Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 175: Lẻn vào Cửu Trọng Môn


Đọc truyện Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân – Chương 175: Lẻn vào Cửu Trọng Môn

Edit: Tình

Beta: Lãnh Dạ

“Cửu… Cửu Trọng Môn?! Làm sao vào Cửu Trọng Môn trước được, không có người ở bên trong dẫn chúng ta vào, chúng ta vào đó không được, ngay cả Cửu Trọng Môn ở đâu chúng ta còn không biết.” Tiểu Hoa bị dọa sợ hãi không nhẹ, ánh mắt trừng thật to, ấp úng nói dông dài “Làm sao đi vào Cửu Trọng Môn?”

“Hai người các ngươi chẳng lẽ đã quên, không phải ta đã nói ta cùng Thánh Nhân có gian tình sao? Con đường đi từ Nhất Trọng Môn đến Cửu Trọng Môn, ta biết, việc này các ngươi không cần lo lắng.” Đi vào trong đình, ta ngồi xuống ghế đá, bắt chéo chân nhấp một ngụm trà đã lạnh lẽo.

Hương vị không tồi, hẳn là ba người này vì muốn ta giải thích nên pha trà để sẵn.

“A —- Sầu đại ca ngươi… Ngươi nói cái gì, ngươi cùng Thánh Nhân có gian tình? Lời đồn này là thật ư?!” Thanh âm lập tức đề cao, giống như bắt giọng để xướng âm, thằng nhóc quỷ kinh hô.

“Nhóc con, việc này trước kia không phải ta từng nói cho ngươi rồi sao?” Ta nhìn thằng nhóc, cười nói.

“Ta… Ta khi đó không nghĩ là thật.” Tiểu quỷ trừng đôi mắt to tròn nhìn ta, nuốt nuốt nước bọt, sững sờ nhìn chằm chằm ta giống như nhìn thấy Bộ Phong Trần lúc trước.

“Nhưng Sầu Đại Ca, nếu tùy tiện đi vào Cửu Trọng Môn, nếu như bị người trong Cửu Trọng Môn phát hiện, chúng ta sẽ bị ném vào Tứ Trọng Môn chịu phạt, đến lúc đó đừng nói là cuộc thi ở Cửu Trọng Môn, sợ là tư cách tham gia cuộc thi có thể bị hủy bỏ.” Tiểu Thảo lo lắng nói.

“Không mạo hiểm làm sao có thu hoạch, huống chi các ngươi hiện tại ở cái dạng này, bảy ngày sau đi đến Cửu Trọng Môn sẽ không phải ngay cả đường cũng đi không được? Huống chi, chúng ta cũng sẽ không xâm nhập vào đó, ta đơn thuần dẫn các ngươi đi dạo xung quanh, trước tiên thích ứng một chút, để các ngươi biết Cửu Trọng Môn cũng chỉ là một quả núi, là một nơi không có gì đặc biệt.” Ta cười nói.

Bắt chéo chân nhìn một đám này, ba người xếp hàng từ thấp đến cao, ta cười nói: “Thế nào, định tiếp tục mất mặt ở trước mặt Thánh Nhân cùng môn chủ ở Cửu Trọng Môn hay là mạo hiểm đến Cửu Trọng Môn nhìn một cái.” Kết quả, không cần nói cũng biết.


….

Thay quần áo thuận tiện, đêm đó, chúng ta lặng lẽ từ Thiên Ba Hạo Miểu trực tiếp đi tới rừng hoa đào, bay qua rừng hoa đào, một lúc sau mọi người đã đứng ở bên bờ hồ  phía ngoài thác nước.

Tất cả mọi người đều mặc quần áo thuận tiện để đi xa, trên người đều đeo một gánh nặng, bên trong chỉ có một ít quần áo, một bộ quần áo màu thuần trắng, lúc này mỗi người đều mặc bộ y phục màu đen để dễ dàng che giấu hành tung trong đêm tối.

“Sầu đại ca, ta… Ta hảo khẩn trương.” Tiểu Hoa hít sâu một hơi, gắt gao cầm tay nải bên người cẩn thận nhìn bốn phía, như là sợ đột nhiên có người xuất hiện từ bốn phía đến bắt bọn ta vậy.

Tiểu Thảo nhìn bốn phía, xác định không có ai mới hỏi: “Sầu đại ca, nơi này chính là đường đến Cửu Trọng Môn sao?”

Ta gật đầu, nói: “Ừm, không tồi, chuyện này các ngươi cần phải giữ bí mật, nếu không để Bộ Phong Trần biết được, có thể có phiền toái lớn.”

“Sầu đại ca, Sầu đại ca, chỗ này ta đã từng tới rồi!” Nhất Tịch tiểu quỷ nhảy dựng lên muốn hấp dẫn lực chú ý của ta “Ta đã tới nơi này!”

“Thằng nhóc lùn, ta xem ngươi không cần nhảy nhót nữa.” Cười cười, ta đi qua hung hăng xoa đầu thằng nhóc, thằng nhóc này không cao lên sao? Nghe nói khi đi vào Nhất Trọng Môn, thằng nhóc cũng lớn như bây giờ, hiện tại nó vẫn không lớn lên.

“Ai nha, Sầu đại ca ngươi xoa nhẹ thôi, không phải ta lùn, rõ ràng các ngươi một đám đều cao!” Lải nhải hai câu, Nhất Tịch tiểu quỷ hừ nói “Sầu đại ca, chỗ này ta đã tới vài lần, ta còn chơi đùa dưới thác nước nữa, bốn phía ta đều đi qua không có con đường nào hết.”

“Sau thác nước ngươi có đi qua chưa?” Buông đầu tiểu quỷ ra, ta cười hỏi.


Chớp chớp mắt, tiểu quỷ nói: “Đương nhiên đã đi vào, mặt sau có một sơn động thôi!”

Ta nhất thời giương mắt, nói: “A, vậy ngươi đi vào rồi?”

“Đã đi vào đó, bên trong chỉ có một sơn động, không có gì đặc biệt.”  Tiểu quỷ nói.

Ta vừa nghe, nhất thời nghi hoặc lắc lắc đầu nói: “Không thể nào, con đường đi đến Cửu Trọng Môn ngay phía sau thác nước.”

“A?” Tiểu quỷ vừa nghe nhất thời há to miệng, một bộ dáng hoàn toàn không tin tưởng, nó liên tục than thở nói: “Không có khả năng, ta đi vào rồi, phía sau thác nước chính là một sơn động, không có đường, như thế nào… Như thế nào còn có thể đi đến Cửu Trọng Môn chứ?”

Nếu tiểu quỷ nói thật, như thế có chút kỳ quái, vì cái gì ta có thể đi đến Cửu Trọng Môn mà bọn họ thì không?

Huống chi, sơn động phía sau thác nước phỏng chừng có rất nhiều người phát hiện được, nếu mọi người đều có thể đi vào chẳng phải là mỗi người đều có thể đi đến Cửu Trọng Môn hay sao? Nghi vấn này hiện giờ rất khó giải thích, chúng ta còn phải đi đến Cửu Trọng Môn.

“Việc này chúng ta tạm thời không đề cập tới, nhưng thật sự là ngày thường ta từ nơi này đi đến Cửu Trọng Môn, được, các ngươi theo ta ra phía sau thác nước thử xem.” Ta nói.

“Ừm.” Mọi người gật đầu, nói.


Ta dẫn đầu xuyên qua thác nước vào sơn động, Tiểu Hoa đi theo sau ta, tiểu quỷ đi phía sau Tiểu Hoa, Tiểu Thảo ở cuối.

Ta y đường cũ mà đi, nhóm 3 người kia vẫn theo phía sau ta, cứ như vậy đi về phía trước trong chốc lát, ta rất nhanh cảm giác được một luồng khí thanh mát từ trong sơn động phất qua, cảm giác này cùng với vài lần trước ta tiến vào Cửu Trọng Môn giống y như đúc.

Ta biết chúng ta đã gần đến Cửu Trọng Môn, quả nhiên không lâu sau chúng ta chợt nghe thanh ấm giống như đến trước thác nước ở Nhất Trọng Môn, lại đi thêm một đoạn chúng ta đã có thể nhìn thấy thác nước.

“Oa, chẳng lẽ chúng ta lại trở về Nhất Trọng Môn rồi?” Tiểu Hoa đi theo phía sau ta thấy được thác nước, kinh ngạc hô lên.

“Chúng ta đi thôi.” Ta cười cười, dẫn theo mọi người xuyên qua thác nước đi tới bên hồ.

Bốn phía một mảnh mờ mịt tuyết trắng, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo giắt ngang bầu trời đêm. Ngẫu nhiên có gió lạnh phất qua, lạnh đến nỗi làm cho người ta phải run rẩy.

Tương tự thác nước, cũng có sông nhỏ tương tự nhưng cảnh trí hoàn toàn không giống.

Từ bờ sông đến mặt đất đều tầng tầng tuyết trắng, ngay cả cây cối bốn phía cũng đều là một mảnh ngân bạch, một loài cây không biết tên cao ngất như đụng tới trời cao, thoạt nhìn thập phần hùng vĩ đồ sộ, mấy người chúng ta đứng dưới cây to này chỉ giống như mấy con kiến mà thôi.

“Ta… Trời của ta ơi, đẹp quá, hảo hùng vĩ đồ sộ, chẳng lẽ nơi này là Cửu Trọng Môn sao?” Đã muốn kinh ngạc đến mức sắp quên hô hấp, Tiểu Hoa lập tức xụi lơ trên nền tuyết ngửa đầu nhìn hết thảy.

Tiểu Thảo cùng tiểu quỷ cũng há hốc mồm nhìn bốn phía.

“Không tồi, nơi này chính là Cửu Trọng Môn.” Hít sâu một ngụm tuyết hương trong sạch, ta than nhẹ.

Sau một tháng, ta đã trở lại đây.


Chỉ ngây ngốc cúi đầu, Tiểu Hoa đột nhiên đem tuyết dùng lực chà xát lên mặt, xúc cảm lạnh như băng không khỏi làm cho Tiểu Hoa thanh tỉnh hơn không ít.

“Thật lạnh, tuyết này đều là thật, đây đó đều là thật, ta không phải đang nằm mơ.” Run run lên, Tiểu Hoa hắc hắc nở nụ cười, lúc ta cảm thấy muốn cười, cô nương này thế nhưng hô to lên “Ta rốt cuộc vào được Cửu Trọng Môn! Tiểu Hoa ta đã vào được Cửu Trọng Môn!” Tiểu Hoa lớn tiếng hô lên, Cửu Trọng Môn trống rỗng đều vọng lại tiếng hô của nàng.

Ta nhất thời cảm thấy không ổn, vội vàng bưng kín miệng Tiểu Hoa, ngay cả Tiểu Thảo cùng tiểu quỷ cũng hết hồn, một đám tiến lại giữ chặt Tiểu Hoa.

“Ô ô ô —” Tiểu Hoa không thể nói chuyện vừa nghi hoặc nhìn chúng ta, vừa sống chết giãy dụa.

“Đừng nhúc nhích! Mau câm miệng! Ngươi muốn chúng ta bị phát hiện à?” Ta nhìn quanh bốn phía, nhíu mày nói “Chạy mau, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Tiểu Hoa dùng sức gật đầu, tỏ vẻ không hô to nữa chúng ta mới buông nàng ra, mọi người nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy khỏi nơi đó, ta chạy trước, Tiểu Thảo đi sau che giấu dấu chân.

Chạy được trong chốc lát, ta ngừng lại, cứ như vậy mà chạy khó tránh khỏi bị đuổi giết, còn có thể hấp dẫn thêm nhiều người của Cửu Trọng Môn đến.

Kỳ quái, ta đến Cửu Trọng Môn vài lần, như thế nào đều không có người phát hiện ta, hiện tại lại dễ dàng phát hiện Tiểu Hoa, còn có con đường đi thông từ Nhất Trọng Môn đến Cửu Trọng Môn sao lại thế này?

“Sầu đại ca, sao không chạy tiếp?” Tiểu quỷ chạy lên, cau mày nói “Ta có thể cảm giác được có người đang đuổi theo, không xong rồi, quả nhiên bị phát hiện, với công lực của chúng ta tuy rằng có thể né tránh trong chốc lát, thế nhưng sớm hay muộn sẽ bị bọn họ đuổi kịp, người của Cửu Trọng Môn quả nhiên lợi hại.”

“Có một nơi…” Hiện tại không phải thời điểm để khen người trong Cửu Trọng Môn, trong đầu linh quang chợt lóe, ta chỉ vào hướng đông bắc nói “Chúng ta qua bên kia đi, các ngươi mang ta bay qua đi, càng nhanh càng tốt, ước chừng ba mươi dặm, có thể trước khi bọn họ đuổi kịp chúng ta không?”

“Này có thể!” Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa trăm miệng một lời nói. Dứt lời, Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa mỗi người nắm một bên cánh tay ta, nháy mắt bốn người chúng ta hướng tới phía đông bắc bay qua, nơi đó là hướng về Lệ Tích hồ.

Hồ Lệ Tích là chỗ riêng tư của  Bộ Phong Trần dành để tu dưỡng, nếu may mắn không chừng đệ tử Cửu Trọng Môn không thể dễ dàng đi vào, chúng ta đây cũng có thể trốn một đêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.