Nhật Thực Lai

Chương 37: Cô gái mất tích


Đọc truyện Nhật Thực Lai – Chương 37: Cô gái mất tích

Tiếng gọi của bố vọng thẳng vào trong chiếc chăn tôi đã chùm kín đầu:

– Mới đi tình nguyện có một ngày mà con đã biết ngủ nướng rồi à.

Tôi nguyền rủa cái thính giác chết tiệt này khiến tôi không thể giả điếc để ngủ nướng như bố nói được. Đạp chăn ra, tôi nhổm dậy trả lời bố:

– Con cần chút sức lực để chiều đi thi môn cuối. À, còn nữa, con sẽ không bao giờ, không bao giờ tình nguyện làm bất cứ việc gì hết.

– Thứ nhất, tình nguyện dù có mệt mỏi thế nào cũng do con quyết định làm. – Bố tôi vẫn hô hào. – Thứ hai, ngủ nhiều chỉ khiến con đuối sức hơn thôi.

– Và thứ ba? – Tôi lại chùm chăn kín đầu, chắc mẩm bố sẽ không thể tìm ra điều thứ ba.

– Thứ ba. – Bố ho hắng nhiều lần. – Bác sĩ Quân đang đứng trước cửa.

– Trời… – Tôi bịt miệng, ngăn tiếng thốt não lòng. Cái giọng ngái ngủ của tôi chắc chắn đã truyền hết vào tai anh ấy. Tôi còn mặt mũi nào đón chào buổi sáng nữa đây.

Đạp tung chăn lần thứ hai. Tôi thực hiện vệ sinh mặt mũi một cách siêu tốc. Gấp lại chiếc chăn rơi dưới đất sao cho thật ngay ngắn tôi chạy xuống tầng một. Bố không hề lừa tôi để đánh thức đứa con gái có tâm nguyện ngủ nướng. Quân đang ngồi tại ghế sa lông trong phòng khách.

– Chào em. – Trông thấy tôi, anh nở nụ cười tươi rói.

– Nhân tiện bố đang có một vụ án rắc rối. – Bố thơm vào má tôi. – Hai đứa đừng có phá nhà đấy.

– Đó là lý do bố ở đồn suốt đêm? – Tôi thơm lại vào má bố. – Vụ án gì mà làm khó được bố của con thế.

– Một cô gái mất tích. – Ông thở dài, lùi dần về phía cửa ra vào. – Bố cô ta là giảng viên ở trường con. Trong năm nay đã có hai vụ liên quan đến trường con rồi.

– Thật sao bố. – Tôi giúp ông khép cửa ra vào lại. – Mong bố giúp thầy sớm tìm được cô con gái.

Cửa vừa khép kín, tôi liền sà vào lòng anh Quân ngay. Êm ái hơn cả chiếc giường thân yêu của tôi nữa.

– Có tin vui cho em đây. – Quân nói. – Quãng đường Phạm Hòa bỏ đi không xa lắm nên Phương…

– Đừng. – Tôi ngăn anh nhắc đến con người đó. – Anh ta không cứu vãn được nữa đâu. Chúng ta quên anh ta đi.

Quân nhăn mặt:


– Chuyện gì khiến em thay đổi thái độ nhanh vậy?

Tôi ngồi thẳng lưng, sẵn sàng kể hết cho Quân nghe mọi điều bực tức tôi phải gánh chịu:

– Hôm qua em tình cờ bắt gặp Phạm Hòa ở khu đô thị mới. Đáng lẽ em phải đoán trước anh ta đã biến chất khi nhận ra anh ta chọn căn hộ của tên quản gia để ở mới phải.

– Cậu ấy ổn chứ. – Quân có vẻ lo lắng.

– Rất ổn là đằng khác. – Tôi cắn môi. – Giờ anh ta sống rất tốt. Coi như chuyện của anh ta chúng mình chẳng cần phải lo nữa. Chuyện cần lo bây giờ là nhật thực lai.

– Nhưng anh đã điện cho chị Loan về nơi ở của Phạm Hòa. – Quân nở một nụ cười kỳ cục. – Chắc giờ chị ấy đang ở đó rồi.

Tôi thốt lên:

– Chị ấy sẽ điên lên và phá nát căn hộ của anh ta khi trông thấy cảnh tượng đó cho mà xem.

– Cảnh tượng gì? – Quân hỏi.

– Anh đoán được mà. – Tôi mỉa mai những gì mình trông thấy đêm hôm qua. – Một mình anh ta với mười cô ả diện áo tắm. Phạm Hòa đúng là tên biến thái.

– Em có vẻ tức giận. – Quân bật cười. – Em không thích cậu ấy biến chất như thế đúng không?

– Sao em phải tức giận chứ. – Tôi vừa phủ nhận vừa tra lại các đợt cảm xúc của bản thân. – Anh ta biến chất hay không chẳng liên quan tới em. Anh là gì của em nào? Em cần phải quan tâm tới anh ta?

– Anh đã tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý đấy, Khả Ngân. – Quân cười. – Theo anh nhận thấy, những gì em đang nói đi ngược lại với những gì em đang nghĩ. Dấu hiệu rất đơn giản, mắt em không chớp chút nào khi nói mình chẳng quan tâm tới Phạm Hòa, sau khi nói xong mắt em liền chớp liên tục. Và các ngón tay của em cứ đan xen vào nhau mãi cộng thêm nhịp thở lúc ngắn lúc dài, anh nghe được mà.

– Có sao? – Tôi ngớ người ra. – Lúc nào anh cũng quan sát em tỉ mỉ thế sao?

– Không phải quan sát. – Quân cố nén cười. – Mà là anh ngắm nhìn bạn gái của mình.

– Giống nhau cả mà. – Tôi bĩu môi. – Phải, em nói dối đấy. Em muốn quan tâm tới Phạm Hòa một chút sau tất cả những gì anh ấy làm cho chúng ta nhưng khi nhận ra sự quan tâm của mình bị coi rẻ thì em chẳng muốn màng đến anh ta nữa.

Quân đặt cho tôi một câu hỏi:

– Em có biết tại sao Phạm Hòa lại hoàn thành vai trò nội gián tốt thế không.


Tôi nhẩm lại câu hỏi của anh trong đầu, chỉ nhẩm lại và chẳng buồn suy nghĩ câu trả lời:

– Anh nói xem.

Quân cố gắng thuyết phục tôi bằng cách nhấn mạnh từng câu chữ:

– Bởi vì cậu ấy có thể nói ra những câu trái với lòng mình mà không hề có các dấu hiệu giống em.

Đúng vậy. Quân nói đúng. Sở trường của Phạm Hòa là lừa dối người khác, lừa dối tôi. Tôi đã bị anh lừa bao nhiêu lần rồi mà vẫn không khá lên được.

– Chờ anh một phút. – Quân đưa di động lên tai rất nhanh nên tôi chẳng kịp trông thấy ai gọi cho anh.

– Chị xử nó rồi. Phần còn lại của mấy đứa. – Dù vậy tôi hoàn toàn có thể nghe được giọng chị Loan ở đầu máy bên kia.

Quân nói giờ có lẽ chị ấy đang ở nhà Phạm Hòa. Khi chị nói xử xong rồi có nghĩa là Phạm Hòa lại bị no đòn hay sao. Rồi chị lại nói phần còn lại dành cho chúng tôi, cứ như thể bảo chúng tôi tới hốt xác anh ấy đi vậy.

– Đi nhé. – Quân cất di động vào túi quần.

– Mau lên! – Tôi vội vàng lao khỏi nhà mặc dù anh Quân phải ra trước mới có xe mà đi. Không dám tưởng tượng chị Loan mà nổi cơn tam bành thì Phạm Hòa sẽ ra sao. Ngay cả tiến sĩ còn phải nhún nhường chị vài phần thì Phạm Hòa chắc gì đã chịu nổi nửa cơn giận từ chị.

Môi tôi mím lại, chân nhún lên nhún xuống liên tục khi xe anh Quân tiến vào khu đô thị mới. Thật lố bịch khi hôm qua tôi vừa nói lời vĩnh biệt với Phạm Hòa rồi ngay sáng hôm sau lại lóc cóc đi gặp anh. Xe vừa dừng lại, tôi nhanh tay đẩy cửa bước xuống dù tôi rất thích cách Quân vòng qua mũi xe mở cửa dùm tôi. Chuyện đó lúc này không quan trọng, bọn tôi có thể làm như vậy rất nhiều vào những lần sau.

Không thấy xe chị Loan đỗ trước căn hộ. Vậy là chị ấy đã về rồi. Tôi mở toang cửa nhà ra mà chẳng cần quan tâm nó có khóa hay không. Nó không khóa. Phòng khách rất yên tĩnh và gọn gàng, so với khung cảnh tôi trông thấy hôm qua thì nơi này cứ như là phòng một căn hộ khác vậy. Có tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống. Còn ai vào đây nữa. Là Phạm Hòa với bộ tóc rối chưa được chải chuốt và anh đang ở trần, trên người chỉ mặc độc chiếc quần ngủ rộng thùng thình.

– Ừm, chào buổi sáng. – Giọng anh bớt lố lăng hơn hôm qua rất nhiều. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

– Chào. – Gần như tôi và anh Quân đều lên tiếng cùng một lúc. Xong chúng tôi quay ra nhìn nhau một cách khó xử.

– Bọn mình vào được chứ. – Quân lên tiếng trước tôi.

– Tùy. – Phạm Hòa đáp cụt ngủn rồi quay người đi lên cầu thang.

Chắc anh vẫn còn nhớ lời vĩnh biệt đêm qua của tôi nên không thèm nhìn tôi lấy một lần. Một cách khó khăn, tôi và Quân khép cửa nhà lại, ngồi trong phòng khách, chẳng biết tiếp đó chúng tôi nên làm gì nữa. Thật điên dồ khi chúng tôi cứ ngồi ở đây chờ Phạm Hòa tốt bụng đột xuất kia ra tiếp khách. Nhưng đúng là chúng tôi chỉ ngồi không thật. Ngồi rất lâu là đằng khác. Cứ khoảng vài phút tôi lại nhìn anh Quân còn anh đáp lại ánh nhìn của tôi bằng cái nhún vai vô tư lự.


– Để em lên trên đó xem sao. – Tôi chĩa ngón trỏ lên trần nhà.

– Em chắc chứ. – Quân nhăn mặt.

– Cả anh và em đều biết chúng ta không nên phí thời giờ ngồi ngắm cái phòng khách này. Cái nơi mà màng nhĩ chúng ta suýt nữa thì thủng hết. – Tôi cắn môi. – Chiều nay em còn môn cuối đấy.

– Được rồi. – Quân nhẹ nhàng đưa tôi tới chân cầu thang. – Có việc gì cứ hét lên anh sẽ tới ngay.

Chắc không đến nỗi phải hét lên. Theo như những gì tôi quan sát được, Phạm Hòa đang phát ra tín hiệu an toàn trừ chuyện trên người anh ta chỉ có độc chiếc quần ngủ. Ôi, trước khi dấn thân lên từng bậc cầu thang tôi quên mất chi tiết này. Nhưng chân của tôi vẫn bước từng bậc, từng bậc một. Tôi đã tự thú nhận với chính tâm hồn mình rằng anh ta thực sự rất thu hút và có lẽ đây chính là lý do.

Lên tới tầng hai, tôi phát sốc khi chứng kiến cái khung cảnh trước mắt, dãy hành lang này tôi đã từng trông thấy…trong mơ. Chính xác là trong khi thiền định. Nơi tôi đang đứng cũng chính là nơi khung cảnh đó bắt đầu xuất hiện. Tôi hiếu kỳ bước đi theo đúng những gì tôi nhìn thấy trong mơ. Cho tới khi cánh cửa không có chốt xuất hiện. Chuyện này lạ tới mức tôi phải đưa tay ra sờ vào cánh cửa đó mà vẫn còn ngờ ngợ chưa dám tin. Ngón trỏ của tôi miết trên mặt gỗ bóng, tới cái lỗ hổng do tay nắm cửa bị bẻ, dừng lại ở đó.

Cạch.

Cửa bật mở. Trông thấy lồng ngực săn chắc của Phạm Hòa chắn ngay trước tầm mắt tôi suýt nữa đã hét lên. Thật ghê rợn, đây cứ như là ngôi nhà ma trong mấy bộ phim kinh dị ăn khách tôi chẳng bao giờ xem. Anh kéo thẳng tôi vào phòng, đóng cửa lại. Anh vẫn ăn mặc y chang ban nãy, rốt cuộc khoảng thời gian tôi và Quân ngồi nhìn nhau dưới phòng khách anh làm gì mà không kiếm lấy một bộ đồ tử tế để mặc vào.

– Vừa nãy anh xuống nhà để đi tìm em. – Khuôn mặt nhăn nhó của Phạm Hòa chợt giãn ra. – Nhưng em quay lại rồi.

– Thế mà vừa nãy em nhìn thấy anh quay đầu bỏ đi khi em tới đấy. – Mặt anh thì giãn ra, còn mặt tôi lại nhăn nhó. – Lời nói của anh chẳng bao giờ ăn khớp với hành động.

– Và cảm xúc. – Phạm Hòa nhoẻn miệng cười.

Tôi vòng qua cái thân thể ở trần của anh, buông thõng người xuống giường. Đây chính là cái giường tôi trông thấy xác tên quản gia trong giấc mơ. Còn giờ thì tôi ngồi lên đó. Thật kỳ lạ:

– Mấy cô gái của anh sắp đến chưa để em còn về.

– Buổi tối. – Phạm Hòa gật gù. – Anh không thích chơi bời vào sáng sớm.

Tôi bật dậy ngay khi tín hiệu an toàn của Phạm Hòa đang mờ dần. Chưa bước được tới cánh cửa thì Phạm Hòa nắm cổ tay tôi, kéo tôi về phía anh:

– Tại sao em ghét mấy cô gái của anh?

– Bỏ em ra. – Tôi càng cố cử động thì cổ tay càng bị vặn ngược.

– Em chưa trả lời câu hỏi của anh. – Phạm Hòa chớp mắt. – Em ghen khi thấy anh gần gũi mấy cô gái đó à?

– Anh biết rõ điều này mà. – Thấy đôi mắt xám đó ánh lên niềm vui tôi liền nói nốt vế sau. – Anh bị mắc chứng bệnh hoang tưởng và tự tin quá mức. Giờ thì buông em ra trước khi em hét lên.

Phạm Hòa tụt hứng ra mặt, nhất quyết không chịu buông tôi ra:

– Có giỏi thì nhìn vào mắt anh và nói em không thích anh xem.


Tôi chẳng hề sợ hãi trước yêu cầu này của anh:

– Em thích anh? Một chút cũng không.

– Nhưng anh thích em. – Phạm Hòa thả lỏng cổ tay tôi để tôi tự rụt về. – Khả Ngân, anh…

– Đừng nói. – Tôi lùi lại ra sau, giữ đủ khoảng cách để Phạm Hòa không thể nắm lấy cổ tay tôi lần nữa. – Em không biết anh đang nói đùa hay đang nói thật. Em chưa bao giờ đoán định được lời nói của anh cả nhưng dù lời nói của anh có là thật đi chăng nữa thì cũng đừng nói. Xin anh.

– Tại sao? – Phạm Hòa tiến dần tới chỗ tôi, mỗi khi anh bước một chân lên, tôi lại lùi một chân về sau cho tới khi anh quyết định dừng lại. Khi đó lưng của tôi chỉ còn cách tường chừng vài cen ti mét. – Anh chẳng còn là thằng nội gián phải sống hai mặt nữa. Giờ anh chỉ nói thật thôi. Tại sao em không muốn nghe bất kỳ câu nói nào của anh, ngay cả khi anh nói thật.

– Lần nào cũng vậy. Ở con phố vắng, anh nói là muốn trở thành bạn với Toru, em tin và nguyền rủa anh. Ở khu đô thị mới, anh lại nói mình chỉ vờ làm bạn với hắn, em lại tin anh. Rồi hôm nọ, anh đưa ra sự lựa chọn cuối cùng chính là Toru, em tiếp tục tin và ghét anh. – Tôi thở hổn hển khi nói ra những lời nghẹn lại trong lòng bấy lâu nay. – Cứ như thể bản năng của em là tin tất cả những gì anh nói vậy. Vì thế anh không thể nói anh thích em được, em sẽ…tin mất. Và từ giờ em phải đối mặt với anh bằng sự khó xử sao? Em không làm được.

Phạm Hòa nâng má tôi lên bằng đôi tay anh, để tôi trông thấy rõ đôi mắt chân thật của anh:

– Sẽ không khó xử nếu như em thừa nhận cảm xúc của mình đối với anh. Nào, dùng đôi mắt của em nói cho anh nghe đi. Nói thật! Khả Ngân.

Tình huống này sao lại xảy ra chứ. Tôi đã sai lầm khi dấn thân vào căn phòng này. Giờ tôi không những phải đối mặt với Phạm Hòa mà còn phải đối mặt với đống cảm xúc hỗn tạp trong tâm trí nữa. Tôi không biết cảm xúc nào là thật, cảm xúc nào là ngộ nhận nữa.

Tôi đành nhìn vào đôi mắt xám mở to của anh, để anh giúp tôi nói nên lời:

– Anh không chỉ thu hút em. Anh còn truyền cho em một thứ cảm xúc mơ hồ nào đấy. Mỗi lần gặp anh, trò chuyện với anh, em đều cảm nhận được. Mỗi lần tát anh, nguyền rủa anh, cảm xúc đó lại rõ rệt hơn một chút. Nhưng em chưa bao giờ chú ý đến nó, em ép mình quên nó đi.

– Để anh giúp em nhớ ra.

Phạm Hòa cúi xuống, tay anh vòng qua eo tôi, anh cắn nhẹ vào môi dưới của tôi trước khi trao cho tôi nụ hôn mãnh liệt. Nó đây rồi, thứ cảm xúc mơ hồ đó đang dần xuất hiện. Tôi muốn cảm nhận rõ rệt hơn. Tôi quàng tay ra sau gáy anh, nhắm chặt mắt, bắt đầu đáp lại từng nụ hôn của anh.

– Khả Ngân.

Tiếng gọi của Quân giúp tôi thoát khỏi sự mê hoặc điên cuồng này. Tôi tỉnh giấc sau cơn mê và hốt hoảng vô cùng khi nhận ra tôi và Phạm Hòa hôn nhau, và tôi còn hôn lại anh ấy một cách tự nguyện. Tôi hoàn toàn tự nguyện, không bị anh ép buộc như lần trước. Sao tôi có thể làm chuyện mất mặt này, hôn hít người đàn ông khác trên lầu khi bạn trai ngồi ở tầng dưới.

– Cũng tuyệt mà, phải không? – Phạm Hòa ghé miệng anh sát tai tôi, thì thầm. – Nụ hôn chính thống đầu tiên của chúng ta.

Hơi nóng từ miệng anh phả vào tai khiến tôi nổi da gà. Nếu còn tiếp tục đứng tại chỗ tôi sẽ lại mất tự chủ. Tôi phải rời đi ngay:

– Xin anh, đừng nói thêm câu nào nữa. Em cần thời gian suy nghĩ về chuyện khó hiểu này.

Tôi lấy tay che miệng, chạy đi. Tôi nghe thấy tiếng ổ khóa kêu lọc cọc, cánh cửa tự động mở lối cho tôi ra ngoài. Một chân bước khỏi phòng, tôi ngoái đầu lại liền trông thấy vẻ mặt đắc chí của Phạm Hòa. Anh khoanh tay, tựa lưng vào tường ngay chỗ anh vừa hôn tôi, khóe miệng anh cong lên như sắp nở nụ cười bí hiểm. Tôi lắc đầu nguầy nguậy để gạt phăng hình ảnh anh ra khỏi trí óc, tiếp tục rời đi.

Vừa thấy tôi xuống cầu thang, Quân liền hỏi:

– Em ổn chứ? Trên đó yên lặng quá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.