Đọc truyện Nhật Thực Lai – Chương 6: Ngày điên khùng
Thói quen làm bữa sáng của tôi đã biến mất từ khoảng thời gian ôn thi vào Đại học. Trong thời kỳ tăm tối nhất cuộc đời đó, mỗi ngày tôi chỉ được ngủ bốn tiếng từ hai giờ sáng tới sáu giờ dậy đi học. Tôi muốn đảm bảo mình không trượt thẳng ga. Nhưng hôm nay tôi lụi cụi vào bếp và sắp hoàn thành món trứng chiên. Tôi muốn mời anh Quân một bữa ra trò trước khi anh tới hỏi thăm tôi về các giác quan. Cũng muốn hối lộ anh để anh có thể đưa tôi tới biệt thự mà không lấy cớ vết thương ở cổ tay của tôi chưa lành.
– Tay con làm sao vậy?
Mải mê suy nghĩ tôi không biết bố đã đứng trước cửa bếp từ khi nào. Ông cứ nhìn chằm chằm vào vết thương của tôi:
– Kết quả của việc lâu không dậy sớm nấu ăn. Mắt con vẫn còn đang lim dim đây này.
Ông gật gù, thắt lại chiếc cà vạt để chuẩn bị đi làm:
– Cẩn thận dao kéo một chút.
Bố chỉ rời mắt khỏi tôi và chảo trứng chiên khi chuông cửa reo. Tôi tranh giành quyền mở cửa với bố rồi chạy một mạch ra ngoài. Tôi muốn đích thân tới đón anh ấy vào nhà.
– Ba giây rưỡi. Khả năng tiếp khách của cô cao đấy.
Lại là đôi mắt xám ghê rợn đó. Ngoài anh ta ra thì chẳng còn ai có thể khiến tôi tụt hứng đến mức mặt mày nhăn lại như bà cụ tám mươi tuổi. Tôi toan đóng sầm cửa lại thì anh ta đã nhảy kịp vào trong, cuối cùng cánh cửa sập vào đúng khung của nó.
– Cậu đến rồi à? – Vẻ mặt của bố rất rạng rỡ. – Mấy ngày này làm phiền cậu quá.
Tôi cố tình nhìn thẳng vào mặt Phạm Hòa khi nhắc đến vụ án:
– Chúc bố mau chóng bắt được tên tâm thần điên khùng đó.
Ông thơm vào má tôi trước khi đi làm:
– Tất nhiên rồi, con yêu.
Nụ cười giả tạo trên mặt Phạm Hòa chỉ tắt ngấm khi bố tôi bước qua cánh cửa. Anh ta hít một hơi dài, tiến thẳng vào bếp:
– Chắc mũi của cô chưa phát triển đúng không. Cái mùi khét lẹt kia cứ xộc thẳng xuống họng tôi từ nãy tới giờ.
– Ai bảo anh ngửi. – Tôi chế giễu anh bởi tôi biết các giác quan chỉ phát huy tác dụng khi ta chú ý vào vật vô hình hoặc hữu hình nào đó. – Nhưng mùi gì mà…
Tôi cuống cuồng lao vào trong bếp vì biết rõ món trứng chiên đang trên đà cháy thành than. Càng tới gần bếp tôi càng ngửi rõ mùi khét hơn và càng tắt dần hy vọng món trứng vẫn lành lặn hơn.
Phạm Hòa đã tắt chảo trứng, anh ta đổ trứng ra đĩa, dùng dao cắt sạch phần cháy rồi cầm đĩa trứng lành lặn ăn một cách ngon lành:
– Tôi biết cô muốn đãi tôi nhưng lần sau cần nấu nướng cẩn thận hơn.
Con bạn thân của tôi còn không vô duyên bằng anh ta. Tại sao anh ta có thể nói tôi đãi anh sau những gì anh làm với tôi hôm qua chứ. Chẳng lẽ anh quên sạch mọi chuyện rồi à. Tôi bắt đầu thấy hối hận khi lỡ miệng nói lời tha thứ cho hành động của Phạm Hòa với anh Quân.
– Anh có triệu chứng hoang tưởng đấy. Nhờ anh Quân kiểm tra giúp cho đi.
Phạm Hòa đặt đĩa trứng vào bồn rửa sau khi anh đã chén sạch bữa sáng mà tôi cất công làm cho anh Quân. Anh bám theo tôi ra tận phòng khách:
– Làm một thử nghiệm xem tôi có hoang tưởng không nhé. Cô đang mặc đồ lót màu đỏ phải không?
– Xin lỗi. Anh nói cái gì cơ?
Tôi thét ầm lên nhưng không quên quay mặt vào tường kiểm tra xem điều anh ta nói có đúng hay không. Đúng vậy, tôi mặc màu đỏ đấy và làm thế quái nào mà anh ta biết được. Đó là bản năng của mấy kẻ suốt ngày ôm ấp con gái nhà người ta sao.
– Xem ra tôi không hoang tưởng. – Phạm Hòa nằm ườn trên ghế dài, giở di động của anh ra để có thứ mà táy máy. – Khỏi phải tốn công gặp thằng bạn đáng ghét rồi.
Không để anh ta xúc phạm anh Quân, tôi liền giở giọng mắng mỏ mặc cho hậu quả là gì:
– Tôi chẳng biết nhiều về hai anh nhưng tôi biết đủ để kết luận rằng kẻ đáng ghét là anh chứ không phải anh ấy.
Vẻ mặt anh ta bắt đầu trở nên đáng sợ. Anh ta nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay tại đây. Còn tôi cũng chẳng hề kém cạnh, tôi dùng ánh mắt để nhìn một kẻ giết người hướng tới chỗ anh. Thế rồi, trong một khoảnh khắc, đôi mắt xám kia mang đến cho tôi một nỗi buồn khó tả. Điều khó hiểu là, tôi không biết tại sao mình lại buồn.
Tôi chịu thua trong trò đấu mắt với Phạm Hòa nên tìm cách rời khỏi đây. Lúc tôi định đi về phía cửa ra vào, anh ta chỉ tay lên cầu thang:
– Chỉ được đi lại trong này thôi. Tôi là vệ sĩ của cô đấy.
– Và là kẻ bỡn cợt tôi. – Giọng tôi ngập tràn sự bực tức. – Và cũng là kẻ bỏ tôi suýt chết ở ngoài đường vào hôm qua. Cảm ơn anh.
– Không có gì. – Anh ta bắt đầu nhăn nhở. – Hôm nay khôn lên thì ngồi trong nhà đi.
Để giữ an toàn cho mạng sống của mình, tôi không bước qua cánh cửa kia nữa. Để tránh mặt Phạm Hòa, tôi sẽ tự nhốt mình trên phòng chứ không lảng vảng dưới tầng một nữa. Để khỏi phải ở cùng một nhà với anh ta, tôi nhắn tin cho Linh mời nó tới chơi.
Hình như bạn thân tôi rất hiểu tôi thì phải. Tin nhắn tôi soạn chưa xong đã trông thấy nó và anh Quang qua cửa sổ phòng riêng. Giây phút hiếm hoi tôi thấy vui mừng khi trông thấy cặp đôi này bước vào nhà mình là đây. Tôi chạy xuống lầu nhanh như bay, lại bắt gặp đôi mắt xám đáng sợ kia. Bất giác tôi giải trình cho anh ta hiểu:
– Bạn tôi tới chơi.
Anh ta gật đầu, cho tôi ra mở cửa rồi mắt lại dán vào chiếc di động. Còn tôi thì không tin nổi chính bản thân mình nữa. Tôi vừa xin phép anh ta trong khi đây là nhà của tôi. Chắc chắn hôm nay sẽ là một ngày điên dồ đây, ít nhất là đối với tôi.
– Chào cậu. – Tôi mở cửa. – Hai người vào đi.
– Có chuyện gì mà cậu bỗng linh hoạt vậy. – Linh ngạc nhiên tột độ. – Mình thậm chí còn chưa nhấn chuông.
– Cậu chỉ cần biết hiện tâm trí mình đang muốn nổ tung ra thôi.
Tôi kéo cả Linh lẫn anh Quang vào nhà. Chợt tay tôi rụt lại khi động phải miếng băng dán trên tay anh ta. Mới ngày hôm qua, khi đi cùng Linh đến quán cà phê tay anh ta đâu có bị làm sao vậy mà hôm nay đã phải dán băng kín mít. Tôi có điên không khi nghi ngờ anh ta chính là kẻ đã bịt miệng, lôi tôi vào nhà vệ sinh và bị tôi cấu nhiều vết.
– Ai đây? – Phạm Hòa ngồi ngay tại bậc cầu thang từ lúc nào. – Hai người, khai báo họ tên cho tôi.
Anh Quang trố mắt ra nhìn tôi:
– Tên này làm vậy là ý gì?
– Có ý gì đâu. – Linh rạng rỡ. – Anh ấy chỉ muốn biết tên chúng ta thôi mà. Để em nói trước, tên đầy đủ của em là Lê Vũ Bảo Linh. Còn anh.
– Tôi có bạn gái rồi. – Phạm Hòa nói như thể cứ con gái tới bắt chuyện thì anh ta đều nghĩ cô ấy đang tán tỉnh mình. – Rất nhiều bạn gái.
– Đừng trò chuyện với anh ta. – Tôi đẩy Linh vào phòng khách. – Các mạch máu trong cơ thể cậu sẽ vỡ hết đấy.
– Thế anh bạn có muốn biết tên tôi không. – Quang gần như sắp gây sự với Phạm Hòa. – Nhân tiện, có muốn biết thêm thành tích hạ gục mấy thằng lăng nhăng của tôi không.
Vừa dẫn Linh vào phòng khách, tôi lại phải vắt chân lên cổ mà chạy ra hành lang trước khi hai người kia phá tan nhà tôi.
– Khoan, khoan đã. – Tôi xen vào giữa, chắn mặt cả hai người. – Đây là nhà tôi. Hai người không được gây gổ.
Phạm Hòa mở to mắt ra dọa tôi:
– Từ khi nào cô em có quyền quyết định thế.
Tôi chợt nghĩ ra một cách giải tán cuộc đấu tay đôi còn chưa diễn ra này. Dù sao tôi cũng biết trước hôm nay sẽ là một ngày điên dồ nên tôi đành phải thực hiện hành động điên dồ chẳng kém là nắm chặt cánh tay Phạm Hòa, lôi anh ra ngoài. Động vào người mà tôi ghét cay ghét đắng chẳng khác gì tự thọc tay vào hố bùn vậy.
May mắn cho tôi là anh ta rất hợp tác. Anh đá cánh cửa cho nó đóng sầm vào rồi bắt đầu kiêu ngạo về bản thân mình:
– Cô đang làm một việc khá dễ gây hiểu nhầm đấy. Nhưng tôi có thể hiểu được ngoại hình mình hấp dẫn phái nữ ra sao.
Tôi buông cánh tay anh ra, chùi vào chiếc quần bò:
– Im đi! Có chuyện này tôi muốn nói với anh. Anh biết đấy, không phải chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng tôi thì không đời nào…
– Nói đi. – Phạm Hòa đáp nhanh gọn. – Mau lên, trước khi tôi đổi ý.
– Tôi cảm thấy…
Chiếc xe quen thuộc của anh Quân đỗ ngay sau lưng khiến tôi mừng rỡ tới mức quên mất mình định nói gì. Anh mở cửa xe, xắn tay áo sơ mi lên trong khi chân anh chạy đến chỗ tôi.
– Tình huống này tốt đẹp đấy. – Anh Quân hỏi. – Hai người hòa thuận rồi hả?
– Cậu đang xen vào cuộc tâm sự của chúng tôi đấy. – Phạm Hòa bắt đầu nói mấy lời ngớ ngẩn hệt như tính cách của anh. – Vào xe và lái về nhà đi.
– Không. – Tôi bỏ mặc Phạm Hòa với mấy lời lẽ mang đầy vẻ đùa giỡn mà khoác tay Quân ngay trước mặt anh ta. – Tôi cần nói chuyện với anh ấy nên mời anh đi chỗ khác cho.
– Ồ, bắt cá hai tay thế là không tốt đâu, cô bé. – Phạm Hòa thì thầm vào tai tôi. – Cô không thể vừa hẹn hò với tôi một phút trước rồi một phút sau đi hẹn hò với bạn tôi được.
Tôi gắt lên:
– Vốn từ của anh hạn hẹp quá đấy. Tôi chỉ muốn nói chuyện. Nói chuyện khác với hẹn hò, anh hiểu chứ.
Phạm Hòa đút tay vào túi quần, huých mạnh vào người Quân:
– Vậy là cô ta đá cả tôi và cậu.
– Đừng đùa nữa. – Quân cất tiếng nói khiến tôi thấy an tâm lên nhiều. – Khả Ngân, em cứ nói với cả hai bọn anh đi.
Nhớ lại tình hình ở quán cà phê hôm qua tôi lại thấy ớn lạnh. Tôi cố truyền đạt lại cho cả hai anh hiểu bằng câu nói ngắn gọn nhất:
– Em đã cào xước da tên sát nhân khi hắn lôi em vào nhà vệ sinh và hành quyết bằng cách treo em lơ lửng trên không rồi rạch cổ tay em. Và ban nãy khi trông thấy miếng băng dán trên tay anh Quang em có chút bất an bởi hôm qua khi gặp anh ta ở quán cà phê, em thấy tay chân anh ấy vẫn lành lặn.
– Quang là cậu bạn trai của Linh hả? – Quân vuốt cằm. – Em nghi ngờ cậu ta.
Phạm Hòa ngó vào nhà tôi:
– Là cái thằng trong kia hả. Khoan đã, cô có nói hắn treo cô lơ lửng…
– Hắn là nhà ngoại cảm. – Quân thận trọng nói. – Và nếu hắn đang ở trong nhà, hắn sẽ nghe được…
– Cứu…
Tiếng hét thất thanh của Linh khiến cả ba chúng tôi chạy vào ngôi nhà ngay lập tức. Trong khi Quân giữ chặt tôi đề phòng hắn ra tay thêm lần nữa thì Phạm Hòa đã xông vào bên trong. Không thấy hắn giở trò với Phạm Hòa, anh Quân mới kéo tôi vào nhà. Tôi trông thấy cửa sau nhà mở toang còn Linh thì nằm sõng soài dưới đất với một vết thương trên đầu chảy rất nhiều máu.
Phạm Hòa vẫn ngang bướng đuổi theo tên sát nhân từ cửa sau. Thấy anh Quân định chạy theo, tôi giữ anh lại:
– Xin anh, cứu bạn của em với.
Quân dựng Linh dậy, bồng nó lên ghế đệm và xem xét vết thương trên đầu:
– Hắn vội ra tay nên vết cắt không nặng lắm. Cần chuyển vào viện gấp.
Tôi giúp anh đưa Linh ra xe tới bệnh viện. Ngồi ở ghế sau, tôi chỉ biết ôm chặt nó, lay nó tỉnh dậy:
– Cậu đừng xảy ra chuyện gì đấy. Mình không thể mất đi một người bạn thân được.
Mắt tôi có liếc qua gương chiếu hậu trong xe. Tôi không nhìn nhầm, nước mắt của anh vừa trào xuống. Anh còn đang lấy tay quệt ngang mặt nữa:
– Quân, anh có ổn không thế?
– Anh ổn. – Quân hít một hơi thật sâu. – Nghe câu nói của em, anh chợt nhớ lại một chuyện thôi.
Sau câu đó anh không nói thêm điều gì nữa mà nhấn chân ga tăng hết tốc độ đến bệnh viện. Tôi để ý cứ khoảng vài phút anh lại nhấn tay vào nút gọi trên màn hình di động. Anh đang gọi cho Phạm Hòa, kẻ đang lần theo tên sát nhân. Tôi chẳng quan tâm đến người đó như anh và tôi cũng chẳng hiểu sao anh lại quan tâm đến người đó như vậy. Giữ tình cảm với một tên bạn đểu cáng để làm gì chứ. Anh từng kể cậu bạn của anh hay đánh anh, tôi cũng chứng kiến người đó suốt ngày kiếm cớ gây sự với anh nhưng lòng dạ anh thật rộng lượng.
Xe vừa dừng ở bãi đỗ của bệnh viện. Quân liền bồng Linh vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Chúng tôi mệt nhọc ngồi đợi ở hành lang cho đến khi nào vết khâu của Linh được hoàn tất. Tôi vò mái tóc vốn đã rũ rượi của mình khi lục tìm danh bạ điện thoại gọi cho bố mẹ Linh.
– Em không biết phải giải thích sao với hai bác. – Tôi ngồi bệt xuống đất trong khi có cả một hàng ghế trống không trải dài hành lang. – Rằng bạn trai nó là một tên sát nhân. Rằng em và nó bây giờ đều nằm trong tầm ngắm của hắn sao.
– Bình tình nào em. – Quân ngồi cạnh tôi. – Anh sẽ nhận là mình mất tay lái nên đâm phải cô ấy.
Tôi nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe:
– Như vậy không được. Anh sẽ bị phạt nặng mất. Để em nói thật với hai bác rồi nhờ bố tìm cho Linh một vệ sĩ.
– Cảnh sát không can thiệp vào chuyện này được. – Quân cười một cách thiếu sức sống. – Em không biết một người ngoại cảm mạnh thế nào đâu.
– Anh đang nói gì vậy? – Tôi ngờ ngệch hẳn ra. – Có gì khác nhau giữa người bình thường với người ngoại cảm chứ. Dù là ai đi chăng nữa hắn cũng đâu thể bất tử.
– Đúng. Không ai bất tử cả, chỉ khác một điều ai khó chết hơn thôi. – Quân nói. – Em còn nhớ con hạc giấy không?
Khi con hạc giấy được anh thả vào lòng bàn tay tôi, tôi đã giữ nó lại và giờ khi anh hỏi tôi lại lấy nó ra:
– Trong túi của em.
Quân cầm lấy con hạc giấy nhăn nheo nhiều phần, đặt xuống đất. Anh đang nhìn nó một cách rất tập trung. Tôi không nghĩ trong lúc này anh lại có hứng thú làm nó bay lên nhưng nó bắt đầu di chuyển, nhấp nhô trên không. Đôi cánh hạc dang rộng ra cho đến khi toàn thân con hạc bị xé rời làm hai.
Tôi đưa tay lên che miệng mà vẫn không ngăn được tiếng thốt lên vì sợ của mình:
– Không thể tin được.
Quân nhặt lấy từng mảnh của con hạc, vo lại rồi ném vào tường:
– Tâm vận không chỉ dùng để làm hạc giấy bay. Đó là năng lực khủng khiếp nhất của một nhà ngoại cảm.
Tôi hỏi anh một câu mà tôi có thể đã biết câu trả lời:
– Anh không dẫn tất cả các nhà ngoại cảm tới biệt thự đúng không? Còn nhiều tên khác như Quang, đúng không?
– Đúng vậy. – Quân nhún vai. – Bọn anh cần thêm đồng đội vì thế anh mới tìm kiếm những người tốt như em, đưa em về biệt thự và chúng ta sẽ hợp sức bắt bọn chúng
– Việc này quá nguy hiểm. – Tôi bắt đầu rối trí. – Em đến biệt thự, cùng các anh đi lùng sục những tên ngoại cảm thích dùng năng lực để giết người? Các anh nghĩ mình là cảnh sát à hay là đấng cứu thế cho nhân loại.
Quân không nói thêm lời nào nữa. Anh tựa lưng vào tường, vẫn cần mẫn liên lạc với Phạm Hòa cho đến lúc phòng cấp cứu mở cửa. Nhìn Linh với cái đầu bị băng bó tôi thấy mình thật có lỗi, đáng lẽ tôi phải phát hiện ra Quang là tên sát nhân sớm hơn và đáng lẽ khi phát hiện ra rồi tôi phải cách ly nó với anh ta ngay. Chính tôi kéo Phạm Hòa ra ngoài, để Linh một mình ở trong đó với hắn, khi nó tỉnh lại tôi biết nói gì đây.