Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 27
Họa Nhi thấy hắn viết đơn thuốc, chính là đã cho ra kết luận, liền hỏi: “Tình trạng nhị bá ta thế nào? Không có gì đáng ngại chứ!”
Lạc Nhan Trần một bên kê đơn, một bên đáp lời: “Trên người có nhiều chỗ ứ thương, cẳng chân trái bị gãy, cũng may chưa tổn hại đến lục phủ ngũ tạng. Trong vòng ba tháng chân trái không được chịu lực, đi lại nên dùng gậy.”
“Vậy không cần bó thạch cao hoặc dùng thanh nẹp cố định lại sao?” Họa Nhi vội hỏi.
Lạc Nhan Trần có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tiểu cô nương trước mặt: “Bó thạch cao? Có nghĩa là gì?”
Họa Nhi không khỏi sửng sốt một chút, thôi được! Có lẽ thời đại này vẫn chưa xuất hiện cách đó! Họa Nhi lại cười cười: “Chính là cố định để xương không dịch chuyển thôi!”
Lạc Nhan Trần hiếu kỳ hỏi: “Đó là phương pháp gì? Ở chỗ chúng ta đều là dùng gỗ sam cố định.”
“Ách…Cách đó tốt hơn so với nẹp gỗ sam rất nhiều, có thể cố định lại tùy theo độ cong của các khớp xương. Quên đi, trong chốc lát cũng không nói rõ được! Vậy phiền ngươi giúp nhị bá ta cố định khớp xương một chút!”
“Được! Nhất định phải chú ý, chân trái không được chịu lực.” Lạc Nhan Trần lặp lại một lần nữa, sau đó cùng với người làm kia giúp Sở Hoằng Hậu cố định lại chỗ bị thương, động tác vô cùng thành thục.
Họa Nhi có chút kinh ngạc, thiếu niên này còn ít tuổi như vậy, thế nhưng lại giống như một lão đại phu kinh nghiệm phong phú. Người làm bốc một toa thuốc bỏ vào trong bao, đóng gói cẩn thận rồi đưa cho Họa Nhi: “Cô nương, toa thuốc này một ngày uống ba lần, dùng ba chén nước sắc thành một chén thuốc.”
“Được, ta nhớ rồi, cảm ơn.” Nói rồi Họa Nhi lấy ra một thỏi bạc trả tiền, “Không cần trả lại, trước hết cứ để ở chỗ ngươi, vết thương ở chân của nhị bá không khỏi còn phải đến đây vài chuyến.”
“Cô nương xưng hô thế nào?” Lạc Nhan Trần vội hỏi.
“Gọi ta Họa Nhi là được, ta ở Thực Vi Thiên, nếu Lạc đại phu rảnh rỗi có thể tới đó ăn cơm.”
Lạc Nhan Trần nhanh chóng gật đầu: “Được, hôm nào đó rảnh rỗi nhất định sẽ tới làm phiền.” Hắn còn chưa biết được cố định thạch cao là phương pháp gì, nhất định phải hỏi cho rõ.
Người làm cũng là kẻ lanh lợi, thấy nhị bá của Họa Nhi bị thương ở chân, thoáng cái đã móc ra mười lượng bạc, nhanh chóng đi thuê một chiếc xe ngựa, còn dìu người bị thương lên xe.
Lúc xe ngựa vào thôn thì trời cũng nhá nhem tối. Đạo Hương thôn không có mấy hộ giàu có, nhìn thấy ở cổng thôn một chiếc xe ngựa đang tiến vào đều rướn cổ lên nhìn, đoán xem xe ngựa này sẽ đi đến nhà nào? Cuối cùng xe ngựa dừng ở cổng lão Sở gia.
Sở gia ở trong thôn cũng được xem là hộ có tiếng, trong nhà có một tú tài, con trai ở trấn trên còn có tửu lâu. Lúc trước ngày lễ ngày tết, khi đó cũng thấy xe ngựa ra ra vào vào, trên xe còn chứa không ít đồ tốt. Lần này không biết lại là thứ tốt gì nữa đây, liền có người tiến lại gần nhìn tỉ mỉ.
Xe ngựa vừa dừng lại ở cổng, Họa Nhi liền hướng vào trong nhà kêu lớn: “Nhị thẩm, chân nhị bá bị thương rồi, mau ra đây đỡ người xuống.”
Vừa nghe thấy bị thương ở chân, mọi người ở trong nhà đều chạy ra ngoài, nhìn thấy Sở Hoằng Hậu ngồi trong xe ngựa, trên đùi còn có thanh nẹp, vội vàng hỏi: “Đây là thế nào? Sao chân lại bị thương?”
Họa Nhi thấy trong thôn có nhiều người đang vây đến xem, cũng không định thay hắn giữ lại cái gì mặt mũi, liền vừa khóc vừa nói: “Nhị bá đánh bạc với người ta trên đường, bị thua sạch tiền, bọn họ liền đem nhị bá đánh ột trận. Rất nhiều người…rất nhiều người đánh nhị bá, Họa Nhi rất sợ. Hu hu…”
Lời này vừa nói ra, người vây xem liền bắt đầu xì xào bàn tán.
Hà thị đứng ở phía đối diện quay sang nói với Tôn thị: “Lúc trước nghe cậu tôi ở trấn trên nói, Sở lão nhị ở trấn trên đánh bạc, đã thua mất không ít tiền, tôi còn không tin. Xem ra đúng là có chuyện này!”
Tôn thị vội vàng hùa theo: “Tôi cũng nghe nói, còn bị người đánh trên đường, lúc đó bị đánh cho thê thảm.”
Lưu thị thấy tình hình không ổn, liền để Kế Tổ và Kế Hiền đưa Sở Hoằng Hậu vào trong. Sau đó cười híp mắt nhìn Họa Nhi.
“Họa Nhi, tiểu hài tử cũng không thể nói bừa, nhị bá ngươi sao có thể đánh bạc? Có phải là hắn thấy người khác bị ức hiếp, đi tới giúp đỡ mới bị đánh đúng không?”
Họa Nhi lắc đầu như trống bỏi*: “Không phải, nhị bá nợ mười lượng bạc còn đem con thế chấp cho bọn họ…hu…hu, Họa Nhi rất sợ sau này nhị bá lại đánh bạc sẽ đem con bán đi, hu hu…”
*Cái trống bản, trống lắc tay.
Người vây xem nghe Họa Nhi nói như vậy, thanh âm bàn tán lại càng lớn: “Sở lão nhị này sao lại có thể táng tận lương tâm như thế? Đem cả cháu gái mình thế chấp cho người khác.”
Diêu thị và Tiền thị vừa nghe lời này, đều khẩn trương đi vào trong nhà, để lại Lưu thị cùng hai người con gái của bà ta ở bên ngoài.
Lưu thị thấy nha đầu này không chịu phối hợp, trong nháy mắt đỏ mặt với những người xung quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy xe ngựa lớn bao giờ à?” Nói rồi xách Họa Nhi lên như xách một chú chim nhỏ hướng vào trong nhà.
Họa Nhi vùng vẫy trốn ra khỏi bàn tay Lưu thị, tiếp tục khóc: “Nhị thẩm, người đừng đánh con, sau này con nghe lời thẩm, con sẽ nói với người khác là nhị bá cứu người nên mới bị thương…hu, hu, Họa Nhi cầu xin người, đừng đánh Họa Nhi nữa, đừng đánh Họa Nhi nữa, trên người Họa Nhi chạm vào liền rất đau…hu hu…”
“Con nha đầu chết tiệt này lại nói càn…lại nói càn…” Lưu thị nhất thời tức giận.
Họa Nhi thấy Lưu thị giận dữ ngút trời, vội vàng chạy tới bên người một lão nhân lớn tuổi, ôm lấy bà ta: “Đại bà, nhị thẩm lại muốn đánh con, trên người Họa Nhi rất đau, khắp người Họa Nhi đều đau…hu hu…” Nói rồi cố ý để lộ ra vết thương trên cổ tay.
Đại bà này cùng bà nội Họa Nhi là chị em dâu, Họa Nhi cũng nên gọi bà một tiếng đại tẩu, coi như là thân thích nhà mình. Bởi vậy thấy bộ dạng Họa Nhi khóc lóc thương tâm, liền thuận tay ôm Họa Nhi vào trong ngực, vỗ về cô: “Họa Nhi ngoan, Họa Nhi ngoan, đừng khóc, đừng khóc, để đại bà xem trên cổ tay ngươi là thế nào.”
Không nhìn thì thôi, vừa đem y phục vén ra, chỗ này xanh chỗ kia tím, có chỗ còn rách da tróc thịt. Những người bên cạnh nhìn thấy mà giật mình, đại bà kia lập tức phẫn nộ: “Nhị thẩm nó, sao ngươi lại ác tâm như vậy? Họa Nhi mới mười tuổi, ngươi đã ra tay tàn nhẫn đến thế. Cha mẹ nó mất sớm, ngươi làm thẩm, không nói đối xử với nó thật tốt, cũng không thể hành hạ ngược đãi nó như vậy! Tim ngươi làm bằng cái gì? Sao mà so với rắn độc còn độc hơn? Thực sự là lòng dạ độc ác! Lúc lão tam còn sống đã đối tốt với các người bao nhiêu, đều ăn quả rồi quên người trồng!”
Người một bên nhìn bộ dạng Họa Nhi như vậy cũng thấy thương xót, trong lòng đều ê ẩm, nhất thời nghị luận ầm ỹ: “Họa Nhi đứa bé này cũng thật đáng thương, bé tí đã không có cha có mẹ, còn gặp phải một nhị thẩm như vậy.”
“Đúng thế, lòng dạ người này thật là độc ác, cả người con bé bị đánh cho không còn chỗ nào lành lặn.”
“Không phải thịt trên người mình đẻ ra nên không biết đau lòng, đúng là lòng dạ hiểm độc, người như vậy nên bị quả báo mới phải.”
Lưu thị thấy người trong thôn bảy miệng tám lưỡi* nói mình, vẻ mặt không vui: “Đại tẩu, bà tâm tính thiện lương, sao không đem Họa Nhi về mà nuôi? Lúc lão tam đó còn sống, cũng thường hiếu kính bà cơ mà!”
*Bảy miệng tám lưỡi: tranh nhau nói
“Lời này của ngươi là gì? Nguyền rủa bố chồng mẹ chồng ngươi sao? Để mẹ chồng ngươi nghe được, còn không xé rách cái miệng ngươi!” Đại bà Dương thị nghe lời này liền cảm thấy Lưu thị thực sự là đần độn ngu ngốc, bà nuôi đứa cháu mồ côi, để cho bố chồng mẹ chồng ả làm người thế nào?
Thư nhi thấy mẹ bị đại bà mắng, chạy đến trước mặt Họa Nhi: “Ngươi khóc cái gì, ngươi giả bộ đáng thương cái gì, hôm qua còn có lý như vậy, còn muốn để bà nội bán ta đến Lục gia xung hỷ.”