Nhất Thụ Nhân Sinh

Chương 21: Sét giữa trời quang


Đọc truyện Nhất Thụ Nhân Sinh – Chương 21: Sét giữa trời quang

Hôm ấy là thứ sáu, sở điện tan ca sớm hơn một tiếng. Bốn giờ rưỡi chiều, Vương Đại Xuyên vừa huýt sáo vừa đủng đỉnh rời cơ quan về nhà, trên đường còn tạt vào mua gói thuốc lá, sôi nổi bắt chuyện với các đồng nghiệp đi bên cạnh.

Từ sở điện về nhà họ Vương gần tới mức khiến người ta sôi gan, chỉ tầm mười phút, nên dù la cà cỡ nào cũng phải tới được nhà. Thế nhưng bữa nay lộ trình có vẻ gì đó bất an. Vương Đại Xuyên vừa rời nhiệm sở, bước qua cổng tiểu khu, còn cách nhà chừng một dãy phòng, lại đột ngột té xỉu.

May mắn có dì Lâm tan ca đi đón con ngang qua đó, nhanh chóng gọi 120 tới. Bệnh viện thông báo, là xuất huyết não.

Giả Quế Phương tay đang giũ bụi áo lông thì ngừng lại, đánh rơi cái áo xuống đất.

Đối với nhiều người, cuộc sống mỗi ngày đều xoay quanh gạo dầu muối trà dấm, làm lụng bằng đôi tay trắng, kiếm nhiều xài nhiều, kiếm ít xài ít. Đời này chỉ cầu gia đình bình an, sáng sớm mọi người cùng đi làm, chiều tối mọi người cùng về nhà, cùng quây quần ăn một bữa cơm lành. Cuộc sống bình lặng trôi đi như dòng nước hiền hòa, có là tự lừa mình cả đời, cũng thấy vô cùng hạnh phúc.

Thế nhưng, Phật nói, con người sinh trong sáu đạo luân hồi, tuy rằng tích thiện, nhưng không tất sẽ được nhiều phúc trạch. Chúng ta không phải sinh ra để hưởng phước, mà vì chịu khổ mới phải đầu thai. Kinh thánh bảo, từ khi Adam và Eva bị đuổi khỏi vườn địa dàng, bắt đầu không có cái gọi là hạnh phúc. Với những thế nhân sinh sau đẻ muộn, họa chăng chỉ nhằm gánh chịu tội nghiệt tổ tiên đã gây ra.

Bất luận ra sao, đời là phù du, miên man khổ ải, sinh lão bệnh tử, không thoát một chữ nào.

Người ta vẫn thường nói, hạnh phúc vốn là thứ mong manh, như hoa trong kính đục, trăng soi đáy nước, một làn gió qua, tất thảy đều tan biến. Thế nhưng chúng ta luôn không chịu tin, mãi cho rằng, những khổ hạnh này, không thể nào bóp chết được ta, chẳng qua là muốn ta trước khi có được hạnh phúc, phải trải qua tư vị mất mát, để rồi thấu tường triệt để hạnh phúc là gì.


Song, quá trình trải qua ấy, với Giả Quế Phương và Vương Thụ Dân lại hết sức kinh tâm động phách.

Theo như hồ sơ kiểm tra sức khỏe tổng quát hàng năm của sở điện, Vương Đại Xuyên nhìn thì thân thể cao khỏe đó, nhưng bên trong lại rỗng không, lại còn mang trong mình nhiều bệnh ngầm như thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Vương Đại Xuyên trước giờ vẫn không tin. Ở tuổi ông đã từng trải qua biết bao nhiêu là sóng gió. Hồi bé từng kinh qua ba năm thiên tai liên tiếp, từng chịu đói chịu rét. Rồi tới thời cách mạng văn hóa, tất cả rủ nhau trì trệ. Sau thì đến kì kinh tế mở cửa, nhìn Trung Quốc biến hòa thần kỳ chỉ trong ba mươi năm. Tuổi dần một lớn, theo không kịp bước tiến thời đại, thế nhưng vẫn cứ đinh ninh rằng chẳng cần thuốc thang gì vẫn cứ sống khỏe phây phây.

Những gì đã từng đi qua, hầu như có thể viết thành một quyển hồi kí dày cộm. Những khi thích có thể tùy thời nhắc lại. Biển rộng sông dài, chớp nguồn mưa bể. Có gì từng không chịu qua? Vậy nên, câu nói cửa miệng của Vương Đại Xuyên chính là, “Có chuyện gì mà thân này chưa qua, cứ nghe tui đi cấm sao bao giờ.”

Ông luôn cho rằng mình đúng. Đồ ăn béo ngậy, hút thuốc uống rượu… chẳng việc gì phải ngán. Cao huyết áp là gì? Ai mà lại chẳng có chút bệnh tật trong người, chẳng chết được. Với lại, nếu là nghiệm trọng, tới bác sĩ thì có trị hết được không?

Nếu đã trị không hết thì việc gì phải chịu tội vạ? Nhân sinh đắc ý, cứ sống một hồi cho thỏa đi.

Vì vậy, bây giờ Vương Đại Xuyên phải nằm trong phòng ICU. Vương Thụ Dân nhìn người đàn ông thân cắm đầy dây nhợ kia bỗng dưng muốn khóc. Thốt nhiên nhận ra, cái người cố chấp kia, giờ phút này đã chẳng thể cố chấp được nữa. Ông chỉ nằm yên một chỗ, da dẻ xanh xao, mặt mày tang thương biển đổi.

Cha mẹ bất giác già đi, làm con cái nhất thời có lỗi giác lạ lẫm: Chúng ta ngày một lớn lên, song thân ngày một già đi, hệt như một quá trình hấp thụ sinh mệnh lẫn nhau.


Giả Quế Phương một đêm đầu bạc hơn phân nửa. Ngoại trừ lúc đầu nghe tin thì sững ra, sau thì chỉ yên ắng ngồi trên ghế. Những hành động của bà khiến Vương Thụ Dân sợ hãi không thôi. Bà cứ suốt ngày khiến mình bận rộn, không khóc không la, không nôn nóng, cũng không khiến con trai thấy gánh nặng.

Lúc ở ngoài phòng mổ, còn nắm tay Vương Thụ Dân, như rằng hắn là một đứa trẻ, dịu dàng xoa lưng hắn, nói với hắn, “Không sao đâu con, không phải còn có các bác sĩ và mẹ ở đây sao. Đừng lo. Ba con rất khỏe, bình thường chẳng có bị cảm mạo nữa là. Nhà mình có bảo hiểm, phúc lợi của sở điện cũng tốt, chẳng lo chuyện tiền bạc. Cứ lo làm việc của con đi, có mẹ ở đây là đủ rồi.”

Bà còn bình tĩnh nói với bác sĩ: “Ở phòng ICU thì ở. Bác sĩ cứ dùng thuốc tốt nhất ấy, đừng lo lắng tiền bạc, chỉ cần tốt cho ông nhà tôi là được. Nếu mà có phải mổ gì, cứ nói, tôi ký tên cái roẹt cho.”

Nháy máy bà đã gầy sộp đi, thế nhưng vẫn đứng thẳng lưng, không kêu than không hờn trách, làm an lòng con trai, quan tâm săn sóc cho chồng.

Người ta nói, đàn bà yếu đuối, chỉ có mẹ mới hùng cường. Vương Thụ Dân chưa bao giờ nghĩ, bản thân có được ba mẹ như thế là chuyện may mắn cỡ nào.

Sáng hôm sau, Tạ Nhất xuất hiện.

Là Vương Thụ Dân gọi. Hắn không ngờ, sau bao nhiêu năm, lần đầu gọi điện cho người kia, lại là vì chuyện như thế này.


Trong điện thoại, chẳng có lấy nửa lời dài dòng, chỉ thông báo giản đơn, Tạ Nhất phía bên kia im lặng, sau thì đáp, “Được rồi, tôi về ngay.”

Cái chữ “ngay” ấy quả nhiên là ngay thật. Vương Thụ Dân gọi vào ban sáng, đến trưa Tạ Nhất liền có mặt. Rời sân bây thì đến thẳng bệnh viện. Vương Thụ Dân ra ngoài mua cơm cho Giả Quế Phương, thấy một người tay kéo hành lý đứng đưa lưng về phía hắn, đang nói gì đó với y tá.

Chẳng hiểu sao, vừa lướt qua, liền nhận ra chủ nhân của tấm lưng ấy.

Gầy đến thế, mặc một chiếc áo dài bằng lông dê, nhìn có vẻ cao lên rất nhiều. Từ góc nhìn của Vương Thụ Dân, có thể thấy được cần cổ trắng nõn đó. Phỏng chừng cậu đã sống rất tốt, đáy lòng sóng gió bỗng chốc bình ổn.

Tạ Nhất như cảm thấy điều gì, quay đầu lại, khẽ nhíu mày, như thể mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện khiến cậu bất an. Điều này không tránh khỏi tầm mắt Vương Thụ Dân.

Vẫn là gương mặt thân quen ngày nào, nhưng lại xa cách rất nhiều năm. Tạ Nhất có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn hệt như trong quá khứ, đôi mắt lúc nhìn người khác bao giờ cũng nhu hòa, tĩnh lặng, chất chứa cả một trời xúc cảm. Ban đầu cậu có chút giật mình, sau thì gật đầu chào Vương Thụ Dân, cười một cái. Vương Thụ Dân chợt có ảo giác, cái người này, hình như chưa bao giờ biến mất vậy.

Thời gian mài mòn ký ức, thế nhưng với những điều quan trọng đã khắc cốt ghi xương thì lại được bảo tồn nghiêm mật. Dù có bao tháng ngày trôi đi, vẫn không phai màu mất dấu.

Chẳng biết có phải vì nhìn Tạ Nhất có vẻ đáng tin hơn Vương Thụ Dân hay không, mà người vẫn luôn tỏ vẻ kiên cường là Giả Quế Phương, vừa trông thấy cậu liền lao tới òa khóc trên vai con trai nuôi.

Chưa từng có ai để ý, người đàn bà bao giờ cũng hùng hổ như cỗ xe tăng, lại có thể trở nên nhỏ bé và yếu ớt trên đôi vai gầy của Tạ Nhất. Bà bấu chặt hai bàn tay lên lưng cậu, nắm níu lấy vạt áo cậu, tựa như người đang chìm xuống, cố quẫy đạp, bám lấy cọng rơm cứu mạng.


Bà nói, “Ba con mà có chuyện gì, mẹ làm sao sống nổi… Tiểu Nhất, ba và mẹ cả đời chẳng làm chuyện gì sai trái, sao lại gặp phải tình cảnh này? Mẹ thiệt tình nghĩ không ra, thiệt là nghĩ không ra…”

Tạ Nhất thở dài, ném hành lý cho Vương Thụ Dân, đỡ lấy Giả Quế Phương, dịu dàng vuốt lưng bà, “Không sao đâu mẹ, có bệnh thì trị, trị hết rồi không phải sẽ không có gì nữa sao? Con về đây với mẹ, nếu thiếu tiền mẹ cứ nói với con. Mẹ yên tâm, chúng ta không làm gì sai, trời phật nhất định sẽ phù hộ.”

Vương Thụ Dân tay nắm hành lý của Tạ Nhất đứng một bên, nhận ra, trong lòng Giả Quế Phương, hắn vẫn chỉ là một thằng nhãi mãi không lớn được. Dù hắn có cao lên, thì cũng chỉ là đứa trẻ bé bỏng của bà, chẳng thể cho bà một điểm tựa. Hắn yên lặng nhìn Tạ Nhất. Cảm giác quen thuộc khi gặp lại chợt thay đổi, hóa ra là cậu đã trưởng thành, đã giống một người đàn ông đúng nghĩa. Dù không nói gì, chỉ đứng đó, cũng khiến người ta thấy an tâm.

Giả Quế Phương khóc một hồi, liền lau nước mắt, “Mẹ già nên hồ đồ mất rồi. Chuyện có gì phải khóc. Công chuyện của con sao rồi, có mệt không, ở ngoài cực khổ như thế… Thằng bé này, đã cao lớn thế rồi…”

Vương Thụ Dân bèn ngắt lời, “Mẹ, mẹ nói gì thế, lúc đi cậu ấy đã mười tám tuổi rồi, cao cũng giống như bây giờ thôi.”

Giả Quế Phương ho một tiếng, quay đầu trừng mắt lườm Vương Thụ Dân, “Mày nói nhiều thế làm gì? Mày gọi Tiểu Nhất về làm chi? Không biết nó đã phải cực khổ rất nhiều sao? Đúng là chẳng biết thương anh em gì hết! Gọi người ta về, đã thế cũng không đi đón. Thằng bé nó chưa kịp cất hành lý thì đã vào đây… Tiểu Nhất, con mang hành lý về nhà, nghỉ ngơi một lát đi. Mẹ không sao đâu. Mẹ từng này tuổi, có gì mà không trải qau? Mau về đi con…. Vương Thụ Dân, mày trợn mắt lên với ai? Mau đưa Tiểu Nhất về nhà nghe không hả? Mọi chuyện xong xuôi rồi, tới tối mang cơm vào cho tao.”

Thái hậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, hất hàm sai bảo thái giám Vương. Vương Thụ Dân chỉ còn biết nhìn trời thở dài, mỗi lần đứng cùng với Tạ Nhất thì lại ai oán nghĩ mình chẳng phải là con ruột, đoạn lại nắm vai cậu, “Nghe không, về thôi.”

Không biết phải tại hắn mẫn cảm hay không, nhưng khi hắn chạm vào vai Tạ Nhất, cậu liền gồng người lên. Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng Vương Thụ Dân chợt thấy khó chịu. Sau bao năm không gặp, tình cảm cũng thất lạc rồi… Hắn nghĩ thầm, sau đó thì tạm biệt mẹ, tay kéo hành lý, tay khoác vai Tạ Nhất, rời khỏi bệnh viện.

Ngồi trong taxi, Tạ Nhất kín đáo tránh khỏi cánh tay hắn, chừa ra một cự ly nho nhỏ, hắng giọng nói: “Lúc nãy không kịp hỏi, tình hình của ba nuôi thế nào rồi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.