Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 4: Lộ Ra Chân Tướng
Diêu thị cuối cùng cũng nghe được câu trả lời mình muốn, vội vàng ra vẻ kinh ngạc: “Họa Nhi, không được nói lung tung, nhị bá ngươi thật sự thua bạc mất ba trăm lượng?”
Tiền thị còn chưa hồi phục tinh thần từ hai trăm lượng bạc sính lễ, lại bị ba trăm lượng này dọa cho khiếp sợ: “Ngươi nói gì? Lão nhị* thua bạc mất ba trăm lượng?”
*Lão nhị: con trai thứ hai.
Lưu thị không ngờ rằng Họa Nhi bình thường không dám nói hơn một câu, hôm nay lại có thể nói nhiều như vậy, lời gì cũng dám nói ra. Xem ra chuyện này không gạt được nữa, ả hung tợn trừng mắt, bổ nhào về phía Họa Nhi: “Nha đầu đê tiện, xem tao xé rách cái miệng mày.”
Thân thể Họa Nhi mới chỉ mười tuổi, đương nhiên không thể đánh lại Lưu thị, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, ban nãy không đề phòng bị kẻ điên này dần ột trận, đến giờ vẫn còn đau, vội vàng chạy đến sau lưng Tiền thị ôm chặt lấy chân bà ta: “Bà nội, Họa Nhi không dám nói dối, thực sự chính tai Họa Nhi nghe được nhị bá và nhị thẩm nói chuyện.”
Lưu thị không bắt được Họa Nhi, thấy cô chạy đến phía sau Tiền thị, liền giơ tay muốn kéo Họa Nhi lại, Hằng nhi thấy vậy vội vàng chạy tới che chở Họa Nhi.
Lưu thị đẩy Hằng nhi sang một bên, túm lấy y phục trên vai Họa Nhi, dùng lực lôi cô lại: “Nha đầu chết tiệt, còn dám nói lung tung…”
Tiền thị nhìn bộ dạng phát điên của Lưu thị, thét lên một tiếng: “Làm gì? Ngươi muốn làm gì? Giết Họa Nhi bịt miệng? Ngươi làm thử xem?”
Lưu thị đương nhiên không dám cùng mẹ chồng đối chọi, liền dừng tay, vuốt lại mấy sợi tóc rũ xuống: “Mẹ, mẹ đừng để con tiện nha đầu này thao túng, chỉ là lời nói của trẻ con, mẹ cũng đừng tin là thật.”
Tiền thị cúi đầu nhìn thoáng qua Họa Nhi, nha đầu này chẳng lẽ vì không muốn đi Lục gia nên mới cố ý sắp đặt? Họa Nhi đến nhà này cũng ba bốn năm rồi, tính tình của nó bà cũng biết, không dám nói dối. Chỉ là nó vì không muốn gả cho Lục gia, đánh chết cũng không chịu khuất phục, khó tránh khỏi lúc này sẽ không nói dối.
Diêu thị nhìn Tiền thị do dự, mở miệng nói: “Mẹ, muốn biết rõ chuyện này, cả nhà chúng ta cùng nhau ngồi xuống bàn bạc trực tiếp không phải là xong rồi sao?”
Lưu thị hung hăng trừng mắt nhìn Diêu thị, loại đàn bà lòng dạ hiểm độc, lúc này lại bỏ đá xuống giếng, cũng không nghĩ xem mấy năm nay là ai chu cấp ột nhà các ngươi!
Sau khi Tiền thị suy nghĩ xong, chỉ vào Hằng nhi cùng Họa Nhi: “Đi, ra ngoài ruộng gọi ông nội, tứ thúc bọn họ trở về.” Sau đó nhìn Lưu thị: “Ngươi cũng gọi lão nhị về đây cho ta.”
Không đến nửa canh giờ sau mọi người trong nhà đã tụ tập đầy đủ, ăn tối xong, Sở lão gia ngồi ở đầu giường, khẽ cúi đầu rút ra một tẩu thuốc. Lão đại, lão nhị, lão tứ ngồi ở dưới giường, mấy người phụ nữ đều đứng ở một bên. Trong phòng ngoại trừ Hằng nhi và Họa Nhi, không hề có người cháu nào khác.
“Mẹ, không phải con vô dụng, chỉ là đầu bếp làm cho chúng ta sớm đã bị Đắc Nguyệt lâu đoạt đi rồi, bây giờ tiền thuế lại cao, hai năm nay Thượng Dương huyện thu hoạch lại không được tốt, đến ăn no cũng thành vấn đề, còn ai đi tửu lâu ăn cơm nữa chứ!” Sở Hoằng Hậu vẻ mặt oán giận.
“Ngươi cũng biết thu hoạch không tốt, ăn no cũng là vấn đề, ngươi còn có tiền mang đi đánh bạc? Nếu không phải tiền lão tam hiếu kính sớm vài năm vẫn còn dư, thì bây giờ cả cái nhà này, chỉ bằng ngươi, chỉ bằng chút thu hoạch cỏn con đó, đã chết đói từ lâu rồi!” Tiền thị vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm Sở Hoằng Hậu.