Nhất Thế Khuynh Thành

Chương 9: Bàn kế hoạch giải cứu


Đọc truyện Nhất Thế Khuynh Thành – Chương 9: Bàn kế hoạch giải cứu

Phượng Thiên Vũ một
thân thiên tiên cách biệt hồng trần, ngồi bên bờ sông gảy đàn cùng Mộ
Dung Bạch. Những kỹ năng nàng đã học khi còn ở chốn hồng lâu, thỉnh
thoảng nàng cũng lấy ra luyện.

Hm.. Nhắc tới chốn đó nàng mới
sực nhớ ra, còn vài người nàng chưa xử lý nữa. Thôi để sau khi xử lý
được tên Mộ Ngạo Thiên khó nhằn rồi bàn tiếp. Mộ Dung Bạch thấy nàng đàn liền nói

“Hóa ra ngươi cũng thích đánh đàn, thêu thùa giống ta”

Nàng chỉ thản nhiên đáp lời, “Cầm có thể luyện âm công giết người rất tao
nhã thoát tục tay không dính máu, kì thi có thể thăm dò thực lực sâu cạn của đối phương, hoạ có thể dùng để giảm căng thẳng hoặc truy tìm tung
tích. Học thêu thùa có thể tập ám khí. Tất cả đều có lợi quan trọng là
có ai tận dụng hết khả năng hay không”

Mộ Dung Bạch: “…..”

“Ngoài ra có thể học thêm y, không cần làm gì cũng giết người như chơi, đùa bỡn cũng được lắm”

“…..” Mộ Dung Bạch không nói nên lời. Đúng là mắt mù mới cảm thấy người này bình thường…..

Hảo đáng sợ… Tưởng người lương thiện ai ngờ giờ phút này nàng đã công nhận quả thật ở Ma giáo, ai ai cũng thâm độc.

Thiên Vũ biết mẹ Mộ Dung Bạch là người của Đường môn – chuyên dụng độc và bọn họ đánh cực hiểm, mẹ nàng ta đã qua đời, hai bên Ma giáo cùng Đường môn có huyết ải cừu hận.

Nàng chợt nhớ đến Đông Phương Bất Bại cùng Quỳ hoa bảo điển bất quá nó dành cho nam giới nhưng phải dẫn đao tự
cung. Ánh mắt nàng chợt loé, hình như trong tàng các có kì thư bí pháp
thì phải, nàng phải về nghiên cứu một phen, nội lực của nàng cũng tương

đối cao, sức bền dai nên trụ được mạng trong Cấm địa.

Nàng phải
luyện thành Ám Huyễn bí pháp mới được, rất hợp ý. Chủ đánh nhanh mạnh,
chớp nhoáng như một cơn gió lướt qua đã mất mạng, còn có tạo ra ảo ảnh
đánh lừa giác quan kẻ thù, cách dùng ám khí tầng tầng ảo diệu.

“Thật ra ta thích nghiên cứu độc!” cho nên có cơ hội là nàng lại ghé chỗ của Độc nhân

Mộ Dung Bạch trầm mặc vài khắc rồi nhẹ nhàng nói một câu “Phượng Thiên Vũ
ngươi quả thật luôn đề phòng người khác, cho nên lúc nào cũng điên cuồng tu luyện. Ta biết những chuyện ngươi đã trải qua nhưng chỉ khuyên một
điều Trên đời này không ai tồn tại được nếu chỉ có một mình. Tin tưởng
mới thành bằng hữu, ngươi có muốn làm bằng hữu với ta?”

Đôi mắt
hờ hững của nàng hiện lên tia quang mang, trong lòng gợn sóng, nàng mím
chặt môi, nàng sợ chính bản thân lại nhận thêm phản bội cùng đâm lén một kích tan nát, nhưng nàng phải thừa nhận, có đồng minh vẫn tốt hơn đơn
thân độc mã.

Nàng chần chừ rồi trầm trầm nói “Ngươi không đâm sau lưng thì ta sẽ xem ngươi như bằng hữu”

“An tâm. Ta cô đơn lắm, ngươi chết ta tìm ai chơi?” Mộ Dung Bạch không khách khí nói

“……”

Rốt cuộc thì trong mắt nàng ta mình chỉ là người để vui chơi trò chuyện đi, bất quá lần này thử đặt cược vậy.

Mộ Dung Bạch thì thầm “Thiên Vũ ta biết ngươi muốn lật đổ Mộ Ngạo Thiên
lên làm Giáo chủ nhưng nói thật, hắn ta công phu thâm hậu ngươi không
thể đánh thắng hắn ta. Hiện tại hắn có hứng thú với ngươi nhưng nếu để
hắn phát hiện thì ngươi cũng nghẻo như thường”

“Thế ngươi có cách gì?”

“Lúc xưa có vài cao thủ là người của cha ta, tính tình của bọn họ rất lập dị nhưng tuyệt đối không tàn ác như tên Mộ Ngạo Thiên cùng thủ hạ của hắn. Có vẻ bọn họ đều bị Mộ Ngạo Thiên bắt nhốt. Võ công của họ rất cao, hắn muốn thu phục bọn họ nên đã nhốt đến hầm ngục. Kỳ thực ta vừa mới biết
chỗ đến không lâu. Ta nghi ngờ hắn có thể nhốt cha ta ở đó”

Thiên Vũ ngừng đàn, “Thế thì thật kỳ lạ. Hắn lại để người khác sống ư?”

“Ta nghĩ hắn ta muốn lấy lệnh bài từ tay cha ta”

Thiên Vũ nhìn Mộ Dung Bạch cười cười, “Nếu ta là hắn thì đã lấy ngươi ra đe
dọa bắt tiền Giáo chủ giao ra. Ngươi vẫn còn sống tốt”

Mộ Dung Bạch nghe nàng nói liền rùng mình, “Có thể là còn nhớ ơn nghĩa”

“Ân… Ơn nghĩa…” Loại người như vậy sẽ biết nghĩ tới ơn nghĩa sao? Nàng không cho rằng hắn ta là loại người tốt lành như thế.

Hiện tại hắn có hứng thú với nàng, một phần vì nàng luôn ngoan ngoãn biết

điều, mọi người đều hiểu lầm thành nàng say mê hắn, một phần vì nàng
luôn tỏ ra xa cách lạnh lùng. Khiến hắn sản sinh ra hứng thú. Hắn muốn
biết rốt cuộc nàng là yêu hắn hay là không yêu? Còn thứ gì thú vị để
khai thác hay không. Một kẻ kiêu ngạo, tự luyến liệu sẽ chấp nhận có
người không thích hắn sao?

Trong giáo không phải cũng có một kẻ
giống nàng sao. Điên cuồng, si mê hắn. Lâu lâu còn tới ngán chân nàng,
thật đáng tiếc là nàng ta đã không còn ở đây. Kết cục của nàng ta khi
ngu ngốc si mê một ác ma chính là chết không toàn thây, nghe đồn là bị
luân gian tới chết.

Nếu nàng điên mà yêu thật. Chà chà. E rằng sẽ xuất hiện một câu chuyện tình yêu máu chó cẩu huyết. Nhưng đáng tiếc
nàng chưa bao giờ thích những câu chuyện tình yêu, khúc đầu ngược đãi
thảm thiết, khúc sau đùng một cái thì cho cái kết hạnh phúc hoặc có lẽ
là một cái kết ngược đãi giống nữ nhân kia, bị vứt đi không thương tiếc. Trong mắt nàng điều đó quá mức hạ thấp giá trị của bản thân, nàng chẳng điên mà yêu kẻ lăng nhục nàng.

Yêu không đồng nghĩa là phải hi
sinh. Một tình yêu mà chỉ có sự hi sinh, chỉ có cho đi mà không nhận lại bất cứ thứ gì. Chẳng xứng để phải hi sinh! Nàng rút kinh nghiệm từ bài
học kiếp trước mà thôi.

Nàng cảm thán, thật thương xót cho nữ
nhân khờ khạo kia và cả đám nữ nhân bị hắn lừa gạt. Mộ Ngạo Thiên lúc
nào cũng thích mặc áo trắng lừa gạt đám thiếu nữ. Hắn tu luyện ma công,
thế là các nàng rơi vào tròng, thành đồ để hắn tu luyện. Còn tu luyện
thế nào… Chính là hợp thể, thải âm bổ dương trong truyền thuyết.

Nàng cũng cảm ơn Trời Phật, ít nhất hắn ta chưa tới mức đói mà ăn quàng.
Nhưng dạo này ánh mắt hắn nhìn nàng đầy bất thiện khiến nàng lạnh cả
người, không biết hắn đang toan tính gì với nàng. Người không vì mình
trời tru đất diệt. Thay vì chờ bị làm thịt thì thà nàng ra tay vì mạng
mình còn hơn.

Nàng chỉ đang khao khát và tự hỏi: Bao giờ mới được thấy hắn ta đau khổ nhỉ?


Cứ nghĩ tới thôi thì toàn thân nàng run rẩy vì phấn khích. Khuôn mặt xinh
đẹp giống nữ nhân ấy sẽ ra sao nếu dính đầy máu. Ắt hẳn sẽ như đóa hoa
nở rộ. Đẹp lắm đây….

Nàng sẽ là người kết thúc tất cả….

Giọng của Mộ Dung Bạch vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, “Nghe nói
hắn bắt ngươi thăm dò Vũ Hàn cung cùng Đường Môn. Rốt cuộc tên điên này
muốn gì?!”

Phượng Thiên Vũ tao nhã thưởng trà, dường như không
quan tâm tới nhiệm vụ có thể khiến nàng mất mạng kia, “Có thể là muốn ta cầu xin hoặc khiến ta phạm lỗi để lấy cớ trừng phạt… Thôi đừng quan
tâm. Hắn còn chưa chán, ta làm sao chết dễ thế được..”

Mộ Dung
Bạch thốt ra một câu, “Phượng Thiên Vũ. Ta thật sự phục ngươi. Biết hắn
ta biến thái thế mà vẫn chịu đựng được. Gặp người khác là đã phát điên”

Phượng Thiên Vũ cười mỉm, “Tốt nhất.. ngươi nên lo cho chính mình đi. Bởi vì
ngươi là phu nhân sắp cưới trong tương lai còn ta thì không…”

Ta đã thành người điên từ lâu….

Chỉ là các ngươi không hề phát hiện ra….

Chỉ có kẻ điên mới đối đầu được với kẻ điên….

Và để tồn tại…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.