Đọc truyện Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao – Chương 15
Edit+Beta: Minh Miu
Hạt gạo óng ánh trắng như tuyết trộn lẫn với nước canh gừng thịt bò, còn có trứng gà xào vàng tươi cùng với cải trắng dấm chua, không nghĩ tới Điền Đại Tráng làm mấy món ăn gia đình này ngoài ý muốn ăn thật ngon, đặc biệt là thịt bò, mềm mềm vừa miệng, vị tương đậm đà, thơm ngon đến nổi khiến người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi, khó trách đứa bé Búa kia không ăn đã nghiền còn ồn ào, ăn đến vui vẻ, Điền Tiểu Mãn cũng không keo kiệt liền khen ngợi, đối với Điền Đại Tráng giơ ngón cái lên, nói: “Nhìn không ra, anh còn có một tay nghề này, ở nông thôn trồng trọt thật đáng tiếc, không bằng đi nội thành mở một tiệm ăn.”
Điền Đại Tráng hơi đắc ý nói: “Cũng không tệ lắm phải không? Tôi có đôi khi nghĩ, nếu như khi nào căn tin bệnh viện trên thị trấn muốn nhận thầu, tôi liền di thử một chút. Mịa nó, mỗi lần tôi đi căn tin bệnh viện mua cơm liền muốn mắng người, đám đầu bếp giống như heo kia chỉ biết dưỡng mỡ trên bụng, làm ra đồ ăn quả thực chính đồ ăn cho heo, còn 18 đồng một phần. Nguyên liệu rõ ràng nhiều tốt như vậy, làm ra đồ ăn chẳng ra gì.”
Vui vẻ một chút, Điền Đại Tráng còn nói cho Điền Tiểu Mãn biết sở trường nấu ăn ngon không chỉ có chút này đâu, anh được mẹ chỉ dạy, ngay cả thức ăn tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức đều làm được.”
Điền Tiểu Mãn ngược lại là có chút giật mình, nói: “Thiệt hay giả? Mẹ của anh trước kia là đầu bếp sao?”
Điền Đại Tráng nói “Cái này cũng không phải. Chẳng qua, mẹ của tôi chính xác rất biết làm đồ ăn, cũng thích đẽo gọt mấy thứ này. Nhớ khi tôi còn bé ngẫu nhiên ở bên ngoài ăn cơm ăn vào món gì ngon, nàng đi phòng bếp nhà người ta dạo một vòng liền biết là làm như thế nào, về nhà học làm cho tôi cùng cha tôi ăn. Về sau có TV, mẹ của tôi thích xem chương trình nấu ăn, cũng là xem một chút liền biết, hơn nữa so với món ăn trên TV làm còn ăn ngon hơn, lại đẹp, so với tay nghề của tôi còn mạnh hơn nhiều. Về sau nàng bệnh nằm liệt trên giường không nhúc nhích được, liền chỉ tôi làm. Hắc hắc, trù nghệ này của tôi xem như được mẹ tôi chân truyền, mèo con bắt chuột tay nghề tổ truyền.”
Điền Tiểu Mãn cười nói: “Nói như vậy, về sau có thể mở quán cơm tư gia rồi, mẹ của anh là tay chuyên gia ẩm thực. Ai, có nghề tổ truyền như vậy đừng làm mai một, như thế nào mới chỉ nghĩ đi nhận thầu căn tin bệnh viện chỉ có chút tiền đồ này? Hoặc là dứt khoác đi các địa phương Châu Úc Châu Mỹ mở nhà hàng Trung Quốc? Nếu chỉ nhận thầu căn tin bệnh viện, bệnh viên kia có thể mở thêm môt khoa khám chữa bệnh về dinh dưỡng rồi, người bệnh kén ăn phải ăn một bữa tiệc do đầu bếp Điền nấu, liền ăn đến hết bệnh, ha ha.”
Được khen ngợi, Điền Đại Tráng lại có chút xấu hổ, nói: “Có chỗ nào tốt như cậu nói cơ chứ? Tôi chỉ là thuận miệng khoác lác thôi. Biết làm không phải là đã làm tốt, nhà mình ăn ăn còn được, muốn đi ra ngoài mở quán cơm kiếm tiền liền không nhất định, hơn nữa, mở quán cơm phải có tiền vốn, đợi sau này đi.”
“Quá khiêm tốn.” Bởi vì ăn ngon, Điền Tiểu Mãn liền đem cơm trộn lẫn với nước canh ăn xong, Điền Đại Tráng lại múc cho cậu một chén canh gà để cho cậu uống hết. Mặc dù không có nấm hương nhưng mùi vị đồ ăn vẫn đậm đặc thơm ngon, chẳng qua bởi vì gà được nuôi thả, cái đầu cũng nhỏ, cho nên mùi vị súp vô cùng ngon, làm cho Điền Tiểu Mãn ra sức uống một chén lớn.Cho thương binh ăn no, Điền Đại Tráng lại chuyển cậu về nằm trên giường, sau đó chính mình đi ăn, đồng thời cùng Điền Tiểu Mãn cậu được câu không mà nói chuyện, bầu không khí hài hòa yên bình.
Điền Tiểu Mãn nhớ lại mỹ vị vừa rồi, nói: “Thịt bò này thật sự ăn quá ngon rồi, anh như thế nào làm được? Không giống thịt bò kho, ngược lại là có chút giống cách làm thịt bò ngâm tương, nước dùng rất đậm rất thơm, là đồ ăn đặc sản của địa phương các anh sao? Hay là mẹ anh dạy anh?”
Điền Đại Tráng vừa nghe chủ đề vây quanh trên người mẹ anh, chẳng qua, nhịn không được mà đắc ý, nói cho Điền Tiểu Mãn biết, thôn Đại Điền này là một địa phương quen dùng ngũ vị hương làm thịt bò, cây hồi và các loại nguyên liệu làm nước sốt, lúc đổ vào nồi phải lọc sạch nước, cho nên có làm ra có hương vị giống đậu phụ khô, mà Điền Đại Tráng thì ngược lại là trước làm nát sau nấu, cuối cùng đậu nành nấu đến nhuyễn? Ngon miệng, hương vị thơm, đặc biệt ăn với cơm. (Ta không hiểu đoạn này nói dịch hết, nên chém gió, ai hiểu thì có thể giúp ta ~~~)
Điền Tiểu Mãn có chút kinh ngạc nói: “Nấu một phần thịt bò còn phải mua một lon đậu nành, mẹ của anh dạy anh tay nghề này còn rất xem trọng nha.” Theo Điền Tiểu Mãn thưởng thức, người trong thành phố nấu ăn dùng đậu nành tương muối đường trà chẳng qua là các loại gia vị thường dùng, mà nông dân chính là không nỡ dùng, chịu dùng xì dầu cũng là được sang trọng rồi, đừng nói là mấy đồng một lon đậu nành.
Điền Đại Tráng giải thích nói: “Đậu nành là nhà chúng ta ở bên trong tự chế, không tốn tiền. Bình thường làm vào mùa hè, một lần làm một vạc lớn, cả năm đều có. Trước tiên đem đậu đun sôi, sau đó trải ra ở trên mẹt trúc, đặt ở dưới ánh mặt trời phơi nắng, cho đến khi đậu chảy ra nước tương, còn thêm lông trắng, bắt đầu ngủi thấy mùi thối thối, chính là lên men tốt rồi, sau đó thả muối ăn, rượu đế trộn các loại lại với nhau, chứ vào trong vạc cất kĩ, mỗi nửa tháng nhớ rõ cầm chiếc đũa trở mình quấy một lần, chờ nó tiếp tục lên mêm. Khoảng hai tháng thì xong toàn bộ, sẽ làm một ít đồ ăn ngon đến khao chính mình, tôi còn biết làm mấy món sở trường ăn rất ngon, chỉ là một người chẳng muốn làm, sau này từ từ làm cho cậu ăn.”
Điền Tiểu Mãn nghe xong như có điều suy nghĩ nói: “Ồ, đậu tương làm như thế này sao? Tôi hình như có ấn tượng người quê tôi cũng là làm như thế? Mẹ của anh không phải người thôn Đại Điền? Nói không chừng chúng tôi là…đồng hương?”
Đối với người mẹ đã qua đời của mình quá khứ của nàng chính là đều kiêng kị, không thích bị đề cập, cho dù nàng hiện tại đã mất, Điền Đại Tráng vẫn là theo bản năng không muốn xúc phạm đều kiêng kị của mẹ, liền có chút không vui nói: “Ừ, mẹ của tôi là người địa phương khác đến, rốt cuộc là ở đâu tôi cũng không biết, nàng không thích nói chuyện trước kia. Ai, cậu cũng đừng hỏi chuyện của mẹ tôi, người chết không thích người khác bàn luận chuyện của mình, hơn nữa, cậu không phải sợ sao? Cậu còn hỏi không ngừng?”
Nói xong, Điền Đại Tráng cố ý dựng lên một tư thế khủng bố, nói: “Coi chừng…Hiếu kì hại chết mèo nha…”
Điền Tiểu Mãn cười đến đôi mắt lấp lánh, nói: “Có anh ở đây, tôi sợ cái gì?Ai, Đại Tráng, vẫn là về nhà tốt, nhìn con người anh đều hoạt bát, không giống lúc ở bệnh viện, luôn buồn bực sầu nào ở trong đầu không nói lời nào, hoặc chính là lão thái bà đáng ghét kia lắc lắc anh, nhìn anh cùng học sinh tiểu học giống như nhau, nàng hỏi một câu, anh đáp một câu.”
Điền Đại Tráng lơ đãng nói: “Tôi đó là kính già yêu trẻ, truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
Điền Tiểu Mãn nằm ở trên giường, nghiêng đầu qua, nhìn Điền Đại Tráng ở bên cạnh một mình ăn cơm, chỉ thấy cặp chân thon dài của anh ở dưới bàn nhỏ co chân lại, bưng bát cơm nhã nhặn ăn cơm, lại phát hiện một hiện tượng: tốc độ Điền Đại Tráng ăn cơm xem như nhanh, toàn bộ quá trình dường như không có phát ra âm thanh nhai nuốt, lúc ăn cơm càng không có thanh âm nhép miệng, là một bộ dạng hoàn toàn nhã nhặn có giáo dưỡng tốt, cùng tướng ăn vừa rồi như hổ đói của Búa hoàn toàn không giống.
Điền Tiểu Mãn trong lòng vẫn rất ngạc nhiên, nghĩ thầm, cái này nhất định là từ nhỏ mẹ Điền Đại Tráng đã dạy bảo, dáng vẻ văn nhã cũng không phải một sớm một chiều có thể dưỡng thành. Còn có, Điền Đại Tráng không được đi học, lại biết nói tiếng phổ thông chuẩn như vậy,tướng ăn ưu nhã, làm đồ ăn còn rất cầu kì tinh xảo, đều là mẹ anh trong sinh hoạt hằng này từng ly từng tí dạy cho anh. Điền Đại Tráng mẹ anh rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào? Lại làm sao đến cái thôn nhỏ này? Vì cái gì Điền Đại Tráng không thích nói sự tình của mẹ? Chẳng qua, những nghi vấn này không tốt để đào sâu, Điền Đại Tráng rõ ràng không phối hợp, lại hỏi tiếp có thể sẽ trở mặt, Điền Tiểu Mãn mới sẽ không tự tìm phiền toái cho chính mình đâu.
Đã ăn cơm, Điền Đại Tráng thu dọn bát đũa đi ra phòng bếp bên kia rửa sạch, lại bưng một bồn nước ấm đến lau cho Điền Tiểu Mãn, giống như bình thường cởi quần áo của cậu.
Trước kia lúc ở bệnh viện đề đã làm quen, cũng không có cảm giác gì, hơn nữa, Điền Đại Tráng chăm sóc mẹ anh 5 năm, sớm đã thành thói quen chăm sóc người bệnh, không có đem mẹ anh xem là nữ nhân, đối với Điền Tiểu Mãn tự nhiên càng không có ý niệm gì, chính là đơn thuần lau người. Nhưng, hôm nay bị Búa nói những lời như vậy, Điền Đại Tráng liền cảm thấy trong nội tâm giống như có quỷ, ánh mắt cũng né tránh mà không dám nhìn thẳng Điền Tiểu Mãn, cho đến khi nghe được tiếng cười khẽ vang bên tai: “Anh làm gì đấy? Như thế nào không nhìn người?”
Được rồi, nhìn người nhìn người. Lão tử trong nội tâm không có quỷ, sợ cái rắm. Điền Đại Tráng dứt khoát ngẩng đầu, đối diện ánh mắt cười xấu xa của Điền Tiểu Mãn, dưới ánh đèn u ám xinh đẹp giống như tỏa sáng, khiến cho Điền Đại Tráng thoáng cái ngừng lại hô hấp, trong đầu không thể điều khiển mà tự động chạy ra một ý niệm lung tung: Thực con mẹ nó, một người đàn ông lớn lên xinh đẹp như vậy làm gì, còn đối với tôi cười quyến rũ, cười đến tôi đều…Thao! Cứng ngắc.
Điền Đại Tráng chịu không được cái loại hấp dẫn thị giác này khiến cho toàn thân khô nóng, đành phải chuyển mắt sang chỗ khác, Điền Tiểu Mãn thật sự là lớn lên quá đẹp, so với cô gái nổi danh đẹp nhất trong thôn còn đẹp hơn, mới làm hại mình nghĩ ngợi lung tung, tranh thủ thời gian hướng về phía cái cổ nhìn, nhìn Tiểu Mãn cùng chính mình giống nhau lồng ngực bằng phẳng, cơ bụng, còn có lông màu đen ở bên trong lão nhị, liền không có những ý nghĩ lung tung này.
Ai ngờ nhìn xuống dưới, thì liền càng tồi tệ hơn.
Bằng phẳng là bằng phẳng, nhưng lại là một khung cảnh trắng đến chói mắt, trắng mịn, trắng và sáng bóng.
Hai điểm thù du màu hồng nhạt xinh đẹp ở phía trên, theo hô hấp mà nhẹ nhàng phập phồng.
Con mắt Điền Đại Tráng nhìn thẳng một đường xuống dưới, lập tức cảm thấy trong cổ họng tự động toát ra rất nhiều nước miếng, tay cầm khăn mặt còn dám ấn lên chỗ nào đây?
Cái này cái này cái này…Cái này bảo người ta làm sao làm việc được?