Đọc truyện Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May – Chương 16
Đêm đó, ta không thể đợi được đến khi sư phụ trở về Phong Tuyết sơn trang.
Ta ôm một cái gối đầu ngồi ở cửa sơn trang chờ đến nửa đêm. Đêm khuya, gió núi rất lạnh, giống lòng của ta. Bầu trời đầy sao xoay tròn trên đỉnh đầu ta, ta ngơ ngác nhìn chằm chằm những bậc thềm lên xuống bằng đá ở trước cửa sơn trang, ngóng trông thân ảnh sư phụ sẽ lơ đãng xuất hiện, sau đó nhéo lấy mặt ta mà rống ta trở về phòng ngủ.
Nhưng sư phụ không xuất hiện, Tử Huy lại đến, hắn phủ thêm cho ta một cái áo: “Trở về ngủ đi, ta thay ngươi chờ, khi nào sư phụ trở lại sẽ nói cho ngươi.”
Ta cố chấp lắc đầu. Tử Huy cũng không khuyên nữa, ngồi xuống bên cạnh ta, giúp ta nhìn những bậc thềm bằng đá.
“Tử Huy, vì sao ngươi muốn làm tướng công của ta?” Nhàn rỗi không có chuyện gì ta mở miệng hỏi: “Người trong Thánh Lăng giáo biết ta lâu như vậy, nhưng không ai trong số họ nguyện ý.”
“Ân, đại khái là vì ta thích ngươi nhiều hơn so với sợ sư phụ ngươi.”
“Vì sao thích ta?”
Tử Huy dừng một lát, nói tiếp: “Ngươi đoán xem.”
“Ta ngu ngốc, đoán không ra.” Ta đem đầu đặt ở trên đầu gối, cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt thật muốn đóng lại. Ta thành thật nói: “Ta cảm thấy ánh mắt của ngươi thật kỳ lạ.”
“Ân?” Người bên cạnh hình như có chút sợ sệt: “Kỳ lạ làm sao?”
“Không biết, nhưng mà, ta cảm thấy… Trong lòng ngươi đại khái là không muốn làm tướng công của ta.” Ta nhắm mắt lại, đầu nghiêng về một bên, gác lên đầu vai vững chắc: “Kỳ thật…Cho dù ngươi không đồng ý…Ta cũng không ép buộc.”
Người bên cạnh không nói lời nào, ta chậm chạp chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ta nghe thấy tiếng quét rác “sàn sạt” ở ngoài sân. Mơ hồ xoa xoa hai mắt, ta tập trung nhìn, là Tử Huy đang cầm chổi quét bậc thềm ở trước cửa sơn trang. Trong không khí có một cỗ hương vị kỳ quái, ta mơ hồ nhớ được đại thúc phòng bếp từng nói với ta, loại hương vị này có tên là “rượu”, là cái gì đó thật kỳ diệu. Nhưng mà đại thúc không cho ta chạm vào, nói nữ hài tử mà uống sẽ biến thành đồ điên.
Ta nghĩ hiện tại ta đã ngốc như vậy, những vẫn còn lý trí, nếu uống cái đó vào, trở thành vừa ngốc vừa điên, đến lúc đó sư phụ nhất định không cần ta. Cho nên ta luôn tránh xa thứ này, trong Phong Tuyết sơn trang cũng không có rượu. Ta gãi đầu, kỳ quái hỏi: “Tử Huy, sao trên mặt đất lại có rượu vậy?”
Tử Huy ngẩng đầu nhìn ta, cười nói: “Mới nãy sư phụ trở lại, thấy ta và ngươi ngồi ở cửa, hình như hắn trượt chân một chút nên đem rượu trong bình đổ ra ngoài.”
“Sư phụ đã trở lại!” Trong tai ta chỉ nghe được lời này, những cái khác đều biến thành mây khói: “Ở đâu?”
“Chắc hiện tại đã trở về phòng rồi…”
Không đợi hắn nói xong, ta mạnh mẽ đứng dậy muốn chạy đến trong sơn trang. Nhưng mà ngồi cuộn chân một đêm khi vừa trở mình thì chân cẳng lại tê liệt, trước mắt tối sầm, sau đó ngã trên mặt đất, mũi bị đập xuống máu mũi chảy rào rào.
Ý thức mơ hồ, tầm mắt nhất thời không rõ, chỉ nghe Tử Huy thất kinh hô gọi: “A Tường cô nương, A Tường cô nương!”
“Không có việc gì.” Ta kiên trì nhúc nhích thân mình, lau mặt, thấy một tay đầy máu mũi cũng bị dọa. Đang rối rắm, Tử Huy giúp ta đứng lên, hắn dùng tay áo giúp ta lau mũi, còn không ngại bẩn mà giúp ta che mũi lại: “Còn đau chỗ nào không?”
Ta ngửa đầu, thanh âm rầu rĩ nói: “Không có, da dày.”
Tử Huy nhìn ta một lát, bỗng nhiên lắc đầu cười ra tiếng: “Thật sự là…Quá ngu ngốc.”
Đây là câu nói thật, ta phủ nhận không được, chỉ có im lặng nhìn trời.
Tử Huy giúp ta che mũi một lát, sau đó thả tay, hắn để sát mặt vào mặt ta, cẩn thận đánh giá hồi lâu mới nói: “Ân, không chảy nữa.” Hắn đỡ ta đứng dậy, ôm vai ta nhẹ giọng nói: “Cần trở về phòng không?”
Ta nhìn tay hắn đặt trên vai mình, có chút không tự nhiên xoay người: “Ngô, ta muốn đi tìm sư phụ trước.” Nói xong, ta chạy đi hai bước, nghĩ nghĩ lại quay đầu nói với Tử Huy: “Cám ơn tướng công!”
Tử Huy ngẩn ra, chưa kịp phản ứng gì ta đã xoay người chạy đi, tìm kiếm sư phụ khắp nơi.
Tìm nhiều lần trong Phong Tuyết sơn trang, ta lại không phát hiện thân ảnh của sư phụ, ta vò đầu tự nói: “Tử Huy gạt ta a, rõ ràng sư phụ chưa trở về.” Suy nghĩ này còn chưa xong đã thấy một bầu rượu từ trên trời rơi xuống, nát bét, hương rượu lại từ trong bình theo gió tản ra.
Ta ngửi ngửi, cảm thấy hương vị này giống với ở trước cửa sơn trang, ta lui về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn, đã thấy sư phụ ngồi ở trên nóc nhà, trong tay còn cầm một bầu rượu, mặt không có biểu cảm gì mà nhìn ta.
Ta cao hứng phấn chấn vẫy vẫy tay với hắn, nhìn trái nhìn phái, mang cái thang đặt ở góc tường kéo qua, gác lên mái hiên, run chân mà trèo lên.
“Sư phụ! Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Sư phụ âm dương quái khí trả lời ta: “Đứng trên cao, có thể nhìn ra xa.”
Ta dè dặt cẩn trọng đi đến ngồi xuống bên cạnh sư phụ, trừng mắt nhìn hắn một chút, thấy hắn không có vẻ gì tức giận mới hỏi: “Sư phụ, tối hôm qua sao lại không trở về?”
Hắn cũng không nhìn ta, thẳng tắp nhìn về phương xa: “Ta không trở về không phải là rất tốt sao, ngươi cùng tướng công của ngươi có thể ở chung?”
Nghe hắn hỏi như vậy ta lập tức gật đầu: “Tốt lắm tốt lắm.” Ta vươn đầu ngón tay ra, đang chuẩn bị kể lể những gì ta sai sử Tử Huy, sư phụ bỗng nhiên chìa tay ra kéo mạnh ta, khiến thân mình của ta nằm trên nóc nhà, sư phụ lại ghé vào trên người ta, che đi ánh sáng mặt trời.
Vài viên ngói từ trên mái nhà rớt xuống, tiếng vỡ thanh thúy.
Ta chớp mắt, thấy đôi mắt sư phụ hồng hồng, ngửi được toàn thân hắn đều là mùi rượu, có chút kinh hoảng: “Sư phụ, ngươi làm sao vậy…Không phải nói chỉ có nữ hài tử uống rượu mới có thể bị điên sao?”
“Điên…” Sư phụ hí mắt nỉ non: “Ta đại khái thật sự là điên rồi.” Hắn lạnh lùng cười: “Một kiếp này, một kiếp này…Mụ nội nó, Lí Thiên Vương, không phải ngươi nói thích nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công sao?”
“Sư phụ?” Hắn lại nói ra những lời ta không hiểu, ta đẩy vai hắn, cảm thấy tư thế ta ở dưới hắn ở trên thế này mà nói chuyện thì quá mức áp lực: “Chúng ta đứng lên nói.”
“Đứng lên?” Ngữ điệu của sư phụ lên cao, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: “Khi ngươi cùng Tử Huy, cũng bảo hắn đứng lên sao?”
“Chúng ta không nói chuyện như thế này.”
“Nga? Không có.” Sư phụ chỉ về phía sau: “Khi nãy, ta lại mù mắt vào ban ngày mà thấy hai ngươi ôm ôm ấp ấp sao?”
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy Tử Huy đang cầm khăn lau máu mũi của ta ở trước cửa sơn trang. Chỗ này thật cao, nhìn cũng thật xa. Ta chớp mắt nói: “Khi nãy là ta bị ngã, Tử Huy đỡ ta lên.”
“Đỡ ngươi.” Sư phụ hếch mày, không biết vì sao, hắn nói ra hai chữ này lại khiến lòng ta căng thẳng: “Ta cũng đỡ ngươi một lần được không?”
“… Tốt…”
Trên môi mềm nhũn, môi của sư phụ mang theo mùi rượu nhuộm dần suy nghĩ của ta. Ta hoàn toàn ngây người, chợt thấy trên môi thật đau xót, là sư phụ hung hăng cắn ta một ngụm. Ta rất là ủy khuất, chờ sau khi sư phụ buông ra lập tức che miệng nói: “Sư phụ không phải đỡ ta, mà là cắn người.”
Những lời này còn chưa nói xong, đã thấy sắc mặt sư phụ thay đổi. Hắn che miệng, giống như người bị cắn là hắn, ánh mắt khiếp sợ tột độ.
Hắn đứng thẳng lên, thân mình lung lay lui vài bước, bỗng nhiên trượt chân, cả người lăn xuống nóc nhà. Ta kinh hãi, vội vàng trèo xuống cái thang, nhưng khi đến mặt đất lại không thấy thân ảnh sư phụ, chỉ thấy một số ít ngói vỡ nát.
Sư phụ lại biến mất cả một ngày, mãi đến khi chạng vạng, ta cùng Tử Huy làm cơm xong mới thấy sư phụ sắc mặt tiều tụy đi vào, hắn không nói lời nào đã ngồi vào vị trí giữa ta và Tử Huy.
Ta thấy sắc mặt sư phụ không tốt, liền không dám mở miệng nói chuyện. Dọn bát đũa cho hắn sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Nhưng Tử Huy ở xa lại gắp một khối thịt bò vào trong chén của ta, nhiệt tình nói: “A Tường hôm nay thật vất vả, ăn thịt đi.”
Ta gật đầu, vùi đầu cắn thịt. Hôm nay trên môi bị sư phụ cắn một lỗ chảy máu. Cơm nóng chạm vào vết thương trên miệng, ta run một cái, trực tiếp phun thịt ra. Vừa ngẩng đầu đã thấy sư phụ và Tử Huy đều nhìn ta, ta che miệng, nói hàm hồ: “Nóng quá.”
Sư phụ ho nhẹ một tiếng xoay đầu đi, Tử Huy nhìn ta hí mắt cười: “Vậy sao, vậy thổi chút cho nguội rồi ăn.” Nói xong lại gắp cho ta một miếng thịt nữa.
Ta thành thật cúi đầu thổi thịt, cơm chiều ăn được một nửa, Tử Huy lại mở miệng nói: “A Tường, chúng ta đã định hôn ước, vậy khi nào sẽ cưới?”
“Đát” một tiếng, sư phụ đem bát thả xuống, thanh âm không lớn nhưng làm cho thần kinh của ta căng thẳng. Ta nhìn sư phụ, sư phụ nhìn Tử Huy, Tử Huy giống như không muốn sống mà tiếp tục nói: “Lại nói, tổ chức hôn sự có không ít việc phức tạp, chẳng hạn như phải cho người mởi phụ mẫu chúng ta đến chứng hôn.”
Thân mình sư phụ cứng đờ, sắc mặt bắt đầu trầm xuống.
Ta chớp mắt nhìn sư phụ, thanh âm nhắc nhở của Tử Huy vang lên bên tai: “Thật sự hổ thẹn, song thân đã mất khi ta còn nhỏ, lúc này chỉ lẻ loi một mình. Không biết cha mẹ A Tường cô nương còn khỏe không, nếu còn, có thể mời họ đến đây một chuyến. Hôn nhân đại sự, có sự chúc phúc của trưởng bối là chuyện tốt. Đương nhiên, người chủ hôn vẫn cần sư phụ chọn…”
“Đủ rồi.” Sư phụ mở miệng đánh gãy lời nói của Tử Huy, giọng của hắn rất lạnh: “Ta mặc kệ ngươi là người phương nào, mặc kệ ngươi có mục đích gì, ta nói cho ngươi biết, sự nhẫn nại của ta đã hết, biết điều thì hôm nay liền cút đi, ta không so đo với ngươi, nếu ngươi còn ở lại…
Sư phụ dừng một chút, ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ: “Ta không ngại có thêm một viên đá lót đường đâu.”
Tử Huy không lùi bước, nhợt nhạt cười nói: “Sư phụ là uy hiếp tại hạ sao?”
“Không, là thông báo cho ngươi.”
Ta nhìn qua nhìn lại hai người họ, bắt đầu không hiểu đối thoại của họ.
“Sao sư phụ không hỏi ý tứ A Tường cô nương, dù sao hôn ước này cũng là ý nguyện của A Tường cô nương, lúc trước sư phụ cũng gật đầu đáp ứng, bây giờ lại thất hứa…”
“Ta thất hứa thì sao?” Sư phụ ngã người về sau, tựa vào lưng ghế ngồi, khinh miệt nhìn Tử Huy: “Ngươi đánh ta sao?”
“Sư phụ.” Tử Huy hơi hơi nheo mắt: “Vì sao ngươi không muốn để A Tường cô nương lấy tướng công sống những ngày hạnh phúc?” Lời này ta nghe thì hiểu, thì ra là Tử Huy thay ta nói chuyện, là đang ủng hộ ta! Ta vốn định sư phụ nói cái gì thì nghe theo cái đấy, nhưng Tử Huy vừa nói như thế, ủy khuất trong lòng cũng thoát ra. Vừa muốn sai sử ta, vừa muốn khi dễ ta, còn không cho người giúp ta. Quay đầu lại là sắc mặt âm trầm…không thì hở một chút là bỏ ta lại. Nghĩ đến những điều này, ta nhịn không được lại nhìn sư phụ chằm chằm. Nhưng mà sư phụ chỉ cười lạnh một tiếng nói: “Ta chính là không muốn nàng sống hạnh phúc thì thế nào. Ngươi đừng có nói là ý nguyện của Tiểu Tường Tử, ta nói cho ngươi, ý của ta chính là ý của nàng.”
Sư phụ túm tay của kéo đến: “Tiểu Tường Tử, tiễn khách.”
Ta cúi đầu không nói.
Xung quanh yên lặng một chút, ta ủy khuất nhỏ giọng nói: “Sư phụ…Ta cũng có suy nghĩ của bản thân.”
Sư phụ nhẹ buông tay, giống như đè nén giận dữ, lại giống như không dám tin nói: “Ngươi… Đúng là quyết tâm phải gả cho hắn!”
“Ta chính là…” Ta xoắn ngón tay: “Ta chỉ là cảm thấy khi nãy sư phụ nói không đúng.” Ta đang cùng sư phụ tranh cãi, không biết Tử Huy đã đi đến bên cạnh ta từ khi nào. Hắn ôm lấy thắt lưng của ta, nháy mắt ta đã cách xa sư phụ ba bước chân. Sắc mặt sư phụ trắng nhợt, trong phút chốc thần sắc có chút tàn ác mà đứng lên, thân hình nhảy lên một cái định chộp ta về. Đang lúc ta mờ mịt, chợt nghe Tử Huy nói ở bên tai: “Sư phụ đã không hiểu chúng ta, chúng ta bỏ trốn đi.”
Ta hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy Tử Huy đang cười khẽ.
Sư phụ còn chưa kịp chạm tới gương mặt ta, ta cảm thấy đầu óc bỗng choáng váng, giọng nói âm trầm của sư phụ vang lên càng ngày càng xa: “Tiểu yêu muốn chết!”