Đọc truyện Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao – Chương 11
Nửa tháng sau, tiền trên người Điền Đại Tráng cơ bản đã dùng hết, liền hướng bác sĩ trưởng đưa ra yêu cầu xuất viện.
Tình huống trước mắt Điền Tiểu Mãn không thể không ra viện, bác sĩ đẩy kính mắt trên sống mũi, triển khai phản đối mãnh liệt, nói: “Người bị thương miệng vết thương căn bản không có tốt lên nhiều, ít nhất phải ở ba tháng nữa. Nếu tùy tiện ra viện, nếu là có cái gì không tốt, ai đến phụ trách? Chính các cậu phụ trách sao?” Lại khuyên bảo Điền Đại Tráng nói: “Tôi không phải đe dọa, cũng không phải muốn kiếm số tiền này của các cậu, các cậu nằm viện bao lâu, cùng tôi có gì liên quan, tôi dù sao cũng là nhận lương, lại thu không được tiền của các cậu. Nhưng, là cậu ta bị thương nghiêm trọng như vậy, xác thực nên nằm viện an dưỡng một ít thời gian nữa.”
Điền Đại Tráng cúi đầu, rầu rĩ nói: “Ông cho rằng tôi không muốn chữa trị tốt cho em trai tôi à? Ông cho rằng tôi cam tâm tình nguyện bảo cậu ta vết thương còn chưa khỏe liền ra viện à? Trong nội tâm tôi cái này giống như bị dao đâm, nhưng, tôi là không có tiền tiếp tục đóng viện phí. Bệnh viện các ông có thể kí sổ không? Nếu có thể kí sổ, chúng tôi tiếp tục ở lại, ở nửa năm cũng không sao, cùng lắm thì tôi ở trong bệnh viện gán nợ cho bệnh viện các ông là được.”
Nói đến tình trạng như thế, bác sĩ đành phải cho làm thủ tục xuất viện, lại dặn dò Điền Đại Tráng nói: “Trong nhà dưỡng bệnh cũng được, tổn thương gân cốt chủ yếu dựa vào chăm sóc, chỉ cần cậu chăm sóc tỉ mỉ, cậu ta vẫn là sẽ từ từ tốt lên. Chẳng qua, để ổn thỏa, cậu nhất định một tháng phải dẫn cậu ta đến bệnh viện kiểm tra một lần, chụp X quang xem xương cốt khép lại như thế nào. Số tiền này dù sao cũng phải có đi?”
Điền Đại Tráng đáp ứng, nói: “Đó là khẳng định.”
Trở về phòng bệnh, Điền Đại Tráng đặt mông ngồi trên ghế kế bên giường bệnh Điền Tiểu Mãn, ôm cái đầu buồn bực trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Xin lỗi, cậu còn chưa khỏe toàn bộ, phải bảo cậu xuất viện. Thật sự là, tôi…”
Điền Tiểu Mãn nhìn anh chằm chằm, trong nội tâm tràn đầy đau xót, không phải bởi vì không có tiền không có cách tiếp tục nằm viện dưỡng bệnh mà khổ não, lúc này trong ánh mắt của cậu mang theo trìu mến, ngoài miệng lại chẳng hề để ý nói: “Tôi ước gì ra viện, ở chỗ này chán vờ lờ, ngủ không ngon, anh lại không ở, khiến cho tôi tâm tình một chút cũng không tốt. Tâm tình không tốt, tổn thương liền khôi phục chậm, không bằng thay đổi hoàn cảnh.”
Điền Đại Tráng lúc này mới có chút vui vẻ, nói: “Vậy cũng được. Bác sĩ cũng nói, tổn thương gân cốt chủ yếu dựa vào chăm sóc, trong nhà cũng có thể dưỡng bệnh tốt, chờ trở về tôi mỗi ngày hầm canh cho cậu ăn ngon, tránh khỏi ở chỗ này ăn không ngon ngủ không ngon, còn đắt đến cắn người.”
Nói xong, Điền Đại Tráng liền đứng dậy bắt đầu thu dọn các đồ vật linh tinh, lại còn đi trả sofa giường cho y tá.
Lão thái thái mới biết cái sofa giường này không phải bọn họ mang từ nhà mình đến, mà là y tá cấp cho bọn họ, lão thái thái mất hứng mân mê miệng, nói: “Đại Tráng, tôi còn nghĩ cậu là người thành thật, cái gì cũng cùng cậu nói, cậu lại gạt tôi. Đối xử với mọi người một chút cũng không thành thật.”Điền Đại Tráng tự giác đuối lí, cũng không để ý nàng, tự mình thu dọn đồ đạc.
Điền Tiểu Mãn liếc nàng một cái, nói: “Là người ai muốn nghe bà lải nhải hả?”
Điền Đại Tráng vội vàng ngăn cản cậu, nói: “Được, được, cũng sắp đi rồi, đừng tìm người cãi nhau. Cậu không phải muốn bảo trì tốt tâm tình mới có thể nhanh khỏi bệnh sao?”
Lão thái thái vặn eo, vốn còn muốn cãi nhau, nghĩ đến sofa giường quan trọng hơn, trước đuổi được người khác đi sau mượn đến tay mình, liền cũng không có nói nhảm, ngược lại sai con trai đi tìm y tá mượn, con trai của nàng không kiên nhẫn nói: “ Cái này không phải giường sao? Mượn cái gì?”
Lão thái thái nói: “Cái này là giường thép nhà chúng ta mua, ngủ nhiều sẽ làm dây thép nới lỏng về sau liền không dùng tốt, đã có sẵn tiện nghi nhà nước làm sao không chiếm? Con xem hai anh em người ta đều chiếm tiện nghi nhà nước lâu như vậy.”
Con trai nàng bị nàng dây dưa không có biện pháp, phải chạy tới phòng y tá mượn sofa giường, nhưng, giày vò khốn khổ một hồi lâu, lại tay không trở về, nói: “Y tá người ta không cho mượn.”
Lão thái thái lập tức vừa tức giận vừa đố kị, ở bên trong phòng bệnh ồn ào: “Hắc, các nàng như thế nào chỉ cho hai anh em bọn họ mượn, liền không cho chúng ta mượn? Cái này cũng quá bất công đi.”
Điền Đại Tráng nói khẽ với Điền Tiểu mãn: “Tôi đi ra ngoài thuê xe, cậu chờ tôi.”
Điền Đại Tráng ra khỏi phòng bệnh, trong phòng Điền Tiểu Mãn nhàm chán nhìn lão thái thái mặt đỏ tía tai đối với con trai lải nhải không yên, nghĩ thầm bất công sao? Hai anh em chúng tôi lớn lên đẹp trai, xài được, y tá người ta cam tâm tình nguyện cho chúng tôi, muốn bà đỏ mắt thì như thế nào.
Càng nhìn thấy những người dân tầm thường tính toán chi li từng chút từng chút được mất với những thứ nhỏ nhặt, Điền Tiểu Mãn lại càng cảm động và nhớ đến Điền Đại Tráng đối với chính mình vô tư cùng với ân tình, lúc đầu, cậu còn tưởng rằng Điền Đại Tráng nguồn gốc thiên tính nông dân, thuần phác trung hậu, về sau mới phát hiện, nông dân cũng không phải mỗi người đều thuần phát, hơn nữa, càng là người cùng địa phương, lại càng là không lương thiện như vậy, nếu không, như thế nào có câu nói “Vùng khỉ ho cò gáy dưỡng điêu dân”? Mà Điền Đại Tráng vốn không quen biết mình nhưng có thể đối xử tốt với mình, chỉ có thể nói, là may mắn, là kì tích.
Khoảng 10 phút sau, Điền Đại Tráng đầu đầy mồ hôi chạy về, nói: “Thuê xe xong rồi, tôi trước khuân đồ xuống dưới.” Nói xong, cầm chăn màn chậu bình nước các thứ đồ vật đi xuống trước, qua một lát, lại đi tới, đem Điền Tiểu Mãn cẩn thận từng li từng tí ôm ngang lên, nói: “Đi thôi, về nhà rầu ~~~”
Điền Tiểu Mãn liếc nhìn căn phòng ở gần một tháng này lần cuối, nhẹ nhàng nói: “Đi.”
Nếu bình thường, Điền Đại Tráng khẳng định đi xe bus nhỏ về nhà, nhưng phải mang theo Điền Tiểu Mãn đang bị thương, anh chỉ có thể cắn ra bỏ ra 100 đồng thuê một chiếc xe ô tô nhỏ, nghĩ thầm, tốn tiền thì tốn tiền. Nếu mang theo Điền Tiểu Mãn đi trên xe bus nhỏ chật ních người và gà vịt, lộ trình hơn 5 km, có thể đem Điền Tiểu Mãn xương cốt chưa lành lại lắc lư đến lỏng lẻo à?Mặc dù lên xe hơi, Điền Đại Tráng cũng là chặt chẽ ôm Điền Tiểu Mãn ở trên người, hận không thể toàn thân đều làm đệm thịt cho cậu, mới không lắc lư làm cậu khó chịu, còn thỉnh thoảng ân cần hỏi: “Có khó chịu không? Nhịn một chút thì tốt rồi, cũng sắp tới rồi. Chẳng qua nếu cậu khó chịu, liền để cho sư phó dừng lại nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp cũng được.” Lại đối với lái xe cười làm lành nói: “Sư phó, em trai tôi bị gãy xương ngực, một chút xóc nảy đều chịu không nổi, anh cố gắng chạy chậm một chút, nếu như thật sự nó khó chịu, dừng lại nghỉ ngơi một lát lại đi.”
Lái xe nghe lời này không vui, hắn còn nghĩ đến mau đưa khách xong liền chở thêm một chuyến nữa, liền nói: “Không có việc gì, tôi chạy chậm một chút, cam đoan không xóc ngã cậu ta, chỉ là, không cần phải dừng lại, dù khó chịu thế nào cũng phải tiếp tục đi, về đến nhà thì được rồi, anh nói phải không?”
Nhưng, đường về nhà chính là khó đi, đặc biệt là ở giữa đoạn đường lớn, mặt đường bị xe vận tải áp ra từng cái từng cái hố to, lái xe tuy né tránh mọi cách, bánh xe lại không phải nghiêng qua bên này, chính là nghiêng qua bên kia, chiếc xe giống như lắc lư ở giữa sóng gió, lắc lư khiến cho Điền Tiểu Mãn thực sự đau ngực, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Điền Đại Tráng dường như đem toàn bộ nửa người trên của Điền Tiểu Mãn bảo hộ ở trong ngực nhưng vẫn không được, không khỏi bất mãn đối với lái xe phàn nàn nói: “Sư phó, anh như thế nào chọn con đường rách nát này, xem đem người lắc lư nghiêng ngả. Có thể hay không lui về đi một con đường đi không lắc lư?”
Lái xe bất đắc dĩ nói: “Nhịn chút nữa, qua đoạn đường này thì tốt rồi. Vùng này tôi quen thuộc lắm, đường đều nát, đổi cái khác so với cái này không khác lắm. Mịa nó, quê nhà được quốc gia chi cấp nhiều tiền như vậy, chính là không tu sửa cho tốt con đường, thật là đồ phá hoại…” Bắt đầu mắng cán bộ xã làm công ăn lương không làm tốt chính sự.
Điền Đại Tráng chú ý Điền Tiểu Mãn nhíu lông mày nhịn đau, mặc lệ lời lái xe, lại miễn cưỡng nhịn trong chốc lát, thấy Điền Tiểu Mãn đau đến trán toát mồ hôi to như hạt đậu, liền vội vàng nói: “Hỏng mất, đừng chạy, nhanh dừng xe.”
Lái xe quay đầu nói: “ Dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát vẫn không phải đi sao? Không bằng bảo em trai cậu chịu đựng, tôi dứt khoát chạy nhanh, vài lần thì đã đến, đau trong chốc lát liền về đến nhà cũng đừng trì hoãn nữa.”
Điền Đại Tráng nói: “Đoạn đừng nát này có còn xa lắm không?”
Lái xe nói: “Đại khái 1 km nữa. Lái qua 1 km này, liền bằng phẳng, không lắc lư nữa.”
Điền Đại Tráng cắn răng, nói: “Chúng ta đây xuống xe trước, anh trước lái đi qua, ở phía trước chờ chúng tôi, em trai tôi không chịu nổi loại xốc nảy này, tôi ôm nó đi qua đoạn đường nát này.”
Lái xe kinh ngạc nói: “Có xe không ngồi? Cậu đây là…Hơn nữa, em trai cậu gầy thì gầy, cũng là người có vóc dáng cao, cậu ôm cậu ta đi 1 km, tay nhất định đều mỏi. Đừng nói tôi không có nhắc cậu.”
Điền Tiểu Mãn giật giật cổ áo Điền Đại Tráng, nói: “Đừng, tôi kiên trì được. Nhịn một chút thì trôi qua rồi.”
Điền Đại Tráng nói: “Nhẫn cái gì nhẫn? Đừng nhẫn, khó khăn lắm mới đem xương cốt nối tốt lại muốn làm nứt ra. Được rồi, liền ôm tôi mang cậu đi. Tôi Điền Đại Tráng cái khác không có, khí lực có rất nhiều.”
Lái xe cảm thấy cái người vóc dáng lớn này thật khờ, thuê xe lại không ngồi, chẳng qua nghe cậu ta nói với em trai mình thật đúng là tốt, liền nói: “Vậy được, tôi đây liền chạy đến phía trước chờ hai người, cậu nếu ôm mệt không ôm nổi em trai cậu, liền gọi điện thoại cho tôi, tôi lái trở về tới đón hai người các cậu cũng được.”
Lái xe chạy đi rồi, Điền Đại Tráng dùng hai cánh tay rắn chắn hữu lực nâng phía sau lưng và đầu gối Điền Tiểu Mãn, từng bước từng bước vững vàng hướng về phía trước đi.
Điền Tiểu Mãn hai tay đan chéo, ôm cổ Điền Đại Tráng, ngửa đầu nhìn mồ hôi theo gương mặt anh lăn rơi xuống, mồ hôi tuổi trẻ lấp lánh, tinh thần phấn chấn lỗng lẫy, sau buổi trưa ánh mắt trời chiếu xuống đặc biệt chói mắt.
Rất lâu sau này, Điền Tiểu Mãn đều nhớ kĩ cảnh này: Vào đông dưới ánh mặt trời ấm áp, trên đường lớn về nhà bụi đất tung bay, một người nam nhân cởi bỏ áo khoác vừa dày vừa nặng, mặc áo ba lỗ giặt đến vừa mỏng vừa cũ, cẩn thận ôm ngang chính mình, như ôm lấy bảo bối trân ái nhất, đi tới, đi tới…