Nhất Thế Vi Nô

Chương 45


Đọc truyện Nhất Thế Vi Nô – Chương 45

CHƯƠNG 45
Bên trong Ám Nguyệt Cung vô cùng vắng lặng, nam tử áo lam mang theo Sở Việt một đường đi tới, lại nửa bóng người cũng không thấy. Sở Việt trong lòng nghi hoặc, không biết các đệ tử trong cung rốt cục ở nơi nào, hay hiện tại bọn họ không ở trong cung.
Từ lúc vào cửa cung, nam tử áo lam liền không hề nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc đi ở bên cạnh Sở Việt, còn ẩn ẩn cố tình đi chậm nửa bước, quan sát điệu bộ của Sở Việt.
Sở Việt trong lòng thầm nghĩ không ổn, y vốn không phải Thập Tứ, đối với đường đi nước bước trong Ám Nguyệt Cung căn bản hoàn toàn không biết gì, nếu bắt y ở phía trước dẫn đường, không thể nghi ngờ lập tức sẽ lộ ra sơ hở.
Nếu là y trước kia, tự nhiên Yến Hoài Phong bảo y làm như thế nào, y liền làm như thế ấy. Nhưng hôm nay Yến Hoài Phong không ở bên người, nếu y không cẩn thận, có thể vĩnh viễn cũng không thể gặp lại hắn, cho nên y không thể không thật cẩn trọng cân nhắc.
Sở Việt nghĩ nghĩ, thả chậm cước bộ, thở dài một tiếng. Quả nhiên nam tử áo lam lập tức tiến lên hỏi: “Đại ca?”
Sở Việt liếc hắn một cái, mang theo chút buồn bã nói: “Thiểu tiểu ly gia lão đại hồi [tuổi nhỏ đi xa nhà, tuổi già mới quay về], hiện giờ ta ngay cả nhà mình, cũng cảm thấy thực xa lạ.”
Nam tử áo lam ánh mắt buồn bã, cường cười nói: “Phải, là ta sơ sót.” Nói xong tiến lên dẫn đường, một đường vừa chỉ dẫn vừa kể lại những chuyện đã từng xảy ra ở nơi này trước khi bọn họ tách nhau ra, hỏi Sở Việt còn nhớ hay không.
Sở Việt đương nhiên không nhớ! Nhớ mới là kỳ quái, vì vậy chỉ có thể có lệ phụ họa vài câu.
Cũng may nam tử áo lam chỉ nói một chút liền cấm thanh, biểu tình một bộ cẩn thận, giống như sợ quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của ai đó. Sở Việt thầm nghĩ, có lẽ đã gần đến chỗ ở của “Mẫu thân” bọn họ.
Quả nhiên không lâu, hai người đã đến nơi, Sở Việt chỉ đánh giá một chút bên ngoài đã cảm thấy cổ quái, nơi này thực không giống khuê phòng của nữ tử, cho dù nữ tử kia đã làm thê làm mẹ, cũng không có khả năng sống tại một nơi mang không khí trầm lặng như vậy, tất cả nữ tử đều chẳng phải rất thích phòng ở sạch sẽ xinh đẹp sao.
Còn gian phòng trước mắt này, chỉ vẻ ngoài cũng đã mang đến cho người ta một loại áp lực nặng nề, giống như không thể hít thở bình thường.
Tuy rằng cửa đóng chặt, Sở Việt vẫn ngửi được chút mùi hương nào đó, loại mùi hương này không giống với mùi son phấn hay mùi túi hương mà các cô nương thường dùng, cũng không giống mùi hương trong các lò ấm hương.
Ngược lại có chút giống như là… Sở Việt nhíu nhíu mày.

Nam tử áo lam tựa hồ cũng không chú ý tới nghi hoặc của Sở Việt, tiến lên từng bước đẩy ra cửa khuê phòng, theo một tiếng “Chi nha” cánh cửa liền chậm rãi mở ra, Sở Việt chú ý thấy bên trên cánh cửa tuôn rơi không ít tro bụi, nhẹ nhàng phiêu tán ở trong không khí.
Đây không giống như một căn phòng có người ở! Nếu thật sự có người ở đây, trên khung cửa như thế nào lại có nhiều tro bụi giống như đã tích lũy nhiều năm như vậy? Nhưng nam tử áo lam rõ ràng nói…
Sở Việt còn đang tự hỏi, đối phương cũng không thèm để ý chút nào vung tay áo thổi bay bụi bặm, một bước đi vào, dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Sở Việt cũng đành phải cùng hắn đi vào.
Nếu bên trong là một cái bẫy, nếu nam tử áo lam ngay từ đầu đã hoài nghi y… Không đúng, bọn họ luôn luôn ở cùng nhau, hắn hẳn là không kịp bố trí bẫy rập, huống hồ phòng này tích bụi lâu năm, không có khả năng gần đây có người vào, càng không nói đến bố trí bẫy rập.
Hay căn phòng này thật sự có gì đó kỳ quái?
Nhưng khi tiến vào bên trong phòng, Sở Việt cũng liền hiểu được vì sao cái gọi là phòng “Mẫu thân” của bọn họ lại khiến y cảm thấy kỳ quái như vậy —– bởi vì đây căn bản không phải nơi người sống ở!
Nghênh diện trước mắt là một bàn thờ, trên bàn đặt một loạt linh vị đen như mực, trước linh vị đặt một cái lư hương, trong đó vốn cắm hương để tế người chết, hiện tại sớm chỉ còn lại tro hương, mùi hương kỳ quái Sở Việt ngửi thấy lúc nãy, đúng là từ tro hương này tỏa ra.
Cho nên, nương của Thập Tứ cùng nam tử áo lam này đã chết? Thế nhưng trên bàn thờ này lại đặt rất nhiều bài vị.
Chỉ thấy nam tử áo lam lấy ra bốn cây hương, đốt hương, trước giao cho Sở Việt, ý bảo y quỳ lạy. Sở Việt tiếp nhận hương cúi thấp người, liếc mắt đảo qua một vòng, liền thấy trên linh vị cao nhất có ghi “Linh vị Lãnh U Nguyệt”, không có thân phận cũng không có khắc hoa văn gì, duy nhất chỉ có một cái tên.
Nhìn xuống chút nữa, chính là “Linh vị Ám Nguyệt Cung đại cung chủ đệ nhị Lãnh Thiên Thu”, “Linh vị Ám Nguyệt Cung đại cung chủ đệ tam Lãnh Sơ”, “Linh vị Ám Nguyệt Cung đại cung chủ đệ tam Lãnh Ẩn.”
Sở Việt quỳ lạy xong, đem bốn cây hương cắm vào lư hương, nhìn yên khí hư vô mờ mịt bay lên, mơ hồ phủ lên dòng chữ trên bài vị.
Nam tử áo lam nhìn y một cái, lại tiếp tục đốt bốn cây hương khác, chính mình quỳ lạy, cắm hương vào lư hương. Sau đó nhẹ giọng nói: “Nương, đại ca đã trở về, chúng ta rốt cục đã lấy được Vọng Ngôn Thư, rất nhanh, Ám Nguyệt Cung nhất định sẽ trở lại Trung Nguyên.”
Sở Việt chú ý thấy hắn lúc nói ánh mắt dừng ở trên bài vị có khắc “Linh vị Ám Nguyệt Cung đại cung chủ đệ nhị Lãnh Thiên Thu”. Như vậy không thể nghi ngờ, vị Lãnh Thiên Thu này nhất định là nương của Thập Tứ cùng nam tử áo lam.
Một khi đã như vậy, Lãnh Sơ cùng Lãnh Ẩn kia là ai? Ám Nguyệt Cung đời thứ ba tại sao lại có hai người? Tất cả các nàng đều đã chết sao, chết như thế nào?

“Đại ca, nhìn linh vị của mình, tự mình dâng hương cho mình cảm giác như thế nào?” Nam tử áo lam bỗng nhiên quay đầu lại cười nói với Sở Việt, Sở Việt hoàn toàn không hiểu ra làm sao, tự mình dâng hương cho mình?
Chỉ thấy nam tử áo lam từ trên bàn thờ lấy xuống hai cái linh vị Lãnh Sơ cùng Lãnh Ẩn, đem một cái nhét vào ***g ngực Sở Việt, một cái chính mình cầm, nhìn chằm chằm chữ khắc bên trên đến xuất thần, thì thào lẩm bẩm: “Hoàn hảo chúng ta đều không chết. Nhớ rõ, năm đó nương đã nói, có một vị thần toán từng nói qua mệnh hai huynh đệ chúng ta, nói hai chúng ta tất phải có một người chết. Hiện giờ xem ra, bất quá cũng chỉ là truyện cười.”
Sở Việt đại chấn, nguyên lai hai bài vị này, chính là Thập Tứ cùng nam tử áo lam? Y nhìn nhìn linh vị trong tay, mặt trên khắc rõ cái tên Lãnh Sơ. Như vậy nam tử áo lam tên là Lãnh Ẩn.
Thế nhưng kỳ quái, rõ ràng không chết, đem linh vị của mình đặt lên bàn thờ làm gì, còn tự mình dâng hương?
Hết thảy Ám Nguyệt Cung đều thật hoang đường, bất quá nghĩ lại, Sở Việt lại phát hiện, nói Lãnh Sơ không chết tựa hồ không đúng, bởi vì Thập Tứ tên thật Lãnh Sơ xác xác thật thật đã chết.
Hiện tại đứng ở chỗ này, chẳng qua là Sở Việt y mà thôi.
“Hai huynh đệ, tất phải có một người chết…” Sở Việt lặp lại một lần, không dám nói cho Lãnh Ẩn, kỳ thật vị thần toán kia nói cũng không sai, may mắn vị thần toán kia không nói linh hồn thoát ly thể xác linh tinh gì đó, nếu không liền thật sự rắc rối.
“Nương nàng, là khi nào thì…” Sở Việt nhìn Lãnh Ẩn, nếu Lãnh Thiên Thu sớm qua đời, như vậy người đứng phía sau bày mưu tính kế nhiều năm qua đến tột cùng là ai?
Hơn nữa y nhớ rõ, Lãnh Ẩn chưa từng đề cập qua phụ thân bọn họ, tựa hồ đây là một nhân vật hoàn toàn không quan trọng.
“Ngươi rời đi không bao lâu, nàng liền chống đỡ không được. Ngươi cũng biết, thân thể nàng từ trước đến nay đều không tốt. Bất quá mấy năm nay mưu kế của ngươi một cái cũng không thất bại, nàng ở dưới suối vàng biết được, chắc hẳn cũng rất vui mừng. Đại ca, ngươi thật sự rất lợi hại. Ngay cả tên Yến Hoài Phong cực đa nghi kia cũng hoàn toàn tín nhiệm ngươi.”
Nguyên lai hết thảy đều do Thập Tứ an bài.
Sở Việt liếc nhìn Lãnh Ẩn một cái, trong mắt hắn là tín nhiệm cùng sùng bái không hề che dấu, xem ra Lãnh gia huynh đệ cảm tình thật sự rất tốt, rõ ràng thời gian sống cùng nhau không được bao lâu, cách xa nhau nhiều năm như vậy, cảm giác hắn mang đến cho y vẫn hoàn toàn là thân mật khăng khít.”
Thậm chí vượt qua cả tình huynh đệ khăng khít bình thường.

Y không khỏi nhớ tới thời điểm bị hôn mê rơi vào trong ảo cảnh gặp được thiếu niên lần đó, so với Lãnh Ẩn, Thập Tứ rõ ràng ẫn nhẫn trầm ổn hơn rất nhiều.
Bởi vậy nếu toàn bộ mưu kế này đều là do Thập Tứ bày trí, cũng hoàn toàn có thể tin tưởng. Thế nhưng Thánh Môn thu cô nhi đem về huấn luyện thành ảnh vệ, tuyệt đối không có khả năng thu về những hài tử lớn tuổi, bởi vì như vậy rất khó phục tùng.
Như vậy thời điểm Thập Tứ tiến vào Thánh Môn nhất định tuổi còn rất nhỏ, một hài tử nhỏ như vậy, làm sao có thể có tâm cơ thành thục trù tính chu toàn hết thảy như vậy? Lãnh Thiên Thu… Đến tột cùng là như thế nào giáo dục con trai của nàng?
Từ đó nghĩ đến những chuyện Yến Hoài Phong trải qua lúc nhỏ, Sở Việt đột nhiên cảm thấy thực cảm khái, so với bọn họ, cuộc đời hắn tựa hồ phi thường trọn vẹn, không có gánh nặng trầm trọng gì.
Yến Hoài Phong, Yến Hoài Phong, hắn hiện tại ở đâu? Mai Yên hẳn là sẽ không đối Yến Hoài Phong dụng hình đi?
Lãnh Ẩn sáp lại gần, hứng thú kéo tay Sở Việt, “Đại ca trước về phòng nghỉ ngơi, hiện giờ ngươi đã trở về, vị trí cung chủ tất nhiên vẫn là của ngươi. Vài năm nay ta đã âm thầm hợp nhất không ít nhân mã cùng đệ tử Ám Nguyệt Cung, chỉ chờ ngươi trở về liền có thể tiến hành kế hoạch cuối cùng.”
Sở Việt giương mắt nhìn hắn, “Trung Nguyên?”
Lãnh Ẩn gật gật đầu, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó: “Vọng Ngôn Thư đâu?”
Sở Việt chỉ chỉ ngực mình, “Ở trong này.”
“Đại ca trước xem.”
Nói xong, hai người rời khỏi phòng, Lãnh Ẩn thật cẩn thận đóng kỹ cửa lại, mang theo Sở Việt đi đến một viện tử khác, chính là nơi Thập Tứ ở trước kia.
Sở Việt vốn tưởng rằng lấy sự ỷ lại Lãnh Ẩn đối với Thập Tứ, nhất định sẽ lưu lại dây dưa thêm hồi lâu, ai ngờ Lãnh Ẩn cũng chỉ nói hai câu liền rời đi, dặn dò Sở Việt cần phải hảo hảo nghỉ ngơi.
Người đi rồi khoảng sân một mảnh yên tĩnh, bầu trời như trước mờ mịt, thẳng đến hoàng hôn cũng không thấy một tia ánh mặt trời. Đến đêm liền hoàn toàn tối sầm.
Sở Việt ngồi bên cạnh bàn, đốt sáng ngọn nến đặt trên bàn, lấy ra Vọng Ngôn Thư mở ra trang đầu tiên, hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua.
Y nhớ tới động tác kia của Yến Hoài Phong.
Ngày nào đó ở trong viện của Thánh Môn, khi hắn đem hộp gỗ chứa Vọng Ngôn Thư đặt vào trong tay Sở Việt, thời điểm lấy chìa khóa chuẩn bị mở ra, lại lần nữa dặn dò Sở Việt phải “Cầm chắc”, đồng thời ở bên dưới hộp gỗ đụng tay y làm ra vài cái ám chỉ.

—– Yến Hoài Phong sớm đã biết thân phận của Mai Yên, hoặc là nói hắn chưa bao giờ tin tưởng thân phận của Mai Yên. Theo từng lần từng lần nàng vô tình xuất hiện trước mắt hai người bọn họ.
Từ một hồi tập kích lúc ban đầu kia, đối phương dệt lưới, Yến Hoài Phong, cũng đã dệt lưới.
Vừa rồi Lãnh Ẩn có nói qua, hắn đã phát lệnh triệu tập toàn bộ người của Ám Nguyệt Cung, đến chúc mừng kế hoạch của cung chủ rốt cục đã thành công, cũng chuẩn bị sẵn sàng trở về Trung Nguyên.
Dưới ánh sáng hôn ám của ngọn nến mở ra trang thứ nhất Vọng Ngôn Thư, tràn ngập nét chữ xinh đẹp hiện ra trước mắt, Sở Việt ngưng thần nhất nhất xem qua, bỗng nhiên, y giống như gặp phải vấn đề khó hiểu nào đó, ở một hàng chữ kỹ càng xem lại mấy lần, ngay cả quyển sách cũng cầm lên, nhanh chóng lật đến vài tờ phía sau.
Trong bóng đêm không thể nhìn rõ biến hóa trên mặt y, chỉ thật lâu sau, y trịnh trọng đem Vọng Ngôn Thư buông, sau đó thổi tắt nến, trong bóng tối lẳng lặng ngồi thật lâu.
Thẳng đến khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng y đã ngủ, Sở Việt mới nhẹ nhàng mở ra cửa sổ, lặng yên không chút tiếng động rời khỏi phòng.
Trên bàn, quyển Vọng Ngôn Thư trân quý vô giá kia, như trước lẳng lặng nằm tại chỗ.
Sở Việt nằm trên nóc nhà, tận lực giãn ra tứ chi, làm cho mình nhìn qua cùng với bóng đêm hòa làm một thể, giống như là một phần của cảnh sắc. Hô hấp đều tiết đến mức mỏng manh nhất, nếu không tới gần, căn bản không người nào có thể phát hiện y là đang ở chỗ này.
Độ cao vừa phải, có thể quan sát hướng đi của mọi người.
Thật lâu sau, xa xa truyền đến thanh âm cánh cửa bị mở ra, dẫn theo một mảnh ánh sáng ám dạ của nến cùng một thân hồng y, từ một chỗ bí mật di chuyển đi ra, thật nhẹ nhàng rời đi.
Là Mai Yên.
Yến Hoài Phong nhất định ở nơi đó!
Sở Việt hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình, thẳng đến khi xác định tất cả mọi người đều đã rời đi nơi đó, mới từ trên nóc nhà rất nhanh đứng dậy, hướng phương hướng kia nhanh chóng lao đi.
—————————— Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.