Nhật Quang Ái Nhân

Chương 43: Tranh giành người đẹp


Bạn đang đọc Nhật Quang Ái Nhân – Chương 43: Tranh giành người đẹp


Toàn bộ thế giới hôm nay thảo luận về trận đại chiến xảy ra trên inte suốt đêm hôm qua, một người đấu với các cao thủ hacker trên thế giới. Tin tức “Ngày Mùa Thu tái xuất tại đại học Nam An. ” đang là chủ đề nóng nhất được bàn tán rộng rãi trong ngày hôm nay.
Việc Ngày Mùa Thu có khả năng đang ở tại đại học Nam An truyền ra ngoài, sau đó tin tức trở thành “Ngày mùa thu” chính là sinh viên năm nhất của đại học Nam An, hẳn mang đến cho đại học Nam An một truyền kỳ mới, nhất cử nhất động của Ngày Mùa Thu làm cho phòng quản trị mạng trường đại học Nam An nổi tiếng theo… Đồn đãi có đôi khi hết lần này tới lần khác có thể đúng với sự thật.
Địa Vị Đại học Nam An, thậm chí Nam An Thành trên thế giới lại tiến thêm một bước, phó hiệu trưởng đại học Nam An công khai phát biểu nói chuyện hi vọng có thể gặp được đại nhân vật này, điều này mở ra một làn sóng tìm kiếm “Ngày mùa thu”, không chỉ có sinh viên trường học đang tìm kiếm, những ký giả cùng với những người tìm kiếm nhân tài trên thế giới bắt đầu hướng đến đại học Nam An, sau một tháng bọn hắn dùng hết mọi biện pháp vẫn không tìm kiếm được thì mới nguội dần, mọi người biết rõ, nếu như không phải bản thân của hắn nguyện ý đi ra, thì ngay cả ông trời cũng không thể tìm được…
Đối với chuyện này Dương Quang đương nhiên không chú ý rồi, hắn hiện tại đang cùng Lê Thải Dĩnh vừa chạy bộ vừa nói chuyện phiếm đây này.
“Ngày mùa thu đại hiệp, đêm qua đi làm cái gì rồi hả? ” Lê Thải Dĩnh giống như cười mà không phải cười làm cho người khác cảm thấy thân thiết.
Dương Quang cười híp mắt nói: “Tỷ biết? Tỷ đối với mấy cái này cũng có hứng thú à? “
Lê Thải Dĩnh liếc hắn một cái nói: “Ta mới không có hứng thú đây, ta đang ngủ ngon giấc lại bị âm thanh rung trời lỡ đất ở khoa máy tính đánh thức đấy, còn tưởng rằng động đất, về sau thì toàn bộ ký túc xa xôn xao, ta kỳ quái bây giờ không có World Cup, những sinh viên kia vì sao lại hưng phấn như vậy, gọi điện thoại hỏi mới biết được nguyên lai là “Ngày mùa thu” đại hiệp xuất hiện ở trường học chúng ta, đệ thật đúng là phong cách ah! Hại ta một buổi tối ngủ không ngon! ” nói xong cũng cho Dương Quang một cái nháy mắt, hoàn toàn không cố kỵ hắn là thiên hạ đệ nhất Hacker.
Nếu như những cô gái đang thầm mến Ngày Mùa Thu biết có một nữ nhân lại cùng đùa giỡn với Ngày Mùa Thu như vậy, các nàng mặc kệ ngươi có phải là tuyệt thế mỹ nữ lão sư hay không, dùng tất cả các biện pháp để kéo Ngày Mùa Thu về phía mình, bất quá nếu những cầm thú thầm mến Lê Thải Dĩnh lão sư biết vậy thì có chút khó xử rồi, chắc là biến hai tay Dương Quang thành thịt vụn mất.
Dương Quang cũng không chút né tránh, cười mỉm nói: “Tỷ chỉ là ngủ không ngon mà thôi, còn đệ một chút cũng không được ngủ a, khách quan mà nói thì tỷ cũng sướng hơn đệ đó. “
“À? Đệ một đêm không có ngủ à? Vậy đệ còn chạy bộ làm gì? Đệ muốn hành hạ thân thể của mình à? Nhanh trở về nghỉ ngơi đi! ” Lê Thải Dĩnh không quan tâm hắn trêu chọc, nàng đầu tiên quan tâm đến hắn, lập tức ngừng lại.
Dương Quang nghe xong thì trong nội tâm thấy cảm động, rất lâu không có ai quan tâm hắn a, cũng theo đó mà ngừng lại, “Đệ không phải ngu như vậy a, Dĩnh tỷ cũng biết là đệ thông hiểu y thuật mà, thân thể của đệ, đệ còn không biết sao? Lúc trước đệ còn một tuần cũng không ngủ đấy,thế này thì ăn thua gì “.
Lê Thải Dĩnh thấy cũng có lý , nhưng vẫn thấy không an tâm, “Con trai các ngươi thì luôn như vậy, cảm thấy hứng thú cái gì thì những cái khác không quan tâm! Về sau cho dù cùng ta hẹn trước, nhưng nếu thân thể không thoải mái thì nghỉ ngơi đi, gọi điện thoại cho ta thì được rồi, có nghe hay không? “
Dương Quang không tự chủ được đi qua giữ chặt tay của nàng cười nói: “Tốt rồi đừng nóng giận, đệ về sau cái gì cũng nghe theo tỷ, tỷ bảo đệ nghỉ ngơi thì đệ nghỉ ngơi, tỷ bảo đệ chạy đệ tuyệt đối không dừng lại, tỷ không bảo đệ ngừng thì đệ chạy đến tận cùng thế giới. ” đây là lần thứ nhất Dương Quang nắm tay của nàng, cảm giác mềm mại như nắm phải một khối ngọc cực phẩm.
Lê Thải Dĩnh cảm thấy tay của mình bị một bàn tay ôn hoà nắm lấy, trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ, nhưng không có tránh ra, mặc hắn lôi kéo, nghĩ thầm nếu được hắn nắm tay như thế này thật tốt.
Nghe xong hắn nói nhịn không được “PHỤT” bật cười một tiếng, nói: “Đây chính là đệ nói đó nha, đến lúc đó đệ không được đổi ý đâu đấy. “
Dương Quang cười nói: “Nếu đệ đổi thì chính là heo! Tốt rồi, chúng ta chạy một vòng nữa sau đó nghỉ ngơi được không? ” nói xong buông tay Lê Thải Dĩnh ra bắt đầu chậm rãi chạy về phía trước.

Lê Thải Dĩnh cảm thấy tay bị buông ra, trong nội xuất hiện một cảm giác mất mát không hiểu được, lắc đầu đem cảm giác kỳ quái đó ném ra, lập tức đuổi kịp Dương Quang cùng hắn sóng vai chạy tiếp.
Sau khi trở lại ký túc xá Dương Quang theo miệng mấy người Nghiêm Đông trong đã biết hiện trong trường học có rất nhiều người đang tìm kiếm hắn. Dương Quang cười nói: “Nếu có thể dễ dàng tìm thấy ta như vậy thì ta không phải là Ngày mùa Thu rồi. “
Tối qua Dương Quang đánh bại tất cả các cuộc tấn công, sau đó đem Server phục hồi lại nguyên trạng, mấy số tài khoản của nhân viên quản lý đều được khôi phục, một chút số liệu cũng không bị mất đi, giống như chưa sảy ra chuyện gì cả, cho nên buổi sáng hôm nay diễn đàn trường học vẫn được sử dụng như bình thường.
Mặc kệ bên ngoài náo nhiệt, mấy người Dương Quang vẫn vui vẻ qua ngày chủ nhật.
Ngày hôm sau đi đến phòng học, phát hiện hôm nay lão sư lên khoá lớp quản lý tài nguyên nhân lực bận họp, cho nên tiết này biến thành tự học. Phòng học lập tức biến thành một cái phố xá sầm uất, mọi người cũng đang thảo luận sự kiện Ngày mùa thu tối hôm qua, mỗi người đều nói rất sôi nổi thậm chí mặt đỏ lên, nước miếng bay như mưa, giống như chính hắn tham gia trận đại chiến ngày hôm qua.
Mà mấy người biết chuyện này lại đang đọc sách… Bất đồng chính là mấy người Nghiêm Đông thì đang đọc tiểu thuyết YY, còn cuốn sách trên tay Dương Quang là sách giáo khoa. Dương Quang nghĩ thầm dù sao hiện tại không có chuyện gì làm ,vừa vặn nghe Dĩnh tỷ bảo nên dọc qua bài trước.
Lâm Gia ngồi bên cạnh khó có cơ hội tốt như vậy, đã đến gần Dương Quang, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Này, bạn học ngươi tên gì? Chúng ta ngồi cùng bàn đã một tuần lễ mà vẫn không biết gì nhau, ngươi không thấy rất kỳ quái sao? “
Dương Quang kỳ quái nhìn nàng một cái, mới nói: “Điều này thì có gì kỳ quái, mọi người nhận thức nhau nếu đã trải qua một việc nào đó, giống như kẻ bắt cóc muốn bắt cóc ngươi mà ta lại trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó ngươi mới đối với ta ấn tượng khắc sâu, nói không chừng có thể dùng thân báo đáp, nếu như không có chuyện gì phát sinh, cho dù bạn cùng lớp 3 năm ngươi chưa hẳn nhớ rõ, ngươi ngẫm lại, bạn học cấp 3 ngươi đều nhớ rõ sao? Hiện tại trong lớp học ta cũng không biết hết đấy, cho nên nói chỉ có đã xảy ra sự việc gì mới có thể nhận thức được, cái này tục ngữ nói là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng” đấy. “
Lâm Gia có chút dở khóc dở cười cũng có chút khóc không ra nước mắt, chỉ là hỏi tên nhau thì có cần rắc rối như vậy không? Vừa muốn nói chuyện, chợt nghe Dương Quang nói: “Ta gọi Dương Quang, Dương Thụ Dương. Chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ coi như là hữu duyên rồi, ha ha. “
Lâm Gia nghĩ thầm nói sớm thì không phải là xong rồi ư, cần gì dài dòng như vậy.
“Đúng vậy a, ta cũng biết được chúng ta rất có duyên, ta phát hiện ngươi đi học đều rất nghiêm túc a, không giống nhiều người khác đang làm chuỵên riêng. “
“Ta học dốt a, cho nên mới nghiêm túc mới theo kịp bạn bè a. ” Dương Quang cười nói.
Lâm Gia nhìn Dương Quang tươi cười thân thiết nói chuyện vơi mình, cảm giác không giống như “Xú bà nương câm miệng ah, không thấy được ta đang đọc sách ư “, bất quá nàng cũng không phải là loại người tẻ nhạt, đành phải tìm lời nói nói: “Ồ, trên sách giáo khoa của ngươi còn ghi thơ a? Ta có thể nhìn không? “
Dương Quang thật sự muốn im lặng đọc sách , thật không ngờ sau khi mình cho nàng “Ôn nhu khoảng cách” cô nàng này nhiều chuyện như vậy, bây giờ còn muốn thơ trên sách của hắn, không có cách nào, đành phải đem sách giáo khoa đưa cho nàng.
Lâm Gia vừa nhìn vừa nhẹ giọng đọc:
“Gặp gỡ chia xa khó nói lời,
Gió đông dìu dịu cánh hoa rơi.

Tằm xuân đến chết tơ hương dứt,
Nến sáp thành tro nước mắt thôi.
Sớm ngắm những sầu thay tóc mái,
Đêm ca chợt tỉnh lạnh trăng mồi.
Bồng lai ví thử không nhiều hướng,
Chim biếc ân cần chẳng ghé chơi.”(1)
Dương Quang nghe Lâm Gia đọc thơ thì nhớ đến thời gian sống cùng với tỷ tỷ trước kia, tỷ tỷ thích nhất là bài thơ này, hắn thường ngủ khi tỷ tỷ đọc bài thơ này, khi đó ngủ thật ngon thật thoải mái , thế nhưng mà hôm nay thơ vẫn vang lên bên tai còn người thì âm dương xa cách…
Khi còn bé tuy nghe rất nhiều lần nhưng cũng không hiểu được ý thơ , sau khi tỷ tỷ mất mới hiểu được!
Khi đó hắn thật hận bài thơ này, hận tại sao lại có bài thơ bi thương như vậy, hận tại sao phải tưởng niệm nhiều như vậy, giống như bài thơ này đoạt đi tỷ tỷ của hắn.
Cho đến rất lâu về sau hắn mới hiểu được, nhất định người làm bài thơ đó cũng đã trải qua đau khổ như vậy, cũng bi thương tưởng niệm một người. Từ đó về sau bài thơ luôn ở bên người của hắn.
Lâm Gia đọc xong ngẩng đầu vừa định hỏi hắn tại sao phải ghi bài thơ bi thương như vậy lên sách, liền phát hiện Dương Quang đang ngơ ngác nhìn cái bàn, ánh mắt trong suốt tràn đầy bi thương, đó là tràn đầy bi thương màu xanh da trời ah, nước mắt như đang muốn tràn ra khoé mắt.
“Ngươi… Làm sao vậy? ” Lâm Gia đụng đụng Dương Quang, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.
Dương Quang bỗng nhiên bừng tỉnh, ánh mắt ngưng tụ sau đó mới mở ra, trơ về bộ dạng như bình thường, cười nói: “Ngươi đọc hay qua, ta đều mê mẩn rồi. “
“Vậy sao? ” Lâm Gia vẫn tràn đầy nghi hoặc, thầm nghĩ người này nhất định trải qua bi thương, nếu không vì sao ánh mắt lại lộ ra vẻ bi thương như vậy.
Dương Quang sau khi thất thần, thật sự không muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng vẫn là vừa cười vừa nói: “Thực xin lỗi, ta muốn xem sách, nếu như ngươi muốn nói chuyện phiếm, thì người luôn trừng mắt ta phù hợp hơn đấy. ” nói xong chỉ chỉ phía sau nàng.
Nói xong lại tiếp tục cặm cụi đọc sách.

Người khác nói như vậy nàng còn có thể làm sao được, đành phải đem chú ý dời đến trên sách, nhưng là nhưng trong lòng vẫn in sâu ánh mắt vừa rồi của Dương Quang.
Vừa mới tan học, Đinh Cường đã đi tới, vỗ vỗ Dương Quang nói : “Ngươi đi ra đây một lát, ta có lời nói với ngươi. “
Dương Quang vẫn không nói gì, Lâm Gia đã nói: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi không nên xằng bậy a! “
Đinh Cường trong nổi rất giận, bình thường mình đối với người khác nàng không nói gì, lần này lại khác thường mở miệng ngăn cản, không có vấn đề mới là lạ!
Dương Quang lúc này mới nói: “Có lời gì tại đây nói không được sao? “
Đinh Cường cười lạnh nói: “Nếu như ngươi không sợ mất mặt thì có thể đấy. ” trong nội tâm giống như nhận định người mất mặt là Dương Quang mà không phải mình.
Dương Quang không sao cả nói: “Mất mặt thì ta không sợ, ngươi có thể nói. “
Đinh Cường lạnh lùng cười cười, mới nói: “Tốt! Về sau ngươi nên chú ý lời nói và hành động a, không nên tiếp cận Lâm Gia, nếu không…”
Rất nhiều người uy hiếp người khác đều thích dùng tư nếu không… Rồi im lặng tỏ thái độ nguy hiểm, như vậy mới có khí thế, nhưng lại không biết đằng sau từ nếu không có thể xảy ra rất nhiều chuyện, giống như nếu không ta lấy dao tự đâm vào mình, hay nếu không ta không biết bản thân mình đang đụng chạm vào một nhân vật khủng bố đến mức nào chẳng hạn…
Dương Quang nghe hắn uy hiếp xong, vẻ mặt không cho là đúng thản nhiên nói: “Nàng ngồi cùng bàn với ta, ngươi nói cho chúng ta biết làm sao không thể gần nhau được , hay là ngươi có công năng không bình thường…, còn không mau hóa phép biến nàng ngôi cạnh ngươi a! ” ngữ khí bình thản lại có áp lực lạnh như băng làm người khác hít thở không thông.
Dương Quang vừa rồi nhớ tới tỷ tỷ, tâm tình không tốt, hắn còn chạy tới uy hiếp mình, vì vậy ngữ khí bộc lộ có đôi chút áp lực với mọi người xung quanh.
Các người khác thấy bên này náo nhiêt thì chú ý sang, rất nhiều người không biết rõ sự kiện khi tập quân sự, chỉ là nghe nói cùng Dương Quang có quan hệ, cho nên ngoại trừ mấy người chính thức xem qua Dương Quang xuất thủ, những người khác không thể tưởng được bình thường hắn tươi cười sáng lạn, tính cách ôn nhu hiền hòa mà có thể toát ra khí thế lớn như vậy.
Đinh Cường sắc mặt đều thay đổi, nói ta công năng không bình thường? Ta công năng không biết mạnh bao nhiêu đây, hỏi những người con gái đã bị ta khai phá thì biết rõ ràng thôi, nhưng bây giờ mình lại không thể nói vậy được, đương nhiên chỉ có mình thừa nhận với mình thôi, đành phải miễn cưởng hừ lạnh một tiếng, phun ra một câu: “Tiểu tử mày lỳ! ” sau đó lui về chỗ ngồi.
Một màn này vừa lúc bị Lê Thãi Dĩnh thấy đucọc, bất quá nàng làm như không thấy vậy, hướng mọi người tuyên bố hôm nay các lão sư bận họp, cho nên có thể về sớm, sau đó nhìn Dương Quang, ý là muốn hắn lưu lại một lát, Dương Quang đã hiểu ý của nàng, khẽ gật đầu.
Mọi người hoan hô đi ra phòng học, Dương Quang bảo mấy người Nghiêm Đông về trước đi, nói mình còn có một ít chuyện phải xử lý sau đó theo Lê Thải Dĩnh đi ra phòng học.
Giải thích:
1.Đây là bài thơ của nhà thơ Lý Thương Ẩn có tên là Vô đề. Bản hán việt bên dưới đây:
Tương kiến thì nan biệt diệc nan,
Đông phong vô lực bách hoa tàn.
Xuân tàm đáo tử ty phương tận,

Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can.
Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải,
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn.
Bồng lai thử khứ vô đa lộ,
Thanh điểu ân cần vị thám khan.
Tạm dịch nghĩa:
“Lúc gặp gỡ nhau đã khó, mà chia tay nhau cũng khó.
Gió đông không có sức, trăm hoa héo tàn.
Con tằm xuân đến lúc chết, thì tơ mới hết;
Ngọn nến khi thành tro, thì giọt nến mới khô.
Soi gương buổi sáng, chỉ buồn là tóc mây thay đổi.
Ban đêm ngâm thơ, chắc hẳn biết ánh trăng lạnh lẽo.
Từ đây đi đến núi Bồng Lai, không có nhiều con đường;
Chim xanh vì mình ân cần đi trước thăm dò.”
Đôi điều về nhà thơ Lý Thương Ẩn.
Nhà thơ Lý Thương Ẩn: Tự là Nghĩa Sơn, hiệu là Ngọc Khê sinh. Người huyện Hà Nội (tỉnh Hà Nam). Năm 837 (đời Ðường Văn Tông), nhờ thế lực của Lệnh Hồ Ðào, con của Lệnh Hồ Sở mà được chấm đậu tiến sĩ. Rồi được Vương Mậu Nguyên, trấn thủ Hà Dương, dùng vào việc thư ký và gả con gái cho.Vì Mậu Nguyên là địch thủ chính trị của Lệnh Hồ Sở, nên ông bị coi là người vong ân. Khi Mậu Nguyên chết, ông có đến kinh thành nhưng không được quan chức gì. Sau nhờ Trịnh Á, ông được bổ làm chức Quan-sát phán-quan. Ba năm sau, về triều, được làm một chức quan nhỏ tại Kinh Triệu. Khi Lệnh Hồ Ðào làm tể tướng, ông có nhiều lần dâng thư trần tình, nhưng không được xét đến. Sau nhờ Liễu Trọng Hĩnh, trấn thủ miền Ðông-Thục, ông được dùng làm Tiết-độ phán-quan, kiểm hiệu Công bộ viên-ngoại-lang. Khi họ Liễu bị bãi quan, ông cũng mất chức. Về đất Oanh Dương, rồi mắc bệnh, tạ thế.
Lý Thương Ẩn nổi tiếng ngang với Ôn Ðình Quân và Ðỗ Mục, nên người người đương thời gọi là Ôn Lý và Lý Ðỗ. Tương truyền ông có tình luyến ái với nữ đạo sĩ Tống Hoa Dương và các cung nữ Lư Phi Loan và Khinh Phượng. Những bài thơ Vô đề của ông đều được làm ra cốt để tả những mối tình bí ẩn này.
Lý Thương Ẩn có ảnh hưởng rất lớn đối với thi đàn đời Tống. Vương An Thạch khen thơ ông có cái vẻ tài tình giống thơ Ðỗ Phủ. Các nhà thơ thuộc phái Tây Côn chủ trương mô phỏng thơ ông khi sáng tác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.