Đọc truyện Nhất Thưởng Tham Hoan – Chương 46
Đau lòng đem người kia ôm lấy, Lâm Hoài vì đau đớn mà vô lực chú ý hắn, thân mình không khỏi run rẩy, chỉ có thể dùng biểu tình nhịn đau mà cự tuyệt Lâm Lam Đế.
“Ta không uống thuốc.” Nghiến răng nghiến lợi nói xong, Lâm Hoài trên mặt xuất ra một trận mồ hôi. Hắn bởi vì mỗi năm sợ trời lạnh sẽ phát bệnh, Lâm Tu đều lấy lòng để hắn uống thuốc, chờ hắn mất cảnh giác liền rót hết, hắn cơ thể yếu ớt đuối bị Lâm Tu ép! Mỗi lần đều bị ép uống đến nước mắt giàn giụa.
Lâm Lam Đế không đồng ý nhíu mày. Có thể thấy vật nhỏ ngậm miệng thật chặt, không khỏi càng sốt ruột. Không uống thuốc, vật nhỏ sẽ càng khó chịu.
“Lâm Tu, đem thuốc lại đây.”
Cố gắng không quan tâm đến thần sắc kích động của Lâm Hoài, hắn cúi đầu khẽ liếm đôi môi nhỏ bị cắn đến xuất huyết.
“Không có gì đâu.” Lâm Lam Đế cười với Lâm Hoài, khiến Lâm Hoài sửng sốt, thẳng đến khi dược từ trong miệng Lâm Lam Đế chảy sang miệng mình hắn mới khôi phục tinh thần, cay đắng tràn ngập giữa hai người, Lâm Hoài quả thực không thể tin Lâm Lam Đế lại có thể uy hắn uống thuốc như vậy!
“Ta muốn ngươi.”
Lâm Lam Đế để đầu trên cổ hắn lưu luyến dời xuống quai xanh, từng chút từng chút hôn lên, Lâm Hoài trầm mê muốn nói “Cút” cũng nuốt trở lại trong bụng… Thân thể nóng quá…. Rất muốn người này cứ như vậy tiến vào mình…. Chợt nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, Lâm Hoài liền đẩy Lâm Lam Đế ra, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy chứ?!
Lâm Lam Đế cũng không giận, chỉ tiếp tục cúi mặt lặp lại:” Ta muốn ngươi.”
Thân thể như có dòng nước ấm chảy qua, đem các cơ quan đã lạnh lẽo trong thân thể cấp ấm, chậm rãi giãn ra. Lâm Hoài cảm giác được mình đã bị nam nhân trước mặt mê hoặc… Cho hắn đi….
Hai tay chậm rãi đặt lên vai Lâm Lam Đế, chậm rãi nhích người đến gần.
Gắn bó dây dưa, Lâm Lam Đế gần như điên cuồng mà đòi lấy chất dịch từ miệng Lâm Hoài, tay không kiên nhẫn mà xé rách áo hắn, làn da non mịn lộ ra trong không khí lạnh lẽo, Lâm Hoài theo bản năng tựa vào Lâm Lam Đế.
Quả nhiên vật nhỏ không chịu nổi hấp dẫn, phi thường đáng yêu. Tính tế nhấm nháp, cái tay lướt trên thắt lưng trơn nhẵn hướng tới giữa đùi liền đẩy hai chân Lâm Hoài ra.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt đang nổi lên từng trận sắc dục của vật nhỏ, Lâm Lam Đế càng ngày càng nhìn không thấu hắn. Cứ nghĩ hắn thông minh, nhưng có đôi khi lại rất ngu ngốc, nghĩ hắn rất hấp dẫn, một khắc sau bản tính lại muốn chế trụ dục vọng. Lần đầu tiên hắn thấy hứng thú cũng bởi vì tính cách mâu thuẫn này, không nghĩ tới hắn có thể đem mâu thuẫn phát huy sâu sắc như thế.
Bản tính: cá tính vốn có hoặc tính chất vốn có lúc đầu
“Hoài nhi…?”
“Không muốn gặp lại ngươi…Không muốn gặp lại ngươi…Một chút cũng không muốn gặp lại ngươi!!!” Lâm Hoài co rúm nửa thân trên trần trụi, co thành một khối, nhẹ nhàng run rẩy, mấy mảnh vải áo còn vướn trên thắt lưng, nhìn hết sức đáng thương.
“Hoài nhi.”
“Cút đi!! Ngươi cút….Ta không muốn gặp ngươi…Không cần!!” Trái tim đã từng bị tổn thương, cho dù đã đóng vẩy không chảy máu, nhưng vết thương thì vẫn còn đó. Như nhắc nhở hắn đã từng bị phản bội.
“Nôn…” Trước mắt bỗng thoáng hiện khuôn mặt ngu xuẩn của Hà Mâu, nhất thời quỳ rạp trên mặt đất non khan. Hậu huyệt tựa hồ còn tồn tại thứ ghê tởm nào đó.
“Hoài nhi!” Lâm Hoài sắc mặt như mảnh tro tàn, làm cho dục vọng của Lâm Lam Đế đều biến mất hết, một lòng gắt gao ôm chặt lấy tiểu nhân nhi bên người.
“Lạnh sao?”
Cẩn thận muốn ôm Lâm Hoài, lại bị ánh mặt không tiếng động cự tuyệt.
—————–
“Hắn ăn chưa?” Canh ngoài cửa cả đêm Lâm Lam Đế lắng tai nghe tiếng vợ đang ngủ hít thở mềm nhẹ, vừa thấy Lâm Tu đi ra cơ hồ ngay lập tức tha hắn đến một góc.
Lâm Tu buồn bực kêu gào, hắn đường đường là một ám vệ cao cấp nhất, hiện tại lưu lạc giống như một bà lão. Lại phải lo cơm lo thuốc, huống chi cả hai bên đều không thể đắc tội!! Hao hết trăm cay nghìn đắng, nghĩ hết mọi cách làm trò vui cho thiên hạ, cuối cùng chỉ để làm cho tiểu tổ tông bên trong phòng chịu uống thuốc nghỉ ngơi.
“Ngài về đi, thập nhất điện hạ đang dùng thuốc.” Hết sức tận tâm trả lời.
“Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi…” Lâm Lam Đế đi qua đi lại thong thả vài bước, “Mua chút mứt hoa quả về đi.”
“A? Thập nhất điện hạ đã ăn mứt hoa quả rồi!” Không có mứt hoa quả, Lâm Hoài vừa khóc vừa nháo vừa đòi thắt cổ làm hắn không có khả năng uy Lâm Hoài uống xong chén thuốc vừa đắng vừa đen. Bất quá hắn vẫn rất cảm kích thái độ hợp tác của Lâm Hoài, thường ngày lúc Lâm Lam Đế đến thăm, Lâm Hoài đều tìm mọi cách đổ thuốc đi.
“Nha…” Lâm Lam Đế ngây ngốc nhìn cái cửa gỗ đóng chặt, trong đầu vang lên một câu: Cái này có phải hay không là tự làm tự chịu?!
【 Hoan mỗ sửa lại rồi. Vì vậy cái này chưa phải kết thúc. Phỏng chừng còn mấy chương. Hoan mỗ phải nhanh lên thôi! Hắc hắc, mọi người ~ thật có lỗi nga o(∩_∩)o, mà cần tổ chức một sự kiện, bởi vì Hoan mỗ không có năng lực đặt tên, cho nên tên tác phẩm và nội dung … Không có dính dáng gì. 】