Bạn đang đọc Nhất Thế Tôn Sư: Chương Quyển 1 – Chương 43: Ống thẻ
“Lập tức trở về”
Sau khi dòng chữ màu tro xuất hiện trên vách đá, ánh lửa trong mật đạo lóe lên rồi phụt tắt. Bóng tối dày đặc lại ngự trị. Mạnh Kỳ vận dụng các giác quan cũng không nghe được tiếng động nào, không nhìn thấy ngay bàn tay của mình.
Hào quang sáng lên. Quảng trường xây từ Bạch Ngọc hiện ra trước mắt mọi người rực rỡ như chốn tiên cảnh.
“Nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành. Bắt đầu trị liệu miễn phí”
Giọng nói đều đều của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên. Xung quanh mỗi người đều xuất hiện một cột ánh sáng màu trắng sữa. Ánh sáng bao phủ toàn thân mang đến cảm giác dễ chịu. Miệng vết thương tự động liền lại, lục phủ ngũ tạng thư thái, tinh thần thả lỏng. Thương thế của Mạnh Kỳ do nhiều lần dùng phương thức lấy tổn thương đổi tổn thương cũng mau chóng phục hồi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Thiết Bố Sam bị phá công cũng được khôi phục, cơ bắp và làn da trở nên rắn chắc như trước.
Sau khi cột sáng trị liệu biến mất, Mạnh Kỳ vung vẩy chân tay liền cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, khí lực tràn đầy. Hắn âm thầm tán thưởng: “Nếu không có chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi chữa trị, ta cứ luôn dùng sách lược lấy thương đổi thương cuối cùng sẽ góp gió thành bão, lưu lại tai họa ngầm không thể bù đắp lại được”
Thời gian này, Mạnh Kỳ vẫn tìm hiểu các điển cố về Thiết Bố Sam ở hai tầng dưới cùng Tàng Kinh Các. Hắn phát hiện các nhân sĩ giang hồ sau khi luyện thành, lúc về già đại bộ phận đều qua đời vì cơ thể đau đớn không chịu nổi. Chỉ có một số ít người có thể đột phá đến cảnh giới Khai Khiếu.
Hắn truy cứu về nguyên nhân sự việc, thấy được những người tu luyện môn ngoại công này đều không có được tâm pháp điều dưỡng cơ thể cao thâm. Khi chiến đấu, họ đều dùng phương pháp lấy vết thương nhỏ của ta đổi lấy vết thương lớn của địch. Mặc dù Thiết Bố Sam đã ngăn chặn và giảm thiếu được tổn thương, giúp cho tính mạng không bị uy hiếp. Nhưng thân thể con người quý giá, có những thời điểm hết sức yếu ớt. Nếu không đợi vết thương khỏi hẳn đã lại chiến đấu, lâu ngày sẽ trở thành di chứng nghiêm trọng.
Trong bốn người, thương thế của Mạnh Kỳ nhẹ nhất. Hắn đã vận động một hồi mà Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn vẫn còn ngồi trong cột ánh sáng. Hắn khoanh chân ngồi xuống chờ đợi, suy nghĩ vẩn vơ về cánh cửa kỳ quái trong mật đạo.
“Con người tình nghĩa không đi cửa này”
…Nghe có vẻ không phải nơi tốt…
Mật đạo ở chủ thế giới hẳn là thông xuống địa phương trấn áp yêu ma, quỷ quái. Còn thế giới luân hồi này chắc không có yêu ma chứ…?
Mạnh Kỳ rất rõ ràng với thực lực hiện tại tuyệt đối không nên đẩy thử cánh cửa đá kia. Mới chỉ chạm một ngón tay đã khiến hắn có cảm giác như hãm sâu vào địa ngục, rất đáng sợ.
“Tương lai khi mình đột phá ngoại cảnh, sẽ đi qua cửa đá nhìn thử…” Mạnh Kỳ suy nghĩ thấu đáo liền gác chuyện này qua một bên. Hắn mở sách ngọc ra xem, quả nhiên phát hiện vật phẩm “Luân Hồi Phù”. Nếu như trả 100 thiện công và một tấm Luân Hồi phù, có thể đưa luân hồi giả trở lại một thế giới luân hồi đã từng đến. Thời gian tối đa một tháng, nếu muốn ở thêm phải trả thêm thiện công.
Luân Hồi phù này cũng không có trong Hối Đoái phổ, chỉ có thể đạt được thông qua thực hiện nhiệm vụ hoặc đánh giá nhiệm vụ đạt được loại ưu sẽ được trực tiếp ban thưởng.
“Đánh giá nhiệm vụ: Trương Viễn Sơn, Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn đạt loại trung. Mỗi người ban thưởng 20 thiện công. Chân Định loại tốt, ngoại trừ ban thưởng 30 thiện công, còn có cơ hội rút thẻ. Phạm vi rút thẻ là tất cả vật phẩm dưới cấp ngoại cảnh”
Lúc này, đám người Giang Chỉ Vi cũng trị liệu xong. Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi công bố đánh giá nhiệm vụ
Mạnh Kỳ nhíu mày tự nhủ, việc khám phá các bí ẩn quả nhiên là một trong các tiêu chuẩn quan trọng khi đánh giá nhiệm vụ.
“Rút thẻ?” Giang Chỉ Vi nghe thấy Mạnh Kỳ được bốc thăm, hào hứng đi tới bên cạnh hắn.
Mạnh Kỳ có chút kích động, cố ý chà xát hai tay: “Tất cả vật phẩm dưới cấp ngoại cảnh sao? Phạm vi này quá rộng đi, nhỡ mà rút phải thẻ La hán quyền, lấy về cái thiết kiếm tầm thường nào đó thì đúng là tụt hứng”
Trước mắt Mạnh Kỳ hiện ra một đám khói trắng, khói tan đi xuất hiện một ống thẻ cũ kĩ. Giang Chỉ Vi khẽ cười khích lệ: “Sợ cái gì? Dù sao cũng là lộc ngoài ý muốn”
Bên trong ống thẻ u ám thâm sâu, không thể nhìn thấy vật gì
Trương Viễn Sơn, Tề Chính Ngôn cũng tò mò ngó vào quan sát ống thẻ của Mạnh Kỳ. Trương Viễn Sơn nghĩ đến cái gì, ha hả vỗ vai Mạnh Kỳ: “Chân Định sư đệ, ngươi là hòa thượng, xóc thẻ đúng là sở trường của ngươi rồi. Ráng rút ra thứ tốt nhé!”
Mạnh Kỳ nhăn nhó, ngươi quá coi trọng ta rồi. Từ bé đến giờ ta chưa từng bốc trúng cái gì cả, ngay cả quà tặng an ủi cũng không có.
Hắn cầm lấy ống thẻ, dùng sức lắc một cái, trong ống thẻ nổi lên một khoảng sáng, ảo ảnh của các vật phẩm liên tục xoay tròn, lấy nhãn lực của Mạnh Kỳ cũng không nhìn rõ ràng được là những vật gì.
Mạnh Kỳ nhìn chằm chằm ống thẻ một lát, quay sang thấy Giang Chỉ Vi cũng lắc đầu tỏ vẻ không nhìn ra được. Hắn hung hăng lắc thêm hai cái rồi đặt ống thẻ xuống đất. Khói trắng từ ống thẻ bốc lên, vẫn không ngừng xoay tròn.
Quang ảnh xoay ngày càng chậm. Mạnh Kỳ nhìn thấy một thanh trường kiếm lấp lánh sáng, nội tâm vui sướng. Cái này có lẽ là binh khí cấp bậc lợi khí. Nhưng ảo ảnh trường kiếm lại chậm rãi biến mất, hiện ra một quyển bí tịch cổ xưa, trên bìa bí tịch có ghi “Đoạt mệnh thập tam kiếm”
“Đồ tốt nha!” Mạnh Kỳ kinh hỉ nhưng Đoạt mệnh thập tam kiếm rốt cuộc vẫn dùng tốc độ chậm như ốc sên mà biến mất vào miệng ống thẻ. Vật phẩm xuất hiện cuối cùng là ba bình sứ màu trắng xanh.
“Linh Chi Bổ Khí Hoàn…” Tề Chính ngôn liếc mắt liền nhận ra đan dược mình đang muốn trao đổi
Mạnh Kỳ thở hắt ra, không tính là thất vọng nhưng cũng chẳng cao hứng lắm. Kết quả này xem như hòa. Tuy rằng kém trường kiếm cấp lợi khí và bí tịch Đoạt mệnh thập tam kiếm, nhưng nếu như không phải rút thẻ lấy được, thì chính hắn cũng dự định đổi lấy loại đan dược này. Lần này hắn không muốn dựa vào chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi để đề thăng công lực nữa. Dù sao, không trực tiếp tu luyện, trụ cột bất ổn, cứ như vậy sau này sẽ có tai họa ngầm.
Cho nên, hắn trước tiên sẽ tự cô đọng đan điền, rồi mới dùng đến đan dược phụ trợ tiến lên súc khí đại thành.
Linh Chi Bổ Khí Hoàn là một trong những đan dược tốt nhất cho giai đoạn Súc Khí. Nó có thể tự diễn hóa ra chân khí thay cho rau thịt ăn hàng ngày, lại vô cùng dễ hấp thu, giúp tăng cường nội lực.
Ống thẻ biến mất, sương trắng cũng không còn, trên mặt đất chỉ lưu lại ba bình sứ trắng. Mạnh Kỳ cúi người nhặt lên, mở nút bình ra. Bên trong có mười hai viên đan dược giống như hạt sen, mùi hương thanh mát, vừa ngửi vào liền cảm giác tinh thần khoan khoái, thân thể nhẹ bỗng.
“Đúng là đan dược tốt” Mạnh Kỳ khen một tiếng rồi đậy nút bình lại, vui vẻ nhét vào trong ngực. Hắn quyết định về sau cứ năm ngày sẽ dùng một viên, rất nhanh sẽ súc khí đại thành
Giang Chỉ Vi mỉm cười nói: “Tiểu hòa thượng, ngươi tiết kiệm được ba mươi thiện công, thật giàu có nha”
Nàng đoán được Mạnh Kỳ vốn định dùng thiện công đổi lấy Linh Chi Bổ Khí Hoàn này.
“Đương nhiên, nếu ngươi muốn mượn thiện công cũng không cần vay 9 trả 13 đâu, uhm, vay 10 trả 12 là được rồi” Mạnh Kỳ cũng phối hợp đùa giỡn.
Nhiệm vụ lần này, Mạnh Kỳ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến một đạt được 50 thiện công, tham dự giết Bách Biến Thư Sinh được 20 thiện công, tham dự giết Chưởng Thượng Càn Khôn được 50 thiện công, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số hai đạt được 100 thiện công, đánh giá nhiệm vụ thu được 30 thiện công. Tổng cộng là 250 thiện công.
Giang Chỉ Vi cười khúc khích: “Ta còn thu hoạch nhiều thiện công hơn ngươi đó. Có mượn cũng phải là ngươi mượn ta mới đúng”
Giang Chỉ Vi nhiệm vụ số một đạt được 50 thiện công, tham dự giết Bách Biến Thư Sinh được 30 thiện công, tham dự giết Chưởng Thượng Càn Khôn được 20 thiện công, tham dự giết đại tướng quân Đóa Nhi Sát đạt 100 thiện công, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số hai đạt được 100 thiện công, đánh giá nhiệm vụ thu được 20 thiện công. Tổng cộng là 320 thiện công.
Mạnh Kỳ thầm nghĩ, chân ý truyền thừa kia giá trị xa xỉ. Mặc dù lúc này mình không có biện pháp cô đọng lại để trao đổi với chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi
Hắn nhìn Trương Viễn Sơn, Tề Chính Ngôn, cười ha hả mà nói: “Trương sư huynh, Tề sư huynh, hai người hẳn cũng đạt được nhiều thiện công hơn ta rồi”
Tề Chính ngôn sau khi thương thế phục hồi, lại kiệm lời như trước, khẽ gật đầu: “Ta thu được 260 thiện công, cộng thêm lúc trước còn thừa. Tổng cộng 280 thiện công”
Hắn sau khi trao đổi Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu còn thừa lại 20 thiện công. Nhiệm vụ chính tuyến một hắn đạt được 50 thiện công, tham dự giết Bách Biến Thư Sinh được 10 thiện công, tham dự giết Chưởng Thượng Càn Khôn được 80 thiện công, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số hai đạt được 100 thiện công, đánh giá nhiệm vụ thu được 20 thiện công.
“Chắc ta nhà giàu nhất rồi. Chỗ Giang sư muội vẫn còn nợ ta 20 thiện công nữa” Trương Viễn Sơn hài hước nói “Ta hiện tại có 310 thiện công”
Hắn nhiệm vụ chính tuyến một thu được 150 thiện công, giết Trấn Hà Lạc được 50 thiện công, tham dự giết đại tướng quân Đóa Nhi Sát được 50 thiện công, tham dự giết Bách Biến Thư Sinh được 20, tham dự giết Chưởng Thượng Càn Khôn được 20, đánh giá nhiệm vụ cũng được 20 thiện công.
Mọi người thẳng thắn thông báo số thiện công thu được. Trương Viễn Sơn ngưng cười, trịnh trọng nói: “Chúng ta cùng thương lượng xem nên trao đổi cái gì. Nhiệm vụ tiếp theo chưa chắc đã có cao thủ như Tâm Tịch đại sư giúp đỡ, hơn nữa không biết nha đầu Cố Tiểu Tang kia có tham dự nữa không, cho nên chúng ta chủ yếu là tự lực cánh sinh”
“Ta trước tiên muốn chữa trị Bạch Hồng Quán Nhật kiếm đã, rồi mới tính toán những cái sau được” Giang Chỉ Vi vuốt ve mấy vết nứt trên thân kiếm. Nó bị một chưởng của Đóa Nhi Sát làm xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Mọi người gật đầu, không can thiệp vào quyết định của Chỉ Vi. Mọi người cùng nhau bàn bạc, cũng không bắt buộc ai phải làm gì. Hơn nữa Giang chỉ Vi là kiếm khách trời sinh, một thanh kiếm tốt sẽ giúp nàng như hổ thêm cánh, ưu tiên lựa chọn chữa trị bảo kiếm cũng là lẽ tất nhiên.
“Trường kiếm của ta cũng bị Thang Thuận vỗ vào, không thể dùng được nữa. Bất quá, nó chỉ là thanh Bách Luyện Tinh Cương kiếm thông thường, sau khi về nhà đổi một thanh khác là được” Trương Viễn Sơn mỉm cười nhìn Giang Chỉ Vi “Giang sư muội, trừ việc này ra, ngươi còn nhìn trúng thứ gì?”
Bỗng chốc, gương mặt Giang Chỉ Vi phát sáng rạng rỡ: “Lần trước ta có xem qua các loại bí tịch kiếm pháp bên trong Hối Đoái phổ, tìm thấy một quyển bí tịch rất hay. Hai mươi thức ban đầu thuộc về cấp Khai Khiếu. Bộ phận Hữu Tình kiếm pháp chỉ cần có 200 thiện công, còn bộ phận Vô Tình kiếm pháp trị giá 600 thiện công”
“Đến thức thứ hai mươi ba đã nâng lên tới cấp ngoại cảnh, trình độ rất không tệ, cần mấy nghìn thiện công mới đổi được. Căn cứ vào miêu tả của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, ta cảm thấy sư phụ ta mà nhìn thấy mấy thức kiếm này cũng sẽ khen không dứt miệng. Không thể nghĩ được lại có một bộ kiếm pháp mà các thức kiếm trước sau tăng trưởng nhảy vọt về chất lượng như vậy.”
Cứ nói đến kiếm pháp là toàn thân nàng phát sáng đến mức người ta không thể nhìn thẳng vào được.
“Giang cô nương, là bộ kiếm pháp gì?” Nghe được thức kiếm thứ hai mươi ba, Mạnh Kỳ lập tức nghĩ tới điều gì đó, khiếp sợ hỏi thăm.
Giang Chỉ Vi thấy Mạnh Kỳ biểu lộ như thế, cũng hiểu hắn đã đọc qua giới thiệu về bộ kiếm pháp này rồi. Nàng gật đầu, cười nhẹ: “Như ngươi đang nghĩ, là Thánh Linh kiếm pháp”