Nhất Thế Thành Danh

Chương 59: 《Lối rẽ》(mười ba)


Đọc truyện Nhất Thế Thành Danh – Chương 59: 《Lối rẽ》(mười ba)

《Vạn dặm long sa》sắp kết thúc công chiếu, hoạt động tuyên truyền dần dần hành quân lặng lẽ.
Tả Nhiên cùng Hà Tu Ý rốt cuộc có thời gian nghỉ phép. Địa điểm họ chọn nghỉ phép, là Na Uy và Đan Mạch.
Nơi cực Bắc, cuối thế giới.
Xuất phát từ mục đích “rời xa đám người”, bọn họ sẽ ở Tromsø ở miền Bắc Na Uy nghỉ ngơi ba ngày, rồi sau đó đi đến Kirkenes gần đó, cuối cùng đến đảo Møn ở Đan Mạch, cũng đến khoảng hơn một tuần. Còn Copenhagen cùng Oslo vân vân các thành phố lớn, khả năng chỉ biết thoảng qua. Hà Tu Ý không nghe nói qua cái gì là Tromsø, Kirkenes, đảo Møn, nhưng người yêu nói cũng không tệ lắm, Hà Tu Ý tự nhiên cũng không có ý kiến.
Bởi vì không có chuyến bay thẳng, hai người ở Helsinki đổi máy bay, rồi sau đó lại bay đến Oslo, tốn hơn mười giờ bay. Họ rạng sáng xuất phát, giữa trưa đến, không nghỉ ngơi trực tiếp đi Tromsø.
Tromsø là nơi có cực quang cực tốt. Hạt mang điện bị từ trường địa cầu đưa lên tầng khí quyển, dọc theo từ trường đến Nam Bắc hai cực, va chạm với phần tử nguyên đại trung ở trên trời, phóng xuất ra năng lượng, liền hình thành cực quang. Tromsø có vĩ độ rất cao, rời xa ô nhiễm thành thị, mà chỗ vùng duyên hải, trời nắng nhiều, thích hợp cực quang xuất hiện.
Trợ lí Tả Nhiên đã sớm hẹn hướng dẫn viên địa phương. Hướng dẫn viên rõ ràng chỗ nào có cực quang, cũng rõ ràng cái kia không nhiều lắm, có thể tìm được một địa điểm thích hợp nhất.
Hai người đi theo hướng dẫn viên ngồi xe đi vào vùng ngoại thành, tiếp theo phải đi bộ hai mươi phút, cũng có thể lựa chọn cưỡi hươu hoặc chó kéo xe trượt tuyết.
Hướng dẫn viên tỏ vẻ: “Nếu tìm kiếm kích thích, thì chọn chó kéo trượt tuyết. Bốn con Husky cộng thêm một xe trượt tuyết. Husky chạy tương đối điên cuồng, lúc vòng có thể quăng ngã người! Nhưng tuyết mùa đông trên đường dày, ngã trên mặt đất cũng sẽ không đau. Nếu tìm kiếm vững vàng, thì chọn huơu kéo trượt tuyết. Một con hươu thuần kéo một chiếc xe trượt tuyết. Hươu thuần tính tình ôn hòa, tốc độ sẽ không nhanh, cảm giác càng giống ở nội thành ngồi xe ngựa.”
Cuối cùng, Tả Nhiên cùng Hà Tu Ý vẫn là chọn hươu thuần. Ở cực Bắc ban đêm băng thiên tuyết địa, không muốn người biết mà âm thầm mười ngón giao nhau. Trượt tuyết tốc độ không nhanh, nhưng lại hơi xóc nảy. Trong lúc xóc nảy, đầu gối Hà Tu Ý thường thường đụng vào chân Tả Nhiên, mỗi lần đụng chạm chợt tách ra, trong không khí có ái muội kích động.
……
Bọn họ tới bên hồ đen như mực. Hướng dẫn viên nói: “Chờ đi, nếu nữ thần không xuất hiện, chúng ta lại tiếp tục đổi chỗ.” Cực quang tên Aurora là nữ thần của cực quang.
Hồ nước chung quanh một mảnh tuyết trắng bao trùm, bên trong thỉnh thoảng có chút tùng bách đen như mực. Nơi xa là một ít núi, giống bị mùng bao phủ lên, lại giống điểm tâm bọc đường, sơn thủy hồ trọn vẹn một khối.

Ở ngoại ô Tromsø rời xa thành thị, sao đầy trời, nhiều đến làm người khó có thể tin. Chúng nó cạnh nhau lập loè, tựa hồ rất gần người, duỗi tay có thể đụng chạm, bầu trời đêm đen tuyền có vẻ thập phần xa xôi. Thiên địa một mảnh giá lạnh, dường như có thể nghe được tiếng băng nứt rất nhỏ.
Hà Tu Ý mới vừa dừng xe tuyết, nữ thần liền xuất hiện!
Lúc mới bắt đầu màu sắc thực nhạt, không phải có thể xem rõ ràng. Màu xanh lục nhàn nhạt như sương như khói, nhẹ nhàng hợp lại ở trên đám mây, cứ như là váy lụa thiên nữ, kéo xẹt qua Thiên Đình. Hướng dẫn viên nói, đó là ánh sáng cực Bắc. Tiếp theo, màu xanh lục càng ngày càng đậm, biến thành một vầng sáng, như nước, lưu chuyển uốn lượn, giống như có sân khấu ánh sáng chiếu thẳng vào tấm váy lụa.
Hà Tu Ý nói: “Tả Nhiên, truyền thuyết nói tình nhân nhìn được cực quang sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Tả Nhiên lại là thập phần không thú vị, quả thực chẳng khác gì cái người “không tế thiên” hồi đó: “Không tin cái đó.”
Hà Tu Ý: “……”
“Tu Ý,” Tả Nhiên lại nói: “Anh chỉ tin anh…… Còn có tin em.”
“…… Ừ.” nội tâm Hà Tu Ý có chút mềm mại. Tin mình và Tả Nhiên, giống như có hơi yếu ớt, mình cũng không phải là người không gì không làm được. Nhưng mà, anh sẽ không làm Tả Nhiên khổ sở.
Qua ước chừng nửa giờ, ánh sáng nhàn nhạt kia đột nhiên nhảy giật, trở nên huyến lệ sặc sỡ, màu xanh nhạt loãng biến thành màu xanh lục đậm dày đặc, bên rìa dường như có vầng sáng tím đỏ.
Hồ nước tĩnh lặng bỗng một chút trở nên ồn ào. Cho dù rời xa người, Hà Tu Ý cũng nghe được tiếng tán thưởng của du khách.
Không trung tràn đầy màu xanh lục, hình như là kỳ tích, khi đã nhìn qua cảnh đã làm người kinh diễm, ở trước mặt nó quả thực chính là cảnh tượng nhàm chán nhất.
Hướng dẫn viên cười nói: “Đặc biệt may mắn…… Đôi khi cực quang chỉ xuất hiện hai mươi phút, đêm nay lại có hai giờ. Tuy rằng đêm nay có mây, nhưng cũng là một loại đẹp khác.” Khẩu âm của anh ta có chút nặng nề, Hà Tu Ý nghe không hiểu, thủy chung duy trì trầm mặc, giao nhiệm vụ giao tiếp cho người yêu.

Hướng dẫn viên vừa dứt lời, trong trời đêm vốn chỉ có một dải sắc xanh, lại đứt quãng mà hiện ra rất nhiều. Mấy chục dải ánh sang đều đang vũ động, nối thành một mảnh, phủ kín khắp trời, từ đỉnh đầu kéo dài tới cuối trời, đốt sáng bóng đêm. Phía dưới hồ nước cũng có ảnh phản chiếu cực quang, mặt hồ giống như gương, một biểu một dặm hai thế giới xanh lục.
Giống ở trong mộng vậy.
“Aiz,” Hà Tu Ý thở dài, “Càng ngày càng phát hiện, ở trên cái vũ trụ, có rất nhiều kỳ tích tồn tại.”
“Ừ.” Tả Nhiên nói, “Với anh mà nói, kỳ tích tồn tại, chính là em.”
“……” Hà Tu Ý nói, “Hẳn là trái lại chứ, nếu anh không hết sức giúp em, giờ phút này em khẳng định là hai bàn tay trắng.” Có lẽ còn ở mười tám tuyến giãy giụa cầu sinh.
“Không,” Tả Nhiên lắc đầu: “Em cảm thấy tình yêu của anh là tốt đẹp, mà không phải là gánh nặng, anh thật vui.”
Hà Tu Ý tự giễu mà cười cười: “Chính là em lại kéo sự nghiệp của anh lại.” Nếu không phát sinh sự kiện “tranh vị trí”, diễn viên chính của《Gia tộc》khẳng định là Tả Nhiên.
“Không phải.” Tả Nhiên nói, “Em làm anh có thành tựu.”
Hà Tu Ý hỏi: “Bởi vì em khiến anh vào giới sao? Hay là bởi vì, em khiến anh làm đạo diễn?” Hà Tu Ý còn nhớ rõ Tả Nhiên nói lí do vào giới và làm đạo diễn.
“Không chỉ có vậy.” Bên trong con ngươi của Tả Nhiên ánh lên cực quang, “Tu Ý, em biết không…… Bởi vì em, một người chưa từng có khát khao gì hiểu được cực hạn vui sướng, một người chưa từng mất đi cái gì hiểu được cực hạn giận dữ, một người chưa từng trải qua sóng gió hiểu được cực hạn đau buồn, một người chưa từng trải qua nguy cơ hiểu được cực hạn sợ, một người chưa từng lo lắng hiểu được cực hạn yêu, một người chưa từng vứt bỏ cái gì hiểu được cực hạn ghét, một người chưa từng có dục vọng hiểu được cực hạn dục vọng. Bởi vì em, anh mới có thể đóng vai nhiều nhân vật như vậy.” Hỉ nộ ái ố ai lạc dục, thất tình theo lời Phật. Tả Nhiên đã từng, cảm xúc cũng không có dao động rất lớn, thẳng đến khi hắn gặp được Hà Tu Ý.
Hà Tu Ý quay đầu, ngơ ngác mà nhìn Tả Nhiên. Sau một lúc lâu lúc sau, anh mới hỏi: “Cực hạn đau buồn…… Cực hạn sợ?”
Tả Nhiên nói: “Ừ.”

“Tả Nhiên……” Hà Tu Ý nói, “Đừng lại buồn hay sợ……” anh chịu không nổi.
Tả Nhiên khóe môi cong cong: “Thật lâu đã không có.”
“Ồ……” Vậy là tốt rồi.
Bầu trời quang mang còn đang vũ động.
Hà Tu Ý có một chút choáng váng, nhìn con ngươi trong trẻo của Tả Nhiên, trái tim mãnh liệt mà nhảy lên, chỉ nghĩ dùng sức ôm người trước mắt.
Nhưng mà không được.
Đây là bên ngoài.
Hà Tu Ý nói: “Này, Tả Nhiên ——”
Giọng Tả Nhiên vô cùng gợi cảm: “Ừ?”
“Em muốn về khách sạn.”
“Em không xem?”
“Đúng vậy,” Hà Tu Ý nói, “Không chậm trễ thời gian, em muốn mài giũa kỹ thuật diễn.”
Tả Nhiên có vẻ có chút hoang mang: “Mài giũa kỹ thuật diễn?”
“Ừ.” Hà Tu Ý nói, “Anh có cảm thấy hay không…… một cảnh cuối cùng của《Gia tộc》, em diễn không được tốt?”

Hà Tu Ý tiếp tục nói: “Diễn đã đóng máy, cũng vô pháp quay lại, nhưng là trong lòng luôn là cảm thấy có chỗ tiếc nuối…… Anh có thể cùng em diễn lại một lần, đền bù một chút cái tiếc nuối này không?” một cảnh cuối của《Gia tộc》, rõ ràng là cảnh hôn. Hà Tu Ý ý tứ này là nói, anh muốn trở về, hôn môi.
Tả Nhiên không đáp lại. Nội tâm hắn có một ít khó hiểu —— chỉ là muốn hôn môi, sao phải nói mịt mờ như thế?
Không nghĩ đến, bên kia Hà Tu Ý lại lấy hết can đảm, cắn răng nói: “Còn có diễn cảnh nóng, cũng là…… Diễn không được tốt.”
Tả Nhiên: “………………”
“Em cũng nghĩ…… Diễn lại một lần. Lần này có thể…… Không câu nệ như vậy, lại hiến thân nhiều một chút.” Ám chỉ thực rõ ràng, anh muốn làm. Không làm bộ “nam thần” nữa, anh chính là muốn làm.
Tả Nhiên: “………………”
Hà Tu Ý truy vấn: “Được chứ?”
“……” Sau một lúc lâu, Tả Nhiên cong cong khóe miệng, “Đương nhiên được.”


Tác giả có lời muốn nói: Kết hôn liền đi Maldives, nghỉ phép liền đi bốn nước Bắc Âu…… Gấu trúc yêu thích cái này, có được hong…… Là hai nơi đạo diễn Gấu trúc thích nhất.
Đúng vậy, Tu Ý chủ động thông đồng =w=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.