Đọc truyện Nhất Thế Vi Nô – Chương 53
CHƯƠNG 53
Thời điểm đoàn người tới Điền Nam thì đã là cuối thu, nhục nhiệt của mùa hè đang tán dần vào rừng, ngoảnh đầu lại liền cảm nhận được gió thu mát mẻ, mang theo hơi nước thấm vào ruột gan, làm cho lòng người sảng khoái không ít.
Khắp núi đồi vốn một màu xanh biếc lúc này đã được phủ thành vàng óng ánh, liếc mắt một cái chính là quang cảnh vô biên vô hạn, theo gió thổi qua phát ra vài tiếng vang nhỏ, giống như tiếng nói khe khẽ, làm cho cả vùng đồng nội ngoại ô giống như thế ngoại đào nguyên, mê người lưu trú.
Bất quá thời tiết tươi tốt như vậy cũng không thể làm cho vài vị trong xe ngựa cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhất là Yến Hoài Phong, Lãnh Ẩn cho đến hiện tại vẫn như cũ một tấc cũng không rời theo sát phía sau Sở Việt, vô luận hắn mang theo Sở Việt đi tới chỗ nào tên kia cũng đều đi theo, một bộ vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Trong xe không khí vẫn đang giằng co.
Yến Hoài Phong tà dựa vào vách xe, khép hai mắt đang nghỉ ngơi. Sở Việt lén lút lấy ra một kiện áo phủ thêm lên người Yến Hoài Phong, Yến Hoài Phong mở mắt nhìn y một cái, không nói chuyện tiếp tục ngủ.
Sở Việt biết Yến Hoài Phong bởi vì chuyện Lãnh Ẩn mà mất hứng, không dám lên tiếng, chỉ có thể lẳng lặng nhìn ngủ nhan Yến Hoài Phong đến xuất thần. Y từng nghĩ rằng, một khi Yến Hoài Phong biết tình cảm y đối với hắn, nhất định sẽ đuổi y đi, hoặc là giết y.
Nhưng hôm nay Yến Hoài Phong rõ ràng nghe được khi ở Ám Nguyệt Cung y đã nói cái gì, thế nhưng không làm thái độ bất hòa với y, vẫn như cũ giữ y ở lại bên người. Thậm chí thái độ ở chung so với trước kia cũng không có nửa phần khác biệt.
Điều này khiến y cảm thấy thực không yên, không biết trong lòng Yến Hoài Phong đến tột cùng nghĩ như thế nào. Quả thật, y cũng có thể cứ như vậy vẫn bảo hộ bên người Yến Hoài Phong, nhưng nói thế nào thì trong lòng vẫn có chút khúc mắc, y thực muốn biết, đối với Yến Hoài Phong, y đến tột cùng tính là cái gì.
Y cứ như vậy tham lam nhìn Yến Hoài Phong, ai biết được sau này y còn có vận mệnh tốt như vậy hay không, đối diện vô vàng mưa tên còn có thể bình yên thoát thân, bình an sống hết quãng đời còn lại đối với người giang hồ thật sự đã là chuyện tình rất xa xỉ.
Y muốn nhìn Yến Hoài Phong, nhìn nhiều thêm một khắc cũng quý giá vô cùng, để tránh một ngày nào đó bỏ mình tình diệt, sẽ không còn cơ hội nữa.
Yến Hoài Phong nhìn qua đang ngủ say bỗng nhiên lỗ tai khẽ nhúc nhích, đột ngột mở mắt đứng thẳng dậy, kiện áo Sở Việt phủ trên người hắn cũng theo động tác này mà rơi xuống, mắt thấy sẽ rơi trên mặt đất.
Yến Hoài Phong nhanh tay tiếp được kiện áo để qua một bên, cũng không nhìn người trong xe liếc mắt một cái liền xốc lên màn xe nhảy xuống, làm cho phu xe không khỏi hoảng sợ.
Sở Việt cả kinh, không biết Yến Hoài Phong muốn làm gì, vén rèm lên một câu “Thiếu chủ” vừa mới vọt tới bên miệng, y liền hiểu được Yến Hoài Phong vì cái gì xuống xe.
Nơi này cách sông Lan Thương không xa, gần như đã mơ hồ có thể nghe được tiếng nước chảy, Yến Hoài Phong có lẽ là muốn đi tế bái phụ mẫu của hắn. Sở Việt lo nghĩ, tuy rằng dư đảng Ám Nguyệt Cung đều đã bị quét sạch, nhưng y chung quy vẫn cảm thấy có chút bất an, có một loại dự cảm điềm xấu.
Hiện giờ Yến Hoài Phong không bảo y đi theo, có lẽ là không muốn để cho Lãnh Ẩn vẫn theo sát y cùng đi đến đó. Mặc kệ nói như thế nào, Lãnh Ẩn cũng coi như gián tiếp hại chết Yến Thanh Hà.
Trên khuôn mặt luôn không có biểu tình của Sở Việt lộ ra chút thần sắc khó xử, quay đầu lại nhìn Lãnh Ẩn liếc mắt một cái, bởi vì động tác của y, Lãnh Ẩn đã đem lực chú ý tiến đến gần, hiển nhiên một khi Sở Việt nhảy ra khỏi xe, hắn nhất định cũng sẽ đi theo nhảy ra.
Sở Việt trong lòng biết rõ lúc này không thể để cho hắn tiếp tục đi theo, mắt thấy Yến Hoài Phong chút nữa thôi sẽ không còn bóng dáng, Sở Việt quay đầu lại, nói khẽ với Lãnh Ẩn: “Thật có lỗi.”
Lãnh Ẩn ngẩng đầu, không rõ cho nên nhìn y, vẫn không nói nửa lời. Bất quá trước mắt hắn lập tức tối sầm, Sở Việt giơ tay điểm huyệt ngủ của hắn, hắn lập tức không tự chủ được xụi lơ ở trong xe.
Sở Việt không chút do dự nhảy xuống xe ngựa, hướng về phương hướng Yến Hoài Phong đã đi nhanh chóng đuổi theo.
Xe phu chỉ nhìn thấy bên người có một đạo bóng đen như cơn gió thổi qua một cái liền không thấy, còn chưa kịp định thần, lại có thêm một đạo bóng đen cũng y như vậy nhảy đi ra ngoài, khiến hắn sửng sốt hết cả người.
Động tĩnh này tuy rằng không lớn, nhưng lấy nhĩ lực của Tiêu Trầm cùng Lộ Thiên Tầm lại nghe được rất rõ ràng, nhưng bọn họ ai cũng không tính toán đi quấy rầy hai người kia, huống hồ, Tiêu Trầm chống cái trán, nhìn Lộ Thiên Tầm ở đối diện “Như hổ rình mồi” mà nhìn mình, bất đắc dĩ thở dài.
Yến Hoài Phong quả nhiên đứng ở bờ sông Lan Thương, nghe được tiếng bước chân phía sau, không hề kinh ngạc cũng không quay đầu lại. Sở Việt ở phía sau hắn đứng đứng, vẫn là đi lên trước, lấy kiện áo khoác y mang theo như cũ phủ thêm lên người Yến Hoài Phong.
“Thiếu chủ, nhập thu, trời lạnh.”
Nói xong liền thu hồi tay, Yến Hoài Phong bỗng nhiên nắm lấy tay Sở Việt còn chưa kịp rút khỏi vai hắn, dùng lực đem y kéo lên phía trước, nói: “A Việt, ta hiện tại cảm thấy được, Yến Thanh Hà kỳ thật đối xử với ta cũng không tệ, hắn kỳ thật, cũng không thực chán ghét ta.”
Sở Việt gật gật đầu, lại nghĩ đến Yến Hoài Phong hẳn là không chú ý thấy cái gật đầu của y, vội vàng “Ân” một tiếng.
Yến Hoài Phong nhợt nhạt cười, đem kiện áo khoác ở trên người mình kéo xuống, xoay người mặc vào cho Sở Việt, thản nhiên nói: “Chính mình mặc như vậy ít, không phải rất sợ lạnh sao, như thế nào không để ý như vậy.”
Sở Việt nhất thời sợ run, nhìn khuôn mặt Yến Hoài Phong gần trong gang tấc, còn có y phục trên người, rõ ràng chỉ có một tầng áo khoác mỏng manh, kỳ thật ngăn không được bao nhiêu lạnh, lại làm cho y cảm thấy thực ấm, thực ấm.
Yến Hoài Phong thấy y cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, cười xoa bóp bàn tay của y, “Tại sao lại ngẩn người, đừng học theo bộ dạng ngớ ngẩn của đệ đệ ngươi.”
Sở Việt phục hồi tinh thần lại, “Thiếu chủ kỳ thật không giết Lãnh Ẩn đã là đại ân, đều bởi vì thuộc hạ mới đồng ý cho hắn một đường đi theo…”
“Ngươi biết vậy thì tốt.”
Sở Việt cúi đầu, Yến Hoài Phong kỳ thật là một người rất ôn nhu, có lẽ kiếp trước hắn cũng không thích dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nhưng vô luận kiếp trước hay kiếp này, chỉ cần dụng tâm cảm nhận, đều có thể ở từng điểm nhỏ trong cuộc sống mà cảm nhận được điều này.
Sở Việt đi cứu Lãnh Ẩn, là sợ hắn sẽ chết, lòng áy náy mình đối với Thập Tứ sẽ trở thành chướng ngại giữa y và Yến Hoài Phong, Yến Hoài Phong nếu không phải để ý cảm thụ của Sở Việt, nhất định sớm đã đem Lãnh Ẩn cùng Ám Nguyệt Cung thiên đao vạn quả.
Không ai nói cái gì, bọn họ lại giống như đã âm thầm hiểu ý, Yến Hoài Phong tới gần Sở Việt, cùng y trao đổi một nụ hôn triền miên. Cũng không kịch liệt, cũng không mang theo chiếm hữu, chỉ là một nụ hôn đơn thuần, cảm thụ sự tồn tại của nhau.
Động tác Yến Hoài Phong nhẹ nhàng mà ôn nhu, giống như sợ sẽ chạm nát cái gì đó, làm cho Sở Việt trong nháy mắt cảm thấy mình như trân bảo được đặt trong tâm khảm, thật cẩn thận nâng niu.
Thẳng đến hơi thở dùng hết, Sở Việt mới lui ra hai bước, không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của đối phương, lại ở dưới chân phát hiện có thứ gì đó đang phát sáng. Y nghi hoặc nhặt nó lên, phát hiện đó là một cây trâm ngọc.
Yến Hoài Phong nhìn hình dáng trâm ngọc kia, lập tức từ trong tay Sở Việt cầm lấy nó, đưa tới trước mắt thật cẩn thận đánh giá giống như muốn xác nhận cái gì đó. Có lẽ loại trâm có kiểu dáng cổ xưa này trước kia các nữ tử đều có, nhưng cây trâm này lại làm cho Yến Hoài Phong cảm thấy rất quen thuộc, hắn cơ hồ chỉ liếc mắt một cái liền đã có kết luận, đây là cây trâm của nương hắn.
Nương hắn từng nói với hắn, đây là cây trâm đầu tiên Yến Thanh Hà tặng nàng, cho nên nàng thực thích nó. Mặc dù về sau có thêm rất nhiều đồ trang sức đẹp mắt khác, nhưng nàng vẫn chỉ thích dùng duy nhất cây trâm ngọc này.
Nhưng sau khi nương hắn mất, hắn làm sao cũng tìm không được cây trâm này.
“Cây trâm của nương ta sao lại ở chỗ này?” Hắn lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng hỏi, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Nguyên lai hắn vẫn luôn cầm theo bên người, khó trách…”
Yến Thanh Hà đến chết cũng mang theo nó, có phải hay không chứng minh hắn là thật tâm yêu nàng?
Sở Việt vừa nghe lời này của Yến Hoài Phong, cũng đại khái hiểu được chân tướng. Yến Hoài Phong từng muốn biết Yến Thanh Hà có thật sự yêu thương nương hắn hay không, hiện giờ xem ra, chẳng những thật tâm yêu, mà còn yêu rất sâu đậm.
Chỉ tiếc người chết rồi mọi chuyện đều không còn ý nghĩa, hiện giờ nói cái gì cũng vô ích.
“Thiếu chủ, chúng ta đi viếng môn chủ phu nhân đi.” Sở Việt nhẹ giọng nói, sau đó tiến lên từng bước, nắm lấy tay Yến Hoài Phong. Y nghĩ rằng Yến Hoài Phong sẽ bỏ tay y ra, nhưng rốt cục lại không có.
Yến Hoài Phong thật cẩn thận mà đem trâm ngọc cất vào trong ***g ngực, phản thủ bao lấy bàn tay Sở Việt, dắt tay y hướng Thánh Môn đi đến. Độ ấm trong lòng bàn tay dần nóng lên, chia sẻ hơi ấm cho nhau, giao hòa cùng một chỗ, vừa vặn ấm áp.
Sở Việt vẫn theo bản năng đi chậm hơn Yến Hoài Phong một bước, mà Yến Hoài Phong lại luôn nhẹ nhàng kéo y tiến lên, làm cho hai người sóng vai cùng đi. Đến cuối cùng, Sở Việt rốt cục cũng quen, không kiên trì nề hà nữa.
Sau này Yến Hoài Phong hồi tưởng lại, chung quy cảm thấy được một đoạn đường này, chính là đoạn đường ấm áp bình thản hạnh phúc sung sướng nhất mà hắn từng đi qua, thế nhưng nếu có cơ hội lựa chọn lại lần nữa, hắn nhất định sẽ không chọn đi con đường này.
Thánh Môn như trước là một đóng hoang tàn, chỉ có tường đổ, cùng thứ không khí lụn bại không thể tán đi. Yến Hoài Phong ở trước mộ phần mẫu thân đem cây trâm ngọc kia đặt xuống, sau đó quỳ gối dập đầu.
“A Việt, ngươi cũng tới cúi chào nương ta đi.”
Sở Việt cho là mình nghe lầm, không hề động, thẳng đến khi Yến Hoài Phong quay đầu lại nhìn y, mới biết được câu nói kia xác thực là Yến Hoài Phong đã nói.
Yến Hoài Phong hướng y vươn tay, Sở Việt chần chờ một chút, mới tiến đến quỳ xuống bên cạnh Yến Hoài Phong, dùng sức dập đầu vài cái, nói: “Phu nhân người yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Thiếu chủ!”
Yến Hoài Phong còn chưa kịp nói cái gì, bỗng nhiên cảm thấy phía sau bị chấn động, toàn thân lập tức cứng đờ, một chút cũng không thể động đậy. Sở Việt bên cạnh cũng đồng dạng y như hắn.
Nơi này có mai phục? ! Đến tột cùng là ai? !
Thanh âm hòn đá nhỏ rơi xuống đất truyền vào trong tai, lập tức từ trong đóng phế tích bước ra một thân ảnh y phục tả tơi, trên mặt mang theo ý cười khoái trá, thần sắc âm ngoan điên cuồng.
Cho dù sa sút rách nát như vậy, nhưng Yến Hoài Phong cùng Sở Việt chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người nam nhân này, chính là Trầm Ngọc!
Gã tại sao lại ở chỗ này?
Lấy võ công của Yến Hoài Phong cùng Sở Việt vốn không thể dễ dàng bị ám toán điểm huyệt như vậy, nhưng bọn họ vừa mới giải quyết xong Ám Nguyệt Cung, buông lỏng cảnh giác, thứ hai là do ở trước mộ phần của Thanh La, toàn bộ tâm tình đều đặt vào việc tế vong nhân, ai biết sẽ có người ẩn nấp trong đóng phế tích ở Thánh Môn.
Trầm Ngọc nhìn qua so với Lãnh Ẩn trước kia thậm chí còn điên cuồng hơn, rõ ràng chỉ vừa lộ diện, trên mặt đã lập tức hiện ra đủ loại thần sắc, phẫn nộ, không cam lòng, vui sướng, oán độc, khoái ý, ánh mắt không có nửa phần thanh minh.
Ai cũng không biết gã đến tột cùng là như thế nào biến thành cá lọt lưới, gã vẫn trốn ở chỗ này, chờ… Chờ đợi giờ khắc này!
Trầm Ngọc một cước đá Yến Hoài Phong, nhìn Thiếu chủ Thánh Môn cao cao tại thượng trước kia ngã trên mặt đất, đắc ý cạc cạc phát ra mấy tiếng cười quái dị, đè nặng cổ họng nói: “Thiếu chủ đại nhân, ngươi rốt cục đã trở lại, ngươi có biết hay không, ta ở chỗ này chờ ngươi đã lâu lắm rồi?”
“Ngươi còn muốn làm cái gì?” Yến Hoài Phong tuy rằng lấy tư thế cực kỳ khó chịu té trên mặt đất, nhưng lời nói cùng vẻ mặt vẫn là một bộ thong dong kiêu căng, vẫn là một người cao cao tại thượng không bị dính một tia cáu bẩn, điều này làm cho Trầm Ngọc càng thêm phẫn nộ.
“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì lão thất phu kia nhất định phải đem Thánh Môn lưu lại cho ngươi? Bởi vì ngươi họ Yến sao? Trầm Ngọc ta, võ công trí mưu có điểm nào không bằng ngươi, tại sao phải cam tâm tình nguyện làm hạ nhân nghe ngươi điều khiển. Ngươi cho là…” Gã lại đá Sở Việt một cước, “Tất cả mọi người đều giống con cẩu này tình nguyện ở bên cạnh ngươi nghe ngươi sai bảo sao?”
Yến Hoài Phong quét mắt liếc Trầm Ngọc một cái, “A Việt không phải cẩu của ta.”
Trầm Ngọc điên cuồng cười một trận, “Không phải cẩu? Nga, vậy là tình nhân của ngươi sao? Tư vị của nam nhân có phải hay không rất tốt? Ta kỳ thật rất tò mò, trên người y có cái gì đặc biệt lại khiến ngươi yêu thích không buông tay, hàng đêm áp cũng không thấy chán sao. Ha ha, để môn chủ Thánh Môn ta đây, nếm thử chút mùi vị của tình nhân ngươi xem đặc biệt đến cỡ nào.”
Gã vừa dứt lời, liền một bên ngồi xổm xuống, bắt đầu cởi y phục của Sở Việt, trong mắt chứa đầy *** hèn khiến cho người ta chán ghét. Sở Việt hung hăng trừng mắt gã, nghĩ muốn động cũng không động được, mắt trừng như muốn nứt ra.
Yến Hoài Phong ánh mắt tối sầm lại, quát lớn: “Trầm Ngọc! Dừng tay!”
Đối phương hiển nhiên không hề dừng tay, dùng một bàn tay nắm lấy mặt Sở Việt, trái nhìn phải nhìn, chậc chậc lưỡi nói: “Cũng không có bao nhiêu đẹp mắt, tiểu quan trong thanh lâu còn xinh đẹp hơn gấp bội phần, phẩm vị của Yến Hoài Phong ngươi cũng không được tốt lắm a. Hay là… vị này công phu trên giường đặc biệt tốt?”
——–
Lôi Uyển: Chương sau.. *lau mồ hôi* *nhào qua ôm Phong ca* Phong ca! Ta yêu huynh chết mất *khóc hức hức*
——————— Đăng bởi: admin