Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 12
Sáng tinh mơ, Họa Nhi giúp Hằng nhi mặc quần áo chỉnh tề, sau đó tìm ình một bộ quần áo lành lặn nhất, có vẻ quần áo của Thư nhi hơi nhỏ, tuy cũ kỹ một chút, nhưng còn may không có miếng vá nào.
Chải đơn giản hai cái bím tóc, lại phát hiện ngay cả dây buộc tóc cũng không có. Cô cắt xuống hai miếng vải từ chiếc áo lam cũ rách, đem vải tết vào trong tóc, ở đuôi buộc thành một cái nơ, thuận tay đem những sợi tóc lộn xộn trên trán vén lại ngay ngắn, như vậy xem ra gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều.
Hằng nhi nhìn Họa Nhi cười rất vui vẻ: “Tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp, so với Cầm nhi tỷ tỷ bọn họ đều xinh hơn.”
“Người nghèo không sao cả, nhưng nhất định phải làm cho bản thân sạch sẽ, như vậy mới không bị người khác xem thường.”
Hằng nhi ra sức gật đầu: “Vâng! Hằng nhi nhớ kỹ.”
Họa Nhi dắt Hằng nhi ra cửa, đúng lúc gặp phải Trần thị đang bưng một mâm bánh ngô đưa đến nhà chính. Trần thị quan sát bốn phía một chút, thấy không có người, bèn cầm một cái bánh ngô nhét vào trong tay Họa Nhi, sau đó vội vàng đi về hướng nhà chính.
Họa Nhi cầm bánh ngô xoay người dắt Hằng nhi trở lại trong phòng, nhìn nhau mà cười. Trong ký ức của Họa Nhi tứ thẩm cũng coi như đối đãi bọn họ không tệ, thường len lén nhét cho bọn họ thứ gì đó ăn. Chỉ là nàng ở Sở gia cũng là người thấp cổ bé họng, cũng chỉ có thể làm được đến bước này.
Họa Nhi đưa bánh ngô cho Hằng nhi: “Hằng nhi, ăn mau!” Hằng nhi nhận lấy bánh ngô liền chia làm hai: “Tỷ tỷ cùng ăn đi, bằng không Hằng nhi cũng không ăn.”
Họa Nhi biết Hằng nhi thật bụng yêu thương cô, cũng không thể từ chối ý tốt của Hằng nhi, liền nhận lấy nửa cái bánh ngô: “Được, tỷ tỷ và đệ cùng ăn.”
Hai người ăn bánh ngô, giọng của Tiền thị từ trong sân vang lên: “Còn chưa chịu rời giường ăn cơm, muốn bà lão ta bưng đến tận phòng mời các ngươi ăn hả?”
Họa Nhi và Hằng nhi vội vàng lấy vải gói chỗ bánh chưa ăn hết lại, nhét vào trong chăn, sau đó xoa xoa miệng, chỉ sợ lưu lại dấu vết gì. Dắt Hằng nhi đi đến nhà chính, trong nhà chính có hai cái bàn, nam nhân một bàn, nữ nhân một bàn. Trên bàn để hai đĩa bánh ngô, còn có hai đĩa rau cải tự trồng trong vườn và một bát canh rau.
Hằng nhi vẫn thường cùng Họa Nhi ngồi ở bàn nữ nhân, hai người ngồi xuống, vài người chị họ cũng lần lượt tới. Nhìn thấy Họa Nhi và Hằng nhi hoàn toàn không giống trước đây, không khỏi ngây người, tuy rằng đều là quần áo cũ, nhưng dường như còn đẹp đẽ gọn gàng hơn bọn họ.
Tiền thị đem bánh ngô ở trong mâm phân phát ọi người, đến lượt Hằng nhi, vẻ mặt Tiền thị không vui, đem bánh ngô bẻ ra làm hai: “Trẻ con ăn không hết nhiều như vậy.” Nói rồi đem nửa kia đưa cho Họa Nhi.
Chuyện như vậy, trong trí nhớ của Họa Nhi vẫn thường xảy ra, đã thành thói quen rồi. Chia xong bánh ngô, nhị thẩm mới bắt đầu tới, bộ dáng rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, vết thương trên mặt khô lại kết vảy, càng có vẻ dữ tợn dọa người.
Vẻ mặt tiền thị lạnh lùng, cầm một cái bánh ngô đưa qua: “Còn biết dậy à? Ngươi muốn ngủ đến lúc mặt trời chiếu tới mông sao! Cả ngày hết ăn lại nằm, nuôi thành một thân đầy mỡ.”
Họa Nhi ăn nửa cái bánh ngô, uống nửa bát canh rau mùi vị khó mà nuốt xuống được. Thấy mọi người trong nhà đều ở đây liền mở miệng nói: “Ông nội, Con và Hằng nhi không xuất được năm mươi lượng bạc.”
Đây là chuyện cả nhà đều biết, nếu như lúc này Họa Nhi cầm ra năm mươi lượng đó mới làm bọn họ thấy kỳ quái. Sở lão gia biết Họa Nhi vẫn còn lời muốn nói: “Vậy ngươi muốn…”
“Ông nội, con muốn hoặc là người cho con vay năm mươi lượng, tương lai con sẽ trả, hoặc là để con lên trấn trên nghĩ cách xoay sở tiền.” Từ khi Họa Nhi đến nhà này thì chưa từng ra khỏi thôn một bước, nếu muốn đi trấn trên phải được lão gia đồng ý. Muốn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cô nhất định phải đi trấn trên xem xem Thực Vi Thiên hiện tại trở thành dạng gì?
Không đợi Sở lão gia trả lời, Tiền thị một hơi từ chối: “Muốn đi trấn trên xoay tiền thì ngươi đi, ông nội ngươi không có tiền cho ngươi mượn.”
Họa Nhi muốn chính là đáp án này, cho nên cũng không so đo vẻ mặt không kiên nhẫn cùng giọng điệu của Tiền thị.
Nói đến tiền, Tiền thị liền nhìn về phía ba người con dâu của mình, “Hôm qua cha các ngươi bảo các ngươi góp tiền, đã góp đủ chưa?”
Diêu thị nghe lời này, vẻ mặt trở nên cáu kỉnh: “Mẹ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đi đâu mà kiếm năm mươi lượng bạc, dù sao cũng nên để con đem mấy món hồi môn đó bán đi lấy tiền mới được.”
Tiền thị nghe Diêu thị nói vì năm mươi lượng bạc này mà phải bán của hồi môn, việc này có khác nào Sở gia trở thành kẻ chiếm đoạt của hồi môn của con dâu, chuyện này ở nước Tấn là một hành vi rất xấu xa, nếu để người khác biết được nhất định sẽ bị mắng cho cả đời không ngóc đầu lên được.
Tiền thị nghĩ đến trên lưng mình sẽ mang tiếng xấu này, toàn bộ túc giận trút lên người Lưu thị: “Ngươi nghe xem, ngươi nghe xem, đại tẩu vì giúp các ngươi trả nợ ngay cả của hồi môn cũng phải lấy ra. Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng đừng lười biếng cho ta, một ngày nấu ba bữa cơm, gà heo cũng do ngươi chăn, còn có rau trong vườn cũng phải chăm sóc cho thật tốt.”
Lưu thị rất lâu rồi không làm những chuyện này, đến lượt bà ta làm cơm, chăn gà nuôi heo, bà ta đều sai Họa Nhi hoặc là Trần thị đi làm, nuôi thành tính lười biếng cũng đã ba năm nay, đột nhiên bắt làm những chuyện này, không phải muốn bà ta mệt chết sao?
“Mẹ, một mình con sao có thể làm được nhiều việc như vậy?” Lưu thị vẻ mặt không tình nguyện.