Đọc truyện Nhất Thụ Nhân Sinh – Chương 17: Say rượu
Người nào đó ở trong quân đội quá lâu, người nào đó ôm bực vào mình; Người nào đó sau ba năm mới gặp lại người nào đó, cảm thấy vừa thân vừa lạ; Người nào đó biền biệt ba năm tái ngộ người nào đó, nghe tim mình vừa vui vừa khổ, giây trước mắt còn cười thì giây sau mắt đã ngân ngấn nước, cuối cùng chỉ hóa thành lạnh lẽo.
Vì vậy kết cục là, người ta ăn lẩu thì vui cười xôm tụ, còn hai người nào đó lại chỉ cắm đầu vừa ăn vừa uống rượu, sau cùng không đã ghiền còn đi mua bia ở siêu thị về nhà nhậu tăng hai.
Vương Thụ Dân là tiểu súc sinh, hút thuốc uống rượu không gì không giỏi. Còn Tạ Nhất người ta là thanh niên nghiêm túc, trước thì bận rộn học hành, sau lu bù làm việc. Cơ bản không phải kiểu người biết nhậu nhẹt. Lúc đầu uống rượu cùng Vương Thụ Dân, mới chỉ uống một ngụm liền nhíu mày, thấy thứ chất lỏng kia vừa cay vừa đắng, rót vào bụng hệt như là đang tra tấn bản thân.
Rượu khó uống tới mức khiến Tạ Nhất nghĩ, phải chăng những tên bợm nhậu đều có khuynh hướng tự ngược đãi?
Thế nhưng khi cứ liên tục bịt mũi há miệng trút rượu vào thì chợt phát hiện thứ này hay hay. Một đường chảy xuôi từ cổ họng qua thực quản xuống dạ dày, mang theo luồng hơi nóng hầm hập khiến lục phũ ngũ tạng ấm áp hẳn lên. Khí lạnh quấn quýt trên người cũng bốc hơi hết sạch, cả người thư sướng dễ chịu.
Cồn cứ như một liều mê dược rót xuôi vào lòng, khiến bản thân cứ uống rồi lại uống, đến khi váng đầu hoa mắt chẳng biết trời trăng mây gió gì, lại thấy mọi phiền não đều chấp cánh bay mất. Chỉ là sáng mai thì mới lãnh hậu quả chóng mặt đau đầu. Cơ mà chuyện này nói sau đi.
Tạ Nhất từ lúc chào đời tới nay mới lần đầu phóng túng bản thân, bất chợt hiểu ra, buông thả để mình rơi xuống là chuyện dễ dàng cỡ nào.
Cậu lung lay bước đi phía trước, Vương Thụ Dân xách túi bia đi ở đằng sau. Tạ Nhất cước bộ có phần lảo đảo, khi mở cửa thì một tay vịn cửa một tay mò mẫm tìm khắp túi áo túi quần mà chẳng thấy chìa khóa đâu, tới sau thì ngơ ngác đứng sững ra ngó chằm chằm vào cánh cửa khép, mặt đáng thương vô cùng. Vương Thụ Dân tặc lưỡi hỏi, “Cậu làm gì vậy hả, sao không mở cửa ra!?”
Tạ Nhất quay đầu lại, tủi thân như đứa trẻ mếu máo, “Không thấy chìa khóa đâu.”
Vương Thụ Dân trợn mắt liếc, “Cậu thiệt là, uống không được còn bày đặt. Chìa khóa không phải đang ở trong tay cậu sao?”
Tạ Nhất giật mình tỉnh ra, lắc lắc đầu rồi cười hi hí lên, “Mắt tinh quá ha, bắn súng… Ờ, bắn súng mắt tinh, bắn súng giỏi mắt phải tinh.” Cậu mơ mơ màng màng nói lải nhải một trận, đứng lắc lắc chùm chìa khóa một hồi lại nhíu mày nói, “Tôi nhớ chìa khóa cửa nhà mình màu vàng, sao tìm hoài không thấy… Phải chăng rơi trên đường rồi?”
Vương Thụ Dân đặt túi bia xuống đất, lấy chùm chìa khóa trong tay Tạ Nhất, thuận tiện xoa đầu cậu một cái, “Mèo say, ngoan, đứng qua một bên coi nào.”
Sau đó, Vương Thụ Dân chuẩn xác tìm thấy cái chìa khóa màu vàng kia, tra chìa vào ổ, mở hoài không ra bèn cau có nói, “Tôi nói Tạ Nhất, ổ khóa này gỉ rồi, mở không được nè…”
Được rồi, có người say nhìn liền biết, có người thì không dễ nhận ra.
Hai người đứng ngoài cửa giằng co hơn mười phút, rốt cuộc mèo mù gặp phải chuột chết, mở được cửa ra. Vương Thụ Dân xách túi bia loạng choạng vào nhà. Tạ Nhất đứng dựa cửa cười khúc kha khúc khích.
Gió táp vào mặt làm Vương Thụ Dân tỉnh táo hơn một chút, vội vàng kéo con mèo say kia vào, bớt phải khiến hàng xóm người ta dòm ngó rồi xấu hổ.
Tạ Nhất ngoan ngoãn để người kia nắm dắt đi. Vương Thụ Dân chỉ cái ghế, ra lệnh, “Ngồi xuống.”
Tạ Nhất liền thả mông xuống ghế, và không ngoài dự liệu, cái ghế mục gãy sụp khiến Tạ Nhất ngã ra đất. Sàn nhà lạnh lẽo làm Tạ Nhất mụ mị đi, lắc lầu đầu rồi nhíu mày chỉ vào Vương Thụ Dân, “Bạn! Sao bạn dám đá ghế của tôi hả, tôi méc cô giáo cho biết!”
Vương Thụ Dân cười ha hả lên, khui bia đưa cho Tạ Nhất một lon, “Cô giáo không ở đây đâu mà xử!”
Tạ Nhất lấy lon bia, suy nghĩ một lúc thì à một tiếng, “Nhớ rồi, chúng ta tốt nghiệp rồi.”
Vương Thụ Dân ra sức gật gù, chốc sau ngớ ngẩn hỏi, “Hả, tốt nghiệp… Tôi chưa tốt nghiệp… Không phải, tôi tốt nghiệp rồi… Mà rốt cuộc tôi đã tốt nghiệp chưa?”
Tạ Nhất uống một hớp bia, cười hăng hắc lên. Vương Thụ Dân đau khổ suy nghĩ xem mình đã tốt nghiệp hay chưa, sau năm phút đồng hồ vẫn nghĩ không ra. Đoạn lại cầm một lon bia khác lên, cụng vào lon trên tay Tạ Nhất làm bia sánh ra ngoài, cười bảo, “Cạn thôi!”
Tạ Nhất mỉm cười, mắt môi hiền hòa, làn da bình thường tái nhợt nay bất chợt ửng lên sắc đỏ loang loáng, so với thường ngày nom trẻ ra vài tuổi, lầm bầm nói, “Uống rượu ngâm thơ, nhân sinh bao buổi, ngày vui ngắn ngủi, khổ đau đằng đẵng, tương tư khó giải, nỗi niềm khó phai, chỉ có… chỉ có Đỗ Khang… (danh xưng Tửu thần, là người có công phát minh ra cách nấu rượu) Umm, lạnh quá…”
Vương Thụ Dân cười ngu, “Cậu thì khổ đau khỉ gì?”
Tạ Nhất ngẩn ra nhìn đối phương, nụ cười trên mặt thoát chốc biến mất, hai mắt hoa đào mở thật to, nhãn thần mông lung mê ảo, đôi mày nhíu chặt lại, “Đau khổ ư? Việc gì phải đau khổ nào! Vương Thụ Dân cậu là một tên khốn kiếp xấu xa!”
“Cậu mà cũng biết chửi người?” Vương Thụ Dân ngu ngơ nói, “Hứ… Cậu không phải là học trò ngoan sao, tôi đi méc cô để cậu không được hoa điểm mười.” Bây giờ thì lại hóa thành nhi đồng, “Cậu mới là đồ khốn kiếp xấu xa ớ!”
“Cậu ớ!”
“Cậu ớ!”
“Cậu ớ!”
“Cậu ớ! Cậu không nói không rằng bỏ tới sống trong cái ổ chuột này. Đi biền biệt không tin tức không thư từ!”
“Cậu mới không nói không rằng bỏ tới chỗ khỉ ho cò gáy. Đi không tin tức không thư từ! Cậu không lo học hành, suốt ngày chỉ biết chơi bời tán gái! Cậu… cậu mới là tên khốn kiếp xấu xa tồi tệ!” Tạ Nhất quýnh quáng mắng một hơi, hai mắt to tròn đỏ ké lên như mắt thỏ.
Hai người không ai nhường ai, cứ như con nít cãi nhau. Rồi bất thình lình Vương Thụ Dân cười khì một tràng, men cồn khiến hắn chẳng khống chế được bản thân, cười càng lúc càng lớn, lại còn đập tay bình bịch xuống sàn nhà. Tên chết tiệt này từ lúc vào bộ đội thì cứ như biến thành người đàn ông thép vậy, một nắm tay dọng xuống đất mà cứ như búa tạ ấy.
Tạ Nhất giật mình, đôi mày vốn cau chặt cũng từ từ giãn ra, quẹo đầu sang một bên, cười khanh khách lên.
Vương Thụ Dân lắc đầu, lết xuống giường, ngồi sóng vai dưới đất với Tạ Nhất, nhìn trần nhà đầy nấm mốc, thở dài nói, “Lúc ở trong quân đội tôi thường hay nhớ tới cậu, nhiều khi thấy tức gì đâu, tên vô lương tâm cậu chắc chẳng đời nào nghĩ đến tôi.”
Tạ Nhất quay đầu lại, ngơ ngác nhìn đối phương.
Vương Thụ Dân im lặng, nắm lấy tay Tạ Nhất, chăm chú nhìn lòng bàn tay cậu. Lòng bàn tay thô ráp, vì thường xuyên làm việc nặng nên có rất nhiều vết chai, nhưng lại sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, từng ngón có vô số những vết thương li ti. Chẳng biết có phải là do trời lạnh hay không mà bàn tay chẳng có chút huyết sắc, tái nhợt như tử thi đào từ trong mộ ra.
Đoạn, hắn nhét một bàn tay của Tạ Nhất vào trong nách, rồi nhíu mày nhìn đường chỉ tay của bàn tay còn lại, “Vân tay của cậu phía trên thì rối nùi, nhưng tới phía dưới lại rõ ràng liền lạc. Lý Ái Quân bảo như vậy có nghĩa là hồi trẻ thì chịu khổ, tới khi về già thì sung sướng. Cậu tin không?”
Tạ Nhất như ngây dại đi, mặc cho Vương Thụ Dân nắm tay mình, không lên tiếng.
Hai người đều trầm mặc, loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, rồi tiếng người đàn bà có vẻ tức giận mắng, “Trời ơi, anh đi đâu mà khuya vậy mới mò về nhà?”
Vương Thụ Dân bỏ bàn tay Tạ Nhất ra, rồi che hai mắt của mình, thở dài nói, “Ngực tôi khó chịu… Ngực tôi khó chịu quá… Tiểu Tạ… Khó chịu quá đi… Lồng ngực đau… Tự dưng lại tức thở quá…”
“Sao lại thế?”
“Không biết nữa…” Giọng nói nhừa nhựa mềm nhũn nghe như một tiếng thở dài bất lực, hoàn toàn không hợp với hình tượng người đàn ông cao to này, nom như một đứa trẻ đang làm nũng vậy, “Tôi không biết nữa. Lúc xuống xe lửa tôi cứ suy nghĩ mãi, nếu mai mốt cậu tốt nghiệp ra trường rồi sống luôn ở thành phố này thì sao? Sau đó thì lấy một cô gái Thượng Hải mặc váy ngắn, mang giày cao gót thì thế nào? Ngày nghỉ ngày Tết chỉ chăm chăm cho gia đình của mình, không ngó ngàng gì đến tôi, không gửi thư hay gọi điện thoại, lại càng không về nhà… Tiếp đó qua mấy năm… biết đâu chừng cậu sẽ hỏi, Vương Thụ Dân là ai?”
“Vương Thụ Dân là ai?”
Vương Thụ Dân bỏ hai bàn tay đang bịt mắt xuống, ngước lên nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Nhất, cổ họng khô khốc nói, “Vương Thụ Dân là tôi!Hàng xóm nhà ở dưới nhà cậu, hay quậy phá nghịch ngợm, chính là Vương Thụ Dân…”
Rồi đột nhiên không nói gì nữa. Cự ly giữa hai người càng lúc càng gần, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, ngửi mùi cơ thể của nhau. Đoạn, Tạ Nhất nhắm mắt, vươn tay ôm choàng lấy cổ Vương Thụ Dân, hé đôi môi mình dán lên trên đôi môi của Vương Thụ Dân, cả người hồ như là dán dính lên trên người hắn ta.
Nụ hôn dài ra, mùi vị của đối phương theo đầu lưỡi chạy thẳng tới trung khu thần kinh, rồi xử lý thành cảm giác mang tên là tuyệt vọng.
Hai tay Vương Thụ Dân từ từ lần xuống, ôm lấy lưng Tạ Nhất, theo bản năng mà đáp lại hành động vô cùng thân thiết kia…
Giữa lúc triền miên quấn quýt, lon bia để trên đùi Tạ Nhất rơi xuống, nước bia chảy tràn ra ngoài, không ai để ý tới.
Sau một lúc rất lâu, Vương Thụ Dân đột ngột quẹo đầu nằm lăn quay ra ngáy ngủ. Tạ Nhất lắc đầu, cắm hai tay vào tóc, cười một tiếng.