Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 1: Cùng Cẩu Tranh Thực.
“Gâu, gâu gâu…hu hu… xin ngươi, đừng cướp của ta… gâu, gâu gâu…”
Một trận âm thanh huyên náo dần dần truyền đến, Lâm Tiểu Thiên vẫn đang hôn mê nhíu mày: “Ồn ào quá!” Cố gắng di chuyển cơ thể, một đợt đau nhức như kim đâm lan ra toàn thân, không khỏi làm chân mày cô càng nhăn lại.
Cô nhớ rằng mình cùng cha nuôi ra biển, để Đổ vương* ông nếm thử món ăn mới của đầu bếp Michelin ba sao là cô, không ngờ lại bị người ám sát, vì cứu cha nuôi, cô trúng đạn rơi xuống biển, lẽ nào cô vẫn chưa chết sao?
*Đổ vương: vua đánh bạc
Cơn đau nhức như những mũi dùi khoan lên thân thể, khiến cô từ từ tỉnh táo lại. Một vài ký ức không rõ ràng tràn vào trong đầu cô, chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu đánh giá bốn phía, giường đất, chiếu cói, xà nhà là vài mảnh gỗ ghép lại, trần nhà từ cỏ bện thành, giấy dán cửa sổ đã rách nát từ lâu. Đây là tình huống gì?
“Gâu, gâu gâu…”
Vài tiếng chó sủa kéo cô quay về hiện thực, nhìn về hướng tiếng động phát ra, trong sân nhỏ ngoài phòng, một tiểu nam hài khoảng năm sáu tuổi cùng một con chó vàng lớn đang quấn vào nhau.
“Cầu xin ngươi…trả thịt xương lại cho ta.” Tiểu nam hài sợ hãi vươn tay về phía miệng con chó, đôi mắt to trong veo tràn đầy khiếp sợ, “Ngươi đừng cắn ta, ta chỉ cần thịt xương trong miệng ngươi thôi.”
Con chó vàng cụp mắt xuống, đuôi dựng thẳng lên, cái miệng đang ngậm thịt xương phát ra tiếng gầm gừ. Bàn tay của tiểu nam hài vừa đụng tới thịt xương, con chó đột nhiên nhả ra thịt xương trong miệng, nháy mắt ngoác rộng cái miệng to như chậu máu hướng về phía cánh tay tiểu nam hài mà cắn.
“A…!” Tiểu nam hài nọ sợ hãi kêu một tiếng, tuy rằng cánh tay bị con chó vàng cắn, nhưng khi nhìn thấy thịt xương rơi trên mặt đất, nó không để ý đau đớn, vội vàng đem thịt xương nhặt lên nhét vào trong ngực.
Cấp tốc từ dưới đất bò dậy, vùng vẫy cánh tay khỏi miệng con chó, nó chạy thật nhanh vào trong nhà, thuận tay đóng cửa lại. Cả người co quắp dựa lưng vào cửa rồi ngã ngồi dưới đất, phì phò thở từng ngụm, nghe tiếng con chó vàng sủa điên cuồng ở bên ngoài, vẻ mặt trở nên buông lỏng sau khi sống sót khỏi tai nạn.
Lâm Tiểu Thiên nhìn hết thảy mọi việc, khuôn mặt ngờ vực, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Lúc này tiểu nam hài ngồi co quắp dưới đất ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Thiên đã tỉnh lại, vẻ mặt kinh hỉ chạy tới: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc cũng tỉnh rồi, Hằng Nhi chỉ sợ tỷ sẽ chết, mau ăn chút thịt bồi bổ thân thể.” Nói rồi liền đem thịt xương vừa giành được từ trong miệng chó giơ lên trước mặt Lâm Tiểu Thiên.
Lâm Tiểu Thiên cả người kinh ngạc, hóa ra đứa bé trước mặt, liều mạng giành thịt xương từ trong miệng chó, là vì cô?!
Trong lòng không hiểu vì sao lại cảm động, kiếp trước cô vô thân vô cố, nghĩa phụ đã thu nhận cô, dạy cô một thân đổ thuật*, thiên thuật*, còn bồi dưỡng cô thành đầu bếp của Michelin ba sao. Nhưng chưa có một ai chịu liều mạng vì cô như tiểu nam hài trước mặt này.
*Đổ thuật: kỹ nghệ đánh bạc
*Thiên thuật: kỹ thuật lừa gạt được dùng ở sòng bạc.
Những ký ức mơ hồ trong đầu cô ban nãy giờ phút này toàn bộ đều sáng tỏ, hết thảy mọi thứ ở trước mắt nói cho cô biết, cô đã gặp phải xuyên không trong truyền thuyết, mang theo cả ký ức chủ nhân cũ của thân thể này.
Chủ nhân cũ của thân thể này năm nay mười tuổi, tên Sở Họa Nhi, phụ mẫu đều mất, phải sống nhờ nhà người ta, bị đánh đập hành hạ đến chết. Tiểu nam hài xanh xao vàng vọt trước mặt là đệ đệ ruột của cô, tên Sở Kế Hằng. Mẫu thân khi sinh nó vì khó sinh mà chết, phụ thân bi thương quá đô, tưởng niệm mà sinh bệnh, khi đệ đệ hai tuổi cũng ra đi. Từ đó tỷ đệ hai người bị nhị bá đưa về quê, phải sống những ngày ăn nhờ ở đậu, mặc người đánh chửi.
Lâm Tiểu Thiên nhìn hình hài gầy gò trước mặt, hai mắt vụt sáng lên, trong mắt tràn đầy vui sướng, đây xem như là kinh hỷ sau khi cô chết đi sống lại! Cô là chỗ dựa duy nhất của đệ đệ.
Nhìn vết thương khắp nơi trên người nó, thương yêu cùng cảm động trong lòng lại trào ra, cô chậm rãi đứng dậy ôm lấy tiểu nam hài trước mặt: “Hằng nhi, tỷ tỷ sẽ không chết, tỷ tỷ sẽ luôn ở bên đệ.” Từ giờ khắc này, cô chính là tỷ tỷ của nó Sở Họa Nhi, cô sẽ bảo vệ cho tiểu nam này cả đời.
“Phanh—” một tiếng động vang lên, cửa bị người dùng lực đẩy ra. Một hình dáng mập mạp xuất hiện trước mặt bọn họ, ánh sáng từ hai bên người bóng dáng nọ chiếu đến, có lẽ do ngược chiều ánh sáng, Sở Họa Nhi không nhìn rõ khuôn mặt của người mới tới, chỉ cảm thấy bóng dáng được ánh sáng chiếu qua này làm kẻ khác vô cùng áp lực.