Đọc truyện Nhật Thực Lai – Chương 44: Sự lựa chọn
Tôi nhớ rõ là đêm qua mình say sưa ngủ trong vòng tay của Phạm Hòa nhưng những gì tôi đang trông thấy hiện giờ lại phản bác ký ức của bản thân. Tôi và anh, mỗi người nằm bên một mép giường, quay lưng vào nhau một cách ảm đạm. Tôi ngoảnh lại, cố đoán xem bộ mặt lúc đang ngủ của anh ra sao. Hoặc tôi chỉ việc lật người anh lại để quan sát cho thoải mái.
Thử xem. Tôi nhẹ nhàng dịch chuyển thân mình, từ từ bò tới nơi Phạm Hòa nằm ngủ. Thót tim. Đôi mắt xám kia mở bừng, chăm chú nhìn tôi. Bị anh phát giác ra hành động lén lút này, tôi chỉ biết nằm lại xuống giường, gối tay lên đầu, đối mặt với anh. Phạm Hòa khẽ mỉm cười, không phải nụ cười nửa miệng mang thương hiệu riêng mà là một nụ cười bình thường, như một người bình thường.
– Anh biết em đang nghĩ gì đấy? – Miệng anh rên rỉ trong cơn ngái ngủ.
Tôi xấu hổ, nhắm nghiền hai mắt, đảo người sang bên kia, quay lưng vào bản mặt đắc chí của anh. Rồi tôi chợt nhớ ra, anh có thể chui vào đầu tôi ngay cả khi chúng tôi ở cách xa nhau thì cái khoảng cánh nửa cái giường này ăn nhằm gì. Thật không công bằng, kết nối thần giao mạnh hay yếu có liên quan tới năng lực ngoại cảm thì phải. Thế thì rõ rồi, so với Phạm Hòa tôi chỉ là một con sên yếu đuối.
– Coi nào. – Phạm Hòa choàng tay qua eo tôi, một hành động khiến tôi bất ngờ. Anh cứ ôm ấp tôi từ phía sau trong tư thế này, rất lâu.
– Em phải làm thế nào để xâm nhập vào đầu anh mà không phải thông qua đôi mắt xám đó. – Tôi tỏ rõ vẻ ghen tuông với anh.
– Khi nào em yêu anh như anh yêu em. – Phạm Hòa thơm vào má tôi. – Tình cảm càng mạnh thì kết nối càng mạnh.
Tôi quay đầu, nằm đối diện với anh:
– Anh không định lừa một con bé ngoại cảm dốt nát như em đấy chứ? Tình cảm của em dành cho anh quá ít sao?
Chiếc di động nằm cạnh đèn ngủ bay tới tay Phạm Hòa ngay trước mắt tôi. Anh giơ di động lên, mở khóa màn hình, nhấn vào bàn phím số:
– Chia tay với Quân đi. Sau đó chúng ta sẽ hẹn hò.
Tôi vờ bơ đi cái di động, đẩy anh xê ra, và bước xuống giường:
– Anh vừa mới nói quyền lựa chọn thuộc về em…chưa đầy một ngày.
– Việc này gọi là thúc đẩy. – Anh bật dậy. – Em định chọn lựa tới lúc tóc bạc phơ à?
– Không lâu vậy đâu. – Tôi nhún vai, mắt đảo lên trần nhà. – Cũng không nhanh đến mức sau khi ngủ cùng anh theo nghĩa đen em liền quay phắt qua anh luôn. Thế thì em khác gì mấy cô ả của anh.
Phạm Hòa tiến sát tới chỗ tôi:
– Khác chứ. Họ đều thích anh trước khi anh nhấc từng người lên giường.
Tôi không còn từ gì để nói với anh nữa. Tôi cứ đứng như trời trồng tại chỗ chờ một điều gì đó xảy đến phá tan cuộc trò chuyện này, tiếng mèo kêu, tiếng cửa kính gõ vào tường nhờ gió thổi. Hoặc tiếng gõ cửa.
– Nhân viên buồng phòng đến vào giờ này? – Anh khó chịu ra mặt, và tôi thích điều đó.
Tôi nhún nhảy tại chỗ. Chạy ra mở cửa. Cứu tinh của tôi đến rồi, tôi biết rõ ai đang đến. Thật vậy, đằng sau cánh cửa là chị Loan, tôi ôm chầm lấy chị mà không kịp để ý Quân cũng có mặt ở đây. Cho dù tôi không có kết nối với chị Loan nhưng tôi vẫn đọc được tâm trí của chị, rằng chị cố tình mang Quân theo để ép buộc tôi phải đối mặt với sự lựa chọn.
– Chào anh. – Tôi ngập ngừng, mắt liếc xuống chiếc áo sơ mi của Phạm Hòa đang khoác lên thân mình. Tình cảnh này rất dễ làm cho người ta suy nghĩ sai lệch, nhất là Quân.
– Hừm. – Sau tiếng hậm hực của Phạm Hòa là điệu cười ma mãnh. Đồ đáng ghét đó đã ở trần từ lúc nào thế này. Rõ là anh ta cố tình làm vậy cho người khác xem.
– Vào thôi. – Chị Loan buộc Quân phải bước qua cánh cửa nhờ một cú đẩy mạnh.
Giọng nói của Quân nặng trịch:
– Em và Phạm Hòa?
Tâm trí tôi vô cùng não nề, tội lỗi. Tôi không muốn giấu giếm anh về việc mình có cảm xúc với Phạm Hòa nhưng tôi cũng chẳng muốn bị anh phát hiện như thế này.
– Bọn tôi đã có một đêm lãng mạn. – Phạm Hòa ôm eo tôi. – Đáng lý ra còn có thêm cả ngày lãng mạn nữa kìa.
– Anh im ngay đi. – Tôi gạt tay Phạm Hòa ra để giải trình. – Quần áo em bẩn hết nên em mới phải mặc chiếc áo đáng ghét này. Và em sẽ thay nó ra ngay lập tức.
Nói là làm. Tôi chạy biến khỏi phòng khách với vẻ mặt ngại ngùng. Tôi tìm ra bộ quần áo có độ ẩm tương đối trong phòng tắm và mặc lại vào người với một tốc độ đáng nể. Tôi mong rằng Quân không bỏ đi trong khoảng thời gian ngắn ngủi này nhưng đáng tiếc, tôi quay lại phòng khách mà chẳng thấy anh đâu nữa.
– Anh đuổi thằng đó đi rồi. – Phạm Hòa uống cạn ly nước một cách thoải mái trong khi tôi đang bực bội vô cùng.
– Biến khỏi đầu em ngay. – Tôi quát anh ta.
Rời khỏi căn phòng, tôi đi tìm Quân. Lòng tôi rối ren khi đứng trong thang máy, khi đi qua bàn lễ tân và chỉ yên bình trở lại khi trông thấy Quân bên ngoài khách sạn. Tôi nhanh chóng bắt kịp anh trước khi anh rời xa tôi mãi.
– Nghe em nói đã. – Tôi chắn trước mặt Quân. – Em chỉ muốn xác định rõ cảm xúc của mình với Phạm Hòa nên đêm qua em ở lại đây. Em không thể khoác tay anh, sà vào lòng anh mà tâm trí cứ vương vấn hình ảnh anh ta được.
– Đây là câu trả lời phải không? – Quân nhăn mặt. – Nếu em đã lựa chọn rồi thì cứ mặc anh. Ổn thôi mà, anh tôn trọng quyết định của em.
– Em chưa hề lựa chọn. – Tôi thở dài. – Vì thế anh không thể cứ bỏ em mà đi như thế này. Vì cảm xúc của em hiện đang nghiêng về anh nhiều hơn. Xin anh, hãy tìm cách chiếm trọn trái tim của em đi.
Quân kéo tôi vào lòng, ôm tôi thật chặt. Có lẽ đây mới nơi dành cho tôi. Tôi cần một người đàn ông nồng ấm chứ không phải một đôi mắt xám giá băng.
– Chúng ta về lại đó thôi. – Tôi đan chặt các ngón tay của mình và anh lại với nhau. – Để Phạm Hòa thấy khó mà rút lui. Tới lúc đó cảm xúc giữa em và anh ta mới chấm dứt hết.
Căn phòng khách yên bình một cách may mắn khi chúng tôi đi vào. Tôi đã nghĩ để chị Loan và Phạm Hòa ở cùng nhau thì sẽ có một trận chiến nảy nở xảy ra. Nhưng thật không tưởng, Phạm Hòa ngồi vắt vẻo trên ghế với tờ báo cầm tay còn chị Loan đang tô điểm lại khuôn mặt vốn luôn rạng rỡ hơn mấy đứa con gái quá đỗi bình thường như tôi.
– Chọn đi, Khả Ngân. – Phạm Hòa ném tờ báo đi. – Chọn luôn đi nào. Anh hay là cậu ta…
– Anh đang đùa à? – Tôi buông tay Quân ra, đút vào túi quần để không ai trông thấy được nó đang run. – Nếu anh muốn nghe sự lựa chọn của em ngay bây giờ thì tốt thôi. Đó không phải anh.
Thời gian trong căn phòng như ngưng đọng lại. Chị Loan ngừng chát phấn vào má, Phạm Hòa thì khỏi nói, miệng anh ta mím chặt lại một cách giận dữ. Có cảm giác anh ta sắp vồ lấy tôi mà nhai ngấu nghiến. Nếu chuyện đó xảy ra tôi sẽ rất vui vì tôi có cớ để hất văng anh ta ra khỏi cuộc đời mà không cảm thấy tội lỗi hay vấn vương. Nhưng tôi ngỡ ngàng một lát. Có phải tôi vừa tự đặt dấu chấm hết cho công cuộc lựa chọn đầy gian nan? Tôi thấy hụt hẫng. Không. Tôi cố lảng tránh tâm trí sang cái bể cá nhỏ đặt trên bàn khi đôi mắt xám kia cứ xoáy thẳng vào mình. Anh ta chắc chắn đang xâm nhập vào đầu tôi một cách bất hợp pháp.
– Chọn chế độ tạm ngưng cho…chuyện tình tay ba này đi. – Chị Loan ném hộp trang điểm vào trong túi. – Có ai còn nhớ nhật thực lai đang ở trước mắt không?
– Tôi chẳng quan tâm. – Miệng Phạm Hòa nói thế ấy vậy mà anh ta lại mở rèm cửa, ngó đầu nhìn ánh mặt trời.
– Nghe nói có một tên cảnh sát đang trên đường đi tìm cô gái mất tích. – Chị Loan nói. – Vừa hay bọn tôi cũng có hận thù sâu sắc tới gia đình hắc ám mà cô ta đang đi theo. Cậu có hứng đi cùng nhau không, Phạm Hòa?
– Có cùng kẻ địch không có nghĩa tôi cần đi chung với các người. – Phạm Hòa ngang bướng bỏ vào phòng ngủ.
Hỏng rồi, tôi quên mất mọi người đang tìm cách đưa Phạm Hòa quay lại vậy mà tôi lại để tình cảm riêng tư phá tan mọi thứ. Cứ thế này, Quân sẽ mãi mãi mất đi một người bạn, chị Loan sẽ mãi mãi mất đi một đứa em còn Phạm Hòa sẽ mất đi nửa tốt đẹp đang nhen nhóm trong trái tim. Và tôi sẽ mất đi một điều gì đó rất trừu tượng, tôi chưa đoán ra điều đó là gì nhưng tôi cảm thấy sự mất mát đó lớn vô cùng.
Tôi nói với chị Loan bằng hơi gió: em vào gặp anh ấy. Tất nhiên chị sẽ đồng tình vì thế chị chỉ nháy mắt và tạo công việc cho Quân bằng cách ném cái di động vào người anh ấy:
– Chúng ta lừa Ichiro thế nào ấy nhỉ? Đi dạo trên bãi biễn dưới ánh nắng mặt trời thì phải. Gọi cho cái tên quái gở đó để củng cố lòng tin của hắn đi.
Chớp thời cơ Quân không để ý, tôi lẻn tới chỗ Phạm Hòa. Là căn phòng đêm qua tôi và anh ngủ cùng nhau, tất nhiên là theo nghĩa đen rồi, nghe thật là lạ. Anh nằm ườn trên giường, vò rối tung bộ tóc đen lánh, trông anh có vẻ giận dữ và nguy hiểm.
– Ra đi. – Phạm Hòa nghiến răng. – Anh sẽ giết em đấy.
– Anh không dám đâu. – Tôi chỉ tay vào đầu, chỉ tay vào cái kết nối tiện lợi giữa hai chúng tôi. – Xin lỗi, em chỉ muốn chọc tức anh thôi. Nhưng nếu đó là sự lựa chọn của em…anh sẽ phát điên như thế này sao? Anh không định trút giận bằng cách tàn sát người vô tội đấy chứ?
Phạm Hòa rời khỏi giường, hậm hực tới chỗ tôi. Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, tôi nghĩ anh sẽ hóa thành sói hoang. Rốt cuộc, anh chỉ đẩy tôi vào tường, trao cho tôi nụ hôn kiểu Pháp. Có thể coi đây là một kiểu ăn thịt rất lãng mạn nếu anh đang là một con sói.
– Nếu em không chọn anh. – Phạm Hòa ngưng nụ hôn lại. – Anh sẽ biến khỏi tầm mắt của em ngay lập tức.
– Tại sao? – Tôi đặt tay lên má anh, mân mê vùng râu chưa cạo lởm chởm của anh. – Anh không muốn làm bạn với em à? Chúng ta có thể là bạn tốt mà.
Phạm Hòa gạt tay tôi ra:
– Em đã từng nói chúng ta không bao giờ trở thành bạn bè được. Và anh cũng nghĩ vậy.
– Nhưng anh đâu nhất thiết phải bỏ đi. – Tôi vẫn lảng vảng quanh vấn đề đau đầu này. Cho dù tôi có chọn ai trong hai anh thì người còn lại chắc chắn sẽ ra đi. Tôi không muốn điều đó xảy ra một chút nào. – Anh có thể ở bên em, chọc tức em bất cứ lúc nào anh muốn. Em sẽ rất vui đấy, Phạm Hòa.
– Chỉ sợ người bị chọc cho tức chết không phải em mà là anh. – Phạm Hòa nắm chặt đôi bờ vai của tôi. – Anh có cần phải trông thấy người anh yêu hạnh phúc bên người khác hàng ngày, hàng giờ không? Thà anh đi hẹn hò với con ma nào đó ở thế giới bên kia còn dễ chịu hơn điều này.
Tôi thoát khỏi vòng kìm kẹp của Phạm Hòa nhờ Quân từ đâu lao tới đẩy anh ta ra. Chắc hẳn cuộc liên lạc với tiến sĩ đã thành công tốt đẹp và kết thúc sớm hơn dự kiến của tôi.
– Đừng động vào cô ấy. – Quân nổi nóng. – Cậu có nghe rõ sự lựa chọn của Khả Ngân không?
– Cậu bị cô ấy lừa rồi. – Phạm Hòa lật đật đứng dậy sau cú đẩy bất ngờ. – Cô ấy chưa chọn. Và khả năng cao lần tới sẽ là tôi chứ không phải cậu.
– Thật thế à? – Quân nắm chặt bàn tay lại, có vẻ anh sắp gây lộn với Phạm Hòa.
Tôi chen vào giữa hai đôi mắt đang đấu qua đấu lại kia:
– Đủ rồi. Ngừng lại đi. Cả hai anh.
Chị Loan đành phải vào giúp tôi một tay chấn chỉnh hai người đàn ông này:
– Về khách sạn thôi, Khả Ngân. Chúng ta còn nhiều việc để bàn lắm. Mặc đứa nào thích ở lại gây nhau thì ở.
Tôi khoác tay chị, nhất quyết không ngoảnh mặt lại nhìn ai cả:
– Chúng ta đi thôi.
Như thế lại hay. Cả hai anh vội vã bám theo chị em tôi, tranh nhau mở cửa ra vào, nhấn nút thang máy giúp tôi. Điều đó khiến tôi phải nín cười. Và cũng khiến tôi bối rối. Cô gái nào chẳng muốn được đối xử như một nàng công chúa nhưng thế này lại quá phô trương. Niềm vui của tôi tắt ngóm khi bắt gặp các nụ cười che đậy của mọi người, những người tôi chẳng hề quen biết. Tôi cố gắng chịu đựng điều này để Phạm Hòa chịu đi theo mình tới gặp tiến sĩ.
Chúng tôi cùng bắt một chiếc taxi bốn chỗ. Khi xe dừng lại, cả hai anh đều giúp tôi mở cửa, nhưng mỗi người lại mở một cánh khác nhau. Tôi bắt đầu thấy căng thẳng bởi cả hai đều dành sự lựa chọn cho mình. Tôi ghét chọn lựa. Bực mình, tôi tự mở cửa xe ngồi dãy ghế đầu với bác tài. Và thật quá quắt, Phạm Hòa lôi tôi chui vào cửa xe sau, đẩy tôi ngồi vào ghế. Quân cũng chui vào xe, không để Phạm Hòa có cơ hội độc chiếm tôi. Thế là tôi bị kẹp giữa hai người đàn ông này.
– Nắm tay anh. – Phạm Hòa chiếm trọn lòng bàn tay của tôi chỉ trong tích tắc.
Tay kia của tôi cũng bị chiếm trọn, nhưng không phải Phạm Hòa mà là anh Quân. Tôi rụt cả đôi tay lại, khoanh trước ngực:
– Đừng biến em thành trò cười nữa.
– Nghe chưa? – Quân ngoái đầu nhìn Phạm Hòa. – Cô ấy nói cậu.
– Làm như cậu không động vào cô ấy vậy. – Phạm Hòa gân cổ lên đáp trả.
Chiếc xe taxi đang bon bon trên đường bỗng phanh gấp lại khiến cả ba chúng tôi đổ nhào về phía trước.
– Xin lỗi. – Bác tài xế gãi đầu ái ngại. – Không hiểu sao tôi lại nhấn phải chân phanh.
– Chị Loan? – Phạm Hòa cáu bẳn. – Đùa hả?
Chắc rồi. Hung thủ vụ này là tâm vận của chị ấy. Dám chắc chị muốn tống ba chúng tôi ra khỏi xe hoặc là bắt ngay một chiếc khác để đi lắm. Nhưng vì nhật thực lai luôn được đặt lên hàng đầu, chị đành nhún nhường vài phần.
– Cậu làm lành với Ichiro đi. – Chị chỉnh lại kính chiếu hậu cho vừa tầm nhìn. Tấm kính chiếu rõ đôi mắt xám của Phạm Hòa.
– Không đời nào. – Phạm Hòa lắc đầu.
– Vậy sao anh đi theo mọi người? – Tôi thắc mắc.
– Anh đi theo em. – Phạm Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ một cách lơ đễnh.
– Tiếc thật. – Quân giở giọng than thở. – Vì Khả Ngân đi theo mọi người, và mọi người về với tiến sĩ nên chặng đường của cậu nên dừng lại đây thôi.
– Thế cậu muốn đẩy cô ấy vào vụ nhật thực à? – Phạm Hòa nói. – Các người lo vụ đó. Tôi và Khả Ngân sẽ ở lại thành phố Tuy Hòa như đang đi một chuyến du lịch thật sự.
– Không. – Tôi phản đối. – Em không muốn bị cho ra rìa.
– Nghe rõ rồi nhé. – Quân mỉm cười. – Cô ấy không muốn đi với cậu đâu.
Tôi đính chính lại câu nói của mình thành một nghĩa công bằng nhất cho cả hai anh:
– Em muốn ở bên các anh khi nhật thực diễn ra.
– Vớ vẩn. – Phạm Hòa thở dài. – Em chỉ được ở bên một người thôi. Sao em không chọn luôn cho rồi.
Lần này Quân theo phe của Phạm Hòa:
– Mọi việc có thể hỏng bét nếu bọn anh cùng làm việc với nhau.
– Tại sao lại hỏng bét? Hai anh là bạn cơ mà. – Tôi tựa đầu vào ghế, đặt tay lên trán một cách mệt mỏi.