Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 52


Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 52

“Phì…” Minh Dận Thanh không nhịn được, phát ra một tiếng “Phì” liền bị Lạc Tử Dạ tức giận nhìn, có vẻ như mỗi lần nàng gặp chuyện xui xẻo thì Minh Dận Thanh luôn là người đầu tiên cười. Tên khốn Phượng Vô Trù đã làm nàng tức điên lên rồi, hắn ta còn cười được! Người này thích cười đến thế sao?

Minh Dận Thanh nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của nàng, đằng hắng cổ họng, ngượng ngùng ho một tiếng, vuốt mũi quay đầu đi. Hắn thề với thần linh, hắn không phải người dễ2cười, nếu có thể kiềm chế được hẳn thực sự rất muốn kiếm chế. Nhưng câu nói của Lạc Tử Dạ làm hắn không thể nhịn được!

Nhiếp chính vương điện hạ cũng nghe thấy những lời nói khiến tam quan của hắn lung lay, đôi mắt ma mị nhìn Lạc Tử Dạ, tỉ mỉ đánh giá, như thể không bỏ sót một biểu cảm, một lỗ chân lông nào trên mặt nàng. Tựa như đang nghiêm túc nghiên cứu, trước mặt mình là một loài sinh vật kỳ lạ nào đó! Sờ cơ ngực? Hẳn còn phải trả6tiền?5.

Nếu hắn nhớ không nhầm, bởi vì Lạc Tử Dạ đứng không vững, hắn tốt bụng nên mới đỡ một chút mà nhỉ? Đương nhiên, dù chuyện Lạc Tử Dạ không đứng vững hình như cũng do hắn gây ra! Nhưng dù thể đi chăng nữa, ai mà biết đàn ông với nhau không cẩn thận chạm phải ngực một chút còn phải trả tiền chứ?

Hiên Thương Dật Phong cũng sững sờ, biểu cảm chợt dại ra trong giây lát, sau đó mím môi ho mấy tiếng, chầm chậm quay đầu đi. Dáng vẻ đó nhìn có vẻ3rất bình thản, nhưng Lạc Tử Dạ nhìn thấy rất rõ vẻ buồn cười mà không bật cười trong mắt hắn, dù hắn có cố gắng che giấu thế nào đi nữa.

Lạc Tử Dạ co giật khóe miệng, rụt rè đi một chút! Dù nàng biết bản thân mình lại bị hớ rồi, nhưng nàng thực sự tức giận!

Dù tên Phượng Vô Trù vô liêm sỉ không biết nàng là con gái, không hiểu thế nào là tôn trọng phái yếu, thương hoa tiếc ngọc. Nhưng hắn cũng có thể thấy cơ thể nhỏ bé này của nàng9không phải khỏe khoắn gì lắm. Thế mà hắn lại giày vò nàng hết lần này đến lần khác, bắt nàng bê chiếc đỉnh mấy trăm cân từ chỗ này ra chỗ kia, từ chỗ nào đó ra chỗ này. Nếu chẳng may trong lúc chuyển nàng bị gãy chân, vẹo lưng hoặc quẹo cổ thì hắn có đền nổi không?

Phượng Vô Trù vẫn nhìn chằm chằm nàng không nói gì, trong lòng Lạc Tử Dạ bắt đầu sợ hãi, chắc chắn hắn rất biết chơi chiến thuật tâm lý, cảm giác áp lực khi không nói gì4còn đáng sợ hơn bất kỳ lời nói nào! Nhưng nàng đâu biết, đây không phải chiến thuật tâm lý gì của Nhiếp chính vương điện hạ cả, mà là đang kiềm chế tức giận trong lặng im. Sau vài giây thất thần và không nói gì, hắn liền cảm thấy tức giận vì Lạc Tử Dạ dám gào thét phản kháng lại hành động của hắn, vì thế đang kiềm chế tức giận!

Bởi Lạc Tử Dạ cảm thấy sợ hãi trong, cho nên nàng cũng không tiếp tục hét lên với hắn nữa. Nhưng cảm giác tức tối vẫn còn rất rõ, vì thế vẫn cứng đầu, hung hăng chỉ vào chiếc đỉnh vừa mới bị nàng ném xuống đất, cắn răng nói: “Tóm lại gia không chuyển nữa, ai muốn chuyển thì chuyển!” Nói xong những lời này nàng đứng sang một bên, nhắm mắt không nói gì. Giả chết! Phượng Vô Trù thấy thế, ấn đường xuất hiện nếp nhăn, hơi thở cũng nặng nề hơn, biểu hiện này có nghĩa là hắn đã tức giận rồi. Từ trước tới nay hắn rất chuyên chế, độc đoán, chuyên quyền. Trong bất kỳ tình huống nào, những lời hắn nói ra đều là tiêu chuẩn, đương nhiên không chấp nhận có người công khai phản kháng lại hắn! Hắn hơi quay người nhìn Lạc Tử Dạ, tay nắm sáo trúc bằng mặc ngọc hơi rung lên, không khó phát hiện ra sự tức giận của hắn!

Cũng đúng lúc này, phương trường đứng bên cạnh quan sát hồi lâu, chợt lên tiếng một cách đúng mực: “Nhiếp chính vương điện hạ, canh giờ làm lễ tế đã tới!” Thế nên, các người có ân oán gì có thể chờ lễ tế kết thúc rồi xử lý sau! Nhiếp chính vương điện hạ di chuyển tầm mắt, sau khi kiềm chế cơn tức giận, khinh thường nhìn về phía Lạc Tử Dạ, khinh bỉ hừ một tiếng. Lúc này mới tạm thời quay đầu, xử lý vấn đề lễ tế trước! Dù sao, nguyên nhân chính hắn tới quốc tự hôm nay cũng là vì tế lễ:


Tiếng hừ đây khinh bỉ đó khiến gân xanh trên trán Lạc Tử Dạ giật liên hồi, nàng siết chặt nắm đấm. Tự thề với lòng, sẽ có một ngày, nàng nhất định phải đánh cái tên khốn mà từ trên xuống dưới đều tỏ ra khinh thường nàng này đến mức mẫu thân hắn cũng không nhận ra!

Diêm Liệt bên cạnh lặng lẽ nhìn Lạc Tử Dạ một cái, ánh mắt có phần đồng tình! Nói tới năm đó Vương hành hạ Quả gia cũng không hành hạ tới mức quá quắt thế này. Gây sự quá rõ ràng!

Sau đó là đại lễ tế tẻ nhạt.

Sau khi Lạc Tử Dạ ở bên cạnh xem một lúc lâu đã bắt đầu ngáp ngủ, vừa buồn ngủ vừa buồn chán đợi đại lễ tế kết thúc.

Bốn từ “Nghi lễ kết thúc” của phương trượng vừa dứt, Lạc Tử Dạ liền quay đầu đi. Sợ mình đi chậm sẽ bị tên khốn Phượng Vô Trù bắt được, sai nàng làm cái này cái nọ!

Mà khi nàng mới đi được vài bước, Phượng Vô Trù cũng nhìn thấy. Vốn định làm khó nàng một phen nhưng cuối cùng lại dừng lại. Bởi vì lúc nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng Nhiếp chính vương điện hạ chợt nảy ra một nghi vấn! Nếu Lạc Tử Dạ là hạng người hoàn toàn không thể lọt được vào mắt hắn, vậy hà cớ gì mà mình lại quan tâm tới y như thế? Chuyện này đúng là hơi kỳ quặc!

Vấn đề này còn chưa nghĩ thông, nhưng Nhiếp chính vương điện hạ cũng không thật sự muốn suy nghĩ thấu đáo về vấn đề này!

Đang định đi lên túm cổ áo nàng rời khỏi thì Hiên Thương Dật Phong chợt đi tới bên cạnh hắn, giọng điệu hòa nhã, mang theo ý cười, thản nhiên hỏi: “Không biết chuyện tối nay, Nhiếp chính vương điện hạ có định tham gia không?” Phượng Vô Trù nghe xong, chầm chậm quay đầu, khó chịu liếc hắn ta một cái. Lúc quay lại đã không thấy Lạc Tử Dạ đâu rồi…

***

Sau khi Lạc Tử Dạ biến mất khỏi tầm mắt của tên ma quỷ chuyên gây sự Phượng Vô Trù kia liền tìm một cái cây cổ thụ. Sau đó, hai tay gối sau đầu, dáng vẻ tiêu sái, tư thế phong lưu nửa nằm nửa ngồi dưới đất hóng gió. Tiểu Minh Tử nhìn dáng vẻ thong dong của nàng, sốt ruột đến mức dậm chân, nhắc nhở: “Thái tử, bây giờ các phe đều hành động hoặc là chuẩn bị hành động rồi, ngài lại nằm ngủ ở đây thế này, này…”


“Ừ! Gia đây là đang dưỡng sức, tối đến mới có tinh thần để xuất chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng!” Lạc Tử Dạ nhắm mắt nghỉ ngơi, nói nửa thật nửa đùa, nàng nhanh chóng nhận ra một vấn đề, đôi mắt hoa đào híp lại nhìn về phía Tiểu Minh Tử, “Đợi đã, sao ngươi lại tới đây? Còn nữa, ngươi còn biết cả chuyện người của các phe phái chuẩn bị hành động? Thế ngươi có biết mục đích của họ là gì không?” Tiểu Minh Tử nghe xong, quay đầu kinh ngạc nhìn nàng, đáp: “Nô tài tới đây đương nhiên là vì muốn giúp ngài rồi! Chẳng lẽ ngài không biết, những người này tới đây là vì long mạch sao?” Long mạch?” Lạc Tử Dạ nhíu mày, nàng thật sự không biết. Nàng chỉ thấy bọn họ đều tới cả, cảm thấy chắc chắn có vấn đề nên cũng tới cùng. Nhưng sao Tiểu Minh Tử lại biết: “Sao người lại biết họ tới đây vì long mạch?”

Tiểu Minh Tử nặng nề để trán: “Thái tử, chẳng lẽ ngài không biết, chuyện long mạch Thiên Diệu ở quốc tự sao, cả thiên hạ đều biết! Bao năm qua có không biết bao kẻ chen chúc sứt đầu mẻ trán muốn vào nhưng cuối cùng đều không thành công đó. Bởi vì phương trường và ba vị trưởng lão trong chùa đều là người có võ công tuyệt thế… Ngài nói xem, nếu không phải vì long mạch, thì mấy vị vương gia đó sẽ cùng nhau tới sao?”

“Ồ!” Được lắm, thì ra cả thiên hạ đều biết, bởi vì nàng mới tới đây nên mới không biết chuyện này. Nàng “n” một tiếng tỏ ý đã hiểu. Nhưng vẫn tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề bởi vì nghe thấy những điều này mà cảm thấy sốt ruột, cũng không có dự định lập tức nhảy lên đi tìm tòi, Tiểu Minh Tử thì nôn nóng đứng bên cạnh trơ mắt ếch nhìn!

Nàng cứ nằm thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó Lạc Tử Dạ đang nhắm mắt chợt nói: “Định đứng tới lúc nào mới ra, hả?”

Còn không ra nữa là nàng ngủ thật đó. Nàng vừa dứt lời, hô hấp của người trong góc tối thoáng ngừng lại, hắn không ngờ sẽ bị nàng phát hiện. Sau khi sững sờ, liền có tiếng bước chân chầm chậm vang lên. Tiểu Minh Tử cũng sửng sốt, nhìn thấy người đi ra, vội vàng im lặng lùi sau vài bước để họ nói chuyện với nhau.

Lúc này, người đàn ông mặc đồ đỏ nhàn nhã dựa vào gốc cây, người đàn ông mặc quần trang đứng bên cạnh gốc cây. Một làn gió nhẹ thổi qua làm bay làn tóc và vạt áo, nhìn từ xa như một bức tranh tuyệt đẹp. Rất hợp với phong cách truyện tranh đam mỹ!

Một chiếc lá bị gió thổi bay xuống, Lạc Tử Dạ đang nhắm mắt ngủ say chợt giơ tay lên. Vững vàng kẹp chiếc lá lại, động tác đó khiến Long Ngạo Địch cả kinh, đến cả tiếng lá rơi mà Lạc Tử Dạ cũng có thể nghe thấy rõ ràng, hơn nữa còn nhẹ nhàng bắt được, điều này chứng tỏ rằng thực lực của y không thể coi thường. Chẳng trách nghe nói trước đó không lâu, trong buổi đại lễ, y lại có thể khiêng chiếc đỉnh đi qua đi lại dưới sự sai khiến của Phượng Vô Trù! “Có chuyện gì nói đi!” Lạc Tử Dạ vẫn không mở mắt, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bởi vì nàng quá hiểu rõ bản thân, nhìn thấy dung nhan mỹ nam lại dễ quên hết mọi thứ, nên cứ nói xong vấn đề rồi mở mắt, tránh bị sắc đẹp mê hoặc, không thể trao đổi tử tế.

Long Ngạo Địch chưa từng thấy một Lạc Tử Dạ như thế này bao giờ, không giống với kẻ mê cái đẹp thường ngày, không giống với kẻ điên cuồng và lưu manh thường ngày. Bây giờ nhìn lại giống một công tử phong lưu xuất chúng, toát lên sự am hiểu khiến người khác nhìn không thấu mà lại ngưỡng mộ không thôi.


Hắn chầm chậm cất giấu suy nghĩ, sau đó lạnh lùng hỏi: “Mạt tướng chỉ muốn hỏi Thái tử, đêm hôm trước đi tìm Doanh Tần vì mục đích gì?” “Ngươi ghen à?” Lạc Tử Dạ mở hé mắt, hơi nhướng mày, nụ cười trêu ghẹo mang theo chút không đúng đắn. Nàng nhìn khuôn mặt anh tuấn kiên cường với bộ râu gợi cảm, sau khi đánh giá, thưởng thức xong, bèn cười nói, “Cưng à, nếu ngươi đồng ý. Từ giờ trở đi trong lòng gia chỉ có ngươi!”.

Khóe miệng Long Ngạo Địch co quắp! Sắc mặt mơ hồ như biển thành màu đen, sau gáy còn có dấu vết xuất hiện của một mảng lớn vạch đen, hiển nhiên đây là lần đầu tiên trong đời bị trêu ghẹo như thế, hơn nữa đối phương còn là đàn ông! Sắc mặt hắn vặn vẹo một hồi, nghĩ xem nên tiếp tục hỏi hay đi luôn, tránh lát nữa lại nghe được những câu đùa cợt làm cho thần kinh người ta bị sụp đổ hơn. Còn nữa, cưng là loại xưng hô gì thế? Dùng loại xưng hô này cho mình, Lạc Tử Dạ cảm thấy phù hợp sao?

Hắn ta còn chưa nghĩ xong nên đi hay không, Lạc Tử Dạ lại cười. Biết tên nhãi này là trai thẳng, nếu còn đùa cợt, nói không chừng sẽ dọa hắn ta sợ chạy mất! Vì thế, nàng nghiêng đầu, ngáp một cái rồi mới nói: “Nếu gia nói, Thiên Tử lệnh giả là Doanh Tần vu oan cho gia. Còn ngày hôm đó là đi tìm hắn để báo thù, người tin không?”

“Thiên Tử lệnh giả là Doanh Tần vu oan, điểm này mạt tướng tin! Nhưng mục đích ngày hôm đó của Thái tử, chỉ e không đơn giản thế, nếu không sẽ không đẩy Vĩnh Định thân vương xuống nước, còn thấy chết không cứu. Hôm nay ông ta bị nhiễm phong hàn nặng, hiện đang ở nhà dưỡng bệnh, còn tuyên bố nhất định sẽ tổ cáo Thái tử với bệ hạ. Mạt tướng muốn biết, rốt cuộc Thái tử là thật sự ghen với người ta, hay còn mục đích khác?” Giọng nói của Long Ngạo Địch lạnh hơn, đôi đồng tử màu máu nhìn về phía Lạc Tử Dạ, chậm rãi lên tiếng chất vấn.

Lạc Tử Dạ nghe xong, có phần buồn cười nhìn hắn, chậm rì rì nói: “Vậy, không biết tướng quân cho mình là ai, có lập trường gì mà tới hỏi bản Thái tử những câu hỏi này? Vì sao bản Thái tử nhất định phải trả lời?”

Câu hỏi này của nàng thực sự khiến Long Ngạo Địch nghẹn lời. Đúng thế, Lạc Tử Dạ không có nghĩa vụ phải trả lời hắn, hơn nữa quan hệ của họ không được tính là liên minh, thậm chí địch ta còn không rõ. Nàng thật sự không cần thiết phải trả lời. Rất có thể Lạc Tử Dạ còn cố ý đưa tin tức giả, dùng lời nói dối làm lung lạc tin tức của hắn.

Nhưng, kỳ lạ là bản thân hắn lại tìm Lạc Tử Dạ hỏi những vấn đề này, thậm chí còn có niềm tin một cách khó hiểu rằng, chỉ cần Lạc Tử Dạ trả lời thì chắc chắn không phải lời giả dối.

“Thái tử có thể không trả lời, mạt tướng cũng không có tư cách cưỡng cầu!” Long Ngạo Địch lạnh giọng trả lời, biểu cảm vẫn vô cùng bình thản, lạnh lùng.

Lạc Tử Dạ dừng lại một lát, tựa như đang suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Nếu ngươi đã muốn biết thì nói với người cũng không sao. Nguyên nhân, cả hai nguyên nhân đều có! Doanh Tần là mỹ nam, người biết đó. Tất cả những mỹ nam mà ta biết, nói chung là trừ Phượng Vô Trù có thể nhỉnh hơn hẳn một chút, thì những người khác đều kém hắn đối phần. Nhưng tính cách của tên khốn Phượng Vô Trù đó, ngươi cũng có thể thấy, ta thà tìm Tiểu Minh Tử cố chịu đựng sống nửa đời còn lại cũng không có gan đi tìm hắn!”

Nói xong, nàng lại tiếp tục: “Hiến Thương Dật Phong khiến người khác nhìn không thấu, cũng không phải lựa chọn tốt. Còn Minh Dận Thanh càng là kẻ đầy âm mưu không hơn không kém. Còn ngươi, sớm đã thể hiện sự ghét bỏ với ta. Nên trước mắt, Doanh Tẩn dù hại ta một lần nhưng sau đó vẫn ổn, cũng coi như là lựa chọn tạm ổn. Còn chuyện tranh giành tình nhân đương nhiên là có! Nhưng ta cũng có mục đích của ta, chọc giận Vĩnh Định thân vương đương nhiên cũng có lý lẽ của ta, có điều cụ thể vì sao thì bản Thái tử không thể nói được!”

Lạc Tử Da cảm thấy những lời của mình là lời nói từ đáy lòng! Nói ra được cách nhìn của mình với đám trai đẹp, biểu đạt suy nghĩ của mình về các phe phái của đám trai đẹp, đồng thời còn nói xấu được tên khốn nạn Phượng Vô Trù! Đến bây giờ nàng mới biết, thì ra lúc nói xấu Phượng Vô Trù lại có thể khiến tâm trạng nàng thoải mái như thế, lỗ chân lông trên người cũng nở ra vì hạnh phúc và vui vẻ!


Long Ngạo Địch nghe xong, khóe miệng co quắp, hắn không biết nên cạn lời với suy nghĩ của người này, hay là nên kinh ngạc vì sự thành thật của y. Đặc biệt là lời nói xấu Phượng Vô Trù kia, thà sống nửa đời còn lại với tiểu thái giám cũng không muốn tìm hắn ư?

Lạc Tử Dạ không muốn nói lý do chọc tức Vĩnh Định thân vương, điều này có thể giải thích. Nhưng cũng không biết do tò mò hay do lý do khác, hắn lại bỗng không nhịn được mà hỏi thẳng: “Thái tử coi trọng dung mạo của đàn ông như thế sao? Trừ anh tuấn ra còn lại không có suy nghĩ gì khác? Hơn nữa, chỉ cần anh tuấn và phù hợp thì ai cũng được?”

Bởi vì từ những lời nói của Lạc Tử Dạ là có thể nghe ra được, Lạc Tử Dạ cũng không phải vì có cảm giác khác với Doanh Tần mà quyết định chọn hắn. Chỉ là bởi vì Doanh Tần anh tuấn, không phải kiểu nhìn không thấu như Hiên Thương Dật Phong, cũng không âm mưu như Minh Dận Thanh. Vì vậy, quyết định chọn Doanh Tẩn, chỉ là vì thế thôi sao?

Lạc Tử Dạ liếc hắn một cái, đối với câu hỏi này, câu trả lời của nàng càng thản nhiên và thành thật hơn: “Có thể nói là như thế, cũng có thể nói là không. Ngươi có thể coi gia là người mê cái đẹp, nông cạn. Ta nghĩ không chỉ ta mà bất kỳ ai trên đời này cũng đều thích những thứ đẹp đẽ! Mà về phương diện chọn đối tượng, đằng nào gia cũng không thích ai, vậy sao không chọn người đẹp hơn!” Lời này là thật lòng, không hề có chút giả dối nào.

Long Ngạo Địch cau mày, lúc này mới coi như hiểu suy nghĩ của Lạc Tử Dạ. Chẳng trách người này cứ thấy mỹ nam là không thể kiềm chế bản thân, hơn nữa động chút là chảy máu mũi. Đối với bất kỳ mỹ nam nào cũng vỗ ngực hứa hẹn rất nhiều thứ, ví dụ như hứa nếu… nếu gả cho y, sẽ giúp mình lấy được Thiên Tử lệnh thật. Nói những lời như vậy chỉ có thể khiến người khác nhìn thấy sự thật lòng lúc hứa hẹn, chứ không hề thấy tình cảm chân thành. Thì ra là như vậy! “Nhưng gia là người có phẩm hạnh! Nếu thực sự đã xác định được mục tiêu, đối phương cũng đồng ý thì sẽ một lòng một dạ. Bất kể là thích hay không cũng sẽ dâng lên tất cả mọi thứ, đây là trách nhiệm của đàn ông! Thế nào, có phải cảm động rồi không, định lao đầu vào vòng tay của gia à?” Lời nói này nửa đùa nửa thật, nàng cũng không có cái đó, lấy đâu ra trách nhiệm của đàn ông?

Nói xong, Long Ngạo Địch xanh mặt. Biết mình lại bị trêu ghẹo rồi! Hắn nhìn Lạc Tử Dạ một lúc, rồi chậm rãi nhắc nhở: “Thái tử, thật ra ngài cũng là đàn ông mà! Mạt tướng cáo lui!”

Nói dứt lời, hắn ta quay người đi thẳng.

Nhưng trong lòng cảm thấy có gì đó khác lạ. Đúng thế, nhận thức của mình về Lạc Tử Dạ bắt đầu từ hôm nay không còn như trước nữa. Điều này không phải vì quan điểm tình yêu của Lạc Tử Dạ, mà bởi trong cuộc trò chuyện vừa rồi, có thể thấy được sự cởi mở của Lạc Tử Dạ không giống với vẻ thần kinh như trước, mà chỉ khiến người khác cảm thấy y tiêu sái như gió, phóng khoáng, bất kham.

Đằng nào cũng không thích ai, vậy sao không chọn người đẹp hơn! Lý do đơn giản, thẳng thắn như vậy, nghe có vẻ tục tằng lại tựa như không hề tục tằng. Lạc Tử Dạ đúng là người thú vị, nếu không, Phượng Vô Trù cũng không “đối xử khác biệt” với y như thế! Sau khi hắn đi, Lạc Tử Dạ hơi híp mắt lại, lời của Long Ngạo Địch đương nhiên nàng hiểu, hắn nhắc nhở nàng là một người đàn ông, mục tiêu nên là một cô gái, chứ không phải mỹ nam. Đúng thế, nàng là đàn ông”, nhưng nỗi khổ và bất đắc dĩ trong lòng của người “đàn ông” như nàng, trừ nàng ra, ai có thể hiểu được chứ?

Nàng vươn người, khóe mắt xuất hiện bóng đen lờ mờ ở góc đông nam, nếu Phượng Vô Trù đã thích sai người đến theo dõi nàng, vậy nàng sẽ tranh thủ từng cơ hội để chọc tức hắn! Không biết hắn nghe được cấu thà mình sống nửa đời còn lại với Tiểu Minh Tử cũng không muốn tìm hắn sẽ có cảm xúc gì. Tốt nhất là tức chết luôn đi, xem hắn còn dám bắt nàng bế đỉnh nữa không!

Nhưng Tiểu Minh tử nghe thấy những lời nói vừa rồi của nàng, không ngờ trong mắt Thái tử điện hạ luôn coi trọng dung mạo và cái đẹp, vị trí của mình còn cao hơn cả Nhiếp chính vương điện hạ tuấn mỹ vô cùng kia. Điều này đã làm gã cảm động đến phát khóc, mắt ầng ậc nước nhìn Lạc Tử Dạ rất lâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.