Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 21: Coi gia là công d n hạng nhất thế giới sao?
Vừa suy tư, hắn vừa sải bước bước vào trong đại điện. Các đại thần khác cũng lần lượt bước theo thứ tự vào trong điện, quay về vị trí của mình rồi ngồi xuống. Nữ quyển vốn đã chờ từ sớm ở trong điện, lúc này đều lần lượt quỳ xuống hành lễ. Nhưng đúng như Lạc Tử Dạ tiên đoán, sau khi vị Nhiếp chính vương điện hạ kia bước vào, đối diện với sự hành lễ của các nữ quyến và vô số những ánh mắt mong chờ kia, hắn thậm chí còn không thèm nhìn thẳng một cái, đầu cũng chẳng thèm quay sang, chỉ khẽ phất tay ra hiệu cho họ đứng dậy. Hoàng đế ngồi trên long ỷ chờ Phượng Vô Trù đã lâu, nhưng giờ cũng chẳng nói ra được nửa lời trách móc. Ngược lại, thần sắc của ông nhìn Phượng Vô Trù còn có vẻ rất coi trọng, trực tiếp nói: “Người đâu, mau lấy ghế cho Nhiếp chính vương!”. Như thể đã là miễn luôn cho hắn chuyện quỳ hành lễ với Hoàng đế rồi! Mà nhìn dáng vẻ của Phượng Vô Trù, thì dường như cũng không định hành lễ, thản nhiên ngồi xuống ghế. Hắn rất cao, ngồi dựa vào ghế rồi mà nhìn vẫn khôi ngô vạm vỡ như cũ, đôi mắt đen phiếm vẫn vàng nhìn về phía Lạc Tử Dạ. Ánh mắt đó như trêu chọc, lại cũng như dò xét.
Lạc Tử Dạ nhìn quanh bốn phía, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt chăm chú của hắn. Nàng nhìn về phía Long Ngạo Địch ở cách đó không xa, nói: “Long tướng quân, đa tạ tối qua đã quan tâm chăm sóc! Bản Thái tử khắc ghi trong lòng!”
Lời này hơi đột ngột, nhưng đám đại thần ở trong điện lại nhanh chóng hiểu được ý của nàng. Lạc Tử Dạ nói câu này chẳng qua chỉ để tỏ ý cảm ơn thôi. Tối qua trong cơn giận dữ lôi đình, Nhiếp chính vương điện hạ lệnh cho Diêm Liệt mạng người đi san bằng phủ Thái tử, tướng quân Long Ngạo Địch phái năm nghìn quân tinh nhuệ tới đó, tuy cuối cùng năm nghìn quân tinh nhuệ đó không còn ai sống sót, Thái tử cũng chạy thoát được nên mới giữ được tính mạng của mình. Nhưng dù sao, Long tướng quân cũng vẫn coi như đã ra tay giúp đỡ, thế nên Lạc Tử Dạ mới mở lời biểu lộ sự cảm ơn như vậy.
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Long Ngạo Địch thay đổi liên tục. Đôi mắt màu đỏ máu như bắn ra những tia sáng lạnh lẽo, giống như chứa đựng hàng ngàn vạn cảm xúc, trong đó còn bao gồm cả sự phẫn nộ, nhưng cuối cùng hắn vẫn đè xuống, nói: “Đây là bổn phận của thần, điện hạ không cần khách sáo!” Hắn đã liệu trước được rằng Phượng Vô Trù sẽ phải người đi, nhưng lại không ngờ mình đã phát ra năm nghìn quân tinh nhuệ mà vẫn không thể nào ngăn cản được bước chân của Phương Vô Trù!
Nhưng trong lúc trầm tư cẩn thận suy nghĩ lại, Long Ngạo Địch cũng có thể hiểu được. Đây chẳng phải cũng chính là một cơ hội tốt để Phượng Vô Trù có thể thừa cơ nhìn thấu thực lực của mình, nhân tiện cảnh cáo mình hay sao? Hắn chỉ có thể liệu trước được sự ngông cuồng, hùng mạnh của Phương Vô Trù, mà không lường trước được rằng, người đó vĩnh viễn cũng không ngại cảnh cáo người khác, để khiến người khác hiểu rõ được rằng, ai mới đủ tư cách làm Vương! Đối với Long Ngạo Địch mà nói, lời cảnh cáo của Phượng Vô Trù đêm qua, không thể nói là không tát vào mặt hắn một cái, nên trong lòng hắn đương nhiên cũng thấy phẫn nộ!
Trong lúc hai người này đang nói chuyện, tay Phượng Vô Trù đã nhấc ly rượu lên. Chiếc ly đó được làm từ kim loại, dưới chân ly được khảm nạm ngọc màu đen. Hắn đưa mắt nhìn hai người kia, trong khoảnh khắc cũng hiểu được ngay ý mà Lạc Tử Dạ đang nói. n tình đêm qua Long Ngạo Địch phái người đến giúp Lạc Tử Dạ, y sẽ không quên. Mà oán thù mình phái người đi san bằng phủ Thái tử đó, Lạc Tử Dạ nhất định cũng sẽ không quên!
Những lời này của Lạc Tử Dạ không chỉ để cảm ơn Long Ngạo Địch, mà đồng thời còn muốn tuyên chiến với mình! Cánh môi mỏng của Phượng Vô Trù khẽ nhếch lên, nụ cười ngạo mạn như thể không coi sự khiêu chiến của nàng ra gì, trầm giọng nói: “Đêm qua phủ Nhiếp chính vương có thích khách, tuy chưa làm ai bị thương, nhưng cũng nổ mất mấy nơi trong phủ Nhiếp chính vương. Cô nghe nói bản lĩnh trùng tu công trình của Thái tử rất cao, hôm trước còn đích thân đôn đốc người đi đào mương, không biết có thể xin Hoàng thượng cho Cô mượn Thái tử dùng một chút, để Thái tử dùng kỹ năng của chính mình, đích thân đi trùng tu Vương phủ cho Cô không nhỉ?”
Nghe hắn nói xong, mặt Lạc Tử Dạ xanh mét! Nàng phải đích thân đi trùng tu vương phủ ư? Hắn coi nàng là công dân đệ nhất thế giới không chỉ có kỹ thuật cao siêu, năng lực làm việc tốt, tốc độ thi công nhanh, mà còn có thể khiêng vác bùn đất đá sỏi chạy vèo vèo không chút khó khăn hay gì thế?
Những người khác đều chăm chăm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng lại hiểu rõ mọi chuyện. Nghe nói, hôm qua Thái tử hạ lệnh cho người đào mương thoát chất thải ngay bên cạnh phủ Nhiếp chính vương, nhưng cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì mà lại bắt người ta đổi hướng khác. Đến tối, họ lại nghe đồn rằng Thái tử điện hạ đích thân chạy đi nổ phủ Nhiếp chính vương, nhưng tin tức bị phong tỏa nghiêm ngặt, do vậy không biết chuyện này có phải thật hay không. Hôm nay thấy Nhiếp chính vương phản ứng như thế này, thì chắc hẳn chuyện đó là thật rồi!
Bảo Thái tử của một nước đi làm việc khổ sai trùng tu công trình kia, thực sự là vừa quá quắt, vừa không hợp với lề thói. Nhưng Nhiếp chính vương đã mở lời, ai dám nói đến nửa chữ “không” chứ? Đương nhiên, Lạc Tử Dạ là người dám phản đối. Nàng vừa định đứng dậy từ chối, Hoàng đế đã đưa mắt nhìn sang, không chờ nàng kịp cất lời, giọng nói uy nghiêm đã vang lên trước: “Nhiếp chính vương đã có lời, trẫm có lý nào lại không đáp ứng chứ? Thái tử sống trong nhung lụa quen rồi, vận động thư giãn gân cốt một chút cũng tốt! Thái tử, trẫm lệnh cho con nhất định phải xử lý chuyện này cho ổn thỏa, nghe rõ chưa?” Hoàng đế đã nghiêm túc nói ra lời như vậy rồi, cũng có nghĩa đó là thánh chỉ! Mặt Lạc Tử Dạ nhăn nhó vặn vẹo một lúc, dùng ánh mắt như giết người tức tối nhìn tên khốn ngạo mạn Phượng Vô Trù đang ngồi rất thảnh thơi kia một cái, rồi nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống nói: “Nhi thần linh mệnh!”
Bắt nàng đích thân đi trùng tu phủ tư, chuyện này mà hắn cũng nghĩ ra được! Hắn không sợ nàng lén chôn vài quả bom nữa trong vương phủ, nổ cho máu thịt hắn lẫn lộn luôn sao? “Ừm!” Hoàng đế hài lòng gật đầu, ra hiệu cho nàng đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, Lạc Tử Dạ lại nhìn Phượng Vô Trù một cái nữa, thấy tên khốn kia cũng vừa khéo quay sang nhìn nàng. Trong ánh mắt đó của hắn đầy vẻ trêu chọc lại mang theo cả sự khinh thường, rõ ràng là không coi nàng ra gì nhưng lại thích trêu ghẹo nàng. Mặt nàng vặn vẹo mất một lúc, đột nhiên đảo mắt một vòng, khẽ mỉm cười rồi thản nhiên ngồi xuống.
Nàng bất chợt trở nên bình tĩnh như vậy, còn cười rất mờ ám khó hiểu, khiến Nhiếp chính vương điện hạ hơi ngạc nhiên, cũng biết chắc chắn Lạc Tử Dạ sẽ không ngoan ngoãn đi trùng tu Vương phủ. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, trong lòng cũng bắt đầu thấy tò mò, Lạc Tử Dạ định ứng phó như thế nào đây. Ánh mắt của đám đại thần nhìn Lạc Tử Dạ, có người thì đồng tình, có người thì cảm thấy nàng tự làm tự chịu. Nhưng lúc này, mọi người đều đồng loạt chọn cách giữ im lặng, không hé răng câu nào.
Cũng đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng thái giám hô to: “Thiên tử phái người từ cố đô tới chúc mừng!”
Vừa nghe lời này, mọi người trong điện, kể cả Hoàng đế đều thoáng sững sờ, sau đó đồng loạt đứng dậy. Lạc Tử Dạ biết, triều đại này có chút giống với thời kỳ Xuân Thu chiến quốc của Trung Quốc cổ đại. Ba trăm năm trước, Mặc thiên tử – Mặc Tử Chu thống nhất thiên hạ, sau đó sắc lập chư hầu! Mà trong ba trăm năm nay, các nước chư hầu đều dồn dập vùng lên, xưng Vương xưng Hoàng, trong mười mấy nước chư hầu đó, thì Thiên Diệu và Long Chiêu là hai nước mạnh nhất! Mà Hoàng triều Mặc thị ngày nay, do Mặc Dục Lăng làm để, nhưng càng ngày càng lụn bại, đã đánh mất đi năng lực thống trị rồi. Thiên Diệu lại giống như Tề Hoàn Công năm đó, bình định và uy hiếp nước Khuyển Nhung cùng các quốc gia trong thiên hạ tiếp tục phụng Mặc vương thị làm Thiên tử chí tôn, giữ gìn sự uy nghiêm của Vương thất, có thể giúp Thiên tử lệnh cho chư hầu, được Vương thất trao quyền, trở thành chúa tể một phương!
Nhưng, điểm khác với thời Xuân Thu chiến quốc là, thời đó, các nước chư hầu chỉ có thể xưng Vương, nhưng
đây họ lại có thể xưng Hoàng. Mà năm đó, Tề Hoàn Công thực sự có thể giúp Thiên tử lệnh cho chư hầu. Còn ngày này, người nắm giữ toàn bộ thực quyền của Thiên Diệu, thậm chí còn nắm giữa cả đội quân hộ vệ Vương ky uy chấn thiên hạ kia, lại là vị Nhiếp chính vương điển ha!
Vì vậy, tất cả mọi người đều phải đứng dậy đi nghênh đón vị sứ giả từ cổ đô tới, chỉ mình Phượng Vô Trù là vẫn ngồi im bất động.
Phía sau sứ giả cố đô còn có rất nhiều người đi theo, trong tay cầm lễ vật chúc mừng. Sau khi họ bước vào, Hoàng đế Thiên Diệu bèn bước từ trên long ỷ xuống, khom người thể hiện sự kính trọng với vương tộc Mặc thị! Tuy rằng ngày nay Vương tộc đã mất đi thực lực để thống trị thiên hạ, nhưng đương nhiên ngoài mặt cũng vẫn phải cho người ta chút thể diện, nếu không Thiên Diệu cũng không thể nào mượn uy nghiêm của vương tộc Mặc thị mà ngạo thị thiên hạ nữa!
Việc đầu tiên sứ giả làm sau khi bước vào lại là khom người, đặt tay phải lên ngực trái, cúi xuống hành lễ với Phượng Vô Trù, rồi nói: “Thiên tử lệnh cho chúng thần, tới hỏi thăm Nhiếp chính vương một câu!” Phượng Vô Trù cầm ly rượu trong tay, hơi nhấc lên ra hiệu cho đối phương đứng thẳng người dậy. Hắn vẫn ngồi dựa vào ghế một cách ngạo mạn như cũ, không nói câu gì, thậm chí còn không thèm đưa mắt nhìn thẳng lấy một cái.
Dáng vẻ kiêu căng đến không có nổi bạn bè này của hắn khiển Lạc Tử Dạ chép miệng. Giờ nàng mới hiểu được, tên này nói rằng cảm thấy mình không đáng để hắn nhìn thẳng đó, cũng không phải chỉ là cố tình nói nàng, mà là đối với tất cả những người mà hắn không coi trọng thì đều là thái độ như thế này! Đối phương như đã quen với sự kiêu ngạo của hắn từ lâu, hành lễ xong mới nhìn về phía Hoàng đế Thiên Diệu, cười nói: “Sinh thần của quân chủ Thiên Diệu, Thiên tử ban thưởng mấy đầu châu báu để chúc mừng, mong Thiên Diệu vĩnh viễn phồn thịnh, tiếp tục bảo vệ uy quyền của Thiên tử!” Lời này ấy mà, cũng có nghĩa là hy vọng có thể tiếp tục mượn sự phồn thịnh của Thiên Diệu để bảo vệ Hoàng quyền đang lung lay sắp đổ của vương triều Mặc thị. Có điều, khi sứ giả nói câu này, ánh mắt của hắn ta lại không hướng về phía Hoàng đế Thiên Diệu, mà là hướng về phía Phượng Vô Trù đang ngồi thảnh thơi uống rượu kia.
Cũng không biết có phải Hoàng đế đã sớm quen với việc bị phớt lờ như thế này hay không mà chỉ gật đầu tiếp nhận, mời sứ giả ngồi xuống!
Nhưng Lạc Tử Dạ lại nhìn thấu được chút gì đó khác thường. Phượng Vô Trù ngông cuồng như thế này, Hoàng để lại không có chút địa vị nào, vì bị người ta khinh thường như vậy. Hành động của sứ giả cho Mặc vương thất phái tới chỉ thực sự là vô ý, chỉ vì kính trọng Phượng Vô Trù, hay là có ý muốn gây xích mích nội bộ? Nàng nghĩ, hẳn là khả năng thứ hai! Mà phụ hoàng của nàng, thân là Hoàng đế, lại gặp phải sự đối xử như thế này, chẳng lẽ trong lòng không có chút thành kiến hay suy nghĩ gì về Phượng Vô Trù sao?
Trong lúc nàng đang mải suy nghĩ, ngoài cửa lại có tiếng thái giám vang lên: “Đại hoàng tử và tam công chúa Long Chiều đến chúc mừng!”
Tiếng hô vừa dứt, nàng liền quay đầu nhìn ra ngoài…