Đọc truyện Nhất Thưởng Tham Hoan – Chương 7
Dược hương phập phồng lan toả, cố chấp triền miên không đi, tầm mắt đều bị ngăn cách mơ hồ không rõ. Liên tục mấy ngày kham khổ nuốt xuống vị thuốc đắng ngắt, thân mình Lâm Hoài tựa hồ thật sự có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Bất quá lại làm khổ lây Tiểu Lan khi hầu hạ hắn, trên áo vốn là thản nhiên mùi thơm ngát đã sớm bị vị thuốc đông y che lấp, cả người đều giống như ngâm mình ở trong nước thuốc, vô cùng khó chịu.
“Điện hạ, điện hạ mau thức dậy, nên đi tới chỗ thái phó học bài.” Dù sao cũng là hoàng tử không được sủng, nếu ngày đầu tiên còn đi muộn không biết phải chịu khổ như thế nào nữa! Tiểu Lan cúi xuống nâng Lâm Hoài đang còn mơ mơ màng màng ngồi dậy, lấy nước ấm lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
Rời giường do chứng huyết áp thấp mà làm cho hắn lại một trận say sẩm, Lâm Hoài liếc mắt nhìn một cái ánh mặt trời vừa nhô lên ngoài cửa sổ, không khỏi ở trong lòng hô to bi ai, thời tiết tốt như vậy cho dù như thế nào cũng không nên lãng phí một ngày đi học a a a a ———
Thanh Phong đắc ý chạy vào, cợt nhả nói: “Ta nghe được tin rồi.” Đi theo chủ tử không để ý tới quy củ như vậy, ba người bọn họ cũng lười tự xưng “nô tỳ” “nô tài”.
Hồ nghi nhìn Thanh Phong đang vui sướng hoa chân múa tay, Lâm Hoài nhất thời phản ứng tỏ vẻ quan tâm.
“Đại hoàng tử Lâm Diễn, là con của một trong bốn quý phi, Tiêu quý phi, tính tình hiền hoà, tốt lắm ở chung.”
…… Cảm tình là bát quái a?! Trở mình, lão Đại tỏ vẻ xem thường. Lâm Hoài không có trực tiếp đi tìm hiểu, biết bọn họ cũng là muốn tốt cho hắn, miễn cho vừa thấy mặt liền xảy ra xung đột bất hoà ngoài ý muốn nào đó, như thế thì tuyệt đối chỉ có chính mình bất lợi mà thôi.
“Nhị hoàng tử Lâm Thân, con của Linh Mẫn chiêu nghi, hành vi rất quái lạ.” Nói xong Thanh Phong nhìn chủ tử nhà mình liếc mắt một cái, kỳ thật chủ tử nhà hắn hành vi mới là quái lạ nhất.
“Tam hoàng tử Lâm Khiêm, là con của một trong bốn quý phi, Tình quý phi, cực được sủng ái, thái độ làm người kỳ quái, thủ đoạn tàn nhẫn.”
“Thất hoàng tử Lâm Hách, cũng là con của Tiêu quý phi…… Này…… Này không nghe được, hình như là cùng tuổi với chủ tử.”
Sao ở giữa lại có một khoảng cách lớn như vậy a?
Chọn mi hoài nghi nhìn về phía Thanh Phong. Thanh Phong đặt mông ngồi dưới đất, “Từ tam hoàng tử đến thất hoàng tử còn có ba vị đều là công chúa, sau thất hoàng tử còn có ba vị hoàng tử nữa…… bị chết yểu.”
Chết yểu? Nghe nói mẫu phi hắn chính là vật hi sinh của một âm mưu nào đó, sẽ không giống như ba hoàng tử kia chứ? Tên hoàng đế này tại sao ngay cả chết sống của đứa con chính mình cũng không quản a? Lâm Hoài nhíu mày, tưởng tượng liền hiểu được đạo lý trong đó, thở dài một hơi, xem ra ở trong hoàng cung muốn sinh tồn cũng không dễ dàng như vậy a.
“Đã đến giờ rồi, điện hạ.” Thanh Ngôn rốt cuộc mới mở miệng nói chuyện.
Tiểu Lan không thể đi theo, chỉ có Thanh Ngôn và Thanh Phong đi theo Lâm Hoài, nàng cơ hồ là khẩn cầu, “Điện hạ, nhất định phải nghe lời thái phó, không cần đi trêu chọc các hoàng tử khác……”
Lâm Hoài cảm thấy Tiểu Lan rất có tiềm chất của một bà mẹ trẻ, bất quá sự quan tâm của nàng làm hắn thật thích, cũng thật ỷ lại. Thật mạnh gật đầu, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi mà sau mấy tháng tới đây cuối cùng mới xuất hiện.
Tiểu Lan nhất thời cảm thấy có chút an tâm, tuy rằng Lâm Hoài chỉ là một đứa nhỏ vừa mới 5 tuổi, bất quá hắn tươi cười thật sự có thể làm cho người ta an tâm.
Lâm Hoài đi ở phía sau Thanh Ngôn, Thanh Phong, khung cảnh xung quanh làm cho ánh mắt hắn không khỏi tò mò. Bất quá với một kẻ mù đường như Lâm Hoài, nhất định là tìm không thấy chỗ ngồi.
Xuyên qua Thanh Lương điện, từ Dịch Đình Cung đến phía tây Thiên môn là đến.
Dọc hai bên đường đi lớp lớp hòn non bộ, cây cao bóng cả, mái ngói lưu ly, góc đối mái cong, tua cờ bạch ngọc, châu ngọc chim trả phượng hoàng…làm cho Lâm Hoài hoa cả mắt.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hoài hảo hảo quan sát trung tâm của hoàng cung, cũng là nơi trọng yếu nhất.
Cho dù là Tiên Hương Quỳnh Các bất quá cũng là như thế này thôi.
Lặng lẽ thở ra một hơi, trái tim kinh sợ cũng chậm chậm thu trở về.
“Nô tài bái kiến Tam hoàng tử, Tam hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Thanh Ngôn tinh mắt phát hiện một thiếu niên vận cẩm y hoa phục đi tới, rõ ràng đây chính là Tam hoàng tử được sủng ái.
Tiếng tung hô cúi đầu kia đem phần hồn đang bay lơ lửng còn lại của Lâm Hoài toàn bộ chiêu trở về.
“Đứng lên đi, ngươi chính là thập nhất hoàng đệ phải không?” Tam hoàng tử nhớ rõ hình như đã va trúng đứa nhỏ này một lần, bất quá không thấy rõ tướng mạo, hôm nay vừa thấy, đúng là quá đỗi đáng yêu, “…… Ô, ta nhớ rõ ngươi kêu………… Lâm…… Lâm Hoài?”
Cũng có chút làm khó Tam hoàng tử khi phải nhớ ra tên của một hoàng tử mà bấy lâu nay gần như bị mọi người bỏ quên ở một nơi vắng vẻ.
Lâm Hoài nhu thuận điểm đầu, hắn còn nhớ rõ là đã từng đụng trúng tên này, làm cho hắn suýt chút nữa là sứt đầu mẻ trán.
Lâm Hoài quá mức nhỏ gầy, ngay cả vai của Tam hoàng tử còn chưa đứng tới, Lâm Khiêm cười, trong ánh mắt loé ra một tia sáng quang mang làm cho người ta sợ hãi, thật giống như thợ săn đang rình rập con mồi, “Ta mang ngươi đi, các ngươi lui ra đi.” Nửa câu sau là nói với Thanh Ngôn, Thanh Phong. Hai người đương nhiên không dám có nửa câu phản bác, nhưng vẫn lo lắng nhìn thoáng qua, sau đó đành bất đắc dĩ lui xuống.
Lâm Khiêm ha hả cười mà đem Lâm Hoài ôm ấp, thập phần ôn nhu, hôn “chụt” một cái ở trên mặt Lâm Hoài, làn da mềm mại cùng mát lạnh làm cho hắn thập phần vui sướng.
Biến thái!! Lâm Hoài giãy dụa, phát hiện là phí công vô sức.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Hoài bỗng xuất hiện ra một dấu hồng ngân, coi như hoa đào diễm lệ —— ngay tại nơi mà Lâm Khiêm mới vừa thân qua.