Đọc truyện Nhật Thực Lai – Chương 46: Trước thời khắc đen
Để duy trì mối quan hệ đóng băng, tôi nhất quyết không đặt chân ra khỏi phòng, không tiếp bất kỳ ai trong hai người Phạm Hòa và Quân. Hầu hết thời gian, tôi nằm trên giường, vắt tay lên trán suy ngẫm về sự lựa chọn cuối cùng. Tôi đã quyết định sẽ duy trì mối quan hệ với anh ấy, Phạm Hòa. Đôi khi, tôi thấy mình thật điên khùng khi không chọn Quân nhưng chỉ cần mường tưởng ra cảnh Phạm Hòa sẽ lìa xa tôi, mãi mãi, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến trái tim tôi quặn thắt lại. Nhưng tôi không chắc mình có đủ can đảm để làm tổn thương Quân.
Tình yêu của Quân dành cho tôi là một tình yêu đẹp đẽ, tinh khiết, tôn trọng lẫn nhau vậy mà tôi sắp sửa đặt dấu chấm hết cho cuộc tình này. Vì cảm xúc tôi nhận được từ Phạm Hòa quá lớn, lúc thì đau thấu tim, lúc lại ngọt vô cùng, tôi như con thuyền không mái chèo trôi nổi bồng bềnh giữa thế giới của anh ấy. Tôi thật sự rất muốn đắm chìm vào thế giới của Phạm Hòa một lần xem sao. Dù điều tôi nhận được là đẹp hay xấu tôi cũng không ân hận.
Kéo tung rèm cửa sổ, tôi kiễng chân ngồi lên bục cửa, trầm lặng ngắm ánh mặt trời buổi chiều tà. Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ phải thống nhất cảm xúc của mình. Sáng sớm ngày mai, tôi và mọi người sẽ rời đi. Sáng sớm ngày mai, nhật thực lai xuất hiện.
Nghe tiếng cửa mở, tôi nói:
– Chị về rồi à?
Cứ giờ này là chị Loan lại ôm một đống đồ ăn cùng với nhiều vật phẩm kỳ lạ bán đầy ở cửa hàng lưu niệm. Tôi thì chẳng lạc quan được như chị và mọi người, nhật thực lai mang lại cho tôi một cảm giác sợ hãi vô tận. Như thể tôi sắp mất đi một điều gì đó, một ai đó.
– Chào em. – Đằng sau cánh cửa không phải chị Loan mà là Quân, anh cứ ngập ngừng mãi, không tiến vào cũng chẳng đi ra.
Tôi ngó nghiêng một hồi tìm bóng dáng của chị Loan nhưng ngoài anh Quân ra thì chẳng còn ai hết. Thực chất tôi không cần phải tránh mặt Quân bởi anh ấy sẽ tuân thủ thỏa thuận đóng băng quan hệ một cách tuyệt đối. Nếu người đang đứng trước mặt tôi là Phạm Hòa đảm bảo tôi sẽ bị đè chặt vào tường cho xem.
– Các anh ở bên đó ổn chứ? – Tôi chỉ tay vào căn phòng của ba người đàn ông.
Quân tựa vào cánh cửa, có lẽ anh biết tôi không muốn để một trong hai anh bước vào trong. Chơi đẹp mà:
– Ngày đầu, Phạm Hòa và tiến sĩ suýt gây lộn vì tranh nhau một lon nước giải khát. Còn giờ thì tạm ổn rồi, nhật thực sắp đến mà. Em yên tâm đi, bọn họ đã có anh và chị Loan để mắt tới.
Tôi cười vui thích với câu chuyện oái ăm xảy ra trong căn phòng của ba người đàn ông. Phải cố gắng lắm, đôi chân của tôi mới giữ nguyên vị trí, không xông thẳng vào căn phòng hài hước kia.
– Chắc anh tới đây không phải vì mấy mẩu chuyện nhỏ? – Tôi vội hoài nghi.
Quân thôi không chắp tay sau lưng nữa, hóa ra từ nãy tới giờ anh giấu giếm một hộp quà xinh xắn ngay trước mắt tôi:
– Anh đã từng nói rất muốn tặng cho em một món quà. Đừng từ chối nhé.
Làm sao tôi có thể từ chối được khi Quân đã đặt hộp quà nhỏ vào bàn tay mình. Tôi chỉ có thể làm tổn thương anh một lần vào ngày mai mà thôi. Tôi gửi tặng anh một nụ cười cùng cái nhún vai thắc mắc:
– Có gì bên trong vậy?
– Anh mua cái đó từ lúc em đánh mất di động lần đầu tiên. – Quân nói. – Cứ tưởng sẽ không còn dịp nào để anh tặng nó cho em nữa.
– Ôi, là một chiếc di động. – Thực sự tôi rất vui sướng nhưng niềm vui đó chỉ được thể hiện qua nụ cười đầy ái ngại mà thôi. – Cảm ơn anh.
– Không, phải để anh cảm ơn em mới đúng. – Quân bất chợt ôm chầm lấy tôi. – Cảm ơn em vì đã nhận quà của anh. Cho dù ngày mai em có đưa ra quyết định thế nào anh cũng tìm ra niềm vui cho bản thân mình.
Nụ cười của tôi càng thêm gượng gạo khi cái ôm của Quân kết thúc:
– Em còn tưởng chỉ có Phạm Hòa mới biết chơi xấu.
– Vì em quan trọng với anh. – Quân vuốt má tôi, thật nhẹ, thật sâu.
Tôi để bản thân được chìm trong bàn tay ấm áp của anh một lúc rồi mới nói lời tạm biệt:
– Gặp lại anh sau nhé. Để Phạm Hòa trông thấy, anh ấy lại cáu bẳn cho mà xem.
– Anh biết. – Quân mỉm cười thích thú. – Gặp lại em sau…
Tôi khép cánh cửa lại, không quên nhìn bóng dáng của Quân lúc anh quay lưng bước đi. Hộp quà của anh bị tôi mở ra một cách chóng vánh, một chiếc di động giống hệt chiếc cũ của tôi. Không ngờ anh ấy còn để ý tới cả chiếc di động mà tôi hay dùng. Anh là một người đàn ông tốt và tôi không xứng đáng được anh yêu thương.
Lại có tiếng mở cửa. Làm ơn đừng là Phạm Hòa, tôi cầu nguyện. Khoảng thời gian ngắn ngủi từ giờ cho tới ngày mai tôi định sẽ dùng vào việc ở bên cạnh Quân. Đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho anh ấy.
– Làm gì mà thất thần vậy? – Chị Loan bấu vai tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức:
– Cái dạ dày của em đang gọi chị đấy.
– Vậy thì đi thôi. – Chị Loan nháy mắt. – Đêm cuối phải tụ tập đông đủ chứ.
Tôi bất ngờ tới mức không nói lên lời. Tôi lại sắp phải đối mặt với hai người đàn ông đó với cái đầu chưa gội và phong cách thời trang không dùng để đi ra ngoài đường. Nghĩ đến thôi cũng thấy kinh khủng.
– Em cần nửa tiếng. – Không đợi chị hồi âm, tôi nhảy ngay vào phòng tắm gột rửa thân thể, chải chuốt tóc tai, vệ sinh luôn cả răng miệng. Và quên đi chuyện tôi vừa gặp Quân trong tình trạng bê tha.
Đúng nửa tiếng sau, tôi quay lại phòng khách cùng phong thái tươm tất hơn bao giờ hết nhưng lại chẳng thấy mặt chị Loan đâu. Đáng lẽ tôi nên bảo chị đợi mới phải. Hồi hộp làm sao khi tôi chuẩn bị làm đầy cái dạ dày cùng với tất cả mọi người sau mấy ngày cách ly.
Đứng trước căn phòng nơi mọi người tụ tập đông đủ tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc xập xình, loại nhạc mà tiến sĩ chẳng đời nào nghe, tôi đoán rằng vừa có một cuộc tranh cãi nảy lửa giữa Phạm Hòa và tiến sĩ về các bài hát và bằng một kỳ tích nào đó Phạm Hòa dành chiến thắng chung cuộc. Rón rén mở cánh cửa, tôi ngó vào bên trong liền bắt gặp ngay hai cặp mắt của… Còn ai vào đây ngoài hai anh ấy nữa.
– Đóng băng quan hệ. – Tôi nhắc nhở. – Các anh không quên chứ?
– Nghĩa là chúng ta thành người dưng rồi. – Phạm Hòa đứng sát vào tôi, chống một tay bên hông của anh chờ tôi khoác lấy cánh tay đó. – Anh luôn gần gũi với người dưng mà.
– Thôi khỏi. – Tôi khoác tay Quân tiến vào phòng khách như một cách đáp trả cái tính lăng nhăng của Phạm Hòa. Có gì đảm bảo anh ta vẫn qua lại với mấy cô ả kia ngay cả khi muốn tán tỉnh tôi.
Quân dẫn tôi ngồi vào bàn ăn cùng với bà và chị Loan. Hai người đang trò chuyện về vấn đề gì đó có liên quan tới phép hồi sinh. Đó là lý do mà dạ dày tôi cứ sôi sùng sục ngay cả khi đã ăn được kha khá thức ăn trên bàn.
Dù không muốn nghe nhưng tai tôi vẫn dỏng lên theo từng lời bà nói:
– Xác chết cần đặt trong vùng tối của nhật thực. Ngay sau đó Toru sẽ phải dùng nến triệu linh hồn của cái xác về. Để xác nhập hồn phải có máu của người cần hồi sinh hoặc lợi dụng kết nối huyết thống lấy máu của con cái người đó. Một khi hồn, xác và máu hòa hợp phép hồi sinh sẽ được thực thi.
– Máu của tiến sĩ. – Tôi thốt lên. – Toru đã từng nhắc đến điều này. Vậy là hắn không nói dối, người hắn muốn hồi sinh đích thực là người của dòng họ Gokuraku.
– Ý em là người cần hồi sinh… – Quân có vẻ lưỡng lự khi bắt gặp cái nhìn của tiến sĩ.
– Không nhất thiết là cha mẹ tôi đâu. – Tiến sĩ lên tiếng. – Cô, chú, bác, cứ là người dòng họ Gokuraku thì đều có kết nối.
– Nhưng mẹ con hay bố con thì kết nối sẽ mạnh hơn. – Bà nói. – Nhật thực lần này chỉ diễn ra trong vòng bảy phút. Hơn nữa, Toru còn phải đối mặt với chúng ta, hắn không dám làm liều đâu.
Tiến sĩ có vẻ không muốn bàn bạc về vấn đề này nữa. Ông lão trăm tuổi đó lờ đi mọi việc như thể nếu người cần hồi sinh là bố hay mẹ của mình thì tiến sĩ sẽ để mặc cho nó diễn ra luôn.
– Toru có đề cập đến người được hồi sinh không, Phạm Hòa? – Chị Loan tắt cái tiếng nhạc khó chịu đi trước khi đặt câu hỏi cho anh ấy.
Phạm Hòa nhấp miệng vào ly rượu vang, uống cạn. Sau một hồi nhăn nhó, anh đáp:
– Không.
– Thật là vô tích sự. – Tiến sĩ chế giễu Phạm Hòa mở màn cho một cuộc chiến nảy lửa.
Nhưng sự việc lại không như tôi nghĩ. Phạm Hòa chỉ lục đục lôi ra bộ trò chơi điện tử mới toanh kết nối với màn hình ti vi, thỏa chí trở về tuổi ấu thơ. Đây có thể là tín hiệu tốt cho mối quan hệ giữa anh và tiến sĩ sau này, một trong hai người họ phải xuống nước. Khi anh ấy không còn là tên lăng nhăng mà tôi ghét bỏ thì tôi lại muốn ngắm nhìn anh thật lâu.
– Mai rồi tính. – Tiến sĩ phật ý vô cùng khi Phạm Hòa làm ngơ anh ta. Chắc ông lão trăm tuổi đó cũng giống tôi, mong chờ một cuộc tranh cãi.
– Hôm nay đến đây thôi. – Bà gửi cho mọi người một nụ cười tạm biệt trước khi ra về. – Rạng sáng ngày mai gặp lại mấy đứa.
Nghe từ ngày mai tưởng chừng như thời gian vẫn còn dài lắm nhưng chỉ còn vài tiếng ngắn ngủi mặt trời sẽ ló rạng thế chỗ của mặt trăng. Và nhật thực lai xuất hiện. Tôi không muốn ngủ và tôi biết mọi người cũng vậy.
– Phòng khách là của ba đứa đấy. – Chị Loan đảo mắt qua phòng ngủ, nơi tiến sĩ vừa bước vào. – Dù sao ngày mai cả ba sẽ phải đi cùng nhau nên cứ tập quen dần với không khí căng thẳng đi.
– Chị không nói đùa chứ? – Miệng tôi hơi há ra.
Chị chỉ tay về phía Quân:
– Mọi người đã thống nhất chia nhau ra hành động rồi. Có thắc mắc gì em cứ hỏi nó.
Chắc chắn tôi sẽ hỏi ngay rồi. Và Quân biết điều đó nên anh chủ động giải trình cho tôi nghe:
– Tin tức nhật thực giờ tràn lan trên báo và ti vi rồi. Gành Đá Dĩa rạng sáng mai sẽ đông người hơn chúng ta tưởng đấy. Vì là sáng sớm, ánh nắng còn chưa gay gắt nên tiến sĩ chỉ cần ăn mặc kín đáo một chút thì có thể ra bên ngoài. Cùng với tiến sĩ, ba người chúng ta sẽ đi tìm tung tích tên quản gia trong đám đông. Tới lúc đó, bà và chị sẽ tìm cách cướp lấy nến gọi hồn còn…
– Toru là của tiến sĩ. – Tôi gật gù. – Em hiểu.
Căn phòng khách lặng thinh khi chỉ còn có ba chúng tôi. Hoặc là hai thôi, tôi và anh Quân bởi Phạm Hòa đã gắn kết với cái màn hình ti vi rồi. Như thể anh ấy không muốn tiếp chuyện với ai cả. Vậy cũng tốt, tôi cần dành chút thời gian ngắn ngủi này ở bên Quân trước khi làm tổn thương anh ấy.
– Anh nói chút gì đó đi. – Tôi năn nỉ.
Quân nhún vai:
– Em muốn nghe chuyện gì? Mấy bài thuyết giảng về môn tâm lý học, một câu chuyện cười hay…
– Gia đình anh. – Tôi chợt nhớ lại cuộc nói chuyện dang dở ở nhà mình. – Về cô em gái bí ẩn của anh thì sao.
– Giờ thì không còn bí ẩn nữa. – Quân nói. – Lúc đó em đang giận Phạm Hòa nên anh nghĩ không nên đề cập đến các câu chuyện xoay quanh cậu ta.
Phạm Hòa bực bội, kiếm chiếc tai nghe đeo lên đầu với hàm ý chẳng thèm nghe lén tôi và Quân nói chuyện. Thường ngày anh ấy phải nhảy vào phá đám bọn tôi ngay chứ, thật kỳ quoặc.
– Em gái anh liên quan đến Phạm Hòa. – Tôi cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Quân hít một hơi thật sâu, anh nói:
– Em gái anh, nó và Phạm Hòa đã từng hẹn hò nhau.
Câu nói của anh như sấm đánh bên tai tôi. Giờ thì tôi hiểu tại sao lúc đó anh lại ém nhẹm mọi chuyện về em gái mình.
– Anh để yên cho Phạm Hòa đến với em gái sao? – Tôi liếc mắt nhìn cái tên đáng ghét đang ngồi chơi điện tử kia.
– Lúc đó cậu ấy chưa mất chất mà. – Quân mỉm cười. – Hơn nữa, là em gái anh chủ động hẹn hò. Con bé thích cậu ta nhiều lắm. Bọn họ chia tay khi mẹ Phạm Hòa mất, lần này thì cậu ấy chủ động.
Tôi đi thẳng vào trọng tâm, hỏi điều mà tôi muốn biết nhất:
– Nếu khi đó Phạm Hòa là một người tốt thì họ hẹn hò với nhau vì tình yêu sao? Có thể sự ra đi của mẹ anh ấy là một cú sốc lớn nên anh ấy mới chia tay với em gái anh. Có thể họ vẫn còn vấn vương…
– Xem em lo lắng kìa. – Quân khẽ cười. – Cậu ta không muốn em gái anh buồn nên hẹn hò với con bé và mong rằng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Em không biết đâu, hồi đó Phạm Hòa sống rất cách biệt, cậu ta chỉ nói khi được hỏi thôi. Việc hẹn hò với cô gái nào đó vượt khả năng của cậu ấy.
Nghe chẳng giống Phạm Hòa mà tôi biết chút nào. Cái chết của mẹ đã thay đổi hoàn toàn con người anh ấy, nhưng anh còn bố chứ, tôi đã đề cập đến bố anh một lần và nhận được sự bực bội từ anh. Có thể Quân biết chút gì đó.
– Em vẫn muốn nghe anh kể về chuyện gia đình. – Tôi nói nhỏ. – Nhưng là gia đình Phạm Hòa. Được chứ?
– Không vấn đề. – Quân ngó lên mặt đồng hồ đeo tay. – Chúng ta còn nhiều thời gian mà.
– Về bố anh ấy. – Tôi nói nhỏ hơn rất nhiều.
– Ừm, quan hệ của họ không được gần gũi cho lắm. – Quân vuốt cằm. – Phạm Hòa ghét bố mình. Về nguyên nhân thì cậu ta giấu kín.
Tôi lại đảo mắt về phía Phạm Hòa. Tôi rất muốn tắt ngay cái ti vi kia rồi lôi anh ấy ra tra hỏi. Nhưng tôi chợt nhận ra làm thế này thật không đúng đắn hơn nữa tôi đã quyết định ở bên Quân trong khoảng thời gian này. Tôi và Phạm Hòa còn nhiều thời gian để tìm hiểu lẫn nhau.
– Em cứ ra chỗ cậu ấy nếu như em muốn. – Quân nói.
– Không cần thiết phải là bây giờ. – Tôi cười ngại ngùng, cố giấu đi mong muốn thực sự của mình.
– Thật ra anh muốn chợp mắt một chút trước khi mặt trời ló dạng. – Đôi chân mày của Quân nhíu lại một cách hiền hòa. – Nhớ đánh thức anh nhé.
Quân tìm một chỗ trống trên ghế, đôi mắt anh nhắm chặt lại khi lưng anh ngả nhẹ xuống. Tôi muốn trò chuyện với anh thêm một chút nhưng nếu anh muốn ngủ tôi sẽ để anh được ngủ ngon. Giống như anh luôn chiều theo mọi ý định của tôi vậy. Mười phút, hai mươi phút rồi ba mươi phút trôi qua không thấy Quân cử động tôi chắc mẩm anh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Trước thời khắc nguy hiểm cận kề ngủ được như anh thật tốt biết bao.