Nhất Thụ Nhân Sinh

Chương 29: Đến chết


Đọc truyện Nhất Thụ Nhân Sinh – Chương 29: Đến chết

Ba người khui một chai rượu, hào sảng bật luôn điều hòa, trên bàn ăn là lẩu nóng, vừa ăn vừa tán gẫu, lai rai được vài chai.

Lý Ái Quân uống rượu không xấu nết, say rồi chỉ gà gật ngủ, mặc ai làm gì mình cũng được. Hoàng Hoa thì cứ gật đầu như giã gạo, ba hoa bốc phét suốt. Chỉ có Vương Thụ Dân là trầm mặc.

Hoàng Hoa nói, “Người sống ở đời, không bị xe đụng không ngộ độc thực phẩm không chết bất đắc kì tử, cùng lắm cũng sống được tám chín chục năm, còn muốn gì hơn? Việc gì phải tự làm khổ mình? Ông đây thích ai thì thích, muốn ở với ai thì ở, thiên hạ… thiên hạ quản được à?”Lý Ái Quân hệt như gà mổ thóc ngồi cạnh gật gù, chẳng biết là tán thành hay buồn ngủ rồi.

Vương Thụ Dân chợt thấy thằng nhãi đang ba hoa này rất ra dáng triết học gia, bèn ngứa miệng đả kích, “Thiên hạ không quản được vậy còn ba mẹ ông thì sao?”

Hoàng Hoa trừng mắt lườm hắn, “Vậy tôi nhìn gái không cương lên nổi tính sao giờ? Ông nói coi tính sao giờ? Ai biết ông bô bà bô nhà tôi ngày xưa đạp phải chất phóng xạ gì đẻ tôi ra tâm sinh lý méo mó như thế! Người chịu oan khuất là tôi chứ bộ!” Chợt trợn mắt nhìn Lý Ái Quân đang nhìn gã, không cam lòng đập đầu cậu ta một cái, “Lại còn gặp phải tên vừa xui vừa thối là mi…”

Lý Ái Quân chữ nghe chữ không, mơ màng mở mắt nhìn Hoàng Hoa, “Ừ, thơm? Thơm cái nha?” Lập tức ôm mặt Hoàng Hoa “thơm” một cái kêu bèm bẹp, rồi cười hé hé lên như thằng đần, “Thật là thơm nha.”

Hoàng Hoa gạt đầu Lý Ái Quân ra, phẫn nộ bóp cổ, tính đường mưu sát chồng yêu.

Vương Thụ Dân cười muốn méo miệng.

Thốt nhiên lại thấy chỗ bên ngực trái thắt lại, bèn nốc cạn một ly rượu đầy, vị đắng xộc lên não, mơ hồ thấy chếnh choáng, tựa như từng quen biết bao giờ. Bất chợt nhớ lại cái đêm gió lùa rét căm căm đó, một cơ thể gầy yếu ấm áp kề sát lại. Nhưng rồi rượu tỉnh, mộng tan.

Hoàng Hoa đàn áp Lý Ái Quân xong, quay lại tiếp tục phát biểu, “Ông thử đặt mình vào hoàn cảnh của tôi xem, nếu tối nào cũng bắt ông ôm trai ngủ ông thấy sao? Kêu tôi ôm gái ngủ, cũng giống như bắt ông lấy một thằng con trai vậy, ông chịu không?”

Có chịu không?

Vương Thụ Dân não đánh keng một cái, một lời của Hoàng Hoa như làm lu mờ lý trí hắn, chỉ còn sót lại đôi mắt hoa đòa chôn giấu muôn vàn tình tự, nhãn thần sâu thẫm mịt mờ, khiến người chẳng thể soi tỏ.


Hắn theo bản năng gật gù, “Chịu, tôi chịu.”

Hoàng Hoa lắc bình rượu trong tay, “Cho nên tôi nói… Hả, đợi chút, ông nói cái gì?”

Vương Thụ Dân tát mặt mình một cái, nhìn ly rượu trên tay, gương mặt bị hơi nóng của nồi lẩu hun đỏ, mặt mày chẳng rõ là tỉnh táo hay ngu rồi, bất chợt cười he hé lên, càng lúc càng không bình thường.

Hoàng Hoa sợ hãi vô cùng, “Này người anh em?!”

“Ông nói coi sao tôi lại để cậu ấy đi?” Vương Thụ Dân không quan tâm gã, cúi đầu lẩm bẩm, “Tôi không nghĩ ra, không nghĩ ra…”

“Không nghĩ ra… ừm… đừng nghĩ nữa… ự…” Lý Ái Quân chép miệng hùa theo.

Hoàng Hoa đạp chồng qua một bên, “Xéo ngay!” Vội vàng trèo lên cái ghế cạnh Vương Thụ Dân, lắc tay hắn, “Sao sao, nói nghe coi, ai vậy?”

Vương Thụ Dân đau lòng nói, “Tôi nhớ cậu ấy.”

“Nhớ ai nhớ ai?”

Vương Thụ Dân tay đè ngực, đập bình bịch, “Rất nhớ, rất rất nhớ…”

Hoàng Hoa chớp chớp mắt, mặt hớn hở nhiều chuyện. Vương Thụ Dân đẩy ghế đứng dậy, lảo đảo bước tới bàn để điện thoại, lờ đờ nhắm mắt, nhưng vẫn thành thạo bấm số.

Tạ Nhất không ngủ, Châu Âu và Trung Quốc tuy khác múi giờ nhưng bên ấy cũng đang lúc nửa đêm. Mọi người bàn chuyện làm ăn xong thì quyết định đi bar chơi. Mọi người đều là trai thanh gái lịch, đủ mọi màu da, tiếng người huyên náo, hương thơm xáo trộn. Cậu không thích những nơi ồn ào, gọi một cốc nước chanh ngồi trên quầy bar nhìn cả bọn vui chơi.


Một mình cậu tĩnh lặng ngồi nơi ấy, tự thân đã tỏa ra khí chất nho nhã yên ắng, thỉnh thoảng thu hút vài người ghé lại gần. Ví như cô gái xinh đẹp mặc áo trễ vai kia, gác một tay lên vai cậu, bộ ngực căng tròn ẩn hiện sau lần áo mỏng, nói bằng tiếng Ý.

Tạ Nhất giật mình hỏi, “Sorry?”

Cô gái mỉm cười chuyển sang tiếng Anh, “Anh đẹp trai, mời em một ly được không?”

Tạ Nhất thôi cười, vừa định từ chối thì cánh tay bị người ta chụp lấy. Tưởng Linh Khê hất hàm, thị uy bằng tiếng Ý, “Xin lỗi, cô chậm chân rồi, ảnh là của tôi.”

Cô gái nọ thất vọng quay đi, Tưởng Linh Khê liền kéo ghế ngồi cạnh Tạ Nhất, ra vẻ tú bá nâng cằm cậu lên, “Dửng dưng vậy gái thích là phải rồi.”

Tạ Nhất lắc đầu, “Cậu nói gì với cô đó vậy?”

Tưởng Linh Khê khinh bỉ, “Đã nói cậu bao nhiêu lần rồi hả, học tiếng Ý đi mà cứ không nghe!”

Tạ Nhất nhíu mày, “Bạn nhỏ, đừng có giận, thủng thẳng tớ sẽ học, ở đây ồn quá, chẳng nghe gì hết.”

Tưởng Linh Khê hứ một tiếng, nhìn cốc nước trong tay Tạ Nhất, “Không uống rượu? Người ta nói đàn ông không uống rượu là đàn ông có bí mật không thể nói. Cậu có bí mật gì ghê gớm lắm à?”

Tạ Nhất nhìn cô, trong ánh sáng tù mù của quán bar đáy mắt cậu càng sâu hun hút, đoạn cười một tiếng, “Nhiều lắm, sợ cậu chán thôi.” Cậu ngước lên, cách đó là một nhóm người đang hát hò ầm ĩ, ông chủ Jason tóc vàng bị mọi người vây quanh mời rượu, tuy bận rộn không ngớt nhưng vẫn liên tục đảo mắt ngó sang bên này. Cậu nói với cô bạn học, “Jason cứ nhìn cậu suốt.”

Tưởng Linh Khê giật mình, cúi đầu nhấp ly cocktail, thờ ơ ừ một tiếng, gương mặt xinh đẹp thoáng phần lãnh đạm, chiếc cằm nhọn rọi lên sắc đỏ chán chê. Cô gái này không bao giờ là một ánh sáng đơn sắc dễ thấu hiểu. Cô có thể hiểu được mọi người, nhưng không ai có thể biết rõ cô.


Cô nhìn Jason qua khóe mắt, “Nghe bảo con lai ai cũng đẹp trai, nhưng hình như anh ta có vài gien lặn rồi, tớ phải suy nghĩ kỹ một chút.”

“Cậu cũng mơ tưởng xa quá.”

“Chuẩn bị trước vẫn hơn mà.” Tưởng Linh Khê nháy mắt, vẻ dửng dưng vẫn không tắt trong đáy mắt. Vẫn là gương mặt đẹp ngời không biểu cảm, hệt như cô gái nhỏ mãi hoài không chịu lớn lên.

Tạ Nhất còn tính trêu cô bạn vài câu, nhưng điện thoại lại reng. Cậu đi công tác thường mang theo hai cái điện thoại, khi làm việc thì tắt điện thoại cái nhân, đến khi rảnh rồi mới mở lên. Màn hình hiện lên một dãy số lạ. Tạ Nhất đắn đo một lúc rồi nhấn từ chối. Đoán rằng ai đó gọi lộn số. Điện thoại đường dài, phí đắt đỏ.

Tưởng Linh Khê khẽ nhướn mày, “Ai vậy?”

“Không biết. Chắc là lộn số…” Tạ Nhất chưa hết lời thì điện thoại lại reng nữa, vẫn là dãy số kia, đối phương cũng thật kiên nhẫn. Tạ Nhất từ chối lần thứ tư, nhưng khi bỏ điện thoại vào túi thì lại rung lên lần nữa, như thể không bao giờ chịu từ bỏ.

Tạ Nhất thở dài, “Không phải là tôi không có lòng tốt đấy nhé. Chắc là say rồi chứ gì. Đợi cuối tháng nhìn hóa đơn thể nào cũng khóc cho xem.” Đoạn nhấn nút nghe, “Xin chào.”

Không có hồi âm.

Tạ Nhất nhíu mày, “A lô, ai thế ạ?”

Vẫn không có người đáp, chỉ nghe thấy tiếng thở rất gấp, càng lúc càng dữ dội. Nói không chừng là một con ma men thật, “Ai thế ạ? Nếu không nói gì tôi sẽ cúp máy đó…”

“Tiểu Tạ, Tạ Nhất…”

Giọng của Vương Thụ Dân vô cùng bất thường, hai tiếng “Tạ Nhất” nghe dịu dàng vô bờ, tựa như nửa làm nũng nửa thở dài. Tên này say rồi, Tạ Nhất nghĩ, “Vương Thụ Dân, cậu say à?”

“Không, tôi không có say.” Vương Thụ Dân cười hì hì, “Tiểu Tạ cậu đang ở đâu vậy? Bây giờ tôi tới tìm cậu được không?”


Tạ Nhất khịt mũi, “Tôi ở Ý.”

“Hả… Ý…” Vương Thụ Dân tiếp tục cười ngu, “Đi xe số máy? Bây giờ tôi qua đó liền… Tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Cút. Cậu qua đây làm gì, nửa đêm nửa hôm còn uống rượu quậy phá gì nữa?” Tạ Nhất thấy sự bình tĩnh thường ngày đã bị con ma men này phá nát, “Ngày mai dậy đừng quên kiểm tra tiền điện thoại nhé.”

“Tiểu Tạ, tôi thật sự có chuyện muốn nói mà.”

“Vậy nói nhanh đi.”

Vương Thụ Dân im lặng một đỗi lâu, lúc sau thì như biến thành người khác, “Tôi nhớ cậu, nhớ rất nhớ…”

Tưởng Linh Khê nhìn Tạ Nhất trầm mặc nghe người kia nói, sắc mặt bất chợt thay đổi, rồi lập tức ngắt cuộc gọi, tắt nguồn tháo pin, đôi môi mỏng ảm đạm cũng trở nên trắng bệch, vẻ mặt rất khó xem.

“Cậu bị sao thế?”

Tạ Nhất lắc đầu. Tưởng Linh Khê cau mày, “Là cái người…”

Tạ Nhất khó khăn nhếch môi cười một cái, “Cảm giác thất vọng thật sự rất khó chịu, cậu hiểu chứ?”

Tưởng Linh Khê chỉ nhìn cậu, không đáp. Tạ Nhất uống cạn cốc nước chanh, cái đầu ngước lên, đường cong lượn từ cằm xuống cổ trông thật đẹp đẽ, đoạn cậu giằng cái cốc rỗng xuống quầy, đứng dậy nói, “Tốt nhất là đừng bao giờ hy vọng cái gì, chẳng qua chỉ là lời kẻ say… Chúng ta ra kia đi.” Khẽ vỗ vai cô bạn, “Lại chơi với mọi người một chút, đừng ngồi tách biệt như thế, tớ cũng muốn học vài câu tiếng Ý.”

Lúc chếnh choáng hôn nhau, ai kia sợ hãi tháo chạy, trốn nhiều năm như thế. Lúc phi trường tạm biệt, ai kia ra sức níu lấy tay cậu, đôi mắt đăm đắm trông theo, như thể sẽ thốt ra muôn lời tình tự… Song, cuối cùng, vẫn như cũ, không có gì cả.

Tạ Nhất nghĩ, lần thứ hai đã lỡ rồi, nhưng nếu thêm lần thứ ba nữa thì cậu đúng là kẻ ngu xuẩn.

Vương Thụ Dân, tôi đã tuyệt vọng rồi, liệu cậu có thể thương tình buông tha cho?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.