa phế nhân, vốn là không có hi vọng thừa kế hương khói cho Điền gia, ai biết vậy mà nhặt được mẹ Đại Tráng châu ám thai kết (có mang do ăn cơm trước kẻng), sinh ra Đại Tráng, cha Đại Tráng rất vui, hoàn toàn đem Đại Tráng coi như con mình, không cho phép người khác nói này nói kia, chẳng qua lại không lừa gạt được em trai từ nhỏ đã biết rõ chi tiết, em trai bởi vì không chiếm được một phần gia sản của anh trai, trong tâm không cam lòng, cho nên ở sau lung thêu dệt chuyện, thậm chí lúc cha Đại Tráng sinh bệnh nhảy đến chỗ công khai đến chỉ trích ông, cha Đại Tráng tuy ứng đối làm rất tốt, làm cho em trai không chiếm được lợi ích gì, lại vì vậy mà đau lòng thương tâm, rốt cục buông tay mà đi. Đại Tráng cùng em trai của cha Đại Tráng trở mặt thành thù, hoàn toàn là trạng thái thủy hỏa bất dung.
Tiểu Mãn lập tức phụ họa Đại Tráng, cùng chung mối thù nói: “Vậy đem nhà bán đi, bằng không thì, lão già kia nhất định thừa dịp anh không ở, bịa ra cái kế gì để đem phòng ở chiếm đi, ngược lại có lợi cho ông ta. Hừ, chính là một ngọn lửa, cũng không cho ông ta, chắc chắn tức chết ông ta.”
Đại Tráng ôm Tiểu Mãn, rầu rĩ ở trên vai của cậu nhả ra từng bực bội tích tụ trải qua thời gian dài.
Không phải Đại Tráng sẽ đối với Tiểu Mãn giấu diếm, thật sự là không biết nói như thế nào, hơn nữa, cha Đại Tráng cho đến bây giờ đều là một câu “Con chính là con của ta. Chém đầu không đổi con trai. Đứa nào còn dám nói bậy, đem cứt trâu nhét vào trong miệng đi.” Còn đối với việc này kiêng kị không sâu sắc, Đại Tráng vì không làm cho cha mẹ tức giận thương tâm, cũng cứ như vậy lừa dối trải qua những năm này.
“Chỉ là” Tiểu Mãn phát hiện một điểm đáng hoài nghi, nói: “Cha anh sau khi đi, anh liền không hỏi qua mẹ anh về chuyện cha ruột anh sao?”
Đại Tráng nói: “Không dám trực tiếp hỏi, nhưng, anh thăm dò qua, mỗi lần mẹ anh đều sa sầm mặt không vui, anh liền không cách nào.”
Tiểu Mãn nhíu mày truy hỏi đến cùng: “Thẳng đến khi bà đi, đều không có nói với anh?” Cái này có chút không bình thường ah, cha Đại Tráng chỉ có thể xem là cha nuôi Đại Tráng, mẹ Đại Tráng cho dù trước kia có kị mặt mũi cha Đại Tráng không chịu nói, đến khi cha Đại Tráng chết rồi, thậm chí chính bà ấy lúc sắp chết, còn không chịu nói cho Đại Tráng chuyện cha đẻ của Đại Tráng quá kì quái, bình thường nữ nhân đều là thương tiếc con mình nhất, ở đâu nhẫn tâm chính mình sau khi chết để cho con một người thân cũng không có, một mình trên đời không chỗ nương tựa?
“Ừm, một chữ cũng không có đề cập qua. Bà chỉ nói là, bình an là phúc, muốn anh ở chỗ này tìm một người vợ sống qua ngày, cả đời thuận lợi sung sướng như vậy là đủ rồi, không nên đi vào thành phố làm công, người trong thành phố tâm xấu.”
Tiểu Mãn trong nội tâm nổi lên một liên tưởng đáng sợ, mẹ Đại Tráng phải hay không là bị người cường bạo làm mang thai Đại Tráng? Nếu không, bà vì sao thẳng đến khi chết cũng không chịu nhắc tới người kia? Bà là hận người kia? Cũng không chịu để con trai đi tìm nơi nương tựa, thà rằng con trai oan uổng ở trong ngọn núi này. Nhưng, cũng nói không thông, nếu là bị người nọ cường, mẹ Đại Tráng không cũng hoàn toàn không cần trốn, hơn nữa bà chẳng lẽ không có nhà mẹ đẻ sao?
Nghĩ mãi không ra, dứt khoát không nghĩ, nhìn Đại Tráng không thoải mái lại nhớ tới vẻ mặt đau đớn thê thảm, Tiểu Mãn liền đem những cái kia bỏ qua, muốn dụ dỗ Đại Tráng vui vẻ một chút.
Cái này còn không phải là việc nhỏ? Tiểu Mãn thân thiết cọ cọ anh, đem anh cọ cứng ngắc, lại giúp anh chà xát một hồi, bên trong phiêu phiêu dục tiên dục tử, hai người đều đem những chuyện lộn xộn phiền lòng quên đi.