Nhật Quang Ái Nhân

Chương 10: Ngắm mỹ nữ.


Bạn đang đọc Nhật Quang Ái Nhân – Chương 10: Ngắm mỹ nữ.


Dương Quang không để ý Vi Lương đang gây náo loạn tại đó vẫn tiếp tục công việc của mình một cách nhanh chóng, đồng thời mỉm cười xem bọn hắn, cũng không có ý tứ muốn che dấu.
Nghiêm Đông và Tiếu Hoài Thành bị Vi Lương lôi kéo sang đây được xem chuyện có một không hai, phản ứng không khác gì Vi Lương gặp trước đó, lập tức biến thành lớp trưởng lớp Đại học chữ to(mẫu giáo).
Sau nửa ngày, Nghiêm Đông mới xông lên trước hô gấp: “Dừng lại, ngừng. “
Dương Quang theo yêu cầu quần chúng, một đôi tay hoàn mỹ dừng lại.
Nghiêm Đông hỏi: “Ngươi làm sao làm được a? Quá khoa trương đi? “
Dương Quang đáp: “Cái này cũng không khó, là để cho ngón tay của ngươi thỏa sức khiêu vũ, kỳ thật các ngươi cũng có thể làm được đấy. ” (trong đầu phải có gì mới gõ được chứ nhỉ, chú nói về lập trình cứ như chat yahoo…đúng là kiểu của bọn thiên tài nó thế)
Nói xong một đôi tay lại tiến vào hư không mà bắt đầu bay múa…, ba người làm sao có thể tin tưởng câu chuyện ma quỷ của hắn, ngay cả Tiếu Hoài Thành không hiểu rõ lắm máy tính cũng biết như vậy không phải là vịêc bình thường. (biết cũng ngả mũ sát đất với nó huống gì)
Nhìn trên màn hình máy tính hiện lên các ký tự, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả chăm chú theo dõi cũng không theo kịp, dần dần bọn họ cảm thấy dường như bản thân sắp mắc bệnh tâm thần đến nơi.
Vừa mới nhìn các ký tự Liên Bang cùng một ít ký hiệu dấu chấm, chấm phẩy, hai chấm, hai người Nghiêm Đông cùng Vi Lương có 1 trình độ hiểu biết nhất định về tin học tự nhiên biết rõ Dương Quang đang lập trình phần mềm.

Hiện tại tuy từng lục địa vẫn sử dụng văn tự của địa phương mình nhưng từ sau khi bộ chữ cái Liên Bang được ra đời, nó nhanh chóng được phổ biến khắp mọi nơi. Sau một thời gian dài mọi người chỉ còn biết sử dụng loại văn tự này, dần dần nó trở thành một loại văn tự chính thức. Trong quá trình sử dụng nó đã được mọi người hoàn thiện để có thể trở thành bộ ngôn ngữ Liên Bang chính thức như bây giờ.
Ngôn ngữ phần mềm cũng đồng dạng, phần lớn ngôn ngữ lập trình theo thời gian dài cũng được chuyển đổi thành ngôn ngữ Liên Bang để giao tiếp với máy tính thay vì tiếng Anh như của chúng ta.
Dương Quang không có dấu hiệu chậm lại đôi tay đang tung hoành trên bàn phím, một bên quay đầu nhìn bọn họ nói: “Bạn của mình nhờ mình thiết kế một chương trình, rất gấp, cho nên đành phải tăng thêm tốc độ rồi. “
Lúc này Vi Lương mới phát hiện Dương Quang quay đầu nói chuyện một bên còn không ngừng gõ, phát hiện này lại để cho hắn có chút không chịu nổi , tim đập bịch bịch lại nhảy nhanh thêm vài phần.
Bất quá trong nội tâm vừa rồi kinh ngạc chuyển đến bây giờ vô cùng hưng phấn: “Thiên tài a, thật tốt quá,từ nay về sau trong khu Kí túc Xá này thì khoa máy tính của chúng ta sẽ vô địch a ! “
Nghiêm Đông cũng hưng phấn gật đầu, không nói nên lời, chỉ có Tiếu Hoài Thành không học về lập trình nên cũng không có cảm giác gì cả, bất quá hắn biết được Dương Quang là một cao thủ máy tính cho nên vô cùng cao hứng
Cuối cùng, Nghiêm Đông nhổ ra một câu: “A Quang, mạng lưới nội bộ ngân hàng ngươi đã xâm nhập vào chưa? “
Dương Quang: “…”
Lúc ấy mạng lưới inte đã trở thành công cụ truyền bá phổ cập nhất, không chỉ có tốc độ rất nhanh, hơn nữa đã thoát ly khỏi hạn chế đường dây kết nối, toàn cầu phổ cập sóng inte không dây, công tác sinh hoạt của mọi người gần như không tách khỏi máy tính. Tất nhiên việc sử dụng máy tính và việc đi sâu nghiên cứu tìm hiểu gốc rễ của nó như Dương Quang đang làm là 2 việc khác nhau 1 trời 1 vực.

Cho nên việc bọn Vi Lương phát hiện ra một cao thủ máy tính như Dương Quang quý giá như giữa sa mạc mênh mông vô tận tìm thấy 1 ốc đảo vậy.
Bất kỳ ai có tuyệt kỹ đặc biệt này, dù chỉ là thoáng chốc, cũng không thể để cho người khác phát hiện ra, nếu không sợ bị cho là bản thân cố ý khoe khoang tài năng, mang lại ấn tượng không tốt. Thậm chí còn có người càng sợ bản lãnh của mình tiết lộ ra ánh sáng sẽ mang đến phiền phức không thể biết trước.
Nhưng Dương Quang không chỉ không có cấm kỵ, hơn nữa mười phần tự nhiên, đôi tay như đôi uyên ương hồ điệp đang nhảy múa, so với người ta cầm đũa ăn cơm mấy chục năm còn muốn thành thạo hơn gấp trăm lần!
Nếu như là những người khác như vậy, mấy người Nghiêm Đông nhất định sẽ nói, Móa! Thằng nào ah! Tay khiêu vũ thì ngon sao? bờ mông của ta còn có thể nhảy múa đây này.!
Thế nhưng khi chứng kiến thao tác của Dương Quang, mọi người hết lần này tới lần khác sẽ không cảm giác hắn khoe khoang, nó phát ra tự nhiên như hơi thở, như chân lý của vũ trụ vậy ―― tựa như mặt trời mọc lên từ đằng Đông, lặn ở đằng Tây ngươi chỉ có thể gật đầu, cảm giác dĩ nhiên là sự thật.
2 từ “vô địch” cũng không thể tùy tiện nói, cần biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(người giỏi còn có người giỏi hơn), tốt rồi, các cậu không nên kinh ngạc như vậy! Mình có mấy phần mềm phòng chống mã độc cùng phần mềm tối ưu hiệu năng máy, đợi chút nữa mình cài đặt máy móc cho các cậu, sau đó xây dựng một mạng lưới nội bộ trong phòng, để anh em sử dụng inte an toàn và yên tâm hơn! “
Vi Lương cùng Nghiêm Đông nghe được lời của Dương Quang nói thì cảm thấy vô cùng cao hứng, nước miếng chảy ra tùm lum. Vội vàng lôi kéo Tiếu Hoài Thành bỏ đi để tránh quấy rầy công việc lập trình của hắn.
Dương Quang ngồi coding (lập trình) chương trình một hồi, phát hiện đã bốn rưỡi chiều, không sai biệt lắm đến thời gian ăn cơm. Hắn mới dừng công việc lại.
Dù sao cũng không cần phải gấp, gọi ba người cùng phòng lại để cho bọn hắn khởi động máy, sau đó giúp mọi người cài đặt phần mềm bảo vệ, và tối ưu hóa, còn ba người bọn họ say sưa chúi đầu vào nghiên cứu con Lap của Dương Quang.
Việc thiết lập mật mã trên máy tính cuối cùng cũng đã hoàn thành, quay sang nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã là 5h30. Bốn người cầm thẻ CMND liền hướng căn tin đi tới!

Căn tin trường học tất nhiên cũng giống như ký túc xa, phân chia theo đẳng cấp, bạn muốn ngồi lô ghế xa hoa và cao quý bạn cần phải có tiền và quan hệ, còn nếu chỉ là lô ghế xa hoa thì bạn có tiền là được, những nơi chất lượng cao trong kí túc xá chỉ chiếm 1 phần nhỏ, hơn nữa so với địa phương khác thì lịch sự tao nhã bày biện đẳng cấp và hợp lý, thực khách được sở hữu khoảng không gian riêng, tên là Hàng Rào Trúc Ba, nơi rẻ nhất là Đại Thực Đường, chỗ này chắc chắn có mặt bằng rộng lớn nhất, đồ ăn giá cả phù hợp, đại đa số sinh viên căn bản là ăn ở chỗ này, trừ dịp đặc biệt hay mời khách mới đến Hàng Rào Trúc Ba để dùng bữa.
Đang đắn đo suy nghĩ đi nơi nào ăn, thì Vi Lương đã lên tiếng quyết định thay ọi người.
Hắn nói rất đúng: “Nghe nói Hàng Rào Trúc Ba mỹ nữ rất nhiều a! “
Vì vậy mấy người cao hứng tưng bừng thẳng hướng Hàng Rào Trúc Ba mà đi tới.
Kiếm một nơi ít người ngồi xuống, thời gian đợi đồ ăn không có chuyện làm , mọi người một bên hết nhìn đông tới nhìn tây ngắm mỹ nữ, một bên bình luận nhà hàng này.
Nhà hàng này có hai tầng , tầng một là do rất nhiều ghế sô pha tựa lưng cùng với bàn gỗ lim vuông vắn tạo thành, toàn bộ sảnh hiện lên hình vuông, có thể chứa được nhiều người, nhưng từ trên nhìn xuống lại không lộ vẻ chen chúc, tầng hai là đằng bàn cùng với ghế dây, treo hai bên chiếc ghế trên sợi dây quấn quanh lấy mấy cái Trường Xuân đằng(*), một mực kéo dài đến nóc nhà, toàn bộ nóc nhà che kín dây thường xuân(*) cùng với lá cây trang trí, chỉnh thể tràn ngập màu xanh lục, đầy tình thơ ý hoạ. Rất thích hợp cho tình lữ hoặc là bạn thân đến ăn cơm.
Đương nhiên hiện tại Dương Quang bọn họ chưa biết đến cảnh sắc tầng 2, chỉ có thể nghe Vi Lương giới thiệu!
“Nhìn xem, mấy người ngồi kia như thế nào? “
Vi Lương đầu tiên reo lên.
“Không tệ không tệ, chỉ là dáng người hơi kém một chút. “

Nghiêm Đông lập tức hưởng ứng đầu tiên, dù sao thì ánh mắt của hắn hơi cao so với người thường.
Tiếu Hoài Thành lắc đầu thở dài: “Hai người các ngươi có chút thưởng thức được không? ..”Ý hắn muốn ám chỉ cảnh sắc, cùng bố trí của Hàng Rào Trúc Ba.
Vi Lương nhếch miệng: “Chính ngươi vừa rồi gọi món ăn, trông thấy nhân viên phục vụ bàn là tiểu cô nương xinh đẹp mà nhìn không chớp mắt, ở đó dở “quân tử rơm” với bọn ta. “
Tiếu Hoài Thành xấu hổ vuốt vuốt mái tóc, oán giận nói: “Ai kêu nàng luôn hướng ta đánh mắt đưa tình, một thanh niên ngây thơ trong sáng như ta làm sao có thể chịu đựng được? “
Mọi người toát mồ hôi hột, đây còn là thanh niên chính trực sao, không ngờ vừa mới tiến vào ký túc xá đã thay đổi, dễ bị hoàn cảnh xô đẩy quá đi?
Ân, vẫn là A Quang tu dưỡng tốt a! Các ngươi xem ánh mắt hắn trước sau vẫn đặt sự chú ý vào chiếc bàn ăn, không có hướng 4 phía ngắm loạn.
Dương Quang lúc này lại bỗng nhiên phun ra một câu kinh điển: “hướng 9 giờ, áo sơ mi ca rô màu xanh, lớn lên thanh thuần, dáng người chuẩn, vòng 1 cỡ 85! “
Ba người phịch một tiếng đồng thời đập đầu vào mâm cơm, còn thiếu chút nữa thì văng cả óc ra ngoài rồi.
Mấy người dựa theo hướng Dương Quang nhìn sang, quả nhiên thấy một cô nàng ở đàng kia che miệng cười khẽ.
Chú thích : Trường Xuân đằng, hay dây thường xuân: một loại cây leo, Trường xuân đằng không có tua cuốn , nhưng lại có vô số rễ phụ , nhờ những rễ phụ này mà chúng có thể bám vào vách đá hay thân cây mà leo dần lên, là một trong những loại cây có khả năng leo bám tốt nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.