Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 58: Da Mặt Dày


Đọc truyện Nhất Phẩm Quý Thê – Chương 58: Da Mặt Dày


Lại nói Phùng Minh Ngọc đang ở nhà phú quý, so với chính mình nàng càng hiểu rõ đạo lý trong đó, nếu không làm sao có thể lung lạc Lục Thịnh Thế Tử gia, chỉ cần nghe nói thiếp thất của Lục Thịnh ngay cả một ái thiếp cũng không có, đủ thấy Phùng Minh Ngọc lợi hại.

Phùng Minh Ngọc thở dài, “Sao có thể không lo lắng, Ngũ hoàng tử là Hiền phi nương nương sinh, Trung Nghĩa Hầu phủ và An Viễn Hầu phủ cũng coi như thế giao, mấy năm nay An Viễn Hầu phủ hiếu thắng hơn nhà mình, nhưng quạn hệ giữa hai vị Hầu gia xem như không tệ, nên Hiền phi nương nương chọn Việt Nhi làm thị đọc, chỉ là Hiền phi nương nương không được sủng ái, ngay cả Ngũ hoàng tử cũng không được Hoàng Thượng thích, từ sau khi Thất hoàng tử ra đời, nghe nói suốt ngày Hoàng Thượng đều ở Vĩnh Thọ cung với Trân Phi nương nương và Thất hoàng tử, ngay cả Hoàng Hậu muốn thấy Trân Phi một lần đều rất khó khăn.


“Thái Hậu nương nương sẽ không trách cứ bệ hạ sao?” Đường Mẫn cười hỏi.

Lúc này Phùng Minh Ngọc lại biểu hiện có chút giữ kín như bưng, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay nàng, cười nói: “Chúng ta không nói những việc này, dù sao cũng không quan hệ tới chúng ta, trong đó cong cong vòng vòng nhiều lắm, về sau nếu gia nhà muội lưu lại trong kinh nhậm chức, muội cũng sẽ chậm rãi hiểu biết, từ trong miệng tỷ cũng không nhất định chính là sự thật, miễn cho nói nhiều, làm muội mê mê hoặc hoặc.


Bởi vì trong phủ không có người ngoài, hơn nữa Tôn lão cũng lớn tuổi, ngày thường ông và Bùi Cẩm Triều ở chung nghiễm nhiên như cha con, cho nên bữa cơm này cũng không phân nam nữ ngồi riêng.

Cũng may Đường Mẫn và Phùng Minh Ngọc cũng không phải quá mức thủ quy củ, ngay cả chối từ cũng không có liền trực tiếp ngồi cùng ba nam nhân bọn họ.

Ngày thường Đường Mẫn rất ít uống rượu, tuy tửu lượng nàng thực tốt, rượu phẩm cũng không tệ, nhưng không có nghĩa là nàng uống thường xuyên.

Hiện giờ nàng và Phùng Minh Ngọc chỉ uống một vò rượu hoa quế, rượu này hương vị thuần hậu thơm ngọt, tuy uống thoải mái, nhưng tác dụng chậm rất mạnh, đối với người tửu lượng không tốt, uống xong sẽ có chút khó chịu.

Tự mình đổ đầy một ly cho Đường Mẫn, Bùi Cẩm Triều cười nói: “Đừng uống quá nhiều.



Nhìn hắn chớp mắt với chính mình, Đường Mẫn biết buổi tối bọn họ vẫn có thể uống cùng nhau, cũng không nói gì thêm.

Nhìn thấy phu thê người ta không coi ai ra gì như vậy, Phùng Minh Ngọc dùng sức trừng mắt nhìn Lục Thịnh, Lục Thịnh lại đầy đầu mờ mịt, không biết sao đột nhiên chọc bà nương nhà mình không vui.

“Này, phu nhân, nàng làm sao vậy?” Hắn tiến lên nhỏ giọng hỏi.

Trước mặt người khác, Phùng Minh Ngọc tự nhiên không có khả năng chơi tính tình với hắn, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, “Chàng nhìn phu thê người ta, có khi nào chàng rót rượu cho ta chưa.


Lục Thịnh bật cười, nhìn đôi phu thê kia, thì ra là vì chuyện như vậy.

Hắn nhắc bầu rượu rót đầy một ly cho Phùng Minh Ngọc, đưa qua cười nói: “Phu nhân mời dùng.


Phùng Minh Ngọc không nói gì thêm, đơn giản là vì bên cạnh Đường Mẫn ánh mắt mỉm cười, làm mặt nàng đột nhiên đỏ thẫm.

Trong lòng nàng âm thầm kỳ quái, quả nhiên chính mình không thể so với người ta.


Vừa rồi tiểu phu thê người ta chính là biểu hiện thực tầm thường, cho dù bên cạnh có người ngoài, cũng không thấy hai người có nửa phần ngượng ngùng, sao đến phiên chính mình, da mặt lại có chút chịu không nổi?
Này không phải vác đá nện vào chân mình sao.

“Tiểu Mẫn, khi nào cửa hàng của muội khai trương? Tỷ thực thích bộ quần áo này, cuối năm cũng muốn làm vài bộ cho người trong nhà.


Đường Mẫn gật gật đầu, cười nói: “Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, nhưng không thể giảm giá cho Minh Ngọc tỷ.


“Không cần.

” Phùng Minh Ngọc xua xua tay, “Mấy năm nay phần lớn tinh lực Hầu phủ đều dùng vào chuyện kinh thương, dù sao triều đình cũng gần như không có nơi cho Thế Tử đặt chân, ăn uống nhưng thật ra không lo, cũng không thể lần nào cũng bắt muội giảm giá.


“Ừ, chính là đạo lý như vậy, tú nương chỗ muội đều là tay nghề cao, tuy là Thế Tử hỗ trợ tìm.


Không tính nhân tố bên ngoài này, tinh lực nàng trả giá cũng không ít, cho dù là huynh đệ ruột đều phải tính sổ rõ ràng, huống chi là khách hàng.


“Bộ quần áo này quả thực quá đẹp, tỷ thích vô cùng, chỉ một bộ làm sao đủ, vẫn muốn làm thêm hai bộ.


“Được, chờ dùng cơm trưa xong, muội cho Minh Ngọc tỷ xem mấy bản vẽ trang phục, tỷ thích kiểu dáng nào, muội sai người làm cho tỷ.


“Vậy được.


Từ giờ đến kỳ thi mùa thu còn thời gian gần hai tháng, Bùi Cẩm Triều xem như có thể nhàn nhã thật lâu, vừa lúc hắn cũng có thể thừa dịp này trù tính vì chính mình.

Từ khi biết tiểu tức phụ giống Vĩnh An, hắn không quá nguyện ý làm nàng lộ diện trước mặt người khác, không phải không muốn nương Đường Mẫn để tránh né rất nhiều bụi gai trên đường đi của hắn, mà là không muốn thừa nhận kết quả vượt ra ngoài dự đoán của hắn.

Hắn có tự tin có thể bảo hộ Đường Mẫn, nhưng lại không yên tâm khả năng phát sinh ngoài ý muốn khi chính mình không ở bên người nàng.

Nếu Lưu Ngạn có thể bá chiếm Trình Nghê Thường, sao không có khả năng mơ ước Đường Mẫn?
Hắn chưa từng chạm vào Trình Nghê Thường, cho nên nữ nhân kia như thế nào không liên quan đến hắn, nhưng Đường Mẫn không giống.

Nữ nhân này là thê tử hắn gật đầu đồng ý, nếu không cho dù cha mẹ Bùi gia lại khẩn cầu, hắn cũng sẽ không đáp ứng.

Nghĩ đến đây, thư hắn gửi về quê đến bây giờ còn chưa có hồi âm.

Lại nói Bùi Trang, nhìn thấy thư từ nghe nói là kinh thành tới, Bùi Hải Cường không cần đoán cũng biết là con trai.


Bùi Hải Cường biết chữ, tuy viết không phải rất có khí khái, nhưng lại có thể nhận ra được rất nhiều chữ, dù sao điều kiện Bùi gia rất không tệ so với nhà nông hộ bình thường, hơn nữa thân là lí chính, hắn còn phải làm khế đất khế nhà linh tinh, không biết chữ là không được.

Trâu thị vừa nghe là con trai gửi thư, vội vàng từ bên ngoài chạy vào, đi theo phía sau Bùi Hải Cường, kêu hắn đọc cho chính mình nghe.

Bùi Hải Cường mở thư, nhìn chữ con trai quen thuộc, xem qua một lần, tức khắc nhịn không được cười ha ha.

“Cha nó à, ông mau kể đi? Con trai nói gì?”
Bùi Hải Cường nén cười, run run thư trong tay nói: “Con trai chúng ta có tiền đồ, đầu tiên là thi đậu thi hương đệ nhất danh, sau là thi hội đệ nhất danh, hai tháng sau sẽ tham gia thi đình, không biết có thể tiếp tục đệ nhất hay không, nếu thật sự có thể, con trai chúng ta chính là tam nguyên thi đậu.

Nơi này còn có thư Tiểu Mẫn viết, bên trong nói nếu con trai chúng ta thi đình vẫn là đệ nhất, chính là thiên tài thứ hai tam nguyên thi đậu từ Đại Vinh triều chúng ta khai quốc tới nay.


“Thật sự sao?” Trâu thị vừa nghe, này thật lợi hại? Vội vàng lao ra ngoài, dập đầu lạy trời đất ba cái, trong miệng còn lải nhải, nói cái gì tổ tông phù hộ linh tinh.

“Cha nó à, có phải lần này Tiểu Mẫn lại nói chúng ta đi kinh thành ở cùng bọn họ hay không?”
Bùi Hải Cường gật gật đầu, sau đó đi vào trong phòng, lấy bút mực bắt đầu chuẩn bị viết hồi âm.

“Nói, nhưng hai ta cũng đừng đi ngại mắt tiểu phu thê, ở nhà ở cũng khá tốt, chờ con dâu sinh hài tử, chúng ta lại đi kinh thành thăm bọn họ, bà thấy sao?”
Trong lòng Trâu thị nhớ con, nhưng cứ như vậy gác xuống tất cả trong nhà, đi theo con trai đi kinh thành ở, nàng cũng luyến tiếc.

Hiện giờ thấy trượng phu đều nói như vậy, tuy trong lòng có chút do dự, nhưng lại như cũ nói: “Cha nó à, năm nay ăn tết, hài tử liền hai mươi tuổi, cuối năm chúng ta kết thúc công việc sớm chút, cùng đi kinh thành thăm con được không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.