Nhật Thực Lai

Chương 10: Trekking


Đọc truyện Nhật Thực Lai – Chương 10: Trekking

Di động của tôi đã nhận được ba mươi tư cuộc gọi thoại của anh Quân với cùng một câu: “gọi lại cho anh, anh có điều muốn nói”. Và một tin nhắn từ chị Loan có nội dung: “chị đã giúp em cảnh tỉnh nó rồi”. Tiếc rằng đèn xanh của tôi đã tắt ngấm từ lâu. Giờ thì đèn đỏ xuất hiện, các phương tiện ngừng di chuyển, còn tôi thì ngừng giao tiếp với bất kỳ ai bằng cách tắt nguồn di động.

Hôm nay, thứ bảy và mai, chủ nhật là những ngày nghỉ dưỡng cuối cùng của tôi trước khi trở lại trường học từ tuần sau. Tôi đã định nếu anh Quân đồng ý lời hẹn hò thì giờ tôi và anh đã có thể cùng ngồi trên chuyến tàu hỏa chuẩn bị tham gia một chuyến trekking. Còn lúc này đây, tôi chỉ có một mình. Một mình ngốn hết bữa ăn trên tàu, một mình ngồi cả hai chiếc ghế trống ngắm cảnh vật ngoài cửa kính. Phải, tôi đã đặt trước cho anh một chỗ và cuối cùng tôi dùng cả hai chỗ vì anh quá ngốc. Tôi không thể bỏ lỡ chuyến đi để chùm chăn ngủ nướng cả ngày vì tôi đã tốn không biết bao nhiêu câu chữ mới năn nỉ được bố đồng ý cho tôi rời Hà Nội.

Còn năm phút nữa sẽ tới ga Lào Cai. Quý khách vui lòng kiểm tra hành lý tránh để quên trên tàu. – Tiếng loa vang lên.

Gần mười tiếng dài đằng đẵng đã trôi qua rồi. Tôi còn chẳng biết mình ngủ gật cho tới khi giọng nói của phát thanh viên vang khắp các toa tàu. Tôi lật đật đỡ chiếc ba lô nặng trịch đựng vật dụng chuyên dùng để đi trekking xuống và tiếp tục khổ sở nhấc nó lên vai.

Xuống tàu, tôi cầm khư khư chiếc bản đồ địa phương, vừa ngáp ngắn ngáp dài tôi vừa cố tìm ra con đường ngắn nhất dẫn tới đỉnh Fansipan. Tất nhiên tôi chẳng có ý định chinh phục đỉnh núi cao nhất Đông Dương mà chỉ vạch ra con đường tới chân núi cho hành trình trekking của mình. Lần cuối cùng tôi đi trekking là vào mùa hè năm ngoái. Tôi và Linh đi cùng các cô cậu bạn bè trong khoa và thú thực rằng chuyến đi rất nhàm chán bởi vì quá đông người. Tôi thấy trò mạo hiểm này nên đi một mình mới tận hưởng hết sự thú vị của nó.

Thân thể tôi hiện nay khỏe khoắn hơn bao giờ hết. Thoát được con phố xô bồ, thoát được những người làm tôi bực mình thật là thoải mái. Chân tôi bước đều theo điệu nhạc phát ra từ tai nghe, tận hưởng một cuộc sống thực sự. Thính giác của tôi có hơi phá rối chuyến đi một chút bởi cứ khi nào tập trung vào mấy giai điệu trữ tình trong lời bài hát thì âm thanh tôi nghe được lại tăng đến mức đáng kể mặc dù tôi đã phải chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất. Để khắc phục điều này tôi đành phải chú tâm nhìn đường nhưng chính điều đó lại khiến các tạp âm nhảy vào bài hát tôi đang nghe. Cuối cùng tôi quyết định, làm bạn với thiên nhiên, vứt máy nghe nhạc vào ba lô để khỏi nghe ngóng cái gì nữa.

Ngọn núi còn cách khá xa nhưng mắt tôi nhìn rất rõ vẻ hùng vĩ, cao chọc trời của nó. Nếu anh Quân ở đây chắc hẳn anh sẽ rất vui khi được nghe tôi nói rằng thị giác của em đang dần phát triển rồi. Nhưng anh sẽ chẳng thể nào xuất hiện ở đây được. Có nhiều lúc tôi muốn biết liệu các giác quan của chúng tôi sẽ nhạy được tới mức nào. Chỉ mong rằng khi về già tai tôi sẽ không thính tới mức nghe thấu tiếng ngáy ngủ của tất cả mọi nhà trong thành phố khi tôi mải ngắm quang cảnh đêm khuya.

Thỉnh thoảng trên đường đi tôi lại giở di động ra, mở máy mong chờ một điều gì đó rồi lại tắt nguồn khi chẳng có điều gì xảy ra. Chắc tôi điên nên mới nghĩ anh ấy gọi cho tôi liên tục, làm gì có chuyện cứ khi nào tôi nhìn vào màn hình di động là lại thấy cuộc gọi của anh.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đặt chân vào khu vực rừng núi trên chặng đường trekking của mình sau gần nửa ngày đi bộ. Tôi kiếm một mỏm đá, ngồi nghỉ ngơi trước khi mười đầu ngón chân của tôi rệu rã hết. Ngụm nước khoáng cuối cùng vừa bị tôi uống sạch banh. Trong ba lô của tôi chỉ còn chút lương khô với vài ba món ăn vặt và tôi nhận thấy mình cần kiếm thêm nước để không bị chết khát trong ngày. Chắc cơn bực đã khiến tôi đãng trí tới mức mang đồ ăn nhiều hơn nước uống mất rồi.

Chút sức lực cuối cùng tôi dùng để kéo lê chiếc ba lô tới ngọn thác lớn. Nhìn nguồn nước vô tận trước mắt tôi không ngại mà nhảy tới lấy tay múc nước lên để uống rồi rửa mấy vết lấm lem trên mặt. Chợt tôi thấy mặt nước phản chiếu bóng một cô gái.

Tôi lấy tay áo thấm các giọt nước trên khuôn mặt rồi ngoảnh lại phía sau:

– Cô có cần giúp gì không?

Cô gái đó mỉm cười:


– Chào Khả Ngân.

Tôi hỏi một cách ngờ vực:

– Xin lỗi, tôi không nhớ là mình từng quen cô.

Cô gái lạ vuốt cằm:

– Chúng ta đã gặp nhau khá nhiều lần rồi. Thôi để tôi vào trọng tâm câu chuyện luôn vậy, các người có hiểu tin nhắn không?

– Ôi trời ơi! – Tôi hét lên, hai chân run lẩy bẩy nhưng vẫn cố lùi lại phía sau. – Cô đã từng nhập vào Quang.

– Chết thật, đáng lẽ tôi nên tìm một xác nam mới đúng. – Cô ta bước lại chỗ tôi. – Tôi không thích bị người ta hiểu nhầm giới tính đâu, quý cô.

Sự sống trong tôi trỗi dậy giúp tôi nhấc được thân thể của mình lên mà chạy. Cô ta cũng đuổi theo tôi còn tôi thì chẳng biết cô ta định làm gì mình cả. Mà có thể tôi biết nhưng tôi cố né tránh ý nghĩ đó. Có khi nào cô ta lại muốn giết tôi không? Hai lần trước tôi may mắn thoát chết nhưng lần này sẽ chẳng có ai cứu tôi đâu. Tôi thật ngốc khi cứ nghĩ rằng rời khỏi Hà Nội thì sẽ được an toàn. Nếu tôi có chết thật ở đây cũng đáng lắm.

Hai chân tôi như bị ai đó giữ chặt khiến tôi ngã nhào xuống đất. Cả thân thể tôi bị kéo lại phía sau mà tôi không thể làm gì được. Cô ta đang sử dụng tâm vận để bắt giữ tôi. Tay tôi cào lên mặt đất, cố tóm lấy một hòn đá nhỏ ném về phía cô ta. Đúng như tôi nghĩ, cô ta bị phân tâm sẽ khiến tâm vận ngưng hoạt động. Tôi gượng dậy một lần nữa, chạy thật nhanh vào khu rừng rậm rạp, chạy xa khỏi ngọn thác lớn, chạy, và chạy.

Một thân cây nứt gốc đổ xuống chắn ngang mặt tôi một cách dị thường. Chẳng cần quay đầu lại tôi cũng biết ả ta vẫn bám theo mình:

– Có giỏi thì đừng dùng tâm vận nữa.

Rẽ sang hướng khác, cố tránh khỏi cái cây đổ rập kia thì lại thêm một thân cây nữa rơi xuống chắn đường tôi:


– Có giỏi thì dùng tâm vận xê dịch cái cây ra mà chạy xem. Ồ tôi xin lỗi, khả năng của cô vẫn chưa phát triển hết.

– Im đi! – Chưa bao giờ tôi thấy mình gan dạ thế này, có thể tôi biết đằng nào cũng chết nên cứ chết sau khi chửi rủa hắn còn hơn. – Đồ linh hồn vật vờ.

– Đừng ăn nói lung tung. – Cô ta lắc đầu. – Ta có một thân hình lịch lãm và sang trọng đang nằm ở nhà riêng.

– Vậy đừng để tôi trông thấy nhé. – Tôi hét. – Bởi vì tôi sẽ thiêu rụi căn nhà đó.

– Cô vừa cho tôi một lý do giúp cô được chết đấy. – Cô ta gào lên. – Để xem cái tay nào vừa ném đá vào người tôi.

Cô ta khiến tay tôi không cử động được. Tôi cố gắng chống cự mặc dù biết rõ xương tay sắp nứt ra đến nơi rồi. Cảm giác buốt đau truyền khắp thân thể khiến tôi gục xuống nhưng tôi quyết không kêu la. Bóng tối ập vào hai đôi mắt tôi nhưng đó không phải bóng tối của cái chết. Ai đó vừa trùm một chiếc áo khoác lên người tôi. Tay của tôi không còn cảm giác bị bẻ cong đi nữa, chiếc áo đã che mắt cô ta khỏi con mồi là tôi.

Tôi vén nhẹ chiếc áo ra để phóng rõ tầm nhìn của mình. Người vừa cứu tôi khiến tôi không khỏi bất ngờ. Anh đang cầm cự với linh hồn ẩn nấp trong người cô gái kia.

– Thằng khốn này bám dai như đỉa. – Cô ta rít lên. – Tao muốn xem hôm nay mày sẽ thoát chết bằng cách nào.

Phạm Hòa bóp nghẹn cổ cô ta khiến cô ta không thể mở miệng nói thêm câu nào nữa. Tôi biết anh vừa cứu tôi nhưng tôi vẫn không thể ngừng hình dung ra anh trông giống một con quái vật như thế nào khi chuẩn bị giết người, dù đó chỉ là một xác chết.

– Mày còn nhớ nơi này không? – Phạm Hòa vẫn bóp nghẹn cổ cô ta. – Mày đặt chân đến đây làm gì hả?

Cô ta bấu tay anh khiến da thịt anh xây xát:


– Tao…nhớ…mày…là…thằng…con…mất…dạy…phi…dao…vào…vào…đầu mẹ mày.

Đôi mắt xám của anh trợn trừng lên, thất thần, vô hồn, câu đả kích của cô ta khiến tay anh buông thõng. Đáp lại hành động ban nãy của anh, giờ tới lượt cô ta khiến anh khuỵu xuống đất. Cô ta túm chặt tóc của anh, lôi đầu anh ngẩng lên:

– Thú thực tao định đào mộ mẹ mày một lần nữa để nhập vào nhưng tao tìm mãi không ra. Chỉ cho tao đi, mộ mẹ mày ở đâu hả?

Trong lúc hắn đang điên dại với trò chơi chọc tức Phạm Hòa, tôi nâng một hòn đá đủ to đập vào gáy hắn khiến hắn ngất lịm. Thoát khỏi sự khống chế của hắn, anh chẳng nói một lời nào mà chỉ lôi hắn dậy, kéo đi đâu đó.

Tôi chạy theo anh, buột miệng hỏi:

– Anh định giết cái xác này hả? Nghe thật buồn cười nhưng…

– Tiến sĩ muốn tra khảo hắn. – Giọng nói của anh có chút gì đó khang khác, không còn bỡn cợt, đáng ghét như hôm qua. – Cám ơn em đã làm hắn ta bất tỉnh nếu không anh đã bẻ cổ hắn từ lâu.

Chắc tai tôi không nghe nhầm, anh vừa nói câu cám ơn trong khi một câu xin lỗi cũng chẳng mở miệng ra được. Có vấn đề gì với con người này không nhỉ. Tôi cứ nhìn anh ta như thể đây là một người đàn ông mà tôi mới quen vậy. Chính là cảm giác trong những lần đầu bắt gặp đôi mắt xám của anh. Hay là vì anh không mở miệng nói ra mấy lời khiếm nhã thì tôi lại nhìn anh bằng ánh mắt khác, cảm nhận sự tồn tại của anh bằng cảm giác khác. Cứ như tôi rất muốn phiêu lưu vào tận sâu trong con mắt của anh để xem thật sự anh là con người như thế nào. Tôi muốn khám phá anh.

– Sao em lại ở đây? – Phạm Hòa bỗng cất tiếng. – Anh nghĩ em phải trèo lên giường…

– Này. – Tôi ngờ vực. – Không phải anh lại định nói sao tôi không ở nhà “rung giường” với ai đó đấy chứ. Tôi rất mệt, nếu anh định lăng mạ tôi thì để lần khác đi.

– Anh nghĩ em phải trèo lên giường mà ngủ nướng cả ngày. – Phạm Hòa nói tiếp câu ban nãy. – Chà, đầu óc em sắp phát triển theo chiều hướng tốt như anh rồi đấy.

Tôi lấy tay che miệng trong nỗi xấu hổ ê chề. Tôi bắt đầu có những suy nghĩ biến thái như anh ta từ khi nào vậy không biết. Không, tôi không hề biến thái, tôi đoán chắc anh ta sẽ nói như vậy vì anh ta là tên lăng nhăng, đáng khinh mà tôi hậm hực ngày qua ngày. Thị giác của tôi chắc đang xuống cấp khi chiều tà buông nên mới nghĩ hình như anh ta có chút thay đổi. Thực chất anh ta vẫn là Phạm Hòa, kẻ ép chặt tôi vào tường để làm trò điên dại, kẻ nhục mạ tôi ở cầu thang, kẻ bị tôi cho ăn tổng cộng ba cái tát từ khi gặp mặt đến giờ và con số chắc chắn chưa dừng lại ở đó, tôi linh cảm như vậy. Khi nào cái miệng anh ta còn nói được thì khi ấy tay của tôi luôn ở trong tư thế sẵn sàng.

Đi theo anh ta tới một ngôi nhà gỗ đang sáng đèn tôi liền giật nảy người. Nắm chắc chiếc áo của anh ta trong tay, tôi mạnh dạn hỏi:

– Đây là đâu?


Phạm Hòa đặt cô ả kia tựa lưng vào gốc cây lớn:

– Nhà anh.

– Sao cơ? – Tôi chắc chắn tai mình nghe nhầm. Làm thế nào mà cái tên ăn chơi kia lại có ngôi nhà ở nơi hoang vu, hẻo lánh, không bar, không ai qua lại thế được. – Đừng đùa nữa. Tôi hỏi thật đấy.

– Nhà anh. – Phạm Hòa nhấn mạnh hai từ đó. – Gọi cho thằng bạn anh hỏi xem tiêm bao nhiêu lượng thuốc mê đủ để cô em trông chẳng nóng bỏng chút nào kia ngủ li bì.

– Tôi không gọi được. – Tôi muốn nói rằng tôi đang chiến tranh lạnh với anh Quân nhưng chợt sờ tay vào túi quần không thấy di động đâu tôi liền trả lời. – Chắc di động bị rơi ở đâu đó khi tôi cố chạy thoát khỏi cô ta rồi.

– Vậy em trói cô ta vào gốc cây được không. – Phạm Hòa ném cho tôi một đoạn dây thừng thô ráp. – Để anh gọi điện.

Tôi lúc lắc cuộn dây thừng trên tay, nhún vai, lắc đầu.

Phạm Hòa chế giễu tôi:

– Nói cho anh nghe em giúp được gì mà lại theo anh về đây hả tiểu thư.

Thú thực tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại theo anh ta về đây nữa. Tôi có thể lấy lý do vì trời sắp tối nên tôi sợ sẽ lạc trong rừng, hoặc lấy lý do là vác áo cho anh ta, hoặc về đây với tư cách mình là người xử lý cô ả này. Nhưng tất cả đều không phải, chẳng lẽ tôi lại nói cho anh nghe chân của tôi tự theo anh về đây. Câu hỏi của anh ngay cả tôi cũng không thể trả lời được.

Ngồi trên bậc thang dẫn vào ngôi nhà gỗ kiểu Mỹ này tôi cứ giương mắt lên xem Phạm Hòa làm mọi việc, từ trói chặt cô ả ngất lịm kia vào gốc cây, rồi tiêm cho cô ta một liều thuốc tê đủ để lát nữa cô ta không dùng tâm vận đập tan ngôi nhà. Anh chỉ mặc chiếc áo ba lỗ mỏng bên trong áo khoác mà giờ áo khoác của anh đang nằm chỗ tôi nên tôi có thể trông thấy rõ từng hạt mồ hôi lấm tấm sau lưng anh, trên các bắp tay của anh, trên khuôn mặt anh. Nếu anh là một con quỷ thì con quỷ đó thật hấp dẫn. Nhưng không hấp dẫn nổi tôi lần hai đâu, vì lần trước để tâm hồn bị đôi mắt xám ấy thu hút nên tôi suýt nữa thì kết bạn với kẻ xấu như anh.

– Này. – Đôi mắt xám kia không biết đã tiến đến chỗ tôi từ khi nào. – Anh thì làm lụng vất vả còn em thì ngồi thưởng thức vẻ đẹp của anh hả?

– Da mặt anh dày thật. – Tôi liếc qua nơi khác, nhất quyết không nhìn vào đôi mắt xám. – Anh đừng tự mãn với ngoại hình của mình bởi con người dù đẹp đến đâu mà tâm hồn lại đen tối thì người đó sẽ chẳng kết bạn với ai được đâu.

Anh ấy vẫn dí sát mặt tới chỗ tôi, chẳng gần hơn nữa cũng chẳng lui ra xa khiến tôi thấy bối rối vô cùng. Là bối rối chứ không phải khó chịu. Có phải dạo này tôi không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa không. Tôi không biết nếu tối nay bước vào ngôi nhà đó sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Dù rất sợ sẽ lạc trong rừng khi đêm xuống tôi vẫn dũng cảm bước đi với các hình ảnh mông lung về lối cũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.