Nhất Phẩm Trù Phi

Chương 16


Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 16


Trụ tử sửng sốt một chút, nhưng cũng ngay lập tức gật đầu: “Tôi đồng ý ở lại.”
“Còn không mau đứng dậy, quỳ ở đó làm gì? Làm chuyện ngươi nên làm đi, sắp đến giờ cơm rồi.” Họa Nhi nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không trách móc nặng nề hắn.
Nếu trừ của hắn một tháng tiền công hắn cũng đồng ý ở lại, đây cũng là tính toán cho lâu dài, không cần so đo, Thực Vi Thiên tửu lâu lớn như vậy, lúc nào cũng cần người.
Trụ tử từ dưới mặt đất bò dậy, không nhịn được lau mồ hôi trên trán một chút, tiểu Đông gia này người thì nhỏ bé, nhưng khí thế lại cực kỳ hung hăng, may mà cũng không quá hà khắc.

La Trung Tường cũng là lão nhân của Thực Vi Thiên, từ ngày đầu tiên Thực Vi Thiên khai trương, vẫn đi theo bên cạnh Sở Hoằng Thành. Tuy rằng Thực Vi Thiên đã thành bộ dạng này, nhưng ông vẫn một mực không rời đi, ông là người có kinh nghiệm lại quen biết rộng rãi trong nghề mua bán nguyên liệu, là đối tượng mà các tửu lâu lớn tranh nhau mời về, nhưng ông cứ thế ở lại đây trông chừng Thực Vi Thiên cơ hồ đã sắp đóng cửa này.
“La bá bá, Thực Vi Thiên bây giờ có tổng cộng bao nhiêu người?” Họa Nhi tiến vào Thực Vi Thiên đã nửa ngày, trong đại sảnh chỉ có một mình Trụ tử.
“Có hai người đầu bếp, hai người tiểu nhị, một người ghi sổ sách, còn có ta.” La Trung Tường thật thà nói.
Họa Nhi không khỏi nhíu mày: “Ngay cả chưởng quỹ cũng không có?”
“Trước đây có, về sau bị Đắc Nguyệt lâu đoạt đi rồi. Tên đó đúng là không có lương tâm, hắn và Ngô lão tiên sinh đều là một tay Đông gia đào tạo, Ngô lão tiên sinh bao nhiêu người tới mời đều không đi mà ở lại ghi chép sổ sách. Hắn nhìn thấy việc làm ăn bây giờ không tốt, liền đi rồi.” La Trung Tường vẻ mặt căm phẫn,
“Vậy hai người đầu bếp là ai?” Họa Nhi có chút hiếu kỳ, hai người đầu bếp đó là tay nghề quá kém không tìm được chỗ đi, hay là nhớ tới ân tình của cha mẹ nên mới ở lại?
Nói đến hai người đầu bếp, trên mặt La Trung Tường rốt cục cũng hiện ra nụ cười: “Đều là đi theo Đông gia từ trước. Món chính của Tứ Hỷ nấu ngon có tiếng ở cái Vĩnh Lạc trấn này. A Thanh nấu đồ ăn nhẹ, nó là cháu ta năm nay mười bảy. Ngày trước khi Đông gia còn ở đây là người học việc, sau đó làm ăn không tốt, đầu bếp đều đi cả, cũng không mời được thêm người, A Thanh liền chủ trì nấu ăn, thằng bé làm cơm cũng được, nó còn tự nghĩ ra một món ăn, bây giờ đã trở thành chiêu bài của Thực Vi Thiên, người tới chỗ này ăn cơm, chủ yếu là gọi món của nó.”
“Ồ, là món ăn gì?” Họa Nhi đột nhiên cảm thấy hứng thú, suy cho cùng một người phụ việc bếp núc lại tự nghĩ ra một món ăn, còn được nhiều người thừa nhận, xem ra hắn ta đúng là người có thiên phú.”

“Hà bộc thiện bối. Cái tên này là nó tự đặt. Rất dễ nhớ!” La Trung Tường cảm thấy cái tên này vừa nghe đã làm người ta biết được nguyên liệu của món ăn là gì.
Họa Nhi không nhịn được cười một tiếng, món ăn này khi cô ở hiện đại đã từng nếm qua, không ngờ lại là ý tưởng của La Thanh. Trong mắt đều là tán thưởng.
“La bá bá, phiền bá gọi tất cả mọi người ra, ta làm quen một chút.” Trong lòng Họa Nhi rất cảm kích những người này, Thực Vi Thiên đã đến tình cảnh như vậy, bọn họ còn có thể không bỏ không đi.
“Được!” La Trung Tường vội vàng đồng ý, tiến vào nhà bếp đằng sau.
Trụ tử lúc này đang ra sức quét dọn sạch sẽ đại sảnh, chỉ chốc lát sau, sáu người trong Thực Vi Thiên đã đến đầy đủ. Tất cả đều đứng nhìn hai vị tiểu Đông gia này.

“Đừng đứng nữa, đều qua đây ngồi!” Họa Nhi thực sự không quen nhìn một đám trưởng bối đứng, còn cô và Hằng nhi lại ngồi.
Sáu người ngơ ngác nhìn nhau, đều không dám qua đó ngồi, tuy nói tiểu Đông gia này tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn là ông chủ của bọn họ, cũng không dám tiến lại gần.
Họa Nhi thấy bọn họ đều không ngồi, lại kéo Hằng nhi đứng dậy, đi đến trước mặt bọn họ: “Mọi người đều xem như là trưởng bối của ta và Hằng nhi, ta vô cùng cảm kích mọi người có thể giúp ta và Hằng nhi giữ được Thực Vi Thiên, Thực Vi Thiên nếu như không có mọi người, sớm đã thành một đống đổ nát rồi. Đa tạ mọi người.” Nói rồi kéo Hằng nhi cúi người thật sâu với bọn họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.