Đọc truyện Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân – Chương 166: Người mất trí nhớ
Ánh trăng như sương đầy trời, bóng người cô tịch.
Cho đến khi bóng đêm dần dần chiếm trọn không gian, người mà hẳn nên sớm xuất hiện vẫn như cũ không xuất hiện, chẳng lẽ thật sự xảy ra sự tình gì sao? Tuy rằng trong lòng tin tưởng Bộ Phong Trần lo lắng chu toàn tất nhiên sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng hôm nay hắn lại thất hẹn.
Nếu không phải đã xảy ra sự tình gì, Bộ Phong Trần như thế nào có thể thất hẹn, ước định quan trọng như thế, hắn làm sao có thể không nhớ?
Đứng ngồi không yên, ta không có biện pháp tiếp tục chờ đợi, chỉ là nên đi đâu tìm Bộ Phong Trần?
Trên đỉnh tuyết phong sao? Nếu không được Bộ Phong Trần đưa đi, với võ công của ta làm sao có thể trèo lên được tới đó, nếu không có cách nào lên tuyết phong tìm Bộ Phong Trần, ta chỉ có thể nghĩ đến chỗ mà ta từng ngẫu nhiên ở lại một đoạn thời gian, là căn nhà nhỏ bên hồ ở Thánh môn.
May thay, ta miễn cưỡng có thể nhớ rõ đường đi từ rừng hoa đào trên tuyết đến bên hồ.
Cưỡi lên lưng ngựa, ta quay đầu hướng về hồ mà đi, đi sớm về khuya, trong đêm tối mờ mịt bôn ba ở Cửu Trọng Môn, không nghĩ rối loạn, thủy chung khó có thể buông.
“Mã huynh, một đường này làm phiền ngươi.” Vỗ nhè nhẹ con ngựa trắng đã có chút mệt mỏi, ta cởi dây cương trên lưng ngựa xuống, thả nó ra.
Xoay người nhìn một mảnh hồ mờ mịt trong suốt như ngọc bích, ta chảy thẳng đến căn nhà trúc bên hồ.
“Bộ Phong Trần —-” lớn tiếng hô lên, không có người trả lời, đáp lại ta chỉ có từng tiếng âm vọng lại quanh quẩn trong sơn cốc, càng phát ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tịch.
Đẩy cửa phòng ra, tuy rằng sớm đã nghĩ tới có thể Bộ Phong Trần sẽ không ở trong này, mà khi ta nhìn thấy phòng ốc trống rỗng, nội tâm vẫn không khỏi có chút mất mác.
Từng gian phòng đều nhìn qua một lần, không có, vẫn là không có.
Một đường đi từ Nhất Trọng Môn đến Cửu Trọng Môn, một đêm giục ngựa trên đường, thân thể mệt mỏi không chịu được.
Ngã ngồi trên giường ở trong phòng, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy vầng thái dương dần dần dâng lên từ đỉnh núi, tia nắng ban mai chiếu xuyên qua lớp sương mù dày đặc, chiếu lên những gợn sóng trên mặt hồ lấp lánh, ánh hào quang kia giống như bảo thạch trong suốt trong sáng.
Cảnh đẹp như vậy cũng không có lòng dạ nào để thưởng thức.
Có thể Bộ Phong Trần đã quên mất thời gian? Ngã đầu xuống giường liền ngủ, khi ta tỉnh lại Bộ Phong Trần sẽ ngồi ở đầu giường rồi đi, tựa như trước vậy, mỗi khi ta tỉnh lại có thể nhìn thấy nụ cười ôn hòa khiến kẻ khác an tâm của nam nhân kia.
Dần dần nhắm hai mắt lại, liền chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ ta nằm mơ, mơ thấy Bộ Phong Trần ở ban đêm đi tới bên giường, nhẹ nhàng đặt tay lên trán ta, chỉ là ta ngủ vào ban ngày, nam nhân kia làm thế nào có thể xuất hiện?
Lúc tỉnh lại, căn nhà này, cái hồ này, sơn cốc này vẫn như cũ im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng chim chóc bay qua.
“Cũng sắp đến chạng vạng rồi đi?” Ta ngẩng đầu nhìn màu trời.
Từ hồ Lệ Tích đến rừng hoa đào trên tuyết, vẫn như ngày hôm qua lại phải chờ, chờ tới khi trăng treo trên đầu cành vẫn như cũ yên tĩnh một mảnh.
“Bộ Phong Trần, ngươi tốt nhất phải cho ta một giải thích hợp lý, bằng không ngươi thảm rồi.” Một mình ở đây sinh hờn dỗi lại có gì hữu dụng đâu?
Nhìn quanh bốn phía không có ai, ta cuối cùng chỉ có thể cưỡi ngựa trở lại Lệ Tích hồ, quãng đường đi cũng mất hết của ta nửa ngày.
Nghĩ lại cũng đã một ngày không ăn không uống, cho dù muốn tìm được Bộ Phong Trần cũng phải ăn một chút mới có sức lực.
Ngày mai, ngày mai lại đến đợi nữa.
Nếu Bộ Phong Trần vẫn không xuất hiện, ta chỉ có thể lên tuyết sơn.
Cách lớp quần áo, ta nhẹ nhàng chạm vào lệnh bài mà ngày đó Bộ Phong Trần đưa cho, ta nghĩ lệnh bài này hẳn phải có một chút ít công dụng.
Trong hồ Lệ Tích còn có một vài con cá, may mắn chính là trong nhà trúc cũng có một ít dụng cụ bắt cá, thoạt nhìn trước kia Bộ Phong Trần ngẫu nhiên cũng đến đây câu cá, nhưng mà nam nhân kia lại không ăn thịt, câu cá làm cái gì.
Cũng may kỹ thuật câu cá của ta cũng không tệ, lập tức có cá lớn mắc câu, Thánh môn ngay cả cá cũng không giống, bất quá thoạt nhìn hẳn là có thể ăn.
Đốt lửa ở bên hồ, tìm một vài nhánh cây làm giá, vô cùng đơn giản ngồi nướng cá dưới ánh ban mai.
“Chết tiệt Bộ Phong Trần, ngươi dẫn ta trở lại Thánh môn là muốn ta sống như thế này sao?” Vừa nhóm lửa, vừa khe khẽ thở dài.
Quay đầu đi, nhìn tuyết sơn cơ hồ nhìn không tới đỉnh.
Bộ Phong Trần lúc này nhất định là đang ở trên tuyết sơn lạnh chết người kia đi?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao vẫn chưa chịu xuất hiện, có thể nào đã quên ta rồi không?
“Dám quên ta, dám thả con bồ câu cho ta (ý thất hẹn), ta không giết chết ngươi thì không phải Sầu Thiên Ca!” Cầm gậy trúc vuốt nhọn đầu trong tay hướng con cá nướng vô tội đâm loạn, tưởng tưởng nó là Bộ Phong Trần, ta càng đâm ác hơn một chút, tâm tình cũng tốt hơn, nhưng mà toàn bộ ăn luôn mới có thể làm cho tâm tình ta tốt hơn một chút.
“Hô — Bộ Phong Trần, ngươi cho ngươi là Thánh môn môn chủ liền rất giỏi? Sầu Thiên Ca ta, Sầu Thiên Ca khi nào phải chờ một người lâu như thế…”
Nằm lên bãi cỏ ven hồ, ta ngưỡng mặt nhìn bầu trời xanh xanh, không một áng mây, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
———-
———-
Lặng lặng ngồi bên hồ, mặt hồ lặng im như bức tranh, tim ta đã mỏi mệt đến mức không còn có thể cưỡi ngựa đến rừng hoa đào tìm Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần, ta không có thần thông quảng đại như ngươi, phàm nhân như ta rốt cuộc làm sao mới có thể tìm được ngươi này Thánh môn môn chủ thần long kiến thủ bất kiến vĩ (rồng thần thấy đầu không thấy đuôi) đây.
Ngươi nhất định còn sống, lão yêu tinh như ngươi nhất định sống mãi.
Mặt hồ, sao trăng phản chiếu rơi rụng, đúng như tên của hồ này, kêu Lệ Tích, nhẹ nhàng chạm vào sẽ nát vụn.
Hồ nước hơi chút lạnh lẽo, nghĩ đến là bởi vì hồ nước được dẫn từ tuyết sơn tới, nhưng có thể đã quen với độ lạnh lẽo trên người Bộ Phong Trần nên hiện giờ cho dù toàn thân đều ngâm trong hồ cũng không cảm thấy quá khó để chịu đựng.
Thật sâu lặn xuống hồ rồi lại chậm rãi trồi lên, hồ nước mát lạnh làm cho thân thể mỏi mệt cảm giác tốt hơn không ít, bọt nước lạnh lẽo làm ẩm ướt tóc, từ trán chảy xuống dưới cằm, cho đến khi một giọt lại một giọt đọng cùng một chỗ, giống như lệ rơi vỡ vụn trên mặt hồ.
Ánh trăng sâu kín, đêm lạnh lùng.
Lại một lần nước ngập sâu vào lòng hồ lạnh lùng trong màn đêm tăm tối, cho đến khi cảm thấy hít thở không thông mới mạnh mẽ trồi lên mặt nước, cảm giác nhẹ nhõm này thật ra không tồi.
Khóe miệng dần dần giơ lên vài phần độ cung, ta đang có xúc động muốn bơi lội thỏa thích trong hồ thì cả người đột nhiên chấn động, có một luồng hơi thở quen thuộc đang đến gần, lạnh như băng, ngoại trừ người kia còn có thể là ai?
Nhất thời ngây ngẩn cả người, ta thật nhanh nhắm chặt mắt lại rồi lại mở ra lần nữa, xác định chính mình không phải đang nằm mơ, xác định hơi thở quen thuộc này không phải là ảo giác.
“Ngươi cái tên hỗn đản này, như thế nào —” mạnh mẽ xoay người lại, ta lập tức thấy được nam nhân đứng ở chỗ cách ta không xa, những lời thốt ra đột nhiên tắc lại trong cổ họng.
Ánh trăng mông lung trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng lại trên người nam nhân tạo thành một tầng ánh sáng nhu hòa, ngay cả như vậy cũng không có cách nào làm yếu đi nét lạnh lùng để lộ ra trên người nam nhân.
Không phải là tóc màu trắng bạc, mà là mái tóc đen nhánh hòa hợp nhất với đêm đen, mềm mại nằm trên vai cùng khuôn ngực rắn chắc của nam nhân, ta nhớ rõ, thân thể này tựa hồ thuộc về Phong Vô Cấu.
Hiện giờ, thoạt nhìn hẳn là thuộc về… giả nhân giả nghĩa.
Không đợi được ngụy thánh, lại đợi được một giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần.
“Ngươi là người, là yêu hay là ma?” Bình thản lạnh lùng, giả nhân giả nghĩa thoạt nhìn dường như căn bản không biết ta, lại nói ra một câu giống như lần cuối cùng ta gặp hắn.
Trong lúc đó, ta thế nhưng không biết nên mở miệng nói cái gì, từng nghĩ đến cảnh tượng lúc ta gặp lại giả nhân giả nghĩa, ta cảm thấy cảnh tượng kia hẳn là xấu hổ, ta hẳn là phải cầm kiếm đâm cái tên giả nhân giả nghĩa làm xong việc kia rồi bỏ chạy mất tăm mất tích, chỉ là như thế nào cũng không nghĩ đến chính là tình cảnh gặp nhau hơn cả xấu hổ này.
“Ngươi…” Nửa ngày, ta mới ói ra một câu “Ngươi còn sống, kia hắn cũng còn sống?”
Nam nhân hơi nhíu mày, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa nào.
“Ta không nhớ bên trong Thánh môn Cửu Trọng Môn có một người như ngươi, ngươi làm sao đến được Cửu Trọng Môn này?” Không để ý đến lời nói của ta, giả nhân giả nghĩa chỉ là có chút đánh giá với ta.
“Bộ Phong Trần, đừng có đùa như vậy, đừng tưởng rằng giả vờ mất trí nhớ thì ta sẽ buông tha ngươi.” Ta có chút tức giận, Bộ Phong Trần nói rốt cuộc là cái gì?
“Ngươi là ai, vì sao biết tên ta?” Biểu tình không hề lãnh đạm, cũng không phải tốt lắm, chân mày hơi nhíu, trong mắt Bộ Phong Trần lập tức toát ra vài phần ý tứ nguy hiểm, ẩn ẩn bên trong, ta thế nhưng còn cảm giác được vài tia sát ý.
Sát ý? Giả nhân giả nghĩa muốn giết ta?
Nhưng càng làm cho ta cảm thấy trong lòng chợt lạnh, vẫn là lời nói kia của nam nhân.
Không giống như giả vờ, Bộ Phong Trần giả nhân giả nghĩa này đã quên ta rồi ư? Ngay cả ta là ai cũng quên sao?
Ta đột nhiên có loại xúc động muốn chửi má nó…