Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 79


Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 79

“Ngươi!” Võ Lưu Nguyệt chợt dừng bước, quay đầu nhìn Vân Tiêu Náo! Đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập sự phẫn nộ, như thể muốn giết chết Vân Tiêu Náo ngay2lập tức vậy! Nhưng nàng ta cũng hiểu rằng, nếu mình mà ra tay, chỉ cần Vân Tiêu Náo kêu lên, chắc chắn sẽ đánh động tới những người khác. Chuyện này6không hề có lợi cho nàng ta chút nào!

Sau khi phun ra một chữ “ngươi” kia, nàng ta nhìn quanh bốn phía, xác định đại khái tình hình hiện giờ của mình3khá an toàn, mới yên tâm nói tiếp: “Vân Tiêu Náo, người nói vậy là muốn tuyên chiến với ta sao? Tốt nhất là người nên hiểu rõ thân phận của ta.9Nếu người thực sự không biết sống chết, cố tình đối đầu với ta. Ta đảm bảo, người sẽ chết trước cả Lạc Tử Dạ!”

Nàng ta vừa cười lạnh vừa nói ra4những lời này, mắt nhìn Vân Tiêu Náo trừng trừng, trong ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo.

Vân Tiêu Náo nghe xong cũng không hề lộ ra chút vẻ sợ hãi e ngại nào, còn mỉm cười hỏi ngược lại: “Công chúa cảm thấy, ta lớn lên nhờ bị hù dọa hay sao?”

Võ Lưu Nguyệt nghiến răng, vẫn còn đang muốn nói gì đó, nhưng từ cách đó không xa lại có tiếng bước chân truyền tới. Nếu còn tiếp tục ở lại đây, chắc chắn nàng ta sẽ bị phát hiện. Sau khi cười lạnh một tiếng, nàng ta nhún người nhảy lên, biến mất trong màn đêm. Khinh công trác tuyệt như vậy, xem ra võ công của nàng ta hắn cũng không thấp.

Vân Tiêu Náo đứng nguyên tại chỗ nhìn một lúc, nha đầu theo sau nàng cảm thán: “Cả một đời Hoàng đế Long Chiếu đều hành xử quang minh lỗi lạc, được người trong thiên hạ kính trọng. Vậy mà, không ngờ được, công chúa mà ông ta sủng ái nhất, lại như thế này…” Đại khái là… bị chiều quá hóa hư đây mà!

Vân Tiêu Náo đưa mắt nhìn nàng ta một cái với vẻ cảnh cáo. Dù có không muốn sống đến đâu thì ngang nhiên bàn tán về hoàng đế Long Chiều cũng là một hành vi tự sát! Nhận được ánh mắt cảnh cáo đó, nha đầu kia vội cúi đầu xuống, không dám ho he gì nữa.

Cảnh cáo xong, Vân Tiêu Náo lại nhìn về phía tẩm cung của Phượng Vô Trù. Nàng đưa tay lên xoa cằm, chớp chớp mắt nói: “Ừm, người cảm thấy, Thái tử phù hợp với Nhiếp chính vương điện hạ hơn, hay phù hợp với Hiên Thương Phong vương hơn nhỉ?”


Nha đầu: “…” Tiểu thư, người thực sự thích Thái tử sao?

Suy nghĩ một lúc, Vân Tiêu Não cũng chẳng nghĩ ra được đầu mối gì, bèn vẫy tay, ra hiệu cho nha đầu kia đi theo mình về phòng.

Thế nhưng, điều họ không hề biết đó là, tuy họ đứng cách bên kia khá xa, nhưng những người có thể được sắp xếp bảo vệ sát bên Phượng Vô Trù, đều rất thính tai. Chỉ cần họ muốn dùng nội lực để nhận biết, thì trong phạm vi một dặm, họ đều có thể nghe được rõ ràng rành mạch.

Bọn họ mà còn có thể nghe thấy, thì Phượng Vô Trù cũng càng không cần phải nói nữa. Còn đối với Lạc Tử Dạ, thân là sát thủ vô dụng nhất của thế kỷ 21, nhưng thực lực lại có thể so với sát thủ đệ nhất thì…

Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong bèn cúi đầu, nhìn Lạc Tử Dạ trong lòng mình như đang ngủ say, nhưng khóe môi lại nhếch lên như cười như không. Hiển nhiên, tên tiểu tử này cũng nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài kia.

Còn Lạc Tử Dạ, tuy đã nhắm mắt, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn. Nàng cũng hiểu rằng, đại khái là nếu nàng không biểu lộ chút gì đó, thì e rằng tên này sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm nàng như thế không chịu thôi mất. Vì thế, nàng rất tự nhiên xoay người một cái trong lòng hắn, dáng vẻ như thể ngủ rất thoải mái vậy, nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, nhìn thấy chưa hả? Người thích gia chỉ toàn là những cô nương bạch phủ mỹ(*) lương thiện đáng yêu, người thích người thì toàn mấy kẻ biến thái chết tiệt, tâm địa âm u còn muốn giết người.

Ngươi nghĩ, đây là do nhân phẩm của ta quá tốt đi, hay là vì nhân phẩm của ngươi không tốt nhỉ?” (*) Bạch phú mỹ: Là một cụm từ hiện đại hay dùng để chỉ những cô gái xuất thân từ gia đình giàu có, quyền quý, ý chỉ những người hội tụ đủ các ưu điểm: trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp. Cũng tương tự như cụm từ “Cao phủ soái” để diễn tả con trai vậy. Hỏi xong câu này, trong lòng Lạc Tử Dạ cũng thầm kết luận, cái này chẳng phải là vì “nồi nào úp vung nấy”, “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” đó sao? Vì tên Phượng Vô Trù này biến thái như vậy, nên người thích hắn ta cũng biến thái thôi?

Nghe nàng nói vậy, Phượng Vô Trù khẽ nhướng đôi mày rậm lên. Hắn thầm cảm thấy, tên tiểu tử Lạc Tử Dạ này thật đúng là không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để chọc giận hắn. Nhân phẩm của hắn mà không tốt sao? Đôi mắt ma mị khóa chặt vào mặt nàng một lúc, Nhiếp chính vương điện hạ mới phì cười một tiếng rồi nói: “Thế nên, người rất cảm động, mới xuất hiện suy nghĩ gì khác lạ với Vân Tiêu Náo sao?”


Ý tứ của câu nói này cắt nghĩa, thay đổi quá nhanh khiến Lạc Tử Dạ hoàn toàn theo không kịp! Nàng chỉ cảm thấy phương thức tư duy của Phượng Vô Trù hoàn toàn không nằm trên cùng một đường thẳng với nàng. Hơn nữa, hắn còn có vẻ hơi lắm chuyện nên mới hỏi mình câu này. Vì thế, nàng chớp chớp mắt, rất thành thực nói: “Ta chẳng có suy nghĩ khác lạ gì với Vân Tiêu Náo cả, nhưng với Long Ngạo Địch thì ta có rất nhiều suy nghĩ!”

Với bản lĩnh của Long Ngạo Địch, thì hắn sẽ để Võ Lưu Nguyệt im hơi lặng tiếng lẻn vào đây sao? Đầu tiên là Vân Tiêu Náo, giờ lại đến Võ Lưu Nguyệt. Hơn nữa, hai cô nương này đều vào đây vì nàng, thế nên, nàng rất rất muốn biết, rốt cuộc Long Ngạo Địch muốn làm gì?

Nàng thì đang nghĩ chuyện này, còn đám người Diêm Liệt đang vểnh tai hóng chuyện ở ngoài cửa, hứng thú với chuyện phát hiện gian tình thì lại đều âm thầm cho rằng, chính vì Vương sợ tình địch Vân Tiêu Náo thể hiện quá tuyệt, chiếm thế thượng phong, nên Vương mới vội vàng hỏi Thái tử như vậy.

Nàng vừa nói vậy, chân mày của Nhiếp chính vương điện hạ càng nhướng lên thêm vài phần. Hẳn liếc Lạc Tử Dạ một cái, trong đôi mắt ma mị thoáng lóe sáng, sau đó thong thả nói: “Đầu tiên là Vân Tiêu Náo, sau lại là Võ Lưu Nguyệt. Người trước là vì lôi kéo ngươi, kẻ sau là vì muốn diệt trừ ngươi. Đại khái là, Long Ngạo Địch cũng có rất nhiều ý tưởng đối với người, nhỉ!”

Tổ hộ vệ ba tên hóng hớt lấy Diệm Liệt cầm đầu ở ngoài cửa kia lại quay sang nhìn nhau một cái. Từ trong lời nói của Vương cũng có thể ngửi được mùi khích bác ly gián! Nói thử xem, rốt cuộc là Vương thực sự như thể như thế với Thái tử, hay là ba người bọn họ nghĩ quá nhiều đây?!

Nghe hắn nói câu này, Lạc Tử Dạ cũng không nghĩ xiên nghĩ xẹo quá nhiều. Nàng chỉ cảm thấy, lời vừa rồi của Phượng Vô Trù đã tổng kết vấn đề Long Ngạo Địch một cách vô cùng chuẩn xác! Nàng khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, định ngủ tiếp, nói: “Thế nên, ta đã bắt đầu chán ghét hắn ta rồi!”

Trong câu nói của nàng cũng chẳng có bất cứ thành phần phẫn nộ gì lắm, cũng không hề mang theo ý cười. Không phải lời nói căm phẫn, cũng chẳng phải lời nói đùa. Nàng chỉ nghiêm túc và thành thật, thản nhiên trần thuật mà thôi, hơn nữa, cũng thực sự đang biểu đạt ra cảm xúc của Lạc Tử Dạ lúc này.

Đối với mỹ nam, trước giờ nàng vẫn luôn rất khoan dung. Tuy Phượng Vô Trù có hay gây chuyện một chút, nhưng chỉ đơn thuần khiến nàng cảm thấy phiền lòng, nổi đóa mà thôi. Thế nên, nàng vẫn có thể nể tình dung mạo như hoa của hắn mà không tính toán mấy. Nhưng mức độ của Long Ngạo Địch, thì càng lúc càng nghiêm trọng. Đầu tiên là muốn tính toán lôi kéo nàng về phe hắn, vừa thấy kế hoạch thất bại, lại thẳng thừng thả cho Võ Lưu Nguyệt vào để giết nàng sao?


Mức độ khác nhau, nên độ khoan dung của nàng đương nhiên cũng khác nhau.

Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong câu này, khóe môi dần lộ ra nụ cười hài lòng. Khuôn mặt tươi cười kia nhìn có chút để tiện, nhưng vì Lạc Tử Dạ nhắm mắt nên không nhìn thấy. Sau khi cười xong, Nhiếp chính vương điện hạ cũng từ từ nhắm mắt lại, trầm giọng nói như không mấy bận tâm: “Cô cũng rất chán ghét hắn ta!”

Lạc Tử Dạ nhướng mày, mở mắt ra nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghi hoặc không hiểu có phải mình nghe nhầm không. Một tên ngông cuồng lạnh lùng, bá đạo như thế này mà cũng có thể nói ra câu nói nghe có vẻ trẻ con như vậy sao?! Nàng nhìn chằm chằm hắn một lát, thấy hắn nhắm mắt rồi, nàng cũng không định hỏi thêm nữa. Trong lòng nàng thầm cân nhắc, hiện giờ lập trường chính trị của Phượng Vô Trù và Long Ngạo Địch hẳn là hoàn toàn tương phản. Thế nên, Phượng Vô Trù chán ghét Long Ngạo Địch dường như cũng là chuyện hết sức bình thường!

Thế nên, nàng cũng không nghĩ luẩn quẩn gì thêm nữa, ngáp dài một cái rồi quyết định đi ngủ. Hơn nữa, nàng cảm thấy cô nương Vân Tiêu Náo này cũng rất tốt, có thể làm bạn được.

Khi sắp chìm vào trong giấc ngủ, nàng lại chợt cảm thấy trước ngực mình nặng trĩu. Gân xanh trên trán nàng nảy lên, cảm giác buồn ngủ lập tức tan biến hết, nàng cũng cảm nhận một cách sâu sắc rằng, chắc chắn tên để tiện này sờ đến nghiện luôn rồi! Nàng nghiến răng, sau đó lại nghe thấy giọng nói được lời còn cổ giả ngu của hắn: “Hình như mỡ đẫy đà hơn cơ ấy nhỉ?! Ô? Bên trong trừ áo lót ra, ngươi còn thêm mặc y phục khác nữa à?” “Cút ngay!” Cuối cùng Lạc Tử Dạ cũng bùng nổ, nàng kích động vỗ mạnh một cái vào móng vuốt của hắn!

Nàng thực sự không thể hiểu nổi, vì sao một người đẹp trai như hắn lại thô bỉ đến thế này cơ chứ?! Nàng vỗ liên tiếp vài cái, rồi nghiến răng nói: “Ta nói này. Nhiếp chính vương điện hạ, ngươi không cảm thấy rằng, bất kể cảm giác sờ mỡ hay sờ cơ ngực là thế nào, thì thân là một người đàn ông như ngươi, lại cứ sờ ngực một người đàn ông khác như vậy, hay ho lắm sao.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, hắn thoáng khựng lại như bị hỏi trúng tim đen. Đôi mày rậm nhíu lại. Chỉ nhìn vẻ mặt của hắn là đủ biết bản thân hắn cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn. Hắn nhìn Lạc Tử Dạ và bộ ngực phẳng lì chẳng khác mình là mấy của y, đổi mày rậm nhíu chặt lại, không biết là nên rụt tay về hay cứ để đó.

Nhìn dáng vẻ do dự của tên tiện nhân này, Lạc Tử Dạ lại vỗ mạnh một cái nữa, đập cái móng lợn sàm sỡ của hắn ra! Nàng chỉ thẳng vào mũi hắn, lên tiếng cảnh cáo: “Gia nói cho ngươi biết, người mà còn sờ ngực gia nữa, gia sẽ móc đũng quần ngươi đấy!” Mẹ kiếp! Hắn thực sự nghĩ nàng dễ bắt nạt lắm hay sao thế? Khóe môi Nhiếp chính vương điện hạ run lên. Tuy hắn biết rõ rằng đại khái hắn có thể ngăn cản được việc mà Lạc Tử Dạ muốn làm. Nhưng khi nghe câu nói này, hắn vẫn bất giác cảm thấy rất không ổn! Hắn rụt tay lại, chỉ ôm nàng, giờ mới coi như thực sự yên tĩnh hăn.

Lạc Tử Dạ tức tối trừng trừng nhìn hắn một lúc lâu, xác định chắc chắn tên tiện nhân này ngủ thật rồi, nàng mới dám nhắm mắt lại ngủ. Nhưng cũng vô cùng lo lắng chờ trời sáng…


***

Một đêm trôi qua trong yên bình.

Chuyện Võ Lưu Nguyệt lẻn vào quốc tự đương nhiên đã bị không ít người biết. Mà còn một chuyện nữa, chính là Hiến Thương Phong vương đêm qua đã mất tích tại quốc tự. Những người canh gác ở đó đều không nhìn thấy hắn.

Khi mọi người bắt đầu đi lục soát, truy tìm, sau khoảng hơn một canh giờ, hắn lại tự quay trở về, nói là chỉ đi ngắm hoa đào mà thôi. Đương nhiên, những người sáng suốt đều hiểu rõ, chắc chắn hắn đi ra ngoài để lo liệu chuyện khác. Mà nếu hắn đã quay về rồi, tuy Hoàng đế Thiên Diệu có bất mãn, nhưng cũng không tiện nói thêm câu gì, chỉ hạ chỉ lệnh, tăng thêm người tới bảo vệ sự an toàn của hắn. Tất nhiên, ai cũng đều biết, đây chỉ là phái người tới tăng cường giám sát thôi.

Khi đám mỹ nam của các nhà đều biết chuyện đêm qua Lạc Tử Dạ ngủ lại trong phòng Phượng Vô Trù, thì sắc mặt của họ cũng vô cùng phong phú, kỳ quái. Vẻ mặt đó, thì dù cho có dùng đài từ được cấu thành từ nội tại của nghìn năm văn hóa cũng không thể nào miêu tả được chính xác một phần mười biểu cảm của họ lúc này.

Đương nhiên, đại đa số đều biểu lộ sự kính nể đối với Phượng Vô Trù, và tất cả cũng coi như đã hiểu vì sao bảy năm trước Phượng Vô Trù lại hủy bỏ hôn ước với công chúa Vô Ưu của Đế Thác. Thì ra là vì hắn cũng là người đoạn tụ… Tâm trạng phức tạp của những người này, hiển nhiên Lạc Tử Dạ không hề hay biết. Nàng cứ thế ngủ một giấc yên bình, thật ra là trong lòng cũng vô cùng nôn nóng chờ đến khi trời sáng. Nàng liếc nhìn Phượng Vô Trù một cái, thấy hắn như vẫn còn đang say ngủ, bèn vội vàng bò dậy, tìm y phục của mình!

Cái dáng vẻ vội vội vàng vàng đó, thật chẳng khác nào một gã vừa chơi gái xong, sợ bị thể tử bắt quả tang nên cuống quýt khoác áo vào, mặc quần lên, định chạy thẳng vậy!

Sau khi mặc xong, nàng đứng bên giường nhìn hắn một lát. Lúc này tuy hẳn vẫn còn đang ngủ, nhưng đôi mày rậm vẫn nhíu chặt như thường, lộ ra vẻ uy nghiêm bá đạo trời sinh, khiến người ta không dám mạo muội. Nhưng vẻ mặt hắn cũng vẫn đẹp đến mức khiến người ta mất hồn mất vía. Nhìn hắn một lúc lâu, nàng lại lao vút về phía trước!

Mà Nhiếp chính vương điện hạ “đang ngủ say” cũng không động đậy gì, nghe tiếng bước chân này, hắn hơi tò mò không hiểu y định làm gì. Lạc Tử Dạ lao về phía trước xong, lại dùng tốc độ ánh sáng vạch chăn của hắn ra. Sau đó, nàng nhanh chóng thò tay ra, sờ vào đũng quần hắn. Còn chưa cảm nhận được cảm giác sờ soạng thể nào, nhưng cũng coi như đã báo được mối thù bị sờ ngực nhiều lần đếm qua! Sau đó nữa… nàng quay đầu chạy mất…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.