Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 12: Người ta tương tự, đương nhiên là ngươi rồi!
Tiếng máu mũi rơi xuống đất vang lên vô cùng rõ nét. Nàng đưa tay lên chùi máu mũi, mắt vẫn nhìn
chằm chằm vào mỹ nam trước mặt. Mái tóc đen như tơ lụa kia, đối mi vừa dài vừa cong ấy, đôi mắt mê hoặc lòng người, lồng ngực trắng ngần vạm vỡ…
“Lách tách!” Máu mũi lại chảy ra, nàng vội kéo tay áo lên lau mũi lần nữa.
Nhưng hôm nay cái mũi này cứ như cố tình đối đầu với nàng vậy, nàng càng lau, nó càng chảy. Bộ quần áo hôm nay nàng mặc là màu đỏ tươi, vậy mà tay áo cũng bị nhuộm thành màu đỏ sẫm mất rồi. Trong đầu nàng như xuất hiện hai con người tí hon đang ra sức đấu tranh với nhau: “Lao lên hạ gục luôn đi!” “Không được! Làm mỹ nam sợ đấy!” “Không hạ gục là hắn chạy theo người khác đấy!” “Sao mạo phạm giai nhân được?” Trong lòng nàng cứ giằng co, đấu tranh tư tưởng, nuốt nước miếng, cố gắng khống chế không để mình bổ nhào vào người ta. Bên ngoài vẫn đang có truy binh đuổi giết mình, nếu mình bổ nhào vào mỹ nam, mỹ nam nối giận một cái thì mình sẽ bị lộ ngay, cái mạng nhỏ này cũng đi tong! Hơn nữa, giờ nàng đang là Thái tử, Thái tử là đàn ông, hí hửng lao lên như thế, cởi quần xong lại phát hiện không có trang bị kia thì chết sẽ càng thảm hơn! Hơn nữa, nàng là một cô nàng háo sắc cao giá cơ mà.
Trước giờ nhìn thấy mỹ nam, nàng đều chỉ mê mẩn thèm thuồng theo đuổi từ xa, chứ chưa từng cắp về nhà làm bạn cả đời bao giờ, nên tuyệt đối sẽ không lên đâu! Nghĩ vậy, nàng ra sức đè nén nội tâm đang gào thét, cũng không để cho nguyên tắc của mình bị vò nát bởi cảnh đẹp trước mắt. Nàng đưa tay lên che mắt, cố di chuyển đổi chân như nàng ngàn cân, xoay người sang chỗ khác, nói: “Ngươi mau mặc quần áo vào đi, ta là một người đàn ông bình thường, nếu người mà không mặc, thì ta không thể nói trước được là sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”
Thời khắc này, nàng cũng tự cảm thấy bội phục chính mình, đối diện với một mỹ nam như thế này mà mặt không biến sắc! Nàng quả là một con người có nhân cách, phẩm chất cao đẹp!
Nàng nói xong câu này, chợt nghe thấy người đàn ông sau lưng khẽ bật cười. Nụ cười đó khác hẳn với vẻ ma
mị đầy quyến rũ gợi cảm của Phượng Vô Trù, mà lại giống như tà âm khiến người ta mơ màng trầm luân trong mộng tưởng, giọng nói của hắn vừa như đang cười, vừa xen lẫn vẻ trào phúng: “Nếu các hạ đã là một người đàn ông bình thường, thì cần gì phải quá bận tâm chuyện tại hạ có mặc quần áo hay không?”
Khóe mắt nàng giật một cái, cũng hiểu ngay mình đã ngớ ngẩn thế nào! Đàn ông bình thường đương nhiên sẽ yêu người khác giới, sao có thể nổi hứng với một người đàn ông khác, còn bận tâm người ta có mặc quần áo hay không chứ?
Cũng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng động lớn, còn có tiếng cả đám người chạy lên lầu. Thanh lâu vốn ồn ào náo nhiệt chợt trầm mặc hẳn xuống. Có người cao giọng nói ngoài cửa: “Chúng ta phụng ý chỉ của Nhiếp chính vương điện hạ, đến đây để truy bắt tội phạm bỏ trốn! Tất cả mọi người ở nguyên vị trí, không được phép cử động. Bất cứ ai có hành động khác thường, giết tại chỗ!” Nghe vậy, thanh lâu vốn tĩnh lặng vì bị hộ vệ bao vây lại càng trở nên tĩnh lặng hơn. Ngay thời điểm đó, người đàn ông trong thùng tắm lại lên tiếng, giọng nói càng có vẻ trêu chọc hơn: “Bắt ngươi đúng không?” Lạc Tử Dạ cũng không giấu giếm hắn, gật đầu nói: “Chính xác!” Nàng còn chưa kịp nói thêm gì thì tiếng bước chân lên lầu đã càng ngày càng gần rồi.
Người đàn ông kia cười khẽ, chậm rãi nói: “Bên phải thành giường có một cơ quan, xoay cái bình sứ rồi trốn tạm vào đó trước đi. Dưới lầu sẽ không có ai nói ra chuyện ngươi trốn trong phòng ta đâu. Nhưng người phải nhớ cho kỹ, ngươi nợ ta một ân tình, sau khi những người này đi rồi, ngươi sẽ phải trả nợ ân tình này đó!”
Nghe hắn nói xong, Lạc Tử Dạ cũng chẳng thèm để ý cái gì mà ân với chả tình nữa, vội chạy đến bên giường. Nàng nhanh chóng nhìn thấy một cái bình sứ, kiếp trước nàng cũng nghiên cứu khá nhiều về cơ quan, đường ngầm, vì thế liền bước tới xoay nhẹ cái bình sứ kia! Đằng sau giường lập tức xuất hiện một cửa bí mật, nàng nhanh chân chạy vào trong trốn tạm!
Sau đó, cánh cửa bí mật kia tự động đóng lại.
Trước mắt nàng tối đen như mực. Nàng nghe thấy tiếng nước róc rách, là tiếng người đàn ông kia bước từ trong thùng tắm ra. Nhớ tới cảnh đẹp mình vừa nhìn thấy, mũi nàng lại như muốn biểu tình!
Tiếp theo là những tiếng lột sột loạt soạt, hẳn là hắn đang mặc quần áo. Không lâu sau, nàng lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Sau đó là tiếng mở cửa…
Lạc Tử Dạ nín thở, cuối cùng máu mũi cũng chịu nghe lời, không tiếp tục chảy ra nữa. Nàng nghe thấy giọng của tay thủ lĩnh hộ vệ lúc nãy hô “bắn tên” vang lên: “Có… có ai vừa vào đây không?”
Người đàn ông kia trả lời, sau là tiếng đám hộ vệ vào phòng lục soát, nhưng có lẽ cũng đều giống như Lạc Tử Dạ, không thể nào kháng cự được sự mê hoặc của mỹ nhân, thế nên tốc độ lục soát cũng rất nhanh, cũng rất nể mặt mỹ nhân nên không hề lục tủ lục ngăn kéo gì cả. Vì vậy họ cũng không phát hiện điểm khác thường ở chiếc bình sứ kia. Lúc tay thủ lĩnh hộ vệ đi, không ngờ còn chào hỏi một câu: “Đắc… đắc tội công tử!”
Nói xong, hắn ta lập tức đưa người đi. Lạc Tử Dạ biết thừa đám thuộc hạ của Phượng Vô Trù đều rất hung hăng kiêu ngạo chẳng khác gì hắn, làm gì có chuyện khách sáo nói một câu đắc tội như thế này. Không cần nghĩ cũng biết, hắn là hắn ta bị khuôn mặt hạ gục cả nam lẫn nữ của người đàn ông kia mê hoặc rồi!
Đúng là tay thủ lĩnh hộ vệ kia cũng bị kinh ngạc vì khuôn mặt tuyệt mỹ đó thật, đỏ bừng mặt quay đầu rời đi. Nếu nói Nhiếp chính vương điện hạ là Ma dụ người ta trầm luân, thì người vừa rồi giống như Yêu mê hoặc người ta cùng rơi vào bể dục vọng.
Nhưng hắn ta nhanh chóng phát hiện ra có gì đó bất thường! Hắn ta vung tay lên, lại một lần nữa chạy quay lại cửa phòng vừa rồi.
Lúc này, người kia như vừa tắm rửa xong, cửa cũng không đóng, đang đứng xông hương. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói: “Trước khi các hạ tới đây lần đầu tiên, đúng là có người đã chạy vào, nhưng sau khi vào đây, người đó lại nhảy ra ngoài qua cửa sổ! Bản công tử không biết võ công, không thể bắt y lại được. Vì tránh để Nhiếp chính vương trách tội nên vừa rồi mới không dám nói ra, xin các hạ lượng thứ!”
Nói xong, đôi mắt yêu mẹ của hắn cụp xuống như sợ mình bị người kia liên lụy, bị Nhiếp chính vương xử lý vậy.
Dáng vẻ đó khiến cả đám đàn ông ngoài cửa đều thở gấp, vô cùng thương xót. Trên thế gian này lại có một người đàn ông như vậy đấy, nhìn thì không có chút nữ tính nào, nhưng lại khiến đàn ông cũng không thể không dừng chân, thưởng thức vẻ đẹp tuyệt mỹ này. Chẳng trách đám quý tộc trong hoàng thành đã nhìn quá nhiều mỹ nhân rồi mà vẫn thường chen vỡ đầu chỉ để nhìn hắn một lần!
Mà tay thủ lĩnh hộ về kia chạy quay lại là vì hắn ta chợt nhớ ra, vừa rồi hắn ta có ngửi thấy mùi máu tanh ở trong phòng này, đương nhiên hắn ta cũng không biết rằng đó là vì Lạc Tử Dạ nhìn thấy mỹ nam nên mới chảy máu mũi. Hắn ta ngửi thấy, mà người đàn ông này đương nhiên cũng nghĩ tới. Tay thủ lĩnh hộ vệ kia ngước mắt lên nhìn một cái, lại một lần nữa phất tay ra hiệu? Đám hộ vệ bắt đầu lục soát lần nữa, nhưng căn phòng này lại vẫn như lần đầu tiên, không tìm được gì cả. Khung cửa sổ kia vẫn đang mở, ở cách cửa sổ không xa là một cây đại thụ!
Điều này khiến thủ lĩnh hộ vệ cũng nhớ ngay đến cảnh Lạc Tử Dạ đứng trên tường của phủ Nhiếp chính vương và nhảy thăng sang cái cây đại thụ bên cạnh.
Mặt hắn ta sa sầm xuống, cũng không để ý đến người đàn ông trong phòng nữa, cao giọng nói: “Để lại một nửa quân số tiếp tục lục soát nơi này, những người khác theo ta đuổi theo y!” Dù đã tin Lạc Tử Dạ chạy rồi, nhưng hắn ta vẫn chuẩn bị hai phương án, đề phòng có gì bất trắc.
Mà căn phòng này đã bị lục soát hai lần rồi, đương nhiên không có ai tiếp tục tới lục soát nữa.
Người đàn ông kia thong thả đứng dậy, đóng cửa lại. Lúc này Lạc Tử Dạ ở sau cánh cửa bí mật cũng nhảy ra! Vừa nhìn thấy hắn, nàng lại sững sờ! Lúc này hắn mặc một chiếc áo trong màu đỏ tươi, eo chỉ buộc lỏng lại, bên ngoài choàng một chiếc áo gấm cùng màu. Áo gấm dài quét đất, mái tóc đen dài xõa sau lưng, dài chấm đến eo, tay hơi nhấc lên rót rượu. Chỉ khuôn mặt góc nghiêng của hắn thôi cũng đã đẹp đến mức khiến người ta si mê rồi!
Cảnh đẹp này khiến nàng không khỏi nhìn bộ áo đỏ trên người mình một cái! Thế quái nào mà người ta mặc áo đỏ lại đẹp như yêu tinh hạ gục cả trai lẫn gái như vậy, còn mình mặc áo đỏ lại như thằng giàu sổi chỉ có tiền chứ chẳng có gu thẩm mỹ gì?!
Trong lúc nàng còn đang ấm ức hậm hực, người đàn ông kia đã quay đầu nhìn nàng, thong thả nói: “Bước qua cửa tương tự, biết ta tương tự khổ. Công tử chạy vào đâu không chạy, lại đi chạy vào Cửa Tương Tư, bước vào phòng của tại hạ. Không biết người có thể khiến công tử tương tư là ai?”
Nghe vậy, mắt nàng đảo một vòng, cầm quạt phe phẩy mấy cái, câu nói buột ra khỏi miệng: “Người ta tương tư, đương nhiên là người rồi!”
Câu nói này đương nhiên cũng là đang thăm dò hắn, có điều, từ xưa đến nay, có ai không thích những lời đường mật đầu chứ. Long Ngạo Địch không nể mặt nàng còn chẳng đẹp bằng tên này, Phượng Vô Trù thì tính tình quá thối lại còn kiêu ngạo đến mức mình còn chưa nhìn thấy mặt. Chi bằng… nàng theo đuổi luôn mỹ nam này cho xong nhỉ?
Người đàn ông thoáng sững người, sau đó bật cười. Nụ cười kia khiến Lạc Tử Dạ cảm giác như mũi mình lại bắt đầu giở chứng vậy!
Hắn nhã nhặn uống hết rượu trong cốc, rồi nhìn nàng, không nói tiếp về vấn đề này nữa, mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi tại hạ đã từng nói, các hạ trốn vào cửa bí mật, tức là nợ tại hạ một ân tình. Sau khi những người kia đi rồi, ngươi phải trả món nợ ân tình đó!”
Nói rồi đôi mắt hoa đào nhìn về phía nàng, giống như cảnh xuân nở rộ, khiến nàng lại nuốt nước miếng một cái. Nàng cân nhắc một lúc, sau đó nói rất thành khẩn: “Ừm, lúc ra ngoài ta đi vội quá nên không kịp mang theo tiền, cũng không mang theo báu vật gì cả… ân tình này…”
Nghe nàng nói vậy, hắn lại quay người đưa lưng về phía nàng, tiếp tục rót rượu. Giọng nói quyến rũ mê hoặc người ta lại chậm rãi vang lên: “Nếu đã không mang theo gì, vậy cứ để mang lại cũng được nhỉ?”