Đọc truyện Nhất Thế Vi Nô – Chương 7
CHƯƠNG 7
Trong tay Sở Việt bất quá chỉ là một thanh trường kiếm bình thường, nhưng y vừa ra tay, kiếm phong lập tức phát ra từng trận tiếng long ngâm rất nhỏ, bên trong đại điện u ám trong trẻo êm tai, kiếm ý nghiêm nghị, nhưng lại khiến nhóm thủ vệ vây công y nhất tề lui về phía sau từng bước.
Yến Thanh Hà vừa thấy kiếm thế của y sắc mặt lập tức trầm xuống, kinh ngạc nói: “Đây là… ‘Bình Sinh Nhất Kiếm’?! Một ảnh vệ làm sao có thể biết được tuyệt kỷ của Mộc Đường? Thật ra ngươi là ai?”
Sở Việt không đáp, lúc này y không có lòng dạ ham chiến, cũng bất chấp che giấu, một chiêu ‘Phong Khởi Bạch Lãng’, kéo ra cửu đóa kiếm hoa vô cùng áp bách, vòng vây nhất thời bị đánh tan, Sở Việt lập tức tận dụng thời cơ thi triển khinh công nhanh chóng bay ra khỏi đại điện.
Nhóm thủ vệ định truy đuổi theo, lại bị Yến Thanh Hà ra hiệu ngăn cản. Hắn nhìn theo thân ảnh Sở Việt rời đi, biểu tình đen tối không rõ, ánh mắt thâm sâu làm cho Sở Việt lúc gần đi giống như nhận ra cái gì liền quay đầu lại nhìn hắn một cái, ánh mắt hai người chạm nhau, kinh tâm động phách.
Nhìn Sở Việt thong dong mà chạy, vài tên thủ vệ thấp thỏm lo lắng nhất tề quỳ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Hà, cùng thỉnh tội, “Môn chủ, thuộc hạ thất trách!”
Yến Thanh Hà phất nhẹ ống tay áo, cười lạnh nói: “Tài hèn sức mọn! Yến Hoài Phong quả nhiên tâm hoài bất quỹ [lòng mang tâm tư], người như vậy cũng có thể thu phục dưới trướng. Các ngươi hẳn là may mắn ‘Bình Sinh Nhất Kiếm’ của y vẫn chưa luyện đến tầng thứ chín, nếu không các ngươi cũng không còn cơ hội ở đây thỉnh tội.”
Nhóm thủ vệ đồng loạt rùng mình, nghĩ đến kiếm ý khiếp người vừa rồi, quả thực khiến can đảm của người ta đều tan biến hết. Một thủ vệ đứng đầu nhóm khẽ mím môi, đánh bạo lớn tiếng hỏi: “Môn chủ, thứ cho thuộc hạ lắm miệng một câu, khinh công của tên tặc tử vừa rồi giống như là ‘Thiên Hà Trường Phong’ của Mộc Đường.”
Yến Thanh Hà liếc mắt nhìn tên thủ vệ vừa nói một cái, lúc lâu sau mới phất tay cho mọi người đứng lên, trầm giọng nói: “Thỉnh Mộc Đường Đường chủ Trầm Ngọc tới đây.”
“Vâng!”
Nhóm thủ vệ ra một thân mồ hôi lạnh, vừa rồi người kia võ công tuy là tuyệt diệu, nhưng chung quy không có sát ý muốn giết bọn họ, môn chủ Thánh môn Yến Thanh Hà từ lúc bế quan trở ra, không hiểu sao trở nên rất kỳ quái, tâm tư khó lường, so với trước kia quả thực giống như hai người.
Vừa rồi nghe qua chỉ như một câu răn dạy tầm thường, nhưng đối với bọn họ lại chẳng khác nào đã đi qua một vòng Quỷ Môn Quan, tất cả mọi người như được đại xá lập tức im lặng lui ra ngoài.
Yến Thanh Hà khoanh tay đi xuống bậc thang, chậm rãi đi vào tiểu điện mà trước kia Yến Hoài Phong xem như thư phòng.
——–
Mai Lý tuyết sơn ở phía Bắc Thánh môn, nơi đó khí hậu quỷ dị, hoàn toàn bất đồng với những chỗ khác. Chân núi có thể còn có hoa cỏ dã thú, nhưng lên đến đỉnh núi lại chỉ còn một mảnh tuyết trắng trắng xóa, ngân quang bao phủ, quanh năm tuyết đọng tầng tầng bao trùm đỉnh núi, nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy một sắc trắng đến tuyệt vọng.
Đây là một tòa tuyết sơn rất ít người lui tới, bởi vì khí hậu ác liệt của nó luôn gây khó khăn cho người đi đường, trọng yếu hơn ở đỉnh núi còn có một tòa băng ngục, là nơi Thánh môn chuyên dùng để giam giữ đồ đệ tội ác tày trời.
Bởi vì kết cấu đặc thù của băng ngục mà ngay cả thủ vệ canh giữ cũng không cần, cả tòa tuyết sơn vắng lặng không thấy một bóng người, quả đúng với cái tên tuyết sơn điểu phi tuyệt vạn kính nhân tung diệt [nói chung là ngọn tuyết sơn này chim bay không thấy mà dấu chân người cũng vô hình].
Mỗi tháng ba lần sẽ có người đem thực vật đưa lên đây, dù sao khí trời giá rét thực vật được đông lạnh để lâu cũng không sợ hư, thời gian còn lại đều đem người ném ở nơi này tự sinh tự diệt.
Sở Việt vừa ra khỏi Thiên Kiếp Điện liền đem ‘Thiên Hà Trường Phong’ sử dụng hết toàn lực, nhấp nhô trên nóc nhà chạy nhanh về phía trước, thẳng cho đến khi ra khỏi Thánh môn cũng không dám lơi lỏng, đưa ngón tay lên miệng huýt một tiếng, liền nghe từ đằng xa vang lên âm thanh ngựa hí, hảo mã ngàn dặm không mệt Trích Tinh tặng cho giống như hiểu ý lập tức nhảy khỏi chuồng ngựa, hướng y chạy vội đến.
Sở Việt bay lên ngựa, tái không quay đầu lại. Thánh môn ở sau lưng càng ngày càng xa, mờ nhạt dần cho đến khi không còn nhìn thấy.
Cả hai kiếp sống của y đều xem nơi này như là nhà, hiện tại có lẽ đã không thể quay trở về được nữa. Nhưng lúc này không phải thời điểm để phiền muộn hay cảm khái, y biết mình đã bứt dây động rừng, Yến Thanh Hà khẳng định sẽ hạ lệnh cho người đến trước y mang Yến Hoài Phong đi.
Cho nên y một khắc cũng không thể nghỉ ngơi!
Tiếng vó ngựa vang lên dọc đường đi, càng yên tĩnh lại càng khiến người ta bất an. Truy binh giống như trong tưởng tượng không có xuất hiện, hai ngày hai đêm cho tới nay, trên cả con đường Sở Việt một người một ngựa lao đi, chỉ có cây cỏ hai bên đường vài lần ngẫu nhiên đồng loạt lay động, đều khiến y theo bản năng tưởng rằng có mai phục mà muốn xuất thủ.
Toàn bộ không gian rất yên tĩnh, nhưng càng là yên tĩnh, đáy lòng Sở Việt càng tăng thêm bất an. Loại yên tĩnh bất thường này giống như đang chuẩn bị cho một âm mưu lớn hơn sắp sửa xảy ra, tựa như mặt biển trước bão táp luôn là gió êm sóng lặng.
Thời điểm hoàng hôn ngày thứ ba, Sở Việt không ngủ không nghỉ rốt cục tới được Mai Lý tuyết sơn, đỉnh núi dốc đứng, ngựa tuyệt đối không thể đi lên, Sở Việt chỉ có thể bỏ ngựa mà đi bộ.
Y giống như không biết mệt mỏi, trầm mặc vỗ vỗ con ngựa đã làm bạn cùng mình suốt một trận đường dài, sau đó bảo nó rời đi.
Y không thể để ngựa đứng dưới chân núi, như vậy chẳng khác nào hướng mọi người tuyên bố y đã tới tuyết sơn, tuy mọi người đều biết y sẽ tìm đến Yến Hoài Phong, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được y có thể đến nhanh như vậy.
“Đi tìm chủ nhân trước kia của ngươi đi.” Sở Việt nói khẽ với con ngựa, không quan tâm nó có hiểu hay không.
Y không biết Trích Tinh rốt cục là sắm vai nhân vật gì trong hàng loạt những sự việc bất thường này, nhưng xem trước mắt, chí ít nàng là đứng về phía Yến Hoài Phong, nếu không cũng sẽ không làm những chuyện này.
Con ngựa màu nâu đỏ vẫy vẫy đầu, phe phẩy cái đuôi hướng mặt Sở Việt vô cùng thân thiết mà cọ cọ, như đồng ý làm theo lời nói của Sở Việt, xoay người phóng thật nhanh ly khai.
Sở Việt chỉ nghỉ ngơi trong thời gian không tới một chén trà nhỏ, sau đó bắt đầu đi lên núi.
Càng tiếp cận đỉnh núi, gió núi càng mãnh liệt, bông tuyết hỗn loạn, liên tục táp thẳng vào mặt, Sở Việt vì gấp gáp, cho nên không kịp thay đổi y phục, cả người vẫn còn mặc độc sam mỏng manh, nhưng cũng không thấy y bị đông lạnh, tuy nhiên tuyết dày khó đi, từng bước một đi cực kỳ gian nan.
Băng ngục tuy nói là ở đỉnh núi, liếc mắt một cái cũng đã có thể thấy rõ ràng tòa ngục. Trên tuyết sơn quanh năm tuyết đọng, không biết là bắt đầu từ khi nào, đọng lại rất lâu, bên dưới lớp tuyết đã ngưng kết thành băng tầng kiên cố.
Băng ngục chính là lợi dụng mấy lớp băng tầng tự nhiên này mà xây dựng thành, hàn băng ngàn năm lạnh lẽo vô cùng, người thường căn bản không có khả năng chịu đựng. Nếu không phải Sở Việt từng bị Cốc chủ Quỷ Cốc ném xuống hàn đàm ngâm ba ngày ba đêm, sau đó bởi vì hàn độc công tâm quá mức úy hàn, đã rèn luyện nên nội công âm hàn lấy độc trị độc, chỉ sợ hiện tại nửa bước cũng khó mà đi.
Cũng là trong họa có phúc, ngược lại bây giờ trở thành một thứ nội công thực hữu dụng.
Sở Việt tới được đỉnh núi, nhưng chỉ đứng yên tại chỗ. Y đứng ở đỉnh núi nhìn phương hướng mặt trời lặn, tà dương như máu phủ kín từng lớp tuyết đọng, tựa như một mạt hồng mai, diễm lệ vô cùng.
Mãi đến khi thái dương biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại tia tàn quang cuối cùng, hình thành một chùm ánh sáng tinh tế, hướng về phía một hòn đá nhỏ.
Trên tuyết sơn có nhiều hòn đá như vậy, trừ phi biết được bí mật chỉ đường của ánh tà dương, nếu không ai cũng không có khả năng tìm được cửa vào băng ngục.
Từ trên mặt một hòn đá nhỏ gõ vài tiếng, lập tức hàng loạt thanh âm liên tiếp phát ra vừa như lộn xộn lại vừa như rất có quy luật, cửa vào băng ngục rốt cục dưới màn trời âm u ầm ầm mở ra, hàn khí bức người lập tức lan tỏa.
Sở Việt nhẹ nhàng thở phào một hơi, rồi lại nhịn không được có chút khẩn trương, ngay tức khắc sẽ được nhìn thấy Yến Hoài Phong, hắn có khỏe không? Bị giam ở loại địa phương này, hẳn là khó có thể tốt được, nói không chừng đã chịu không ít tra tấn…
Kiềm chế những suy nghĩ miên man trong đầu, chậm rãi đi vào bên trong băng ngục, cửa vào lại vô thanh vô tức đóng lại, trong nháy mắt tất cả đều chìm vào bóng tối, nhưng liền sau đó lại sáng lên một thứ ánh sáng óng ánh.
Lao ngục được tạo thành từ hàn băng, đương nhiên không thể dùng ánh sáng nến chiếu sáng, vì vậy băng trên vách đá khảm rất nhiều dạ minh châu to nhỏ đủ loại, khối khối đồng dạng xếp khích vào nhau, óng ánh phát ra tia sáng, tùy ý lấy ra một viên đều là vô giá.
Thánh môn huy hoàng như vậy, nhưng hiện giờ lại lui về ẩn cư ở Điền Nam, hơn nữa hỗn loạn không ngừng, không thể không làm cho người ta sinh lòng cảm khái.
Sở Việt thật cẩn thận điều tiết hô hấp của mình, y cũng không biết nơi này có lắp đặt cơ quan ngầm phòng ngừa ngoại nhân xâm nhập hay không, chỉ thấy vô số dạ minh châu trên đỉnh đầu hợp lại thành một bức đồ hình*, dọc theo thông đạo thật dài dẫn về phía trước, giống như một dãy ngân hà nguy nga tráng lệ. [*hình vẽ hình học]
Phóng nhanh cước bộ, tận lực không để cho mình phát ra tiếng động quá lớn, Sở Việt chầm chậm hướng phía trước đi tới. Trong các phòng giam hai bên lối đi đa số đều trống không, băng ngục rất lớn, người lại rất ít, xét cho cùng thì cũng không có bao nhiêu người có đủ bản lĩnh để bị giam ở trong này.
Thỉnh thoảng có thể thấy được người ngồi ở bên trong, nhưng cũng là một bộ đờ đẫn không khác gì tượng đá, đối với biến động bên ngoài hết thảy đều không chút để ý, thậm chí còn không nhúc nhích, không biết là sống hay đã chết.
Sở Việt cảm thấy thất kinh, lẽ nào Yến Hoài Phong cũng…
Rốt cục từ trong một phòng băng thật lớn, y nhìn thấy Yến Hoài Phong.
Từ lúc này cho đến rất nhiều năm về sau, mỗi khi Sở Việt nhớ lại cảnh gặp nhau hôm nay, vẫn sẽ tự dưng động dung, đơn giản là vì y chưa từng thấy qua một Thiếu chủ như vậy.
Một đời trước, Yến Hoài Phong trong mắt y chính là một kẻ chuyên quyền độc đoán không ai bì nổi, có lẽ bởi vì ấn tượng ngay từ ban đầu đã khắc sâu vào đầu y, cho nên y không biết người kia cũng sẽ có lúc nhân từ nương tay, càng không nói tới tín nhiệm, điều này cũng chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến bi kịch phát sinh.
Một đời này, ấn tượng y đối Yến Hoài Phong vẫn còn dừng lại tại trên người thiếu niên mới mười bảy tuổi trước kia, tay cầm cây quạt kiêu ngạo mà nâng cằm y lên, không một lời giải thích liền đưa y đi Quỷ Cốc.
Thời gian ba năm trôi qua thật nhanh, nguyên lai bọn họ cũng đã trở thành những nam nhân chững chạc.
Trong phòng băng hết thảy đều thực đơn sơ, lộ ra một cái bàn vuông làm từ băng đá, hai cái ghế băng, cùng một cái băng sàng [giường băng], trừ những thứ đó ra, tuyệt không có vật gì khác.
Yến Hoài Phong một thân áo dài nguyệt sắc [xanh nhạt], nghiêng người nằm trên băng sàng, hai mắt khép hờ, tựa hồ đang ngủ.
Người đã hai mươi tuổi so với trước kia cao lớn hơn không ít, mặt dù nằm, vẫn có thể thấy được thân mình thon dài cao ngất, cốt nhục quân đình.[cân xứng đều đặn]
Có lẽ là vì băng sàng rét lạnh, gương mặt góc cạnh phân minh kia nhìn qua có điểm tái nhợt, mi dài nghiêng nghiêng dung nhập cùng tóc mai, tóc dài như mực rơi rớt ở sau người, có vài sợi tản mạn ở cổ, càng tô điểm thêm cho một thân người như ngọc, hòa vào băng tuyết xung quanh phảng phất tựa như trích tiên.[tiên mắc đọa]
Không phải kiểu âm nhu của nữ tử, chính là một cây tùng đơn độc lẻ loi.
Sở Việt không biết nên dùng loại từ ngữ gì để hình dung, ngay tại lúc y còn đang đờ đẫn, lông mi Yến Hoài Phong khẽ run, giống như cảm giác được có người đến, rốt cục chậm rãi mở mắt ra.
———————-
Lôi Uyển: Phong ca như một con thú dữ nào đó đang ngủ đông mà bị đánh thức vậy =]]
Cơ mà Phong ca quá đẹp đi >Đăng bởi: admin