Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 65
Một lúc lâu sau, nàng chợt nhớ đến chuyện gì đó, thò chiếc quạt ra chọc chọc vào vai Hiến Thương Dật Phong, đôi mắt đào hoa nheo lại, nhìn hắn cười nói: “Nếu ta không nhầm, thì hình như người chỉ là một vương gia, thể TVI nhưng, những gì người vừa nói, hẳn là việc của một vị Hoàng đế cần băn khoăn mới đúng chứ? Nói thật đi, rốt cuộc ngươi2muốn soán ngôi đoạt vị bao lâu rồi?”
Nàng trêu chọc như vậy cũng là vì muốn chuyển chủ đề thôi. Tuy nàng cũng tò mò không biết hắn định dùng thủ đoạn gì để đề cao địa vị quốc tế của Hiến Thương, nhưng có một số việc vẫn không nên biết thì tốt hơn. Vì vậy, chi bằng nói chút chuyện khác cho rồi.
Nghe nàng nói vậy, hắn khẽ mỉm cười, cũng không6hề cảm thấy tức giận vì bị nàng nói huỵch toẹt ra chuyện hắn muốn soán ngôi đoạt vị. Hắn chỉ nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”
– Ngươi muốn soán ngôi đoạt vị bao lâu rồi?
– Ngươi nghĩ sao?
Câu nói này, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận hắn muốn soán ngôi đoạt vị sao? Lạc Tử Dạ khẽ nhíu mày, quan sát kỹ Hiến Thương Dật Phong một lúc3rồi mới lên tiếng đánh giá: “Ta cũng có nghe được một chút chuyện về Hiến Thương Phong vương. Người người đều nói, người này coi nhẹ danh lợi, tính tình phóng khoáng như gió, không yêu quyền thế, giang sơn, chỉ yêu thơ từ ca phú, du sơn ngoạn thủy!”
Nói tới đây, nàng chợt dừng lại, nhìn hắn bằng ánh mắt như vô cùng nghiêm túc, sau đó mới nói tiếp: “Nhưng nhìn9biểu hiện của ngươi, thì đừng nói là tiêu sái như gió, thích du sơn ngoạn thủy nữa. Có nói ngươi là lâu năm sống cuộc sống bày mưu tính kế để mưu quyền đoạt vị, tâm tư thâm sâu như biển khơi cũng không hề quá chút nào. Ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc là do người ẩn giấu quá tốt, hay là những lời đồn kia sai lầm?! Hoặc giả…4ngươi căn bản không phải là Hiên Thương Dật Phong?”
Nói xong câu này, ánh mắt nàng lạnh hơn vài phần! Mà phân tích đến đây, chính Lạc Tử Dạ cũng thấy khâm phục chính mình. Chỉ dựa vào một chút tin đồn mình nghe thấy về vị Phong vương này, mà có thể đưa ra nhiều kết luận như vậy, nàng cảm thấy phong thái và trí tuệ của mình như cùng nâng cao lên vài phần rồi!
Nghe nàng nói vậy, Hiên Thương Dật Phong thoáng sửng sốt, đôi lông mày vốn bình lặng không gợn sóng đó cũng dần nhướng lên. Hắn không trả lời thẳng câu hỏi này của Lạc Tử Dạ, mà nói với vẻ ẩn ý, mơ hồ: “Hiên Thương Phong vương như thế nào, có tương đồng với những biểu hiện của bản vương hay không, mà bản vương có đồng nhất với những lời đồn đó hay không… Những chuyện này…” Nói tới đây, hắn dừng lại nhìn Lạc Tử Da. Đôi lông mày vốn hơi nhướng lên lúc này cũng bình tĩnh lại. Hắn nheo mắt cười nói: “Những chuyện này, chẳng phải Thái tử là người không có tư cách để hỏi nhất sao? Dù sao, trong thiên hạ này, người nổi danh là công tử lông bông của Hoàng gia nhất, chính là Thái tử Thiên Diệu mà! Nhưng thân là kẻ phóng đãng nhất thiên hạ, mà giờ có thể phân tích được những điều này… thì ngươi có tư cách gì mà chất vấn bản vương có đồng nhất với lời đồn hay không chứ?”
Nghe hắn nói xong, Lạc Tử Dạ thực sự rất muốn vỗ vai hắn một cái, nói với hắn một câu: Ca ca ta đây trong ngoài bất nhất như vậy, là vì ca ca xuyên không đến nhé, cái “con kiu” nhà ngươi, chẳng lẽ cũng xuyên không đến sao? Những câu nói đó lên đến bên miệng rồi, nàng lại không dám nói ra. Nếu thực sự để cho hạng người như Hiên Thương Dật Phong nghe được câu nói này, cũng đồng nghĩa với việc gói gọn cái thóp của mình vào rồi đặt thẳng vào tay
hắn.
Chuyện ngu xuẩn như thế, nàng nghĩ rằng bản thân mình cũng không thể làm được!
Vì vậy, nàng cũng mỉm cười như ngượng ngùng, giống như bị câu nói của hắn chèn ép, không đáp lại lời nào! Mà lúc này, Hiên Thương Dật Phong cũng loáng thoáng hiểu ra rằng, Lạc Tử Dạ nói ra những lời vừa rồi, thực ra chỉ để đổi chủ đề mà thôi. Đối phương không hề có hứng thú gì với đề nghị hợp tác của mình. Hắn cũng không phải loại người không biết điều, nên cũng không lằng nhằng gì. Thế nhưng, hắn nhìn sang cây Nhân Duyên ở cách đó không xa, lại chỉ như vô tình liếc mắt sang thôi vậy.
Cùng lúc đó, hắn cũng chậm rãi lên tiếng: “Thái tử nói bản thân mình không có chí lớn, chỉ muốn tự bảo toàn tính mạng. Vậy Thái tử có từng nghĩ tới rằng, trong thời loạn thế này, ngay cả dân chúng bình thường muốn sống sót cũng không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi là người trong hoàng thất không? Nếu lúc này Thái tử không phải là Thái tử, có lẽ còn thực sự có thể làm như những gì ngươi muốn, không cầu mong gì cả, chỉ cầu tính mạng bình an. Nhưng mà…”
Nói tới đây, hắn không nói thêm nữa, mà lại quay đầu sang, mỉm cười nhìn Lạc Tử Dạ. Vì những lời tiếp theo, dù hắn có không nói, thì hẳn là Lạc Tử Dạ cũng hiểu rồi!
Câu nói này thực sự cũng nói trúng vào vấn đề mà Lạc Tử Dạ vẫn thầm né tránh bấy lâu nay! Thực ra, trên thực tế, với thân phận của nàng, cũng coi như đã bước chân vào trong thể cục này rồi, muốn rút chân ra cũng không phải chuyện dễ dàng. Thế nên, nàng mới luôn kiểm đủ mọi cách để thoát được thân phận Thái tử này của mình!
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, nàng đều không thành công. Cũng không biết dưới sự nỗ lực bơi lội, chọc tức vị hoàng thúc kia của nàng, rốt cuộc ông ấy có đến tố cáo với phụ hoàng nàng không. Bao nhiêu lâu rồi mà nàng vẫn chưa nghe thấy tin Hoàng đế muốn xử lý nàng, phế bỏ nàng.
Hiến Thương Dật Phong thấy sau khi mình nói xong câu này, sắc mặt của y dần lộ ra vẻ trầm mặc suy tư, hắn biết ngay mình đã nói đúng trọng điểm. Vì vậy, hắn lại cười nói tiếp: “Thái tử nên tự cân nhắc cho kỹ càng thì hơn. So với việc tự làm thịt cá, để người làm dao thớt, cố gắng mưu cầu con đường sống trong sự né tránh, cẩn thận từng li từng tí để tìm đường “sống” dưới lưỡi đao của người khác, thì sao không tự đứng lên, tự chiến đấu dựng cho mình cả một thiên hạ riêng, khiến những người khác phải cúi đầu chứ? Như vậy là sống hay là chết, cũng đều chỉ có thể nằm trong tay mình mà thôi.”
Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ trầm mặc vài giây. Nàng thừa nhận, Hiến Thương Dật Phong nói đúng, so với việc bị người khác quyết định sinh tử, thì thà rằng tự mình nắm giữ tất cả còn hơn! Nhưng hiện giờ thân phận của nàng là Thái tử, mà bản thân lại là con gái, ngay từ điểm khởi đầu đã rất phiền phức rối.
Nếu có một ngày nào đó bị người ta phát hiện ra, thì cuối cùng cũng sẽ chỉ gặp phải hậu quả bị nhổ cỏ tận gốc, thua triệt để thôi! Nỗi đau khổ vì không có “con kiu” của nàng, Hiên Thương Dật Phong đâu có hiểu được chứ?!
Nhưng nàng vẫn gật đầu: “Ta có thể cân nhắc một chút! Thế nhưng, bản Thái tử có thể biết nguyên nhân được không? Nếu Phong vương căn bản chưa từng có ý định độc chiếm thiên hạ này, thì cần gì phải để ý đến địa vị của Hiên Thương như thế nào? Có đứng được trong hàng ngũ ba cường quốc lớn hay không, thực sự quan trọng như vậy sao? Cứ an phận một cõi trời riêng không tốt sao? Cũng đỡ bị nổi bật quá, rồi bị người ta chú ý, chĩa mũi giáo tấn công!” Ví dụ như Phượng Vô Trù, hiện giờ hắn thuộc dạng quá nổi bật, bị người ta coi như chim đầu đàn, là cái gai trong mắt tất cả mọi người đó. Hai người bọn họ nói chuyện một hồi, bầu không khí cũng dần dịu hơn. Thế nhưng, họ cũng chỉ nói toàn chuyện nghiêm túc, không hề có chút mập mờ nào, Lạc Tử Dạ cũng không hề giở chứng mê trai.
Nhưng tình cảnh như thế này, lọt vào mắt của Nhiếp chính vương điện hạ ở cách đó không xa, lại trở nên vô cùng nhức mắt. Hắn cho rằng, thái độ thường ngày của sủng vật nhà mình đối với mình cực kỳ không tử tế. Thế mà hôm nay, y lại vui vẻ hòa nhã như vậy với người khác, thậm chí còn nói nói cười cười thoải mái thế kia. Điều này khiến trong lòng Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy cực kỳ khó chịu! Sự khó chịu của hắn, đương nhiên bọn họ không thể nào cảm nhận được với khoảng cách xa như thế.
Lạc Tử Dạ hỏi câu đó xong, Hiến Thương Dật Phong lại rất thành thật, nói thẳng: “Nếu không phải là cường quốc, thì cũng sẽ lại chịu sự ức hiếp của người khác. Ví dụ như Phượng Vô Trù, Võ Tu Hoàng, nếu bị người ta đắc tội, họ sẽ có thể lập tức xuất binh ngay. Còn các quốc gia khác, thì luôn nằm ở trạng thái bị động, từng giờ từng phút đều phải nhìn sắc mặt của người khác mà hành động. Nếu quốc gia không hùng mạnh, thì dân chúng cũng yếu ớt. Nếu muốn không bị người khác ức hiếp, không cần nhìn sắc mặt của người khác mà sống, không khiến cho lê dân bách tính thường xuyên phải chịu nổi khổ loạn chiến chỉ vì một chút chuyện nhỏ, thì chính mình càng phải mạnh hơn. Dù không thể khiến người khác cúi đầu, ít nhất cũng không nên để bất cứ ai ức hiếp!”
Thế nên, đây chính là nguyên do khiến hắn muốn biến Hiến Thương thành một trong ba nước lớn sao?
Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ lại chợt cảm thấy người này cũng không đáng ghét đến như thế. Nàng lại hỏi tiếp: “Chỉ xét riêng chuyện của Định Viễn đại sự, và việc ngươi hãm hại ta, là đủ biết ngươi là người thích gài bẫy người khác rồi. Ngươi cứ tính kể tới tính kể lại như vậy, suy cho cùng, cũng đều là vì một mục đích đó thôi sao?”
Vì quốc gia hùng mạnh hơn, vì bách tính lê dân không phải chịu nỗi khổ loạn chiến, nên hắn không thể không độc ác tàn nhẫn, không thể không mưu toan, là như vậy sao?
Nàng vừa dứt lời, Hiến Thương Dật Phong mỉm cười nói: “Đương nhiên, giết người cũng được, hại người cũng thế. Nếu giết chết một vài người để đổi lấy được sự an khang cho bách tính Hiển Thương ta, thì tất cả đều đáng giá! Còn về bản thân ta, có thể người cảm thấy bản vương quá tàn độc, hèn hạ, thậm chí không có lòng tin nghĩa và danh dự. Thế nhưng, như vậy đã sao?! Đứng trước quốc gia, trước bách tính, chuyện được hay mất hình tượng và vinh nhục của một người đều không là gì cả!”
Nếu không phải vì hành vi hãm hại nàng của hắn trước đó, thì hiện giờ Lạc Tử Dạ cũng sẽ thấy hơi khâm phục hắn rồi. Thân là kẻ thượng vị, thứ mà hắn mưu cầu lại không phải là quyền lợi của chính mình, mà là phúc lợi của bách tính thiên hạ. Một người như vậy, cũng xứng đáng được tôn trọng!
Cũng ở ngay cách đó không xa, ngay khi Nhiếp chính vương điện hạ đang khó chịu, ở nơi hắn đang đứng chợt có một tên hộ vệ chạy tới. Chạy đến gần trước mặt hắn, tên hộ vệ kia quỳ xuống nói: “Vương, sau khi quân chủ nước Nhung bị ngài ban chết, có quý tộc nước Nhung không phục. Thuộc hạ nghe ngóng được tin tức, hình như họ đang chuẩn bị tập hợp người đến để thảo phạt ngài!” Nghe hắn ta bẩm báo, Diễm Liệt cười lạnh thành tiếng. Nước Nhung đó, năm xưa bị Vương giáo huấn bao nhiêu lần rồi, vậy mà giờ còn dám lỗ mãng thể sao? Hắn lập tức quỳ một gối xuống đất xin lĩnh mệnh: “Vương, thuộc hạ nguyện ý mang binh đi ra tiền tuyến, khiến nước Nhung biết phân lượng của chính mình!”
Hắn vừa dứt lời, đôi mắt ma mị của Nhiếp chính vương điện hạ chợt nheo lại, liếc nhìn Lạc Tử Dạ ở cách đó ba trăm mét. Bàn tay cầm cây sáo ngọc đen chắp sau lưng bỗng khe khẽ chuyển động cây sáo vài cái. Diễm Liệt biết, đây là động tác theo thói quen của Vương, ý của nó chính là Vương lại bắt đầu muốn trêu chọc ai đó.
Quả nhiên, Phượng Vô Trù nhìn ra cách đó không xa một lúc, sau đó đột nhiên chỉ về phía Lạc Tử Dạ đang ngồi, nói: “Vương định thân chinh đi. Mà một cơ hội tốt như thế này, đương nhiên cũng phải để cho Thái tử tận dụng thể hiện chính mình, người thầy đúng không? Dù sao, dung mạo xinh đẹp kia của Thái tử, cũng có thể dễ dàng chinh phục được mọi người mà!”
Khóe miệng Diệm Liệt giật run lên, chút chuyện nhỏ này cần gì Vương phải thân chinh chứ? Mà thân chinh đã đành, còn mang theo Thái tử là thế quái nào vậy? Trong lúc hắn đang thấy cạn lời nhìn vị Vương cao cao tại thượng nhà mình, không cho phép người khác mạo phạm, mặt lại ra vẻ vô cùng nghiêm túc, thì trong lòng hắn cũng đang thầm bôi bác… Vương à, ngài đủ rồi đó, hiện giờ chỉ vì nhìn thấy Thái tử và Phong vương trò chuyện vui vẻ, nên trong lòng ngài mới cảm thấy khó chịu chứ gì? Trong lòng thì phỉ nhổ, nhưng ngoài miệng hắn vẫn phải nói: “Thuộc hạ sẽ lập tức truyền tin cho Thái tử!”
Lời của Vương, chính là mệnh lệnh!
Nói xong câu này, Diêm Liệt ngay lập tức lao đi truyền tin cho Lạc Tử Dạ sắp bị người ta phải đi đánh trận! Hắn chạy đi truyền tin xong không bao lâu, Lạc Tử Dạ lập tức xách quạt, mặt như mẹ kế, hung hãn lao như bay về phía Phượng Vô Trù đang đứng! Nàng thực sự rất tức giận, cũng không rõ rốt cuộc mình lại chọc gì đến hắn, mà đến đánh trận cũng phải lỗi nàng vào! Sau khi chạy tới nơi, thấy tư thế chắp tay sau lưng rất ra vẻ của hắn, nàng nghiến răng nghiến lợi chỉ vào hắn, tức giận quát: “Phượng Vô Trù, thích đánh trận thì người tự đi mà đánh, mang ta đi làm cái gì?! Ta đã không còn có thể vui vẻ mà…”
Còn chưa kịp nói hết, hắn chợt quay đầu ngắt lời nàng: “Ngươi đã không còn có thể vui vẻ chụt chụt chụt với Cô nữa rồi à?”