Nhất Thế Vi Nô

Chương 24


Đọc truyện Nhất Thế Vi Nô – Chương 24

CHƯƠNG 24
Trở lại khách ***, Yến Hoài Phong một phen đem Sở Việt nhét vào trên giường, thân thủ cởi ra y phục của y.
Sở Việt có chút cứng người, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm bất động. Yến Hoài Phong đem áo khoác của y cởi xuống, lại lấy chăn bông đem Sở Việt bọc thực kín, mới lên tiếng nói: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy. Cũng thật lợi hại, thời tiết như thế này mà cũng có thể cảm lạnh được.”
Sở Việt bị bọc kín giống như con tằm, vốn bị sốt, lại bị cái chăn dày như vậy bao bọc, có muốn ngăn mồ hôi tuôn ra cũng không được, thật sự là khó chịu, muốn thoát ra khỏi ổ chăn này, lại bị Yến Hoài Phong một phen đè lại, “Đổ mồ hôi mới mau khỏi, ta đi tìm đại phu, ngươi cứ nằm yên ở đây.”
Sở Việt chỉ còn mỗi cái đầu lộ ra ngoài khẽ gật gật, bỗng nhiên lại sốt ruột nói: “Thiếu chủ! Mai cô nương…”
“Bất kể nàng làm gì, người đã lớn như vậy cũng sẽ không lạc đường.”
Yến Hoài Phong đẩy cửa đi ra ngoài, Sở Việt nằm ở trên giường, nghĩ muốn nhắm mắt ngủ một chút, lại bị nhiệt độ nóng bức đến ngủ không được.
Trận bệnh này tới thật thình lình, ngay cả chính y cũng không dự liệu được, nghĩ đến mấy năm chịu huấn luyện trước đây, hứng gió chịu mưa là chuyện rất tầm thường, cũng không thấy chính mình bị cảm lạnh gì đó, hiện giờ như thế nào lại dễ dàng mắc bệnh như vậy?
Thời điểm ở một mình rất dễ làm người ta miên man suy nghĩ, Sở Việt rầu rĩ ở trong chăn, một thân mồ hôi dính dính căn bản không thể ngủ, liền nhịn không được bắt đầu nghĩ đến phần ký ức của kiếp trước bị mất đi, còn có việc bản thân đột nhiên nảy sinh hoài nghi đối với Yến Hoài Phong.
Ôm ấp áy náy cùng thẹn thùng sống lại một lần nữa, y trước kia chưa từng nghĩ đến loại chuyện hoang đường này, còn có chuyện xưa liên quan tới khối thân thể này.
Nhiệt độ trên trán làm cho suy nghĩ của y chẳng thể rõ ràng, y mơ mơ màng màng nghĩ muốn, nếu linh hồn của y không tiến vào thân thể này, như vậy chủ nhân đích thực của thân thể này, ảnh vệ có tên Thập Tứ, hẳn là đã chết ở hình phòng kia.
Y đối với thân thể này hiểu biết rất ít, toàn bộ đều biết được từ lời Huyền Uy cùng một chút phỏng đoán của bản thân.
Thân thế của Thập Tứ hẳn là cũng giống với những ảnh vệ khác, khi còn nhỏ mất hết phụ mẫu, sau đó được Thánh Môn mang về huấn luyện thành ảnh vệ. Còn có việc cậu ta rất được Huyền Uy thiên vị, vốn là một đệ nhất thiếu niên ảnh vệ, cực kỳ có khả năng được phân làm ảnh vệ bên người Môn chủ hoặc Thiếu chủ, thăng chức thành thủ lĩnh ảnh vệ.
Một cuộc đời sạch sẽ thanh trong nhìn cái đã hiểu hết, thậm chí phi thường buồn tẻ không chút thú vị.

Nếu Thập Tứ không phải bị những người khác ghen tị, cũng sẽ không bị dùng hình cho đến chết, trái lại mang đến cho Sở Việt một cơ hội mới… Từ từ!
Sở Việt đột nhiên giật mình, nhiệt độ trên người vẫn rõ ràng nóng đến khó chịu, nhưng trong lòng lại giống như bị rót một chậu nước lạnh: Thập Tứ thật sự đã chết rồi sao? Linh hồn của cậu ta đâu? Là thật sự biến mất hay đã chuyển thế đầu thai?
Liệu có thể nào, cậu ta vẫn còn tồn tại bên trong thân thể này, bởi vì y ngoài ý muốn tiến nhập vào nên đã tạm thời ngủ say, hiện giờ đã bắt đầu chậm rãi thức tỉnh, cho nên muốn đoạt lại quyền khống chế khối thân thể này.
Khối thân thể này vốn chính là của cậu ta, là do y chiếm lấy không trả sao?
Nếu thật sự giống như vậy… Trước mắt bỗng chốc hiện ra khuôn mặt của Yến Hoài Phong, nếu “Sở Việt” biến mất, chỉ còn lại Thập Tứ, Thập Tứ liệu sẽ nguyện ý trung thành với Yến Hoài Phong sao?
Y cũng không biết tính cách của Thập Tứ, nhưng dựa vào ngày đó thiếu niên này có thể lỗ mãng đả thương Yến Hoài Phong, có thể hiểu được cậu ta là một người tâm cao khí ngạo không cam lòng chịu cảnh ăn nhờ ở đậu. Chuyện này căn bản không sai, nhưng người như vậy vốn không thích hợp làm ảnh vệ, càng không phải là một người có thể bằng lòng ở bên cạnh Yến Hoài Phong đã muốn nghèo túng.
Mà Yến Hoài Phong đa nghi như vậy, không có khả năng không phát hiện được sự biến đổi lớn của người bên cạnh. Đến lúc đó nếu Thập Tứ nghĩ muốn rời đi, Yến Hoài Phong thật sự sẽ chỉ còn lại một mình cô đơn…
Không, y cũng không thể suy nghĩ bất công như vậy, nói không chừng Thập Tứ thực sự sẽ nguyện trung thành với Thiếu chủ thì sao? Nói không chừng Thập Tứ có thể thay thế y, vẫn làm bạn với Yến Hoài Phong, bảo hộ Yến Hoài Phong?
Ngực bỗng nhiên rầu rĩ, Sở Việt không rõ vì sao, chỉ biết mình một khi nghĩ đến có người khác bồi ở bên người Yến Hoài Phong, cùng hắn thân mật khăng khít, đã cảm thấy thực trầm trọng.
Y không rõ vì sao lại xuất hiện tâm tình kỳ quái như vậy, chỉ biết khi nghĩ đến trường hợp kia, liền khiến lòng y như bị thứ gì đó đè nén.
Ngay tại lúc y ngơ ngác nhìn màn che trên đỉnh giường, trong đầu xoắn thành một đoàn loạn ma, cửa phòng mở ra, Yến Hoài Phong rốt cục đã trở lại.
Yến Hoài Phong làm việc có thể nói là cực nhanh, sau khi xuống lầu liền hướng chưởng quầy khách *** hỏi về đại phu giỏi nhất Thiên Chử thành, sau đó cũng không nhìn đến những bệnh nhân đang chờ khám bệnh ở nhà đại phu liền lập tức đem người về khách ***.
Kết quả khiến cho lão đại phu tuổi tác đã cao tức giận trừng mắt, dọc đường đi luôn miệng quở trách bọn người giang hồ dã man bạo lực, cho đến khi đã vào trong phòng cũng không yên tĩnh.

Lão tức giận trừng mắt liếc nhìn bệnh nhân trên giường một cái, cả giận nói: “Vươn tay ra!”
Yến Hoài Phong ngồi ở một bên cười đến vân đạm phong khinh, tư thái vô cùng tao nhã, một chút cũng nhìn không ra là một người giang hồ ‘Dã man bạo lực’.
Sở Việt từ trong chăn vươn tay ra, để cho lão đại phu đang hầm hừ bắt mạch, lão đại phu chung quy vẫn là có lòng thương người, tuy rằng khó chịu, nhưng đối mặt bệnh nhân liền rất có trách nhiệm, thế nhưng lão chẩn mạch trong chốc lát, sau đó lại mạnh hút sâu một hơi, trừng mắt liếc nhìn Sở Việt một cái, lại liếc nhìn Yến Hoài Phong.
“Bất quá chỉ là cảm mạo tầm thường! Các ngươi thật khinh người, một chút kiên nhẫn cũng không có! Làm gì cũng vội vàng! Người này chỉ cần đổ mồ hôi một chút là tốt rồi, ta dù có kê đơn, uống hay không uống đều như nhau.”
Dứt lời vừa muốn thu tay về, bỗng nhiên ngẩn ra, một lần nữa kéo lấy cổ tay Sở Việt, vạn phần nghi hoặc, “A…… mạch này như thế nào lại giống như…”
Sở Việt trong lòng hồi hộp, mở miệng mới phát hiện giọng mình âm mũi rất mạnh, “Đại phu, ta làm sao vậy?”
Ai ngờ lão đại phu đột nhiên thái độ khác thường không nói lời nào đứng dậy, cổ quái nhìn Sở Việt, lại nhìn sang Yến Hoài Phong, ánh mắt kia quả thật khiến cho người ta lo lắng đến sởn gai ốc.
Thật lâu sau lão mới thu tay về, thấm thía mở miệng: “Ta nói làm sao có chuyện đã vào mùa hạ còn có người cảm lạnh, người trẻ tuổi a, việc giường chiếu không nên quá nhiều, giải quyết tốt hậu quả cũng phải chủ trọng mới được.”
Hai người sửng sốt, chờ đến khi hiểu được ý vị trong lời nói của lão đại phu, Sở Việt hận không thể đem cả người chui vào trong chăn, không biết phải làm sao chỉ có thể cứng ngắc nằm ở trên giường, vờ như cái gì cũng không có nghe thấy.
Lão đại phu thao thao nói xong một trận, tất cả đều dùng để chỉ trích Yến Hoài Phong, trong quá trình làm phải chú ý đến bên kia một chút, cuối cùng còn lưu lại một bình thuốc mỡ lành lạnh, nói là dùng để trị thương nơi đó.
Tiếp theo đối Yến Hoài Phong nói: “Người trẻ tuổi! Đừng chỉ biết quan tâm khoan khoái của chính mình! Người ta theo sát ngươi dễ dàng lắm sao!”
Yến Hoài Phong đối lão đại phu phản bác không được, đành phải im lặng, nhưng biểu tình trên mặt lại không khỏi có chút đặc sắc.

Một đường giáo huấn xong lão đại phu cũng đã xách hòm thuốc rời đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có hai người, không khí trở nên khó có thể hình dung.
Sở Việt nhắm chặt mắt, giả bộ ngủ cho xong việc.
Ở ngần ấy năm của kiếp trước, y chưa từng tương ngộ cô nương nào, chưa từng nếm qua chuyện nam nữ, càng miễn bàn đến nam nam… Tuy rằng nghiêm túc nghiên cứu bản Đông Cung Đồ kia, nhưng trên đó cũng chỉ là đủ loại kiểu dáng tư thế, làm sao biết được loại sự tình này còn có nhiều rắc rối như vậy.
Ngày đó tuy rằng biết mình bị thương, bất quá địa phương bị thương vốn là nơi khó có thể mở miệng, hơn nữa đối với người giang hồ như bọn họ một chút tiểu thương này căn bản không tính là đại sự gì, cho nên y cũng không quá để ý.
Nguyên lai trận bệnh này lại bởi vì vậy mà đến.
Giả bộ ngủ nhưng lại thực có điểm mơ hồ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, chợt cảm thấy tấm chăn nặng trên người bị xốc lên, một chút cảm giác mát lạnh tiến vào. Sở Việt vừa mở mắt, liền thấy Yến Hoài Phong cầm bình thuốc mỡ đại phu lưu lại ngồi ở đầu giường.
“Thiếu chủ, thuộc hạ tự mình làm là được.” Y vội vàng nghĩ muốn ngồi xuống, thân thủ định cầm lấy bình dược, Yến Hoài Phong cũng không để ý đến, xoa xoa mồ hôi trên trán Sở Việt, “Xoay người lại nằm úp sấp xuống.”
“Thiếu chủ không thể làm loại chuyện này, thuộc hạ……”
“Xoay người lại nằm úp sấp xuống.”
Yến Hoài Phong không hề để ý đến xấu hổ cùng ngượng ngùng của Sở Việt, Sở Việt vừa nghe ngữ khí của hắn, liền biết mình nói cái gì cũng vô dụng, đành phải nghe lời xoay người lại nằm úp sấp xuống.
Yến Hoài Phong quẹt lấy một khối thuốc mỡ lành lạnh, ngón tay một đường đi xuống, gây cho Sở Việt từng trận từng trận ma dương [tê ngứa]. Ngón tay kia thật sự tận lực, căn bản không chịu tốt lành bôi dược, thẳng đến khi trêu chọc thỏa thích rồi mới đem thuốc mỡ tỉ mỉ bôi lên chỗ bị thương.
Chờ đến khi ngón tay kia thu trở về, Sở Việt rốt cục thở phào một hơi, cảm thấy hạ thân truyền đến từng đợt lạnh lẽo. Khó chịu trước đó lập tức giảm bớt, không thể tưởng được lão đại phu kia tuy tính tình bất hảo, nhưng y thuật lại giỏi như vậy.
Chính là vừa nhớ đến bộ dáng nghiêm trang bảo bọn họ không nên miệt mài quá độ lúc nãy của lão… Kỳ thật y cùng Yến Hoài Phong chỉ có một lần mà thôi, hơn nữa y biết, một lần kia Yến Hoài Phong rõ ràng chỉ là muốn thăm dò dục vọng của y.
“Xin lỗi.”
Bên tai y bỗng nhiên vang lên hai chữ, Sở Việt trừng mắt nhìn, hoài nghi bản thân đang nghe nhầm, dù sao hai chữ kia là âm thanh rất nhỏ. Yến Hoài Phong tại sao lại giải thích? Yến Hoài Phong tại sao có thể hướng y giải thích, Yến Hoài Phong không có làm gì sai!

Nhưng mà Yến Hoài Phong lại nói tiếp: “Xin lỗi, lần đó là ta quá sơ suất.”
Thanh âm kia nhẹ đến mơ hồ, thậm chí khiến y cảm giác được ôn nhu đến kỳ dị, Sở Việt có chút không dám tin lỗ tai mình, bản năng lại trước một bước phản ứng, ngực có chút chua xót cùng buồn bã.
Y dúi mặt vào trong gối đầu, nghĩ thầm rằng chỉ cần y vĩnh viễn bồi ở bên cạnh hắn, Yến Hoài Phong nhất định sẽ đối với thế giới này có thêm một chút tín nhiệm, ít đi một chút hoài nghi, không còn cô độc sống trong thế giới của riêng mình.
Mà Yến Hoài Phong nhìn người đột nhiên đem mặt giấu vào gối đầu, không biết y là đang thẹn thùng hay như thế nào, đành phải một lần nữa đem chăn đắp lên cho y.
Hai người vẫn trầm mặc, nhưng không ai cảm thấy khó chịu, ngược lại lại nảy sinh một chút tình tự thoải mái êm dịu.
Vào ban đêm, nhìn đến Mai Yến sau một ngày náo nhiệt rốt cục cao hứng trở về, vừa ngồi xuống đã đem đủ thứ chuyện mình chứng kiến được kể cho Yến Hoài Phong cùng Sở Việt nghe, cuối cùng còn hưng phấn nói: “Nghe nói Thánh Môn là một môn phái ở Điền Nam, bên trong toàn là đại ma đầu.”
Sở Việt và Yến Hoài Phong yên lặng uống trà.
“Hừ, Tạ tỷ tỷ làm sao có thể để mắt tới tên Yến Hoài Phong oai qua liệt tảo(1) kia chứ, tuy rằng hắn bộ dạng cũng không tệ, nhưng quá kiêu ngạo, lại đê tiện âm hiểm, Hàn đại ca ngươi nói đúng không.”
Sở Việt và Yến Hoài Phong yên lặng ăn điểm tâm.
“Đúng rồi, nghe nói nhân sĩ bạch đạo võ lâm đều bị Thánh Môn chọc giận, cho nên bọn họ đang chuẩn bị liên hợp thế lực khắp nơi diệt trừ Thánh Môn!”
—————————
(1): oai qua: dưa méo
liệt tảo: táo nứt.
=> nói chung là chê hàng dởm Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.