Nhất Phẩm Trù Phi

Chương 25


Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 25


Sở Hoằng Hậu cũng mặc kệ Họa Nhi có đưa ra được hay không, vốn dĩ hắn cũng chỉ nhìn vào tiền trong tửu lâu, sống chết của tửu lâu trước giờ đều không phải chuyện hắn quan tâm. Việc hắn muốn làm nhất chính là đem tửu lâu này bán đi, cầm được bạc rồi, cả đời không phải lo ăn uống.
Họa Nhi khinh thường cười một tiếng: “Cái gọi là hiếu kính, người làm vãn bối, nên đưa. Đưa cho ông nội và bà nội, phải lấy đại bá làm tiêu chuẩn, đưa cho bá bá thúc thúc, phải lấy Kế Tổ ca và Cầm nhi tỷ làm tiêu chuẩn, còn cả Kỳ nhi tỷ nữa? Khi nào thì có quy định phải đưa bao nhiêu?
Sở Hoằng Hậu thấy Họa Nhi này nhanh mồm nhanh miệng, nhất thời cảm thấy một đại lão gia như hắn làm sao ngay cả một tiểu hài tử cũng không nói lại, có chút giận dữ, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy động thủ đánh nó, nhất định là cũng không đòi được: “Đi, đi đi, con nha đầu chết tiệt, ngươi lợi hại, ông ngươi nói rồi, mặc kệ có xoay được tiền hay không, buổi tối cũng phải mang ngươi về, bây giờ theo ta trở về. Còn cả Hằng nhi, đi!” Xem trở lại rồi ta trừng trị ngươi thế nào.
Hằng nhi vội vàng tiến lên cầm thật chặt bàn tay Họa Nhi, né tránh sau người cô, nó không muốn quay về Đạo Hương thôn. Trở về không có đồ ăn ngon, còn phải chịu đòn.
Họa Nhi tất nhiên hiểu được suy nghĩ của Hằng nhi lúc này, nhưng nhìn bộ dạng kia của nhị bá, chính cô phải trở về một chuyến rồi. Nhìn thoáng qua La Trung Tường: “La bá bá, A Thanh, Nguyên tử, Trụ tử, tiểu Đông gia giao cho các người, ta về Đạo Hương thôn một chuyến, trưa mai sẽ quay lại. Nếu như ta quay lại không thấy Hằng nhi, nhất định đem các ngươi ra tra hỏi.”
La Trung Tường tất nhiên hiểu dụng ý của đại tiểu thư, liền dứt khoát đồng ý: “Đại tiểu thư yên tâm, nếu có người dám động vào một sợi lông của tiểu Đông gia, phải bước qua La Trung Tường ta rồi hẵng nói.” Nói xong liền nhìn sang Sở Hoằng Hậu.
Sở Hoằng Hậu thấy ánh mắt kia của La Trung Tường, sao lại cảm giác giống như là nhằm vào hắn? Đây là ý gì? Là nói nếu như hắn mang Hằng nhi đi, còn phải cùng bốn người này đánh một trận?

“Họa Nhi, ngươi là có ý gì? Không cho ta mang Hằng nhi về đúng không?” Sở Hoằng Hậu cũng không dám cứ thế trở về, lúc lên trấn trên có hai đứa, trở về chỉ còn một, hắn đợi bị cha lột da sao?
“Trở về tự ta sẽ giải thích với ông, nhị bá không cần bận tâm. Nếu như nhị bá cứng rắn muốn mang Hằng nhi đi, không nói đến ngươi có đánh lại bốn người họ hay không, chính là còn ở đây, ngươi cũng đừng nghĩ cầm được năm mươi lượng bạc đó.” Họa Nhi biết bạc chính là uy hiếp với hắn, có bạc cái gì cũng dễ nói.
Sở Hoằng Hậu nhất thời đỏ mắt, ngụ ý này là nó đã chuẩn bị xong? Liền vội vàng hỏi: “Ngươi thật sự có năm mươi lượng?” Hắn cũng biết trưa nay nhiều người ăn cơm như vậy chắc chắn kiếm được không ít tiền, không ngờ lại lời tới năm mươi lượng nhiều như vậy.
“Ngươi không tin cũng được, cần gì phải hỏi. Nếu như cố tình bắt Hằng nhi trở về, một đồng cũng không có đâu.” Họa Nhi nói như đinh đóng cột, không mang theo một tia thương lượng.
“Được, ta nghe theo ngươi. Vậy đi!” Sở Hoằng Hậu nhìn sang Ngô lão tiên sinh, đoán rằng ý Họa Nhi là đi lấy tiền từ trướng phòng, có điều Họa Nhi lại đi đến đi đến trước mặt Hằng nhi.
“Hằng nhi, đệ ở chỗ này đợi tỷ tỷ, phải nghe lời La bá bá, ngày mai tỷ tỷ sẽ trở về.” Họa Nhi nói xong lại đi đến trước mặt La Trung Tường. “La bá bá, Hằng nhi và sinh ý buổi tối giao cho người.”
La Trung Tường nặng nề gật đầu: “Vâng! Đại tiểu thư yên tâm.”
Họa Nhi giao phó xong liền bước ra khỏi Thực Vi Thiên, Sở Hoằng Hậu cảm thấy bị Họa Nhi lừa rồi, nó không lấy một văn tiền nào từ trướng phòng. Nghĩ thầm nếu sau khi trở về không đưa được năm mươi lượng, xem hắn còn không dạy dỗ nó, nha đầu kia càng ngày càng láo xược.

Sở Hoằng Hậu và Hằng nhi đi về hướng cửa trấn, bên đường người mở trò đoán chén hô to: “Đến, đến, đoán đúng tiền đặt gấp đôi, đặt một ăn hai…”
Sở Hoằng Hậu tức khắc bị tiếng hô hấp dẫn, kéo Họa Nhi đi tới. Lúc này ở trên quầy đoán chén đã có rất nhiều người vây quanh, người xoay chén trước mặt trừ ba cái chén có sẵn, cầm một con xúc xắc bỏ vào bên trong, sau đó nhanh chóng di chuyển hoán đổi vị trí, để mọi người đoán con xúc xắc ở trong cái chén nào.
Họa Nhi vừa nhìn cũng biết là cái bẫy, đây coi như là cấp thấp nhất trong thiên thuật, thế nhưng Sở Hoằng Hậu lại nhìn đến say sưa, thấy một bên có người đặt tiền cuộc, còn thắng được tiền, cả người liền không nhịn được. Móc ra túi tiền ở trong ngực, lấy năm văn tiền ra.
Họa Nhi biết trên người hắn nhiều nhất cũng chỉ hai ba lượng bạc, nếu như thua hết, bọn họ sẽ phải từ trấn trên đi bộ về Đạo Hương thôn. Liền kéo Sở Hoằng Hậu: “Nhị bá, tính xấu của ngươi sao vẫn không đổi, còn đánh bạc?”
Sở Hoằng Hậu lơ đễnh: “Chơi một chút không có gì đáng ngại, bọn chúng ngu ngốc, không thua được.”
Người xoay chén nhìn thoáng qua túi tiền trên tay Sở Hoằng Hậu: “Đặt, đặt, đặt một ăn hai.” Đợi người trước mặt chuẩn bị xong, đem con xúc xắc bỏ vào một cái chén, tay lại cầm ba cái chén đổi tới đổi lui, động tác trôi chảy như cũ, đột nhiên dừng lại, để tất cả mọi người đặt tiền cược.
Sở Hoằng Hậu gấp rút đặt xuống trước một cái chén năm văn tiền, đợi người xoay chén mở ra, quả nhiên xúc xắc ở trong cái chén đó, người tới đưa cho hắn mười văn tiền.

Sở Hoằng Hậu cười lớn: “Thấy không, ta nói sẽ không thua. Lại nào, lại nào.”
Người xoay chén lặp lại động tác vừa rồi, Sở Hoằng Hậu cầm cả mười lăm văn tiền đặt xuống: “Cái này.”
Chén vừa mở ra, trống không. Người xoay chén đem mười lăm văn tiền thu vào: “Đặt, đặt, đặt một ăn hai.”
Sở Hoằng Hậu không tin mình nhìn nhầm, làm sao có thể sai được? Không phục, lại lấy tiền từ trong túi ra, cuối cùng vẫn không đoán trúng.
Cả người hắn bị kích thích: “Sao lại nhìn nhầm được? Đặt lại.” Nói rồi lại đem cả túi tiền cầm trong tay, mắt mở thật to nhìn chằm chằm cái chén chứa con xúc xắc kia.
Họa Nhi ở một bên nhìn, thật đúng là vô phương cứu chữa, người này sao lại như vậy, bẫy rập rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra: “Được rồi, nhị bá đừng chơi nữa, trở về thôi!”
Toàn bộ tinh thần của Sở Hoằng Hậu chỉ chú ý nhìn vào cái chén, đối với lời nói của Họa Nhi bịt tai không nghe thấy, đợi người xoay chén ngừng tay, hắn lại ném cả túi tiền lên: “Cái này!”
Khóe miệng người xoay chén hiện lên một tia vui vẻ, đem chén mở ra, trống không: “Xin lỗi ngài.” Nói rồi cầm trọn túi tiền đi.
Sở Hoằng Hậu cả người ngây dại: “Làm sao có thể, rõ ràng ta nhìn thấy chính là cái chén này, sao lại có thể đoán sai. Mở hai cái chén kia ra xem xem.”

Người xoay chén thong thả đem hai cái chén còn lại mở ra, ngay trong nháy mắt nhấc chén lên, cổ tay tê rần: “A!” Bị đồ vật gì đó đánh trúng, con xúc xắc trong tay rơi vào cái chén bên cạnh.
Trong đám người vây xem có người vẻ mặt tức khắc cảnh giác, người vừa mới đặt tiền thua bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A~ Ngươi ra lão thiên*. Ta nói chúng ta tại sao đoán mãi không trúng, trả tiền, trả tiền.”
*Ra lão thiên = dùng thiên thuật, dùng mánh khóe lừa bịp khi đánh bạc
Sở Hoằng Hậu nhìn một chốc liền hiểu ra, nhất thời nổi giận, tiến lên bắt lấy ngực áo kẻ xoay chén: “Cũng dám ra lão thiên, tiểu tử ngươi chán sống rồi?”
Vậy mà trên mặt người kia một tia sợ hãi cũng không có, bất chấp động tác của Sở Hoằng Hậu, vẻ mặt không đếm xỉa: “Hoa gia ngươi ra lão thiên thì thế nào? Là ngươi đần độn. Ngươi đánh ta thử xem?” Nói rồi ánh mắt nhìn về phía đám người vây xem.
Mấy kẻ thân hình lực lưỡng đứng khoanh tay trước ngực, lộ ra hình xăm ngọn lửa trên mu bàn tay, nhìn sang Sở Hoằng Hậu khiêu khích, nhất thời những khách đánh bạc không phục ban nãy, toàn bộ tan tác như ong vỡ tổ.
Sở Hoằng Hậu nhìn tình hình này, u mê không biết làm gì, từ từ buông lỏng tay, sợ đến trên trán toàn là mồ hôi: “Các vị hảo hán, hiểu…hiểu lầm, hiểu lầm…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.