Nhật Quang Ái Nhân

Chương 33: La Vĩ nổi điên.


Bạn đang đọc Nhật Quang Ái Nhân – Chương 33: La Vĩ nổi điên.


Dương Quang cười cười không đáp, bỗng nhiên hành động, một chưởng đánh về phía người áo đen đầu lĩnh. Đại hán đầu lĩnh kia thật không ngờ Dương Quang chưa nói một câu đã đánh tới, vừa định dùng tay đở lại nhưng không kịp nên ngực đã trúng chưởng.
Với tốc độ của Dương Quang thì bộ đội đặc chủng làm sao có thể sánh được ? Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh,đại hán đầu lĩnh bị trúng một chưởng của Dương Quang sau đó miệng thổ huyết bay ra ngoài , 8 người còn lại chưa kịp hành động thì hai người cũng đã bị trúng chiêu, mỗi người ngã xuống đều chưa kịp phản ứng.
Vì sợ bon hắn có khả năng phản kháng nên Dương Quang ra tay hơi nặng.
Vài người khác sau thời điểm ngỡ ngàng, lập tức đánh về phía Dương Quang, Dương Quang cũng không quay lại nhìn , xoay người đánh ra hai chưởng, lập tức có thêm hai người bay ra ngoài, không ai kịp chạm 1 ngón tay vào hắn.
Ba người áo đen còn lại thấy đồng đội thực lực tương đương mình, mà chưa đụng vào 1 sợi lông của Dương Quang đã bị đánh bay rôi, hoảng sợ ngừng nhào tới chỗ Dương Quang, phân ba vị trí vây quanh Dương Quang, mặc dù không chạy trốn, nhưng chỉ dám vây quanh đứng mà không dám tấn công nữa.
Dương Quang vừa định ra tay đem nốt ba người này giải quyết, thì chỗ mấy người Nghiêm Đông bỗng nhiên truyền ra một tiếng súng vang, sau đó truyền đến vài tiếng cười ha ha cùng tiếng hét phẫn nộ của mấy người Nghiêm Đông.
Dương Quang nghe ra tiếng cười chính là La Vĩ ! Thầm nghĩ không xong, mình đã đánh giá quá “cao” phẩm chất tên này, tưởng hắn chỉ là súc sinh, thật không ngờ ngay cả súc sinh cũng không bằng, thấy không đánh lại thì bắt người để uy hiếp. Bên kia cách nơi này quá xa, chính mình bị 3 người này vây lại , hơn nữa La Vĩ có thể che dấu sát khí của hắn để cho Dương Quang không cảm giác được, nếu không hắn làm sao có thể dễ dàng đến chỗ mấy người Nghiêm Đông? .

La vĩ lúc này thừa dịp không ai để ý chế trụ Hoàng Đan Đan, trong tay cầm một khẩu súng uy hiếp, dữ tợn đối với ba người bịt mặt cười nói; “Bảo các ngươi dùng súng thì hết lần này đến lần khác không cần, hiện tại thấy chưa? Vẫn là ta thông minh ha ha ha ha. “
Hoàng Đan Đan bị súng uy hiếp vậy mà không có một tý khiếp sợ, bình tĩnh nhìn họng súng chỉa vào mình, nhưng nàng không hoảng hốt thì không có nghĩa những người khác cũng bình tĩnh như nàng, ngoại trừ Tiêu Tĩnh, ba nữ sinh khác thấy La Vĩ vừa rồi bắn một phát súng lên trời, đã biết đây là súng thật, bây giờ nhìn thấy họng súng chỉa vào bạn mình, đầu trống rỗng, sợ tới mức lớn tiếng thét lên, cũng không quan tâm tiếng hét của La Vĩ muốn bỏ chạy.
Nam sinh mặc dù không có thét lên nhưng cũng bị doạ sợ tái mặt, chỉ có Tiếu Hoài Thành và Vi Lương đi ngăn cản các nàng.
La vĩ khuôn mặt lúc này rất dữ tợn, hắn đã mất đi lý trí, thấy mấy nữ sinh không để ý cảnh cáo của mình chạy loạn, siết cò súng bắn 1 phát.
Kỳ thật La Vĩ cũng không phải người nóng nảy, chỉ là từ nhỏ được chiều chuộng như ông tướng con nên sinh ra tâm tính cuồng ngạo, muốn gì được lấy chưa biết thua thiệt là gì, bất quá gặp phải Dương Quang, bị ăn quả đắng trước mặt mọi người, danh dự mất sạch, trong nội tâm đã rất khó chịu, thấy mấy người mình gọi đến bị hắn đánh cho tan tành mây khói thì cơn tức giận bộc phát, cộng thêm cha hắn là tư lệnh quân đội Nam An Thành, trước kia đã chùi đít cho hắn biết bao nhiêu vụ rồi, huống gì là những tiểu tử không có bối cảnh này? Thêm nữa hiện tại mấy cô gái làm loạn lên, trong nội tâm hoảng hốt cũng tăng thêm.
Chỉ có Hoàng Đan Đan vẫn còn tỉnh táo , thấy hắn khoát tay thì dùng sức đụng mạnh vào hắn, làm tay hắn bị hất ra, khiến cho phát súng của hắn bắn lệch đi chỗ khác, sau đó lại dùng sức đẩy hắn, quay người bỏ chạy.
Đã bắn một phát súng thì không có lý do gì không bắn phát thứ hai.
1 thân cao ráo vạm vỡ lại tiềm ẩn võ công như La Vĩ làm sao bị một cô gái yếu đuối như Hoàng Đan Đan đẩy ngã được, chỉ lảo đảo một tý rồi ổn định lại, con mắt trở nên đỏ kè, nhắm chỗ Hoàng Đan Đan cùng mấy nữ sinh khác liên tục bóp cò…

Phát súng đầu tiên… Hoàng Đan Đan đủ tỉnh táo nhưng dù sao vẫn là một cô gái chưa trải qua sóng gió, bắt đầu cảm thấy bối rối cùng sợ hãi, chạy bán sống bán chết, bỗng nhiên bị một thân thể ôm lấy, cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó một tiếng súng rền vang lên…
Nghiêm Đông xông lên ôm lấy Hoàng Đan Đan, thấy La Vĩ giơ súng lên, lập tức dùng thân thẻ chặn viên đạn đang bay tới chỗ nàng.
Phát thứ hai, phát thứ ba… Tiếu Hoài Thành cùng Vi Lương kêu to chạy về phía hai nử sinh bị ngắm trúng, thế nhưng chưa kịp thì tiếng súng thứ ba vang lên, trong ba nử sinh thì có hai người ngã xuống…
La Vĩ vừa dời họng súng định bắn thì Dương Quang đã động!
Giây thứ nhất… Dương Quang cảm thấy chuyện quá khẩn cấp, triển khai toàn bộ thân pháp đánh về phía ba người đang vây mình, ba người bị trúng chưởng bay ra xa.
Giây thứ hai… Dương Quang giống như tên rời cung bắn về phía La Vĩ thế nhưng khoảng cách 50 m là không ngắn, vừa được nửa đường thì trơ mắt nhìn La Vĩ liền bắn ra ba phát.
Giây thứ ba… Lúc La Vĩ muốn bắn phát thứ tư, Dương Quang đi vào tầm sát thương, phóng ra một cây ngân châm.

Kim châm trúng ngay tay La Vĩ, hắn kêu thảm một tiếng sau đó rớt súng xuống đất, đem châm nhổ ra, vừa định xoay người nhặt súng lên, Dương Quang xuất hiện ở trước mặt hắn.
Bốn tiếng vang lên, La Vĩ bị đánh bốn chưởng bay ra ngoài, nặng nề rớt xuống đất sau đó thống khổ quay mình rên rỉ ,hai khuỷu tay cùng với đầu gối chân đã bị Dương Quang phế đi!
Dương Quang một giây cũng không ngừng, trước tiên đem ba người trúng đạn tập trung vào một chỗ, rất nhanh kiểm tra thương thế của ba người, phát hiện hai nử sinh thì một người trúng tay, một người trúng đùi, đều không phải là vị trí yếu hại, nhưng cô gái bị bắn trúng đùi máu chảy rất nhiều. Nghiêm Đông còn bị nghiêm trọng hơn thế, viên đạn vừa vặn đánh trúng phần lưng của hắn, may mắn nghiêng về phần vai phải, không có tác động lớn đến nội tạng, nhiều khả năng phổi đã bị một ít tổn thương.
Hắn nhanh tay sơ cứu làm cho vết thương của hai cô gái ngừng chảy máu, sau đó lập tức quay sang xem xét vết thương của Nghiêm Đông.
Hoàng Đan Đan thấy Nghiêm Đông vì bảo vệ mình mà phần lưng trúng đạn, hiện tại máu chảy thấm ra đầy áo, từ trước đến nay nàng luôn tỉnh táo thì bây giờ mặt tái mét, nước mắt rưng rưng, thân thể không ngừng run rẩy, may mắn nhờ Tiêu Tĩnh cùng Vi Lương gắt gao ôm lấy, nếu không đã sớm nhào tới.
Một bên cầm máu cho Nghiêm Đông, một bên Dương Quang dùng ngữ khí nhàn nhạt phân phó mọi người : “Mọi người không nên kinh hoảng, hiện tại cứu người là trọng yếu nhất, Tiêu Tĩnh gọi điện cho bệnh viện, Tiếu Hoài Thành lập tức thông báo Lê Lão sư để nàng biết rõ việc này, nàng tự nhiên sẽ xử lý; Vi Lương nghĩ biện pháp liên hệ các phương tiện truyền thông , để cho phóng viên đến đây trong thời gian sớm nhất . Những người khác tý nữa gọi những lớp khác đến, để Quách Sảng tới hỗ trợ, khuấy động cho sự việc càng loạn càng tốt. Tý nữa ta muốn đi ra ngoài một chuyến, các ngươi vô luận như thế nào phải đứng bên cạnh người bị thương cho đến bệnh viện, không nên bị những người trong quân ngũ cách ly. “
Cho đến bây giờ, ngoại trừ mấy người Vi Lương có chút chuẩn bị tâm lý, các bạn học khác ngơ ngác nhìn sự việc đang xảy ra trước mắt, không thể tin được bình thường Dương Quang đều mang vẻ mặt tươi cười, tính cách hiền hậu nhưng khi gặp biến cố không loạn, xử lý sự việc bình tĩnh, nhanh nhẹn, quyết đoán, đối với kẻ địch ra tay rất ngoan độc.
Ngữ khí nhàn nhạt như có tác dụng an thần, mọi người nghe hắn nói xong, trong nội tâm bỗng nhiên bình tĩnh lại, mấy người lập tức lấy di dộng ra gọi điện…
Dương Quang sau khi cầm máu cho ba người, dùng tay phải đặt lên miệng vết thương của Nghiêm Đông, lòng bàn tay lõm xuống, “phụt” một tiếng, trong lòng bàn tay liền xuất hiện đầu đạn hợp kim.

Súng La Vĩ dùng thuộc loại bình thường, không biết từ nơi nào lấy được loại đạn này. Hắn đã có ý hôm nay sẽ nổ súng rồi,mà có lẻ mục tiêu chình là Dương Quang.
Dương Quang lại dùng phương pháp như vậy để lấy đầu đạn từ trên người hai cô gái, dùng chân khí chữa trị kinh mạch xung quanh để vết thương không nghiêm trọng thêm , sau đó rút miếng vải sạch quấn lên miệng vết thương tránh bị nhiễm trùng.
Dù sao sở trường của Dương Quang không phải là ngoại khoa nên đối với ngoại thương cũng không có nhiều biện pháp, chỉ có thể xử lý đơn giản, không cho vết thương biến xấu thêm.
Trên thực tế, Dương Quang xử lý được như vậy không đơn giản chút nào, viên đạn được lấy ra, máu cũng không còn chảy ra nữa, chỉ cần tránh iệng vết thương bị nhiễm trùng thì người bị thương tạm thời sẽ qua cơn nguy hiểm.
Ở bên trong phòng quan sát, hai sỹ quan cùng với chỉ huy đang trừng to mắt xem những gì đang xảy ra trên máy giám thị, 8 bộ đội đặc chủng, mỗi người đều là cao thủ trong cận chiến, hiện tại đều nằm trên mặt đất không nhúc nhíc, thực tế thủ lĩnh chính là “Sát Nhân Vương” quán quân võ thuật quân đội Nam An Thành, giờ giống như chó chết nằm trên mặt đất.
Con của La tư lênh không giống như vậy, thà hắn nằm yên bất động còn đỡ, đằng này nửa sống nửa chết lăn lộn trên mặt đất càng làm cho bọn hắn thêm khiếp sợ.
Mà bọn hắn thấy Dương Quang thoáng đánh bay 8 cao thủ, nháy mắt lại xuất hiện ở một cái màn hình khác đem la vĩ đánh ra ngoài sau đó chữa trị cho ba người trúng đạn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.