Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 6: Chị Em Dâu Tranh Chấp
Lưu thị nghe Sở lão gia nói như vậy, liền biết cách này không xong, món nợ ba trăm lượng sẽ rơi xuống đầu bọn họ, liền ngồi ra đất ngang ngược ăn vạ: “ Ôi cha mẹ ơi, Sở gia muốn bức chết chúng ta mà! Tim gan đều đen cả rồi, mất hết lương tâm rồi. Uổng công ta sinh cho Sở gia hai người tôn tử, hai người tôn nữ*, cuối cùng lại muốn bức chết chúng ta…”
*Tôn tử, tôn nữ: cháu trai, cháu gái.
“Đủ rồi, ngươi gào khóc cái gì? Muốn gọi người trong thôn đến hết phải không? Tiền thị cười lạnh một tiếng từ trên giường đất bước xuống, đi tới gần Lưu thị : “Muốn cho cả thôn biết Hoằng Hậu đánh bạc thua nợ! Ngươi thấy đẹp mặt lắm sao!”
Lưu thị không chịu buông tha, tiếp tục gào khóc: “Lương tâm người nhà Sở gia đều bị sói tha rồi, chỉ nhận tiền, không nhận con không nhận cháu, bảo ta làm sao mà sống…”
Khóe môi Diêu thị mơ hồ nhếch lên giễu cợt, đi tới đỡ mẹ chồng Tiền thị: “Mẹ, mẹ đừng nổi nóng, ảnh hưởng đến thân thể cũng không đáng, ta nói nhị đệ muội, muội cũng đừng khóc nữa, Sở gia có bao nhiêu của cải, muội không phải không rõ, chúng ta có bán đi ruộng đất, cộng thêm căn nhà này cũng không gom đủ ba trăm lượng. Chỉ trách nhị đệ nhất thời bị quỷ ám nhiễm phải tính cờ bạc, có thể trách Sở gia sao?”
Lưu thị nghe mấy lời mày của Diêu thị, thoáng cái ngừng khóc, trực tiếp từ dưới đất đứng lên, nhào tới bóp cổ Diêu thị: “Tiền bạc Sở gia kiếm được đều dùng cho nhà các người, ngươi còn có mặt mũi đứng ở đây nói câu này, hôm nay ta liều mạng với ngươi.”
Diêu thị vốn nghĩ thân phận mình là vợ tú tài, cho nên cử chỉ đều cố gắng không giống mấy người phụ nữ nông thôn thô kệch, lúc này Lưu thị lại đột ngột xông lên bóp cổ, nhất thời bà ta không phản ứng kịp, chỉ biết vùng vẫy theo bản năng.
Khi bà ta ý thức được chuyện gì, một giây tiếp theo liền bắt đầu phản kích, móng tay nhọn hoắt bay thẳng đến trên mặt Lưu thị chào hỏi, Lưu thị bị đau càng phát điên lên lôi tóc Diêu thị. Diêu thị cũng không khách khí, tay đấm chân đá, đem Lưu thị đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Con dâu thứ tư Trần thị, thấy vậy liền vội vàng tiến lên định gỡ hai người ra: “Đại tẩu, nhị tẩu, đừng đánh nữa, người một nhà nên giữ hòa khí không nên động thủ, có việc gì thì ngồi xuống bàn bạc.”
Sở lão gia thấy cảnh này, trừng mắt nhìn mấy người con trai ở một bên: “Còn không đi kéo bọn chúng ra, có biết mất mặt hay không!”
Sở lão gia ra lệnh một tiếng, mấy người vội vàng bước đến tách bọn họ ra. Lưu thị bị kéo lại trên mặt rõ ràng xuất hiện mấy vết cào rướm máu, người vẫn còn xông về phía trước, miệng hùng hổ chửi bới, Diêu thị vừa bị giật ra, liền vội vàng sửa sang quần áo, vuốt lại đầu tóc.
Trải qua trận náo loạn của hai người con dâu Tiền thị cũng đã hiểu rõ, lão nhị không có tiền trả ba trăm lượng bạc, món nợ này tự nhiên phải rơi trên người của cả nhà, nếu muốn trả nợ chỉ có thể bán ruộng vườn phòng ốc, nếu thực sự bán đi, một nhà bọn họ sẽ sống thế nào?
“Được rồi, đừng làm loạn nữa, Họa Nhi, Hằng nhi, hai ngươi là con cháu Sở gia, cũng là do nhị bá các ngươi nuôi lớn, tận hiếu là việc nên làm, hoặc là bán tửu lâu, hoặc là Họa Nhi phải tới Lục gia.”
Xem tình hình này muốn giải quyết món nợ, chỉ có thể dựa vào tỷ đệ hai người bọn chúng.
Hằng nhi nghĩ rằng tỷ tỷ thà bị nhị thẩm đánh chết cũng không chịu đi Lục gia, cho nên vội vàng trả lời: “Đem tửu lâu bán đi!”
Họa Nhi vội ngăn cản: “Tửu lâu không thể bán, con cũng không đi Lục gia.”
Lưu thị nổi giận, tiến đến lôi Họa Nhi: “Cái loại vong ân bội nghĩa, mày và Hằng nhi là ai nuôi lớn? Tửu lâu đó không có nhị bá mày trông coi thì đã sớm đóng cửa, thành đống đổ nát từ lâu rồi. Mày không đi Lục gia, lại không cho bán tửu lâu, có phải muốn bức chết nhị bá mày đúng không? Hay là muốn cả cái nhà này phải chết đói? Sở gia mấy năm nay nuôi không mày rồi.”