Nhất Thế Vi Nô

Chương 40


Đọc truyện Nhất Thế Vi Nô – Chương 40

CHƯƠNG 40
Điền Nam. Thánh Môn. Thiên Kiếp Điện.
Không biết bắt đầu từ năm nào, toàn bộ cửa sổ trong Thiên Kiếp Điện đều bị tầng tầng liêm mạc che kín, tòa chủ điện của Thánh Môn này, quanh năm u ám không ánh sáng, giống như một ***g giam lộng lẫy ám chìm.
Chỉ có đèn ***g mờ nhạt, một loạt treo trên đỉnh đầu, không gió tự động lắc lư, ánh sáng mông lung nối tiếp nhau tạo nên bầu không khí đắm say mê người.
Trong đại điện rộng lớn mắt nhìn không thấy đáy, chỉ có thể thấy được kim lưu tọa ỷ đại diện cho quyền lực tối cao của Thánh Môn, lư hương hình dị thú vẫn đều đặn tỏa ra khói, ấm hương khiến người ta buồn ngủ lan tràn khắp phòng.
Nhưng hiện tại bầu không khí lại là giương cung bạt kiếm.
Dưới đại điện đứng đầy người, đại đa số đều mặc y phục Thánh Môn, có vài người mặc đặc dị [quần áo đặc thù], nhìn qua liền biết không phải người bản xứ. Nam nhân đứng phía trước mọi người trong tay cầm kiếm, chỉa thẳng vào người đang ngồi trên lưu kim tọa ỷ.
“Yến Thanh Hà, ngươi nhất định không thể tưởng đúng không, chính mình thế nhưng cũng có ngày hôm nay.”
Ngồi trên lưu kim tọa ỷ đúng là môn chủ Thánh Môn Yến Thanh Hà, lúc này mặt hắn không chút biểu tình nhìn xuống những người dưới đại điện, vẻ mặt cùng động tác đều mang theo uy nghiêm, thật giống như chính mình không phải đang đối mặt một đám người đang âm mưu đem hắn bức vào tử lộ.
“Trầm Ngọc, từ khi nhìn thấy một ảnh vệ nho nhỏ xuất sử ‘Bình Sinh Nhất Kiếm’, ta đã biết ngươi sẽ tạo phản.”
Nam nhân đứng phía trước đám người dưới đại điện đúng là Thánh Môn Mộc Đường đường chủ Trầm Ngọc, hắn khinh thường ngẩng đầu, nhìn thẳng bóng người đã cao cao tại thượng bao nhiêu năm qua.
“Ta không biết ảnh vệ ngươi nói là chuyện gì. Bất quá, ngươi nếu đã sớm biết ta sẽ như vậy, tại sao còn để bản thân lâm vào bước đường này?”
Hắn đắc ý nhìn quanh một vòng, đệ tử Thánh Môn tất cả đều đứng về phía hắn, từ ngày đám người Trung Nguyên kia tìm tới hắn, hắn đã luôn luôn mưu đồ chờ đợi đến giờ khắc này.

Dựa vào cái gì ngồi ở chủ vị của Thánh Môn chính là Yến Thanh Hà, dựa vào cái gì người kế tiếp sẽ ngồi lên lưu kim tọa ỷ kia chính là Yến Hoài Phong, cho dù Yến Hoài Phong bị giam vào băng ngục, cũng chưa từng nghe Yến Thanh Hà đề cập qua chuyện truyền ngôi cho người khác.
Kiếm trong tay sắc bén vụt qua, phản xạ chói lọi cùng tia sáng chiếu vào theo khe cửa, một đường nhắm tới trên mặt Yến Thánh Hà, khiến Yến Thánh Hà không thể không nhắm mắt né tránh.
Trầm Ngọc đắc ý nói: “Phải nói chính là do ngươi ngu xuẩn, đem tâm phúc bên người đều phái ra ngoài làm việc, đi tìm tên nghiệt tử không biết đã đi tới nơi nào kia, nếu không hôm nay ta làm sao có thể dễ dàng đắc thủ như thế? Yến Thanh Hà! Ngươi quá tự đại! Không lưu lại một thế lực bên người, những đệ tử ở lại Thánh Môn, sớm đều đã đứng về phía ta.”
“Cho nên?” Ánh sáng quá mờ, không thể thấy rõ biểu tình Yến Thánh Hà, chỉ nghe được thanh âm bình tĩnh đạm mạc, không mang theo chút cảm xúc, cảm giác lãnh bạc vô vị.
Một nữ tử đứng trong đám người bỗng nhiên nói lớn: “Đem chìa khóa cùng bảo hàm đưa ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Yến Thanh Hà bỗng nhiên ha hả cười to, tiếng cười khiến người ta có chút sợ hãi, không hề giống với một người đang bị bức đến tuyệt lộ, Trầm Ngọc cũng không khỏi bất giác nổi lên một trận da gà.
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, gió không biết từ chỗ nào thổi đến, khiến cho toàn bộ đèn ***g đều vụt tắt.
Thiên Kiếp Điện lâm vào một mảnh hắc ám, mọi người ồn ào kinh hô, có người vội vàng vén ra liêm mạc, tiếng vén liêm mạc vừa vang lên, ánh sáng mặt trời chói mắt lập tức chiếu rọi vào bên trong đại điện.
Nhưng trên ngai vàng lưu kim đã không còn một bóng người.
Trầm Ngọc thở hổn hển, vừa muốn mắng chửi, lại nghe thanh âm Triệu Văn Hồ thanh thúy vang lên, “Ta xem hắn có thể chạy tới nơi nào, một nửa lưu lại lục soát Thánh Môn, một nửa theo ta!”
Yến Thanh Hà kỳ thật nơi nào cũng chưa đi, hắn ở ngay tại bờ sông Lan Thương.
Hắn đứng dưới một thân cây, nhìn chiếc trâm ngọc trong tay đến xuất thần. Chiếc trâm ngọc kia nhìn qua đã có chút cũ kỉ, nhưng trong mắt hắn lại không giống đang nhìn một chiếc trâm ngọc cũ, mà là đang nhìn tình nhân hắn tâm tâm niệm niệm.

Tiếng ồn ào phía sau rất nhanh truyền đến gần, xa xa, hắn nhìn thấy phía trên Thánh Môn có tầng tầng khói đen tán loạn, Thánh Môn rốt cục bị hủy rồi, hắn nghĩ như vậy.
Thanh âm âm u của Trầm Ngọc rất nhanh vang đến, “Yến Thanh Hà, đưa tín vật môn chủ cho ta!”
Lại thêm một giọng nữ bén nhọn quát lớn: “Yến Thanh Hà! Ngươi là tà đạo yêu nghiệt, mỗi người đều muốn giết, vẫn là ngoan ngoãn đem chìa khóa giao ra đây, khôn ngoan còn có thể có cơ hội sống!”
Tiếng đồng thanh phụ họa của đám người phía sau lập tức vang dội, đinh tai nhứt óc, Yến Thanh Hà không cần quay đầu lại, cũng biết trên mặt bọn họ đều viết rõ mấy chữ căm phẫn tà ma ngoại đạo muốn thay nhân gian diệt trừ tai họa, chân thành, thiện lương, chính nghĩa.
Hắn không quan tâm, hắn vẫn ung dung, chỉ xem như đang đứng bên bờ sông Lan Thương ngắm cảnh.
Yến Thanh Hà nắm chặt trâm ngọc kia, lạnh lẽo cười dài, “Trầm Ngọc a Trầm Ngọc, tầm nhìn của ngươi rất hạn hẹp, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy ghế dựa kia. Ngươi cả đời này, cũng chưa làm nên đại sự gì, chỉ mong người trong Thánh Môn sau này nghe theo ngươi, ngày sau sẽ không hối hận. Về phần những hiệp sĩ bạch đạo Trung Nguyên này, cái các ngươi muốn, thứ cho tại hạ lực bất tòng tâm.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén đảo qua một vòng những kẻ đứng trước mặt, ánh mắt kia quá mức sắc bén, khiến tất cả đều cảm giác sợ hãi, nhịn không được lặng lẽ lui về phía sau.
Khóe miệng Yến Thanh Hà lạnh lùng mỉm cười, bỗng nhiên rút ra trường kiếm bên hông, dùng sức ném, kiếm quang chợt lóe, không đợi người kịp phản ứng, đã xuyên qua thắt lưng Triệu Văn Hồ, thẳng tắp đem nàng đóng chặt trên thân cây!
Triệu Văn Hồ không dám tin há miệng thở dốc, lại chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt, nhìn bụng mình chảy ra máu đỏ tươi, nàng cố gắng đưa mắt nhìn những kẻ còn lại, muốn hướng bọn họ cầu cứu, nhưng không một ai dám đem nàng từ trên cây kéo xuống.
Ánh mắt nàng dần dần trở nên tuyệt vọng cùng oán độc.
Mọi người trong lúc chấn kinh bên tai lại đồng thời nghe thấy tiếng nước vang nặng nề, quay đầu lại, Yến Thanh Hà đã nhảy vào dòng nước cuồn cuộn của sông Lan Thương.
Trầm Ngọc hút sâu một hơi lãnh khí, nghĩ muốn đưa tay bắt lấy, lại chỉ bắt được khoảng không.

“Hắn cứ như vậy chết đi?” Trầm Ngọc tựa hồ không thể tin vào mắt mình, quay đầu nhìn những kẻ mình mang đến, muốn tìm một cái xác nhận. Đợi đến khi nhìn thấy bọn họ vừa há hốc mồm vừa gật đầu, Trầm Ngọc mới như phát điên mà cười ha hả.
“Ha ha ha ha ha ha —- Yến Thanh Hà hắn đã chết! Môn chủ vĩ đại của Thánh Môn, hắn đã chết!”
.
Thời điểm tin dữ rơi vào tay Tầm Trâm Các, Yến Hoài Phong dưới sự hỗ trợ của Sở Việt vừa mới ra hoa viên đi dạo hai vòng, thương tích của hắn thật sự quá nặng, tục ngữ nói thương cân động cốt nhất bách thiên [bị thương vùng thịt và xương phải điều dưỡng 100 ngày], mạng của hắn quả thực chính là giành lại ngay trước mặt Diêm Vương.
Cũng may lâu chủ Hồi Thiên Lâu của Tầm Trâm Các có y thuật cao minh, lại có Sở Việt tỉ mỉ chăm sóc, sớm tối cẩn thận kỹ lưỡng phụng dưỡng bên cạnh, võ công của hắn vốn cũng tốt, cho nên hồi phục so với người khác mau hơn khá nhiều.
Bất quá cho dù mau hơn nữa, cũng không mau bằng đám người Triệu Văn Hồ.
Ở trong kế hoạch của Yến Hoài Phong, không có Sở Việt hôn mê, càng không có biến cố chính mình đi hái thuốc bị thương. Nói cách khác, trong kế hoạch ngay từ đầu của hắn, vốn không hề có một người như Sở Việt tồn tại.
Sở Việt là chuyện ngoài ý muốn, bất quá chuyện ngoài ý muốn này đôi khi khiến hắn cảm thấy không còn cô độc.
Khi nghe thấy mưu kế của Triệu Văn Hồ, Yến Hoài Phong vốn tính toán trước tiên tìm đến tin tức cùng trợ lực của Tầm Trâm Các, sau đó ra roi thúc ngựa chạy về Điền Nam, tuyệt đối có thể đuổi kịp đoàn người Triệu Văn Hồ ngăn cản âm mưu của bọn họ.
Dù sao nhân số của bọn họ so với Thánh Môn cũng không tính là nhiều, lại tính toán mượn đao giết người, bố trí một hồi âm mưu như đang làm việc chính nghĩa.
Tuy Yến Hoài Phong đang ở Trung Nguyên, nhưng muốn thông tri Thánh Môn sớm phòng bị cũng không phải không thể làm.
Nhưng bất quá Yến Hoài Phong vốn tự động chạy ra khỏi băng ngục, nếu thông tri cho Yến Thanh Hà, không nói đến Yến Thanh Hà có tin hay không, bại lộ hành tung của mình, hắn nhất định sẽ đem Yến Hoài Phong bắt trở về, lúc đó, đơn giản chính là lại bị giam vào băng ngục.
Huống hồ… Yến Hoài Phong không thể không thừa nhận, tận đáy lòng hắn có lẽ cũng hy vọng Yến Thanh Hà chịu một chút đả kích, để cho vị môn chủ này vô luận là làm một phu quân vô tình hay một phụ thân băng lãnh cảm nhận được một chút cảm xúc khác.
Tỷ như cảm xúc của một đứa bé năm nào đó, một mình ôm đầu gối ngồi trước mộ phần mẫu thân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm giác không nơi nương tựa cùng sợ hãi.

Mấy ngày nay mưa dầm liên miên, thỉnh thoảng có chút gió thu hiu quạnh, báo hiệu mùa hạ sắp đến.
Sở Việt cùng Yến Hoài Phong ở hành lang ngắm mưa, Yến Hoài Phong không thể đứng lâu, cũng may Lộ Thiên Tầm mấy ngày trước từ Phúc Thiên Lâu nơi chế tạo cơ quan bí thuật của Tầm Trâm Các mang về một chiếc ghế đặc chế, Sở Việt có thể dùng nó giúp hỗ trợ hắn dạo chơi trong sân.
Từ ngày Mặc Dạ nói câu nói kia, thời điểm Yến Hoài Phong cùng Sở Việt ở chung bầu không khí liền trở nên quỷ dị, hai người kiệt lực muốn giữ một khoảng cách giống như trước đây, lại luôn không tự chủ được vượt qua giới hạn.
Sở Việt vẫn như cũ chiếu cố Yến Hoài Phong rất cẩn thận tỉ mỉ, cơm dâng nước rót đều tự mình làm, vốn dĩ những việc này y đều đã từng làm rất thành thạo, hiện tại lại không biết sao thường cảm thấy xấu hổ, nhất là thời điểm giúp Yến Hoài Phong thay quần áo, thân thể tiếp xúc là không tránh khỏi, y lại thủy chung không dám nhìn tới ánh mắt Yến Hoài Phong.
Y không dám hy vọng Yến Hoài Phong đối với y vượt qua tình cảm chủ tớ, lại sợ hãi chính mình khống chế không được tâm tình, một khi vi phạm quá mức, sẽ nhịn không được kỳ vọng càng nhiều.
Tựa như lúc này, y chỉ cần im lặng đứng phía sau Yến Hoài Phong là tốt rồi.
Mưa lâu như vậy, toàn bộ sân đều ướt sũng, hương vị dược thảo lan tràn khắp sân, ngẫu nhiên có vài con bướm bay tới, dừng lại gần đó khép mở hai cánh.
Bên trong Hồi Thiên Lâu đều là dược thảo, không như chỗ của Tiêu Trầm toàn bộ đều là hoa lan.
Đúng lúc này Tiêu Trầm từ xa đi tới, trên gương mặt luôn mang theo ấm áp của mặt trời tháng ba hiện tại lại có chút sầu lo, vừa đi tới hành lang, thậm chí chưa kịp chào hỏi, liền đè thấp thanh âm nói với Yến Hoài Phong: “Yến thiếu chủ, Thánh Môn đã xảy ra chuyện.”
Yến Hoài Phong vốn đang nhìn mưa bụi đến xuất thần, nghe một câu này của Tiêu Trầm, lập tức hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Tiêu Trầm nhìn thẳng vào mắt Yến Hoài Phong, lặp lại một lần, “Toàn bộ Thánh Môn đều bị hủy, môn chủ Thánh Môn, Yến Thanh Hà phụ thân ngươi cũng đã chết.”
——————-
Lôi Uyển: Cuối cùng cũng quay về Thánh Môn rồi! Bật mí cho mọi người biết bác Yến Thanh Hà cũng có cặp nữa đó a Đoán xem một nửa của bác ấy là ai nào =))))) Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.