Đọc truyện Nhật Thực Lai – Chương 19: Thần giao cách cảm
Nếu có ai hỏi điều gì trong cuộc sống khiến tôi hối hận nhất tôi sẽ trả lời ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi, đó là quen biết Phạm Hòa. Hết lần này tới lần khác anh ta làm tổn thương tôi, làm tổn thương những người bạn của tôi để thỏa mãn thú vui thích của một con quỷ đội lốt người. Anh ta là một tên đáng sợ, là một kẻ dối trá, là một người không đáng nhận được sự tha thứ của bất kỳ ai trên cõi đời này kể cả mẹ ruột của anh ta.
Ngồi bên giường bệnh của anh Quân tôi không thể ngừng căm phẫn Phạm Hòa. Tôi không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại đối xử với bạn thân của mình như vậy, ngay cả khi hai người đang có mâu thuẫn nào đó mà tôi chưa biết thì hành động này dù có biện hộ bằng bất cứ lí do nào đi chăng nữa cũng chẳng ai chấp nhận được.
Giờ thì tôi tin những gì chị Loan từng nói rồi. Chắc chắn tôi đã bị Phạm Hòa tẩy não bằng cái vẻ quyến rũ đáng khinh bỉ của anh ta. Đáng lẽ tôi nên nghe theo lời chị, tránh xa anh ta để cuộc đời của tôi đỡ phiền phức. Có lẽ tôi đang phải lãnh chịu hậu quả của việc kết bạn với quỷ đây. Khi nào mà anh Quân chưa tỉnh lại thì khi ấy lòng tôi còn bứt rứt không yên.
– Nó vẫn hôn mê hả?
Chị Loan bước vào phòng bệnh với một giỏ trái cây đầy ắp trên tay. Đặt chiếc giỏ lên bàn chị ngồi thất thần trên ghế, hai mắt nhìn Quân một cách đăm chiêu.
– Bác sĩ nói vết thương không nghiêm trọng. Vậy mà…
Chị ngắt lời tôi bằng một câu nói mang đầy vẻ lạc quan:
– Xúc giác của chúng ta rất mạnh. Điều đó có nghĩa mọi cảm giác chúng ta có được đều hơn người thường, đau, buồn, vui, và cả hôn mê cũng lâu hơn.
– Chị nói đúng. – Giọng tôi nặng trịch. – Phạm Hòa không thể cứu vãn được nữa. Không bao giờ.
– Khi thấy em thân thiết với nó. – Chị thở dài. – Thật sự chị đã từng mong cảm giác của mình sai hoàn toàn. Chị mong bằng một phép màu nào đó em có thể giúp nó tìm lại con người xưa.
– Anh ta đã mất đi phần người rồi. – Tôi bóp chặt đùi của mình. – Em đúng là điên khi tiếp xúc với con quỷ đó.
Chị Loan kéo cái quai cặp trễ xuống tận tay dùm tôi:
– Vậy là em quyết định tới biệt thự hàng ngày sau khi kết thúc việc học để luyện năng lực ngoại cảm?
– Khi sử dụng được tâm vận. – Tôi nhấn mạnh từng từ một. – Điều đầu tiên em làm là xử lý tên quản gia và Phạm Hòa.
– Thế bắt đầu luôn chứ.
Chị ngoắc tay về phía cánh cửa. Tôi chỉnh lại chiếc chăn đắp trên mình anh Quân, hôn lên má anh rồi theo chị rời khỏi bệnh viện. Chưa bao giờ tôi thấy phấn khích khi đến biệt thự thế này. Tôi đã bỏ lớp võ tự vệ để chú tâm vào việc luyện tập khả năng ngoại cảm của mình. Khi nào bạn trai tôi còn nằm trên giường bệnh thì khi ấy anh còn cho tôi thêm nhiều động lực để vươn lên.
Xe chị Loan vừa dừng trước cửa biệt thự tôi đã nghe thấy tiếng than vãn của Phương. Bình thường cậu ấy là một cô gái khá trầm tính nên tôi nghĩ đã có điều gì đó xảy ra. Ngay cả khi tỉnh dậy sau vụ tấn công, biết được chị Trang bị bắt đi cậu ấy vẫn giữ được tâm trạng ổn định bởi tiến sĩ cam đoan rằng nhất quyết sẽ đưa được nhà chiêm tinh của mình trở về.
Chị Loan cố tình gõ đôi giầy cao gót xuống nền nhà thật mạnh để gây sự chú ý:
– Có chuyện gì mà to tiếng vào sáng sớm thế.
Phương tiến tới chỗ tôi với đôi mắt đỏ hoe:
– Tiến sĩ nói chị Trang bị bắt đi là một phần của kế hoạch. Anh ta cố tình đưa chị ấy vào chỗ chết.
– À, kế hoạch hả. – Chị Loan chống tay ngang hông mà nhìn tiến sĩ với bộ mặt của một nữ chiến binh chuẩn bị ra chiến trường. – Giờ tôi mới có thời gian hỏi đến cái kế hoạch nhắn tin qua di động ngu ngốc của anh đấy. Anh luôn mồm nói chúng ta là một gia đình vậy mà anh dám lừa dối gia đình của mình để âm thầm thực hiện các thủ đoạn mà anh cho là kế hoạch à.
Tiến sĩ gấp cuốn sách nặng trịch như từ điển bách khoa toàn thư lại:
– Nghe tôi giải thích đã. Chúng ta mời một nhà chiêm tinh xác định vị trí nhật thực để làm gì khi chẳng ai trong chúng ta cần tạo phép hồi sinh. Tôi cần Trang báo cho tên quản gia biết lúc nào và ở đâu thì nhật thực xuất hiện để tôi có thể tiêu diệt hắn một lần và mãi mãi.
Chị Loan cười nhạt:
– Nghe cứ như anh lợi dụng gia đình hiện tại để giết sạch toàn bộ dòng họ Gokuraku, điều mà trước kia anh làm chưa xong ấy.
– Phải, tôi thừa nhận tôi muốn giết tên quản gia, tôi không muốn thành viên nào trong gia tộc hồi sinh cả. – Tiến sĩ nói. – Và tôi làm vậy cũng là để giúp mọi người. Ngày nào tên quản gia còn sống thì ngày đó cô, Khả Ngân, Quân và Phạm Hòa đều bị hắn quấy nhiễu vì các bạn là gia đình của tôi.
Cơn giận của tôi vốn đã được nuốt trôi một cách tạm thời thì tiến sĩ lại khơi mào nó:
– Đừng nhắc tới Phạm Hòa nữa. Anh ta đã phản bội mọi người.
– Xin lỗi. – Tiến sĩ nhăn mặt. – Còn điều gì tôi chưa được biết phải không?
Chị Loan ngồi phịch xuống ghế:
– Tôi bận sốt vó lên vì lo cho Quân và tôi cũng nghĩ là Phương đã kể hết cho anh nghe rồi chứ.
Phương lắc đầu:
– Em chỉ nghĩ về chị của mình thôi.
Tiến sĩ chẳng hay biết gì về việc Phạm Hòa phản bội vậy là cái trò đáng sợ của anh ta chẳng liên quan gì đến kế hoạch ngu ngốc này hết. Anh ta đã đi thật rồi, đi theo tên quản gia. Tôi đang sẵn sàng phanh phui con người này trước mặt tiến sĩ đây:
– Anh có biết ai đã đâm con dao vào bụng anh Quân không. Anh có biết ai đã khiến chị Trang bị bắt đi không. Anh có biết ai đã đánh Phương bất tỉnh và bỏ đi theo tên quản gia mà không thèm chớp mắt không.
Tiến sĩ ngó quanh biệt thự như thể đang chờ Phạm Hòa bước ra từ đâu đó:
– Tôi mong không phải Phạm Hòa.
Chị Loan đập bàn thật mạnh:
– Mong với chẳng muốn. Chính là nó chứ ai vào đây nữa. Và tôi mong anh sẽ nói cho mọi người nghe Phạm Hòa chỉ vờ phản bội thôi. Nói đi!
– Tôi nói đây. – Tiến sĩ quay lưng lại như không muốn để ai nhìn thấy vẻ mặt của mình hiện giờ. – Hôm qua tôi cố tình để Trang và Phương ra ngoài dưới sự bảo vệ của Phạm Hòa. Bọn tôi đều biết tên quản gia rất hay theo dõi Phạm Hòa nên chắc chắn hắn sẽ xuất đầu lộ diện khi trông thấy nhà chiêm tinh mà hắn muốn có nhất. Kế hoạch là để Trang nói cho tên quản gia biết thời điểm nhật thực diễn ra.
Chị Loan tiếp tục cười vào cái kế hoạch này:
– Thằng con trai của anh thực hiện kế hoạch tốt quá mức đấy chứ. Nó không những để Trang nói ra thời điểm nhật thực mà còn lôi cô ta đi theo tên quản gia.
Tiến sĩ tháo giọng kính ra:
– Có thể cậu ta bị tên quản gia nắm thóp. Tôi không tin cậu ta là kẻ phản bội sau bao nhiêu năm sống tại biệt thự.
Tôi về phe chị Loan, phản bác tất cả mấy lời nói đỡ cho kẻ đó:
– Anh có đọc báo hàng ngày không? Con đẻ còn giết cha ruột thì con trai hờ của anh sao không thể phản bội anh mà đi theo phe hắn thích.
Tiến sĩ vẫn giữ nguyên chủ kiến:
– Tôi sẽ cố gắng điều tra xem tại sao Phạm Hòa lại hành động như vậy.
Tôi cũng giữ nguyên chủ kiến của bản thân:
– Nếu anh ta thực sự đã phản bội anh thì sao?
Tiến sĩ ngoảnh mặt lại, nở nụ cười đáng sợ:
– Thì chính tay tôi sẽ chặt đầu cậu ta. Như cách tôi giết sạch dòng họ ác độc của mình.
Phương tiến sát lại chỗ tôi với thân hình run lẩy bẩy. Tiến sĩ có thể rất tốt nhưng lại dị ứng với việc bị phản bội. Cứ nhắc đến chuyện bị gia đình lừa dối là tiến sĩ bắt đầu cư xử khác đi. Hình ảnh tiến sĩ lúc này khiến tôi nhớ đến tên quản gia máu lạnh.
Chị Loan nói với theo khi tiến sĩ bước lên cầu thang với bộ dạng ủ rũ, thất vọng tràn trề:
– Tôi sẽ nhớ câu này của anh. Đừng có làm trái những gì mình nói.
Khi đống không khí đậm mùi ghê rợn của tiến sĩ bay đi hết Phương mới dám lên tiếng. Giọng cậu ấy lại trầm tĩnh như xưa:
– Anh Quân ổn chứ, Khả Ngân.
Tôi gật đầu:
– Chị Loan nói xúc giác của nhà ngoại cảm rất mạnh nên có thể phải mất một thời gian nữa anh ấy mới tỉnh lại.
Phương lại hỏi:
– Còn cậu, cậu ổn chứ. Mình rất tiếc vì mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tôi cố gắng nở một nụ cười để Phương an tâm khi mà tâm trạng tôi lúc này không thể nào cười cho nổi:
– Mình ổn mà, thật đấy.
– Bắt đầu chứ. – Chị Loan gọi tôi. – Lúc này chúng ta nên chuyển mọi hận thù thành sức mạnh.
Chúng tôi di chuyển tới quầy bar nhỏ trong biệt thự. Tại đây chị Loan biểu diễn một vài kỹ năng pha chế điêu luyện với hai tay khoanh trước ngực. Tôi đã quen dần với việc chứng kiến tâm vận nhưng Phương thì chỉ biết nhìn và trầm trồ một cách thán phục.
– Nghe qua lý thuyết rồi thực hành sau. – Chị Loan giảng giải. – Em biết đấy, lợi thế khi trở thành nhà ngoại cảm chính là sự phát triển vượt bậc của các giác quan. Khởi đầu, các giác quan chỉ phát triển đến một mức nhất định và muốn nâng cao năng lực thì chúng ta phải luyện tập. Nhiều nhà ngoại cảm sau khi trải qua quá trình luyện tập gian nan, lâu dài họ sẽ có khả năng thấu thị, tâm vận.
– Thiếu rồi. – Tiến sĩ xuất hiện với bộ dạng khá hơn ban nãy nhiều. – Trước khi tôi bị nhốt trong tủ đá tôi còn gặp được một nhà ngoại cảm có khả năng đọc suy nghĩ của người khác và bóp méo suy nghĩ của người đó.
Hai mắt của Phương liền sáng lên:
– Thứ đó gọi là thôi miên phải không?
– Cũng có thể gọi nó bằng cái tên này. – Tiến sĩ mỉm cười. – Khả Ngân, cô còn phải học thêm nhiều buổi lý thuyết nữa mới hiểu được chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ đến dường nào.
– Và chúng ta phải đối mặt với những kẻ ghê đến dường nào. – Tôi vặn lại tiến sĩ. – Mong là tên quản gia của dòng họ anh không biết cái trò thôi miên đó.
– Ồ, cô vừa gợi ý cho tôi một điều quan trọng đấy. – Tiến sĩ vuốt cằm. – Có khi nào Phạm Hòa bị thôi miên không nhỉ?
– Ngừng! – Chị Loan nắm chặt chai rượu như thể sắp đập vào đầu ai đó đến nơi. Và người đó chắc chắn là tiến sĩ nếu tiến sĩ tiếp tục mở miệng. – Chấm dứt mọi lời bao biện cho thằng con cưng của anh hoặc biến khỏi đây.
Tiến sĩ giơ hai tay lên đầu ngỏ ý muốn đầu hàng. Tiến sĩ dùng tâm vận giằng lấy chai rượu từ tay chị Loan về phía mình. Tiếp đó, bốn chiếc ly bay lơ lửng trên không, đáp nhẹ nhàng xuống trước mặt từng người ngồi trên quầy bar. Màn tiếp theo đúng như tôi đoán, chai rượu tự bật nắp, ngoan ngoãn rót đầy từng ly.
– Anh đang giành công việc giảng dạy với tôi hả. – Chị Loan uống cạn ly rượu mà tiến sĩ mời. – Hay đang bày trò để lấy thiện cảm đấy.
Tiến sĩ giơ ly rượu của anh về phía mọi người trước khi nhấp môi vào ly:
– Cả hai.
Từng hành động của tiến sĩ, từng câu nói của tiến sĩ đều nhắc tôi nhớ đến Phạm Hòa. Nếu có thể tôi muốn tự tát mình ngay bây giờ khi mà tâm trí cứ hướng về tên phản bội đó. Anh ta, con người với đôi mắt xám ấy đã tẩy não tôi thật rồi.
Phương vừa uống một ngụm rượu đã suýt ngất ra quầy. May là tôi đỡ được cậu ấy:
– Cậu say hả?
– Không phải. – Phương cười gượng, lấy tay xoa vùng thái dương. – Từ hôm qua tới giờ đầu mình hay nhức nhối.
– Trời ơi! – Tôi thốt lên. – Có phải do cú va đập nên cậu bị tổn thương đâu đó bên trong đầu không.
– Không có chuyện đó đâu. – Phương rời khỏi quầy bar, nằm lên ghế đệm nghỉ ngơi. – Cú va đập chỉ khiến mình ngất đi thôi.
Biểu hiện của Phương giúp tôi gạt bỏ được hình ảnh đôi mắt xám ra khỏi đầu. Tôi liền nhớ ngay đến anh Quân và ước gì anh có ở đây để kiểm chứng cơn đau cho Phương. Những chấn thương ở đầu dù nặng hay nhẹ cũng đều có nguy cơ tiềm ẩn cả.
Chị Loan gõ nhẹ chiếc ly xuống quầy khiến tai tôi nhói một cái. Có phải lần trước tôi nghĩ giác quan phát triển sẽ thật tuyệt vời không? Giờ tôi bắt đầu thấy phiền phức rồi:
– Tâm vận nói một cách dễ hiểu là sử dụng năng lực tâm trí để điều khiển vật chất theo ý muốn. Ban đầu em sẽ phải nhìn thấy vật cần điều khiển thì tâm vận mới phát huy tác dụng.
Chị lấy một chiếc thìa sắt gõ nhẹ vào ly rượu:
– Về sau em chỉ cần nghe và hình dung vật cần điều khiển thôi.
– Về sau nữa. – Tiến sĩ nhắm mắt lại, sờ khắp chai rượu rỗng tuếch từ nắp chai đến đít chai. Anh ta bỏ tay ra và bằng cách nào đó chiếc chai bay lơ lửng lên cao. – Cô chỉ cần dùng xúc giác cảm nhận vật thể thôi.
– Thật tuyệt vời. – Tôi vắt chéo hai tay trước ngực. – Trông anh cứ như phù thủy ấy.
– Đừng biến thể tên gọi của chúng ta. – Tiến sĩ bắt lấy chai rượu rơi tự do. – Nhà ngoại cảm nghe vẫn hay nhất.
Tôi phát giác ra mình là một học trò lơ đễnh khi chị Loan thở dài. Tôi liền quay trở lại bài giảng ngay lập tức:
– Em phải bắt đầu từ đâu đây.
Chị hướng ánh mắt ra cánh cửa biệt thự:
– Về nhà. Vào phòng riêng. Đóng chặt cửa. Thiền.