Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 17


Đọc truyện Nhất Thưởng Tham Hoan – Chương 17

Lâm Lam Đế ngồi ở ghế trên, xem bộ dáng không ngừng cứng ngắc lo lắng của Lâm Hoài liền buồn cười.

Yến hội tiến hành đến một nửa, Lâm Khiêm, Lâm Thân “câu thông” cảm tình như trước chưa kết thúc.

…… Kế tiếp nên làm cái gì? Bị hai người kia kèm chặt hai bên làm cho Lâm Hoài đầu óc mơ hồ choáng váng nhưng vẫn thật cố gắng, thật cố gắng hồi tưởng lại quy củ mà Thanh Phong dạy.

Ai. Nghĩ không ra.

Hắn cả người nhất thời suy sụp.

Vẻ mặt biến hoá của hắn đều không thoát khỏi cặp mắt của Lâm Diễn. Chấn chấn ống tay áo, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không thiếu phần ôn nhu: “Nhị hoàng đệ.”

Ánh mắt hồ nghi ở trên người Lâm Diễn qua lại quét vài lần, Lâm Thân không làm sao được buông ra Lâm Hoài, bước thong thả đến bên cạnh Lâm Diễn. Chỉ thấy Lâm Diễn nhẹ giọng nói câu gì đó, Lâm Thân liền trở nên nghiêm túc, có lẽ là thật sự có chuyện gì, cũng có lẽ là vì được hắn giải vây, Lâm Hoài liền hướng Lâm Diễn đầy cảm kích thoáng nhìn.

Lâm Khiêm thầm nghĩ không tốt. Tuy rằng Lâm Diễn không trực tiếp tham gia tranh đoạt, bất quá tựa hồ hiệu quả rất tốt, dù sao lần trước ở trường thái học viện, khi Ôn thái phó khó xử Lâm Hoài, cũng là Lâm Diễn hỗ trợ nói chuyện. Không thể không phòng.

Đúng rồi! Kính rượu!!

Đôi mắt Lâm Hoài mạnh sáng. Lâm Thân đã bị Lâm Diễn dời đi, còn lại tên này chỉ có chính mình giải quyết. Nếu chính mình đi kính rượu, tên này sẽ không thể lôi kéo chính mình nữa!!

Hắn cơ hồ vì sự thông minh của chính mình mà ngửa mặt lên trời cười dài.


Thế nhưng không lẽ đi tìm đại thần? Không ai biết hắn là câm điếc, ngược lại còn gây thêm phiền phức. Biết hắn là câm điếc…… Ách…… Bất cứ giá nào!! Không thể ở bữa tiệc khánh sinh của đứa con chính mình mà không nể mặt mũi của nó a?! Không tồi, người chọn lựa duy nhất chỉ còn lại có Lâm Lam Đế mà thôi.

Lâm Lam Đế vừa thấy ánh mắt nóng bỏng của tiểu tử kia liền biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì. Hy vọng tửu lượng của ngươi khá một chút……

Lâm Hoài đứng dậy, không để ý thần sắc kỳ quái của Lâm Khiêm, cầm rượu quang minh chính đại đi đến trước mặt Lâm Lam Đế.

Ta, kính, ngươi.

Làm khó Lâm Lam Đế cư nhiên vừa xem đã hiểu, ngón trỏ chỉ nhẹ vào trên trán Lâm Hoài: “Ngươi nên nói là‘ Thần nhi kính phụ hoàng ’.” Này vật nhỏ tại sao lại học không ngoan như thế?!

Lắc lắc thân mình, hắn vẫn là mặc không quen hoa phục, cho nên cảm thấy không được tự nhiên.

Lâm Lam Đế cũng không cưỡng cầu, uống cạn một ly.

Lâm Hoài lại ngã một ly, không có dấu hiệu yên tĩnh.

Quả nhiên. Lâm Lam Đế bật cười, tiểu gia hoả này nhất định đang nghĩ không uống rượu thắng thì không chịu dừng đây.

Sau đó tựu thành một màn kỳ quái—— phụ tử hai người sóng vai ngồi, ngươi một ly ta một ly, uống, bất quá xem thần tình đỏ bừng của Lâm Hoài đã biết hắn say đến độ lập tức có thể bất tỉnh nhân sự. Hai người…… Tựa hồ thật xứng đôi…… Lâm Khiêm lắc đầu đem ý tưởng kỳ quái này tung ra khỏi óc.

“…… Ngươi say.” Lâm Lam Đế không tiếp tục uống, lạnh nhạt nói, tửu lượng của y là cực tốt.


Khụt khịt mũi, Lâm Hoài trực tiếp làm nũng hướng trong ngực Lâm Lam Đế rút vào.

Phía dưới Lâm Khiêm cơ hồ đem ánh mắt trừng đi ra. Hắn biết Lâm Lam Đế không thích người khác bính y, huống chi, hắn càng biết ngày đầu tiên Lâm Lam Đế gặp mặt Lâm Hoài, đã một tay quăng Lâm Hoài ra ngoài khi Lâm Hoài sơ ý ngã vào trong người y.

Đáng tiếc đợi cả buổi cũng chưa thấy cái cảnh Lâm Lam Đế đem Lâm Hoài suất đi ra ngoài.

Nhìn Lâm Khiêm đang khiếp sợ liếc mắt một cái, Lâm Lam Đế dẫn theo Lâm Hoài rời đi yến hội.

“Ô……” Tả hữu giật giật, ánh mắt vẫn không có mở. Lâm Hoài bị gió đêm thổi lạnh, theo bản năng rút càng sâu, tựa vào trên người Lâm Lam Đế, hấp thu càng nhiều ấm áp.

Lâm Lam Đế không nói gì. Người này tại sao lại giống miêu như thế, bắt người khác uống rượu còn ngủ an ổn như vậy.

Lâm Hoài đầu dựa vào trong ngực Lâm Lam Đế, tay gắt gao ôm lấy y.

Thoáng dùng sức đem hắn đẩy ra xa một chút, ngay sau đó liền càng thêm gần sát.

Trở lại Kiền Dịch Cung, Lâm Lam Đế buồn bực, vật nhỏ này đẩy đều đẩy không ra, quả thật dính định lấy y, lại không nghĩ dùng võ lực, dù sao thân mình mới dưỡng khoẻ lại một chút.

Nơi kề sát có điểm nóng lên.


Lâm Lam Đế đành phải mặc xiêm y, kéo cái gánh nặng vào bể.

Kỳ dị chính là, Lâm Hoài dần dần vô ý thức giãn ra tứ chi, buông ra Lâm Lam Đế.

Vốn hắn chính là gặp lạnh, theo bản năng sẽ bắt lấy vật gì đó ấm áp không buông, nhưng nếu tự nhiên ấm áp  cũng sẽ tự động buông tay.

Lâm Lam Đế trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mác dâng lên.

Đem quần áo ướt sũng rất nhanh cởi, cũng thuận tiện đem y phục của Lâm Hoài cởi ra luôn, lại cẩn thận đem Lâm Hoài tựa vào người, miễn cho Lâm Hoài làm hoàng tử thứ nhất tắm bị chết chìm.

Tẩy đi mùi rượu, tâm tình Lâm Lam Đế rõ ràng tốt lên không ít.

Giúp Lâm Hoài tuỳ tiện khoác nhất kiện áo sơ mi, rồi đặt hắn nằm xuống long sàng.

Lâm Hoài bất mãn vì lại bị lạnh, bĩu môi chậm rãi lấy tay nơi nơi tìm kiếm vật gì đó ấm áp.

“Phiền toái.”

Tuy rằng nói như vậy, bất quá Lâm Lam Đế vẫn thân thủ cầm lấy tay Lâm Hoài. Lâm Hoài phản ứng vô cùng lớn, hai tay cầm lấy không buông không nói, còn chậm rãi đem thân mình hướng về phía Lâm Lam Đế hoạt động. Mặt vùi vào trên cánh tay nóng hổi, Lâm Hoài cảm thấy mỹ mãn mỉm cười.

Lâm Lam Đế vốn định bỏ ra hắn, bất quá…… Uống rượu thân mình vẫn có chút lạnh a…… Nghĩ như vậy, cũng liền đánh mất ý niệm này trong đầu.

Gặp qua người được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng chưa thấy qua cứ như vậy được một tấc lại muốn tiến một thước!!!


Lâm Lam Đế vừa mới đánh mất ý niệm trong đầu không lâu, Lâm Hoài liền đem đầu hướng đến trước ngực y, hô hấp phun ra nhiệt khí, dẫn tới Lâm Lam Đế tựa hồ có dục vọng, rồi sau đó cánh tay ôm Lâm Lam Đế xuyên qua thắt lưng Lâm Lam Đế, ôm chặt, ngay cả chân cũng không thả lỏng triền đi lên.

Ngươi đây là buộc bánh chưng a?! Lâm Lam Đế dở khóc dở cười.

Lâm Lam Đế cũng thân thủ ôm Lâm Hoài, làm cho hắn càng tới gần chính mình. Y không thích người khác tới gần chính mình là bởi vì y đối bất luận kẻ nào đều có tâm đề phòng, bất quá vật nhỏ này thân thể yếu đuối, lại uống rượu, không có dã tâm, hoàn toàn sẽ không có nhân tố gì nguy hiểm, rõ ràng mặc hắn đi.

“Ngô ân……” Lâm Hoài không biết thanh âm ngọt nị của chính mình gợi lên dục hoả trong người Lâm Lam Đế.

Lâm Lam Đế không phải là người thủ lễ giáo gì, bằng không vị trí hoàng đế này, y cũng không ngồi được lâu như vậy.

Nâng lên đầu Lâm Hoài, bị quấy rầy giấc ngủ, Lâm Hoài hai mắt nỗ lực mở lớn như phản đối, thuỷ quang liễm diễm, bộ dáng kia quả thật giống như mời gọi!! Xưa nay bệnh trạng sắc mặt lúc nào cũng tái nhợt, giờ say rượu mà đỏ sẫm giống như trà son, môi đỏ mọng lại kiều diễm càng thêm lộng lẫy mê người.

Hung hăng hôn trụ, đầu lưỡi dẫn động lưỡi Lâm Hoài cùng khiêu vũ, cực lực mút vào hương vị ngọt ngào kia. Rượu vị còn sót lại, trong lúc hai người gắn bó mà lưu lại bồi hồi. Chỉ bạc từ khoé miệng Lâm Hoài chảy xuống.

Lâm Hoài vạt áo bán khai, cảnh xuân vừa lúc, làn da trắng nõn non mịn nhiễm màu phấn hồng, nhìn như thế nào cũng giống như một bữa tiệc lớn!

Nếu cứ tiếp tục làm, chỉ sợ dẫn đến bản thân không tự chủ mà tổn hại hắn. Lâm Lam Đế một ngụm cắn vào nơi cổ mảnh khảnh tinh tế của Lâm Hoài lộ ra bên ngoài, ngăn lại Lâm Hoài vì đau mà vặn vẹo lung tung.

Gắt gao ấn chặt Lâm Hoài, một hồi lâu hắn mới an tĩnh lại.

“Ngô.”

Than thở, Lâm Hoài vùi đầu chôn vào ngực y càng sâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.