Nhật Thực Lai

Chương 25: Bản chất của cái chết


Đọc truyện Nhật Thực Lai – Chương 25: Bản chất của cái chết

Đôi mắt xám ẩn hiện trong bóng tối đang tiến lại gần tôi, gần hơn nữa, cho đến khi tôi có thể trông thấy rõ toàn bộ khuôn mặt anh. Tôi ngửi thấy mùi máu tanh tưởi phát ra từ cổ áo sơ mi của anh, từ làn da đôi chỗ thâm tím của anh. Ôi, khắp người anh toàn là máu, từng giọt một chảy ròng ròng xuống đất. Tôi định chạm vào khuôn mặt hốc hác của anh liền bị anh túm chặt cổ tay. Đau, rất đau, tôi không nghĩ anh định làm đau tôi cho tới khi anh rút một con dao nhỏ bên hông ra. Anh không chỉ định làm đau tôi, mà anh còn muốn giết tôi.

Tôi choàng tỉnh.

Có lạ lắm không khi tôi chẳng hét toáng lên. Không, chẳng lạ đâu, bởi tôi đã mơ đi mơ lại giấc mơ này suốt mấy ngày qua, tôi đã la đủ trong mấy ngày đó rồi. Kể từ khi bố bắt đầu định vị chiếc xe của anh ấy bằng biển số mà tôi gửi cho ông, tôi cứ lo lắng bất an, có thể đó là nguyên do dẫn tới ác mộng.

Đạp chiếc chăn đắp trên mình ra tôi ngước mắt nhìn qua chiếc rèm cửa sổ. Nắng đang phản chiếu, bình minh đã qua lâu rồi, còn tôi thì ôm cơn ác mộng mà ngủ nướng. Quay mặt sang phía đối diện, tôi thấy anh Quân đang đứng bên cửa phòng mình. Chẳng biết anh tới từ khi nào, anh ấy đã ngắm nhìn cái bộ dạng phát tởm của tôi khi tôi đang ngủ sao, mong rằng tôi không có ngáy.

– Vết thương của anh khỏi hẳn chưa? – Tôi nghi ngờ. – Anh trốn khỏi biệt thự à?

– Anh rời đi rất đàng hoàng. – Quân nhún vai. – Còn chuyện vết thương, ngày nào anh còn chưa khỏi hoặc giả vờ là mình đã khỏi thì ngày đó anh còn không được trông thấy mặt bạn gái của mình.

Tôi cố giấu nụ cười bằng cách mím môi lại, kéo anh ngồi xuống giường, tôi bắt đầu hối lỗi:

– Em không có xe riêng, anh biết mà. Em không thể cứ nhờ vả chị Loan đưa đi đưa lại ra khỏi thành phố được. Hơn nữa, em còn kỳ thi cuối kỳ vào tuần tới. Kết thúc năm học phiền nhiễu này em sẽ dành thời gian cho anh nhiều hơn.

– Vậy thì… – Anh nói ngập ngừng khiến tôi phát hoảng. – Lời xin lỗi được chấp nhận.

Người tôi nhẹ nhõm hẳn như quả bóng vừa bị xì hơi. Tôi ngả đầu vào vai anh, vén chiếc áo len mỏng của anh lên để xem vết thương của anh khỏi thật chưa hay anh vờ vĩnh để đến gặp tôi.

– Em mạnh bạo quá đấy. – Quân nhíu mày. – Không sợ anh hiểu lầm ý của em à.

– Nhưng anh vẫn hiểu đúng ý em. – Tôi chạm nhẹ vào vết thương đang đóng vảy của anh. – Hơn nữa, ngay cả anh hiểu sai thì việc mạnh bạo của em có gì không đúng hả. Đâu phải chỉ có đàn ông mới được quyền chủ động, nam nữ bình đẳng được hàng thế kỷ rồi, thưa ngài.

Quân cụng trán anh vào trán tôi, nhìn tôi từ khoảng cách rất gần:

– Mức độ thân mật của chúng ta có gì đó không ổn.

Hình như tôi vừa đánh thức con thú hoang có sẵn trong anh rồi. Anh nói đúng, bọn tôi chưa từng thân mật hơn chuyện môi chạm môi. Anh là đàn ông, tôi biết anh cần nhiều hơn một nụ hôn ở tôi nhưng tôi chưa muốn cả hai tiến nhanh như vậy. Tôi không hề có ham muốn, và khi nghĩ tới chuyện nhạy cảm đó tôi lại nhớ đến Phạm Hòa, nhớ lại cái cách anh muốn chiếm hữu tôi, sẽ thật chẳng ra sao khi nằm trong vòng tay anh Quân mà tôi lại không dứt được các hình ảnh về Phạm Hòa. Có phải do kết nối của chúng tôi gây ra không?


– Hừm. – Bố tôi ho nhẹ, đánh thức cả hai khỏi không gian riêng. May quá, tôi còn chưa biết tìm cách gì để từ chối anh thật khéo. – Con vẫn còn muốn thứ này chứ?

Tôi không giấu nổi niềm vui mừng khi trông thấy tập hồ sơ bọc da cẩn thận trên tay bố. Cầm được nó thì tôi gần như đã nắm được bàn tay của Phạm Hòa rồi. Tôi sắp tóm được đuôi anh ấy. Lần trước anh tránh mặt tôi còn lần này thì đừng hòng. Tôi muốn xem anh đang sống ở đâu.

– Vẫn câu cũ. – Bố thì thầm vào tai tôi. – Kín đáo là trên hết.

Tôi đỏ mặt lánh xa bố ra một chút. Cất tập hồ sơ vào trong ngăn kéo, tôi cố ngăn ý nghĩ mở tung nó ra. Tôi không muốn bị kẹt với các câu hỏi của anh Quân.

– Gì vậy em? – Tôi biết là anh sẽ hỏi mà. – Không giống tài liệu học tập lắm.

– Là tài liệu học tập đấy. – Tôi liếm môi. – Anh đã đến đây rồi vậy thì chúng ta hẹn hò đi.

– Bất cứ lúc nào ở bên nhau cũng như đang hẹn hò mà. – Quân cười tươi. – Anh đang tính buổi hẹn hôm nay sẽ tặng em một chiếc di động mới.

Anh khiến tôi ngẩn người ra. Chiếc di động cũ Phạm Hòa đang tạm thời mang nhãn di động của tôi kia, tôi vẫn chưa cho ai chiêm ngưỡng. Tôi giấu tất cả mọi chuyện liên quan đến Phạm Hòa với anh và mọi người, để Phạm Hòa không bị nguyền rủa thêm nữa. Lại là tác dụng phụ của kết nối chăng, nghe mọi người mắng mỏ Phạm Hòa khiến tôi có cảm giác họ đang mắng thẳng vào mặt mình. Thật khó chịu.

– Em tự mua được mà. – Tôi cười gượng gạo. – Quỹ tiền của em không bị đốt hết vào mấy cửa hàng thời trang như Linh đâu.

Quân bỏ cuộc ngay trước vẻ mặt kiên định, vờ rắn rỏi của tôi:

– Lựa chọn luôn là ở em.

Có buồn cười không khi tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Tôi tự hỏi tại sao anh ấy không đưa đẩy thêm một chút chứ. Chắc tôi điên thật rồi, rõ ràng không muốn anh mua cho một chiếc di động mà khi anh làm thật tôi lại thấy bực. Chắc tôi nên quen dần với sự dứt khoát này của anh để tránh trường hợp lần sau tôi làm bộ làm tịch điều gì đó mà anh lại làm thật.

Trước khi ra khỏi phòng tôi còn liếc mắt nhìn cái ngăn kéo cất hồ sơ, cất cả di động của Phạm Hòa với nhiều điều tiếc nuối. Chắc là tôi sẽ dùng chiếc di động đó trong mấy ngày sắp tới. Dùng nó cho đến khi tôi bắt được anh.

Buổi hẹn của tôi và Quân bắt đầu. Bắt đầu sau gần một tuần căng thẳng bởi vết thương ở bụng của anh và đống bài ôn tập của tôi. Ngày xưa tôi luôn nói câu gì với Linh mỗi khi nó gán ghép anh chàng nào đó cho tôi nhỉ: Ôi, mình không thể vừa yêu thương ai đó vừa cố hoàn thành cả núi bài tập được. Nhưng giờ yêu rồi tôi mới biết, ở bên nửa kia của mình thật thoải mái, nhất là ở bên người không bao giờ gò bó hay áp đặt tôi phải làm gì như anh Quân. Chúng tôi lân la bên vỉa hè, mua vài lon nước giải khát, ăn vài que kem, lượn lờ quanh hàng cây cổ thụ xếp đều đều, thẳng tắp trên con phố. Tôi chật vật một hồi mới tìm được dáng đứng dễ coi nhất để anh chụp ảnh, tôi và anh đã chụp được bao nhiêu tấm về nhau, về cả hai từ lúc mới hẹn hò nhỉ, nhiều lắm, và tôi mong con số sẽ còn tăng thêm.


– Bà tử thần đã giao cho tiến sĩ cuốn sổ ghi lại phép hồi sinh. – Quân kéo tôi ngồi xuống ghế đá. Buổi hẹn e là sắp chuyển thành buổi bàn công việc tới nơi rồi. – Phép này đơn giản tới mức đến giờ anh vẫn còn nghi ngại về công hiệu của nó.

Sự tò mò lấn át cơn bực của tôi:

– Đơn giản thế nào? Gọi hồn người chết nhập vào thân xác đóng băng hả.

Anh mỉm cười, đầu hơi ngả sang một bên mà chẳng nói câu gì cả. Đừng đùa chứ, tôi đã đoán đúng sao:

– Không thể nào.

– Thật ra điều quan trọng của phép hồi sinh không nằm ở quy trình mà nằm ở quy tắc. – Quân nói. – Quy tắc bất di bất dịch đầu tiên em cũng biết rồi. Muốn hồi sinh người nào phải có thân xác của người đó, khi linh hồn và thể xác hòa hợp người này sẽ sống lại. Đó là lý do ta phải đông cứng xác chết để bảo quản.

Tôi tham gia vào cuộc trò chuyện như một sinh viên đang ngồi nghe thuyết giảng, và giơ tay thắc mắc về những vẫn đề mình chưa hiểu:

– Đó là lý do tên quản gia cần nến gọi hồn. Nhưng tại sao phải chờ đến nhật thực mới thực hiện được phép hồi sinh.

Quân vuốt cằm để tìm ra câu giải thích dễ hiểu cho một nhà ngoại cảm nhập môn như tôi:

– Em còn nhớ lần đầu đặt chân tới thế giới bên kia trước khi quay trở lại hiện thực và thành nhà ngoại cảm chứ?

– Tối om. – Tôi cắn môi, rùng mình khi phải nhớ lại quang cảnh mịt mùng đó. – Ngoại trừ các linh hồn trắng muốt ra thì nơi nào cũng tối đen như mực.

– Bóng tối đại diện cho thế giới bên kia. – Quân tiếp tục giải thích. – Còn ánh sáng đại diện cho thế giới mà ta đang sống. Tên quản gia cần đem xác ai đó đặt dưới mặt trời để thực hiện phép nhập hồn trước tiên, như một sự kiểm chứng của tự nhiên vậy. Nhưng một linh hồn từ thế giới bên kia xuất hiện dưới mặt trời sẽ bị thiêu cháy ngay lập tức.

– Khi nhật thực xảy đến, phép hồi sinh mới thành công. – Kiến thức của tôi đã được khai sáng, một chút. – Mặt trời bị che khuất sẽ không thể thiêu cháy linh hồn, còn linh hồn kia thì qua lọt bài kiểm chứng của tự nhiên và trở về hiện tại.

Hóa ra thứ phép cao siêu này lại chỉ là một trò ăn gian. Miệng tôi vẫn mở hờ, không khép lại được khi thông hiểu phép màu tưởng chừng phức tạp nhưng lại đơn giản cực kỳ. Hồi sinh một người chẳng khác gì ta đang chơi một ván bạc chết chóc cùng đấng tạo hóa với tỷ lệ thắng bằng không, ta chỉ có thể chiến thắng bằng việc chơi xấu, và chỉ chơi xấu mà thôi.


– Sẽ có chuyện gì xảy ra… – Tôi mím môi lại. – Có bao giờ phép hồi sinh thất bại không anh?

– Nhiều là đằng khác. – Quân thở dài. – Cần một khoảng thời gian nhất định để linh hồn hòa hợp với thể xác. Khi nhật thực kết thúc tên quản gia sẽ phải đưa người đó vào nơi khuất mặt trời nếu không ánh nắng sẽ thiêu cháy linh hồn trong thể xác kia mãi mãi và mãi mãi. Một cái chết thực sự, một sự biến mất khỏi hai thế giới.

Anh Quân nói đúng, chết không phải là sang thế giới bên kia. Chết có nghĩa là tan vào hư vô, thể xác biến mất, linh hồn chẳng còn. Nói cách khác, mẹ của tôi hay mẹ của Phạm Hòa chỉ đi đến một thế giới khác chứ họ không hề chết. Vì họ không thể trở về nên ta mới coi đó là sự chết mà thôi. Rõ ràng họ vẫn luôn tồn tại ngay bên cạnh chúng ta.

– Nhắc tới chuyện giết chết một linh hồn. – Anh Quân nói tiếp. – Đó chính xác là những điều bà tử thần cùng nhóm bà ta làm trong suốt thời thanh xuân. Mỗi khi nhật thực xuất hiện họ sẽ săn lùng các địa điểm diễn ra phép hồi sinh và tiêu diệt các linh hồn chơi xấu đó.

– Nhưng từ bao giờ anh gọi bà của Yeun là bà tử thần vậy. – Tôi phá lên cười với biệt hiệu này, thấy mặt anh nghiêm nghị tôi mới cố nín lại. – Có tàn nhẫn quá không khi những tử thần hủy hoại hoàn toàn một con người.

– Các tử thần đều cho rằng những linh hồn đó đáng bị vậy. – Anh Quân liếm láp đôi môi khô cong. Chắc anh cũng chẳng thoải mái gì khi đề cập tới chuyện ác này cho tôi nghe. – Tử thần giúp đấng tạo hóa duy trì sự cân bằng giữa hai thế giới. Linh hồn nào phạm pháp sẽ bị kết án tử hình.

Đây chẳng còn là thế giới mà tôi đã từng sống nữa rồi. Các nhà ngoại cảm có hứng thú tàn sát linh hồn thì được gọi là tử thần, được quyền thi hành án phạt. Song song với sự tồn tại của họ còn có các kẻ ngoại cảm như tên quản gia lúc nào cũng muốn phạm luật. Tôi như vừa bước vào thế giới ngầm với bao chức danh bí ẩn vậy. Một thế giới dung hòa giữa hai thế giới, có luật pháp riêng, có cộng đồng riêng. Tôi tự hỏi tại sao mấy tử thần kia không tự xử án chính họ và những người ngoại cảm như tôi, chúng tôi cũng chơi xấu mà, chúng tôi đáng lẽ đã chết nếu không làm được cú lộn vòng ngoạn mục mà anh Quân gọi là kỳ tích để sống lại. Hay tử thần cho rằng tự tìm cách sống lại thì được mà nhờ người khác giúp hồi sinh thì phạm pháp.

Nãy giờ do tôi quá chú tâm vào câu chuyện nên không để ý tới các đám tang nhỏ rải rác trên nhiều dãy phố. Mắt tôi có thời gian lướt qua một lượt các nhóm người đeo khăn trắng, vẻ mặt đau thương chỉ vì câu chuyện đang bàn quá căng thẳng. Tang lễ chẳng có gì lạ cả, nhưng tang lễ nhiều thế này thì quả là thất thường. Tôi khoác tay anh Quân rời khỏi ghế đá để có thời gian đi thêm một vài con phố khác. Đúng như tôi dự cảm, rất nhiều đám tang rải rác khắp nơi. Thành phố đang xảy ra chuyện gì vậy?

Tôi cố gắng tập trung vào từng đám tang một liền nghe thấy các bà cụ, các cô chú khóc thương con cái của họ còn trẻ mà đã mất vì tai nạn giao thông. Đều là tai nạn giao thông. Thính giác của tôi bị phân tán khi bị anh vỗ nhẹ vào lưng.

– Em đang nghe hả? – Anh hỏi. – Anh cũng nghe được rồi. Có khi nào…

– Tên quản gia. – Tôi thốt lên. – Hắn lại kiếm tìm thêm các nhà ngoại cảm bằng việc giết người hàng loạt.

Quân nắm chặt tay lại trong sự tức tối:

– Lần này hắn không chơi trò sát nhân lộ liễu nữa mà ngụy trang các vụ giết người bằng tai nạn giao thông. Hắn giết mọi người bằng tâm vận sẽ chẳng phải gặp rắc rối với cảnh sát.

Tôi nguyền rủa tên quản gia:

– Tội ác hoàn hảo. Rồi có ngày hắn sẽ phải trả giá.

– Khi nào ngày đó đến hả, Khả Ngân.


Cả tôi lẫn anh Quân đều quay lại đằng sau, trông xem cái tên vừa lên tiếng là ai. Mà thực ra chúng tôi đều biết hắn là ai rồi, điều khiến chúng tôi tò mò là không biết tên quản gia đang trốn chui trốn lủi trong cái xác nào thôi. Áo nỉ có mũ, quần đùi, giầy thể thao, lòng dạ đen tối của hắn chẳng hợp với cậu sinh viên này chút nào. Thật đáng khinh.

– Hai người biết đấy, tôi chỉ có hứng thú với ngày giờ cụ thể thôi. – Hắn nói. – Muốn giết tôi thì phải nói rõ để tôi đây còn chuẩn bị chứ.

– Ông thích thế phải không? – Quân xách cổ hắn, lôi vào trong ngõ nhỏ, ép chặt hắn vào tường. – Ngay bây giờ thì thế nào? Đã đủ chính xác chưa?

– Đừng! – Tôi ngăn anh lại trước khi anh làm gì tên quản gia. Tôi phải chửi rủa hắn cho đã. – Giết cái xác không giải quyết được việc gì đâu anh.

– Quý cô thật độ lượng với tôi. – Hắn cười phá lên. – Nhưng cậu ta chẳng dám giết tôi đâu. Cậu ta đâu có gan.

Quân nhấn mạnh từng từ một:

– Đừng có thách thức tôi.

– Phạm Hòa đâu. – Tôi gào vào mặt tên quản gia. Điều này phần nào cũng khiến anh Quân bình tĩnh lại. Anh có vẻ bất ngờ khi tôi nhắc tới Phạm Hòa. – Ông đã làm gì anh ấy rồi?

Hắn đẩy tay Quân ra khi tay anh đã buông lơi. Nở nụ cười bí hiểm, hắn nói:

– Cô nghĩ các đám tang kia là ai gây ra. Tôi à? Không, tôi có chứng cứ ngoại phạm hẳn hoi nhé.

– Ông nói dối. – Tôi cố gắng không để các tiếng khóc than lọt vào tai mình. – Phạm Hòa không giết người. Đồ dám làm mà không dám nhận.

Tôi đã thành công trong việc đả kích tên quản gia tâm thần. Hắn trừng mắt lên khiến cả hai chúng tôi bị đẩy mạnh vào tường, dính chặt trên đó như thể khắp người bị cố định lại bằng keo dán.

– Ăn nói cho cẩn thận nhé. Rồi có ngày ta sẽ cho cô và tất cả lũ yếu đuối ở biệt thự nếm mùi.

Nghĩa là sao? Tôi tự hỏi thâm tâm mình. Hắn mạnh hơn chúng tôi, hắn có thể giết chúng tôi bất cứ khi nào hắn muốn. Đây không phải lần đầu hắn nương tay với chúng tôi. Chính lần hắn bắt chị Trang đi, hắn đã có thể bẻ cổ từng người có mặt ở đấy chỉ bằng việc trừng đôi mắt ác quỷ lên. Phải chăng là do chứng tâm thần của hắn tác động đến hành vi, hắn muốn giết người cũng phải tuân theo quy tắc riêng.

Quân nghiến răng:

– Ông đã biến cậu ta thành kẻ giết người man rợ.

– Không phải anh ấy giết đâu. – Tôi truyền tất cả niềm tin vào giọng điệu. – Hắn nói vậy để chúng ta hiểu sai về anh ấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.