Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 109: Nghịch Chuyển


Đọc truyện Nhất Phẩm Quý Thê – Chương 109: Nghịch Chuyển


Thanh Lam cũng sợ hãi, lỡ như tiểu thiếu gia thật sự có chuyện gì, nàng muôn lần chết cũng khó chuộc tội.
Thanh Lam quỳ xuống, cái trán chạm đất, run rẩy nói: “Công chúa điện hạ, nô tỳ đáng chết.”
Đường Mẫn nhìn Thanh Lam, thở dài tiến lên nâng nàng dậy, nghiêm túc nói: “Thanh Lam, ta không phải tìm ngươi vấn tội, chỉ là muốn hỏi rõ ràng chuyện Đoàn Tử rơi xuống nước là như thế nào.”
Thanh Lam nghĩ nghĩ mới nói: “Bởi vì bên ngoài thời tiết tương đối đẹp, Thái Hậu nương nương nói Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở phồn thịnh, sau đó bọn nô tỳ hầu hạ ngài ấy và tiểu thiếu gia đi qua, lúc sau nô tỳ mang tiểu thiếu gia đi đình giữa hồ cho cá ăn, công chúa ngài cũng biết, vòng bảo hộ đến ngực tiểu thiếu gia, chắc chắn không thể ngã xuống, sau đó biểu tiểu thư Tướng Quân phủ và biểu tiểu thư Nghiêm phủ cùng đến, nhìn thấy Đoàn Tử thiếu gia, rất là thích, cùng chơi với tiểu thiếu gia, hai tiểu thư nhìn thấy ở bờ hồ có hoa cỏ liền đi qua nhìn kỹ, tiểu thiếu gia thấy thế, cũng muốn qua đó, lúc sau hình như Liễu tiểu thư không cẩn thận không đứng vững, đụng vào tiểu thiếu gia, sau đó tiểu thiếu gia liền rơi xuống nước, chờ nô tỳ phản ứng lại Vu tiểu thư cũng đã nhảy xuống.”
“Ngươi nói là Vu Uyển Ninh cứu Đoàn Tử?” Đường Mẫn nhíu mày, nếu thật sự như thế, chỉ sợ nữ nhân kia vì có thể gả vào Bùi phủ, thật là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Không thể không nói, Đường Mẫn trực tiếp đoán chuẩn đến mức làm người kinh hãi, này phải quy công với phim truyền hình và tiểu thuyết hiện đại cung đấu trạch đấu?
Nàng suy đoán có phải thật sự hay không, trước mắt còn không có chứng cứ chuẩn xác, nhưng nàng thà rằng nghĩ một người theo hướng xấu nhất, như vậy mới có thể bảo vệ được người nhà của chính mình.
“Dạ!” Thanh Lam gật đầu, “Nhìn thấy Đoàn Tử thiếu gia rơi xuống nước, Vu cô nương không hề do dự nhảy xuống, chính nàng không biết bơi, nhưng còn cố gắng đưa thiếu gia đến bờ, nàng lại uống không ít nước, lúc được ma ma biết bơi cứu lên, toàn thân nàng đều phát run.”
“Ta đã biết, Thanh Lam, phiền toái ngươi chiếu cố Đoàn Tử.” Nàng muốn đi gặp Vu tiểu thư “làm chuyện tốt” kia.
Trong lòng Thanh Lam cảm động, đến lúc này, công chúa còn yên tâm giao Đoàn Tử thiếu gia cho nàng chiếu cố.
Đây là cỡ nào tín nhiệm.
“Dạ, nô tỳ chắc chắn chiếu cố thiếu gia thật tốt, sẽ không lại làm công chúa thất vọng.”
“Không được nói bậy, ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng, chỉ là lần này bị người thiết kế mà thôi.” khóe môi Đường Mẫn lộ ra cười lạnh, sau đó vỗ vỗ bả vai Thanh Lam liền đi ra ngoài.
Đi vào ngoại điện, Thái Hậu còn đang nói chuyện với thái y, nhìn thấy Đường Mẫn ra tới, vội vàng hỏi: “Tiểu Mẫn, Đoàn Tử không sao chứ?”
“Thái y nói không ngại, hắn bị dọa lại sặc một ít nước, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe ngay.” Nàng nhìn sắc mặt Thái Hậu trắng bệch, vừa thấy cũng bị dọa đến không nhẹ, tiến lên nhẹ vỗ về ngực bà, sau đó nhìn về phía Hoàng Hậu, “Nương nương, Vu cô nương kia ở nơi nào? Nàng cứu Đoàn Tử, muội muốn đích thân đi cảm ơn nàng.”
Hoàng Hậu hẳn cũng đã nghe chuyện xảy ra, cười nói: “Đúng là nên cảm ơn người ta, Tiểu Đoàn Tử thiếu chút nữa xảy ra chuyện, bổn cung sợ tới mức tim muốn ngừng đập.

Bổn cung an trí nàng ở chỗ Lương phi, làm Thanh Đàn mang muội đi đi, bổn cung vào xem Đoàn Tử.”
Đường Mẫn gật đầu, sau đó an ủi Thái Hậu hai câu, liền theo Thanh Đàn đi Trường Xuân Cung của Lương phi nương nương.
Đi vào Trường Xuân Cung, nơi này tụ không ít mệnh phụ, rốt cuộc Thọ Khang Cung không phải các nàng có thể tùy ý vào, cũng chỉ có thể đi đến nơi này.
Nhìn thấy Đường Mẫn tiến vào, người quen thuộc đều đi lên dò hỏi tình huống của Đoàn Tử, Đường Mẫn chỉ nói Đoàn Tử không sao, nói với Lương phi nương nương: “Nương nương, Vu tiểu thư ở nơi nào? Mang muội đi nhìn nàng đi.”
“Được, theo bổn cung đến đây đi.” Lương phi dẫn nàng đi thiên điện, “Đoàn Tử thật sự không có sao chứ?”
“Nương nương đừng lo lắng, thái y nói không có việc gì, nghỉ ngơi hai canh giờ là được.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lương phi cũng coi như yên tâm.
Đi vào phòng ngủ ở thiên điện, Vu Uyển Ninh lúc này đang dựa vào đầu giường, nói chuyện với Nghiêm phu nhân và Nghiêm tiểu thư.
“Nghiêm phu nhân, có thể để ta và Vu tiểu thư đơn độc nói mấy câu không.” Nàng cười tủm tỉm nhìn Nghiêm phu nhân.
Lương phi cũng có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ nói lời cảm tạ cũng phải lén lút.
Nhưng có lẽ cũng chính vì như thế, mới muốn hai người chậm rãi nói, Lương phi lý giải, mang theo mẹ con Nghiêm phu nhân rời đi.
Đợi trong điện an tĩnh lại, Đường Mẫn đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn Vu Uyển Ninh, sắc mặt nàng không phải thực tốt.
“Vu cô nương hy vọng ta cảm tạ ngươi như thế nào?” hiện tại tâm tình Đường Mẫn phi thường không đẹp.
Nếu thật sự giống như nàng nghĩ, Vu Uyển Ninh cần thiết trả giá đắt.
Nàng thân người là hiện đại, tuy làm không được giết người, nhưng bên người cao thủ đông đảo, có rất nhiều biện pháp làm Vu Uyển Ninh sống không bằng chết.
Vu Uyển Ninh nhăn lại mày đẹp, môi đỏ nhẹ nhấp, sắc mặt tái nhợt càng làm người nhìn thấy mà thương, đáng tiếc Đường Mẫn không có bất luận xúc động gì.
“Dân nữ chỉ là không tự giác cứu người, không dám làm công chúa đáp tạ.”
“Như thế, vậy không biết Vu cô nương có muốn giải thích với ta lý do lần này Đoàn Tử rơi xuống nước hay không?”
Vu Uyển Ninh vừa nghe, cả người lập tức khẩn trương, “Công chúa ngài…… đây là có ý gì?”
“Chính là ý trong từng mặt chữ, Liễu cô nương bị ngươi cố ý đẩy, làm hại Đoàn Tử rơi xuống nước, sau đó ngươi không hề do dự trực tiếp nhảy xuống, dựa theo lẽ thường, trừ phi trong lòng sớm đã mưu hoa, đại não mới có thể hành động cùng thân thể.


Vu cô nương không biết bơi, nếu nhìn thấy một người rơi xuống nước, cho dù trong lòng nghĩ muốn cứu người, nhưng thân thể vẫn sẽ thực thành thật chống lại đại não truyền đạt tin tức.”
Đường Mẫn nói tự nhiên không phải tuyệt đối, nhưng cũng không để bụng hiện tại nói mấy lời tương đối cao thâm, làm người đầu hôn não trướng, bắt không được ý nghĩ.
Nói trắng ra chính là hiện tại nàng đang nghiêm trang nói hươu nói vượn.
“Nếu đều là hồ ly ngàn năm, chúng ta cũng đừng chơi Liêu Trai làm gì, mặc kệ Vu cô nương tự cho là che giấu sâu cỡ nào, ta vẫn nhìn thấu tâm tư của ngươi.

Nếu ngươi cứu Đoàn Tử, ta phải cảm tạ ngươi, hôm nay cùng ngươi trở thành tỷ muội thân mật khăng khít, sau đó mời ngươi thỉnh thoảng đi nhà ta ngồi chơi, sau đó ngươi quen biết biểu ca, cuối cùng lại dùng thủ đoạn dần dần phát triển thành tình chàng ý thiếp, ngươi tình ta nguyện? Nếu là như thế, khiến Vu cô nương thất vọng rồi, chỉ với lý do hôm nay ngươi thương tổn con trai ta, ta tuyệt đối không chấp nhận được ngươi, ngươi đã làm tốt chuẩn bị thừa nhận ta tức giận?”
Vu Uyển Ninh chớp chớp mắt, cảm giác tim và óc đều trống rỗng, nàng nghe không hiểu những lời cao thâm Đường Mẫn nói có nghĩa là gì, nhưng hiểu rõ đại ý.

Vu Uyển Ninh không biết, vì sao kế hoạch chính mình thiết kế gần như không hề sơ hở lại bị Đường Mẫn nhìn thấu trong nháy mắt, chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
“Công chúa, Uyển Ninh nghe không hiểu ngài nói……”
“Ngươi nghe hiểu, chỉ là không thừa nhận thôi.

Ta không biết ngươi coi trọng nam nhân của ta từ khi nào, nhưng Vu cô nương hết hy vọng đi, loại mặt hàng như ngươi, hắn sẽ không nhìn trúng, ngươi thật sự cho rằng chút tâm tư này có thể giấu được ai? Chỉ cần Liễu cô nương nói là bị ngươi đẩy ngã, ngươi chỉ là con gái nhà thương hộ không có bất luận bối cảnh gì, còn trông mong đứng vững gót chân ở kinh thành? Đừng có nằm mơ!” Đường Mẫn tiến lên, nhìn thấy Vu Uyển Ninh lộ ra vẻ mặt kinh hãi, tươi cười đột nhiên trở nên phi thường nhu hòa, “Đừng sợ, ta sẽ không giết người.

Nhưng mà…… Kế tiếp, hy vọng ngươi có thể sống thoải mái.

Cô nương tốt đẹp, không nghĩ an phận gả chồng, lại muốn dùng thủ đoạn trực tiếp leo lên cao, hạ tiện, loại nữ nhân có ý tưởng như ngươi, làm quyền lợi của người vợ tào khang làm sao bảo đảm? Sách, nói nhiều, Vu cô nương dưỡng bệnh cho tốt, chuyện này qua đi, Vu cô nương ở kinh thành chỉ sợ……”
Dứt lời, Đường Mẫn từ trên cao nhìn xuống tiện hồ ly bạch liên hoa, ném cho nàng một tiếng hừ lạnh liền xoay người rời đi.
Vu Uyển Ninh lúc này lại chật vật xốc lên chăn gấm nhảy xuống giường, chạy đến bên cạnh Đường Mẫn, bắt lấy quần áo nàng quỳ xuống.
“Công chúa điện hạ, là dân nữ bị ma quỷ ám ảnh, nhưng Bùi đại nhân thiên nhân chi tư, dân nữ thân bất do kỷ, công chúa điện hạ đại nhân đại lượng, tha cho dân nữ lần này đi.”
Đường Mẫn bị nàng túm đi không động, cảm giác quần áo đều phải bị nàng kéo xuống.
Quay đầu cứu vớt quần áo hoa lệ của chính mình, nhìn nữ tử run bần bật, đôi mắt rưng rưng, nếu là một nam nhân thấy, nói không chừng thật sự sẽ mềm lòng.
“Nữ nhân là sinh vật kỳ quái nhất, Vu cô nương ngươi biết không, cho dù nữ tử ác độc cỡ nào, thủ đoạn bỉ ổi cỡ nào, quỷ kế nhiều cỡ nào, ta đều gặp qua.

Mặt ngoài cầu hòa lấy lòng, chẳng qua là tạm thời thu hồi móng vuốt sắc nhọn, chờ đến thời cơ, sẽ dùng móng vuốt sắc bén, răng nanh bén nhọn, ăn tươi nuốt sống người, ngượng ngùng.

Vu cô nương, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi có cơ hội phản công, cũng sẽ không lấy nam nhân và hài tử của ta làm tiền đặt cược, đó là chuyện kẻ ngốc mới làm.”
“Công chúa điện hạ……”
Nhìn Đường Mẫn không lưu tình chút nào rời đi, phẫn nộ và ghen ghét trong lòng Vu Uyển Ninh gần như áp lực không được, nàng không biết hiện tại nên làm như thế nào.
“Liễu cô nương……”
“Công chúa điện hạ!” hiện tại Liễu Huân Nhi trong lòng run sợ, nàng thật sự không phải cố ý, “Thần thật sự không biết là chuyện như thế nào, thần không phải cố ý.”
Lưu Phương Hoa cũng lo lắng nhìn cháu gái, tuy ngày thường đứa nhỏ này nghịch ngợm chút, nhưng tính tình lại rất tốt, chuyện hôm nay làm nàng có chút khó xử, rốt cuộc rơi xuống nước chính là con trai Đường Mẫn, nàng cũng sốt ruột muốn chết.
“Ta biết tiểu thư không phải cố ý.” Đường Mẫn mỉm cười an ủi nói: “Chỉ là bị Vu cô nương làm bè mà thôi, về sau nếu cùng ai thổ lộ tình cảm, nhất định phải hiểu biết đối phương làm người trước, đôi khi đối phương tốt với tiểu thư, cũng không phải thật sự tốt, nói không chừng chính là rắp tâm hại người, hoặc là lợi dụng.

Nếu là lợi dụng tiểu thư còn đỡ, được đến nàng muốn, nàng tự nhiên sẽ không tiếp tục để ý, nếu là một loại khác, tiểu thư liền nguy hiểm.”
Đường Mẫn nói thực dễ dàng lý giải, lập tức toàn bộ mệnh phụ trong chính điện Trường Xuân Cung nhất trí sắc mặt khó coi, đặc biệt là Nghiêm phu nhân, càng là bị ánh mắt mọi người làm cho không chỗ dung thân.
Nàng cố gắng bài trừ tươi cười khó coi nói: “Công chúa, có phải ngài hiểu lầm cái gì hay không?”
“Nghiêm phu nhân tin tưởng Vu cô nương như vậy sao? Chỉ sợ là lo lắng nàng liên lụy Nghiêm phủ thôi, là thật hay giả bà đi vào hỏi không phải biết rồi sao? Nghiêm phu nhân, tốt nhất là bà nhanh chóng tìm chồng cho cháu gái đi, miễn cho nàng nhìn thấy một công tử tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mặc kệ người ta có vợ con hay không, đều vội vàng chơi âm mưu quỷ kế.


Thịnh Kinh nhiều công tử danh môn như vậy, duy độc coi trọng biểu ca nhà ta, ánh mắt nàng thật tốt, là cảm thấy ta sẽ để ý thanh danh công chúa mà không đối phó nàng, hay là cảm thấy cha mẹ chồng ta xuất thân nông hộ thì có thể bao dung nàng? Ta xuất thân không tốt là sự thật, toàn bộ thiên hạ ai không biết, nữ tử thích biểu ca nhà ta cũng không phải chỉ có một mình nàng, nhưng thật sự dám xuống tay với con trai ta, cháu gái của Nghiêm phu nhân chính là người đầu tiên.”
“Công chúa, muội nói là thật sao?” Lưu Phương Hoa nhìn Đường Mẫn, không chỉ một mình nàng khiếp sợ.
Liễu Huân Nhi cũng cảm thấy không thích hợp, lúc ấy bên phải nàng là Vu Uyển Ninh, bên trái chính là Đoàn Tử đang nhìn cánh hoa hồng nhạt nở rộ cạnh ao cẩm lý, nàng cảm thấy trên eo có chút đau, mới dẫm hụt chân, thật vất vả bắt lấy núi giả bên cạnh mới đứng vững thân mình, nhưng lại như cũ nghe tiếng “thịch”.
Liễu Huân Nhi nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Lưu Phương Hoa, thấp giọng nói: “Cữu mẫu……”
Lưu Phương Hoa thấy cháu gái có chuyện muốn nói, nhìn nàng, sau đó nghe được liễu Huân Nhi nói mấy câu bên tai nàng, vẻ mặt Lưu Phương Hoa tức khắc trở nên ngưng trọng.
“Lương phi nương nương, không biết thiếp thân có thể mượn dùng một phòng không.”
Lương phi khó hiểu, cũng không cự tuyệt, làm Lưu Ly lãnh các nàng đi một phòng sau điện.
Lưu Phương Hoa nhìn cháu gái, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Con thật sự cảm thấy eo đau, mới xảy ra ngoài ý muốn?”
“Dạ, lúc ấy con cũng không để ý, cữu mẫu giúp con nhìn xem, ngài cũng biết, da thịt con tương đối mẫn cảm, cho dù chỉ niết một chút cũng có thể để lại dấu hai ba ngày, lúc ấy eo đau như vậy, khẳng định sẽ lưu lại ấn ký.”
Lưu Phương Hoa biết điểm này, làm liễu Huân Nhi cởi áo, sau đó liền nhìn thấy eo bên phải nàng có một ấn ký đỏ bừng, không giống như niết, mà là như bị thứ gì chọc.
Nàng cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện bị một thứ giống như trâm cài chọc, quần áo mùa thu cũng có ba bốn lớp, nếu dùng ngón tay niết hẳn không đến mức quá đau, nhưng khẳng định không phải Huân Nhi tự mình làm.
Nếu đứa nhỏ này nói không sai, dựa theo lúc ấy ai ở bên cạnh nàng và vị trí bị chọc, duy nhất có hiềm nghi cũng chỉ còn Vu Uyển Ninh.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu Phương Hoa trở nên phi thường khó coi.
Thân là chủ mẫu tương lai của Tướng Quân phủ, nàng xem cạnh cửa và thể diện Tướng Quân phủ phi thường trọng yếu, hiện giờ nha đầu này lại bị một con gái nhà thương hộ thiết kế hãm hại, còn kém chút làm hại Đoàn Tử gặp nạn, người muốn thanh toán bút trướng này không chỉ một mình Đường Mẫn, nàng cũng không thể buông tha tiểu tiện nhân kia.
Uy vọng trăm năm của Tướng Quân phủ lại bị nha đầu hạ tiện như vậy hãm hại thiếu chút nữa phủ bụi trần, nàng nhưng thật ra muốn nhìn lần này Nghiêm gia làm sao cho nàng một lời giải thích vừa lòng.
Phương diện khác nàng cũng bội phục Đường Mẫn, theo lý thuyết với tình thế lúc đó, Vu Uyển Ninh cứu Đoàn Tử, Đường Mẫn hẳn là bức thiết cảm tạ mới đúng, rốt cuộc là làm sao Đường Mẫn có thể phát hiện Vu Uyển Ninh có tâm tư ác độc?
Mang theo Liễu Huân Nhi mặc chỉnh tề ra tới, Lưu Phương Hoa thấp giọng nói bên tai Lương phi nương nương: “Nương nương, trên eo Huân Nhi có một dấu vết màu đỏ, nếu thiếp thân đoán không sai, hẳn là bị người dùng thứ gì bén nhọn như trâm cài chọc trúng, mới làm Huân Nhi không đứng vững.”
Lương phi vừa nghe, biểu tình liền trở nên khó coi, còn có việc này?
Vu Uyển Ninh cũng thật là to gan lớn mật, dám động tâm tư tới trên đầu Đoan Tuệ công chúa, hơn nữa vẫn là tại hậu cung, lần này nàng tuyệt đối không thể nuông chiều.
“Chu ma ma, đi mời Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương, nói là đã tra được chủ mưu xuống tay với Tiểu Đoàn Tử.” ánh mắt Lương phi lạnh lùng nhìn Nghiêm phu nhân.
Nghiêm phu nhân lúc này bị dọa đến tâm suất thất thường, trái tim kịch liệt điên cuồng nhảy lên, thiếu chút nữa chấn vỡ màng tai.
Cho dù như thế nào nàng cũng không thể tưởng được, đứa cháu gái nhìn qua thực dễ đắn đo lại dám ra tay ở hậu cung, hơn nữa vẫn là ở Thưởng Hoa yến Hoàng Hậu tổ chức.
Chẳng sợ không phải nàng động tay, con trai Đoan Tuệ công chúa rơi xuống nước bên cạnh nàng, nhất định làm Hoàng Hậu nương nương không cao hứng, hiện tại phải làm sao bây giờ.
Chu ma ma lĩnh mệnh đi, Lương phi nói với Lưu Ly: “Đi lôi Vu cô nương kia ra đây, tâm địa độc ác như vậy, đừng làm ô uế Trường Xuân Cung của bổn cung.”
Lưu Ly đi thiên điện, không bao lâu liền túm Vu Uyển Ninh mềm như một bãi bùn ra tới, đẩy ngã trước mặt Lương phi.
“Cứ tưởng Vu cô nương quên mình vì người, ai ngờ tất cả chẳng qua là biểu hiện giả dối vô căn cứ, thật sự là đáng tiếc một gương mặt mỹ nhân.”
Vu Uyển Ninh lúc này cũng không biết phải nói gì, nàng tự nghĩ chuyện này làm bí ẩn, trừ phi chính mắt nhìn thấy, nếu không tuyệt đối không thể phát hiện.
Liễu Huân Nhi cũng đầy mặt thất vọng nhìn Vu Uyển Ninh, nói: “Vu tỷ tỷ, không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy.”
“Không, nương nương, chuyện này thật sự không quan hệ tới dân nữ.”
“Làm cũng làm rồi, chẳng lẽ ngươi nói một câu không quan hệ liền tỏ vẻ ngươi vô tội? Thịnh Kinh nam tử có tài có mạo có bối cảnh đâu chỉ mấy chục, ngươi lại cố tình coi trọng Bùi Cẩm Triều.

Vu Uyển Ninh, về sau con cái của ngươi cũng thật sự là bi ai, đầu thai vào bụng một nữ nhân vội vàng leo lên làm thiếp.” Đường Mẫn ngồi ở ghế trên, bên cạnh là trà nóng Lưu Ly rót cho nàng, “Nhưng cũng làm khó ngươi, trong nhiều quý công tử danh môn như vậy duy độc coi trọng Bùi công tử bạch thân lập nghiệp, thật không biết nên nói ngươi có tiền đồ hay là không tiền đồ, dựa theo lệ thường và ánh mắt nữ nhân, ta còn tưởng ngươi hẳn là hướng về phía Tiền tướng gia nhị công tử, như thế mới hợp lý.”
Lương phi và mọi người còn lại trừng lớn mắt, chuyện nơi này chính là không có một chút can hệ gì với Tiền nhị công tử nhàn vân dã hạc kia, đáng thương Tiền nhị công tử, nằm cũng trúng đạn.
“Tiểu Mẫn, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Bên ngoài, Hoàng Hậu đỡ Thái Hậu tiến vào.
Mọi người vội vàng hành lễ, Thái Hậu cũng bất chấp này đó, đi đến ngồi xuống ghế chủ vị, sau đó nhìn xem mọi người, lại nhìn Vu Uyển Ninh quỳ gối phía dưới sắc mặt tái nhợt, ốm yếu kiều mỹ, nhìn thấy mà thương.
Chỉ liếc mắt một cái, khiến cho Thái Hậu nhăn mày thật sâu.

Bà không thích Duệ Thân Vương phủ, trong xương cốt là một loại cảm giác sợ hãi phức tạp, mà trước mắt Vu Uyển Ninh lại có năm phần tương tự Duệ Thân Vương Thế Tử phi, làm cho bà nhớ tới chuyện cũ thực không vui vẻ, tâm tình phi thường không tốt.
“Thôi ma ma, bà là người cũ trong cung, nói vậy nghe qua gặp qua rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn, trên eo Liễu tiểu thư bị người dùng vật sắc nhọn đâm, nhờ bà hỗ trợ nhìn xem, rốt cuộc là thứ gì.”
Trước khi tới Thôi ma ma nghe nói bắt được hung thủ hãm hại Đoàn Tử thiếu gia, hiện giờ vừa thấy lại là nữ tử này.
Bà gật đầu, mang theo liễu Huân Nhi đi thiên điện nhìn dấu vết trên eo, sau đó trở về nói: “Hẳn là một loại trang sức giống với chu thoa, không sắc lắm, nếu bén nhọn một ít, có lẽ Liễu cô nương da thịt kiều nộn sẽ bị đâm rách da chảy máu, mà nhìn trang sức trên tóc Vu cô nương đều không phù hợp.”
Trong lòng Nghiêm phu nhân thở dài một hơi, Vu Uyển Ninh càng là hoa lê dính mưa chuẩn bị mở miệng kêu oan, Đường Mẫn lại nhìn ánh mặt trời tươi đẹp ngoài điện nói: “Mẫu hậu sai người đi ao cẩm lý nhìn xem, nếu con đoán không sai, trang sức gây án hẳn là bị ném vào trong ao.”
Một câu này, làm cả người Vu Uyển Ninh run rẩy.
Thái Hậu là người nào, Hoàng Hậu được Thái Hậu che chở nhiều năm có lẽ còn giữ lại một tia thuần tịnh, nhưng năm đó Thái Hậu chính là che chở hai con trai và hai con gái lớn lên từ trong tay mấy chục nữ tử thủ đoạn tàn nhẫn, nói lên năm đó gió tanh mưa máu, chỉ cần nhìn hơn mười vị hoàng tử đoạt đích liền có thể phát hiện, lúc đó hậu cung chỉ sợ càng là hung hiểm dị thường, ở hoàn cảnh như vậy, đừng nói là một động tác, chỉ sợ một ánh mắt cũng có ngụ ý khác.
Lúc này chẳng sợ Vu Uyển Ninh tỉ mỉ trù tính cỡ nào, trước mặt Thái Hậu cũng chính là gặp sư phụ.
Thái Hậu gật đầu với Hứa Sùng bên cạnh, Hứa Sùng hiểu rõ lĩnh mệnh rời đi.
Đồ vật chưa tìm được, tạm thời không thể làm gì Vu Uyển Ninh, nhưng lúc này Thái Hậu lại vì tướng mạo Vu Uyển Ninh mà có tâm tư chém giết.
Kỳ thật ý tưởng của Đường Mẫn rất đơn giản.
Chỉ cần không phải nàng ra tay, Vu Uyển Ninh sống hay chết cũng không có can hệ tới nàng.
“Tiểu Mẫn, là ai gia không nên mang Đoàn Tử đi Ngự Hoa Viên……”
“Sao mẫu hậu lại nói vậy, ngài mang Đoàn Tử đi Ngự Hoa Viên chơi, sao lại nói không nên? Chân chính không nên chính là những kẻ vì mục đích của chính mình, ngay cả một tiểu hài tử cũng không buông tha, thật sự là ác độc dị thường.”
“Đúng vậy, mẫu hậu, cũng may Đoàn Tử không có việc gì?” Hoàng Hậu cũng an ủi.
“Từ xưa người vợ tào khang không thể bỏ, dân gian ngạn ngữ, thà làm thê nhà nghèo, không làm thiếp nhà cao cửa rộng, những kẻ ngụy trang chân ái, dùng các thủ đoạn đê tiện chiếm trượng phu của nữ nhân khác, hòng đoạt phu quân tiền đồ và hậu trạch an ổn mà chính thê hao phí thanh xuân mới chống đỡ được, có tư cách gì nói thích ai yêu ai.

Tình nguyện làm thiếp cũng muốn canh giữ bên cạnh? Này cũng chỉ có nam nhân ngốc mới có thể tin tưởng, những kẻ tình nguyện làm thiếp chẳng qua là vì chính mình thôi, nếu không phàm là có chút tâm tư thông tuệ, cũng không có khả năng làm con cái chính mình tương lai trở thành con vợ lẽ, tự nhận có chút tư sắc thì muốn nhặt đồ có sẵn? Ngươi hỏi xem những nữ tử cùng trượng phu trải qua mưa gió, một đường gian khổ đi tới có thể đáp ứng không? Nữ tử vô sỉ cũng nên có hạn độ, thà hủy mười tòa miếu, không hủy một cọc hôn, thế gian này bao nhiêu đôi phu thê vốn ân ái đến đầu bạc, bị những thiếp thất hạ tiện hủy rơi rớt tan tác.”
Đường Mẫn nói như vậy, làm nhiều phu nhân ở đây nghe được trong lòng chua xót.
Ai trong phủ không có mấy thiếp thất, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn phu quân một đám mang về, các nàng lại bất lực.
Nhớ lại lúc tuổi trẻ, lại nhìn hiện tại, cuộc sống càng ngày càng tốt không sai, nhưng nữ nhân trong phủ càng tới càng nhiều cũng là sự thật, thứ tử thứ nữ cũng ở trong phủ đi lại chuyển động, còn không thể thật sự coi như không thấy.
Không phải trong bụng mình bò ra, ai nguyện ý mỗi ngày nghe bọn họ kêu mẫu thân, về sau thậm chí còn phải làm lụng vất vả vì hôn sự của bọn họ.
“Có người chung quy là thân bất do kỷ, có người lại là đắm mình trụy lạc.”
Nàng mỏi mệt nhắm mắt lại, “Nếu ai muốn vào cửa Bùi gia ta, có thể, viết khế bán mình trước đi.”
Vu Uyển Ninh hoảng sợ, nếu nàng thật sự còn muốn vào Bùi phủ, vậy phải viết khế bán mình, mà thiếp thất ký khế bán mình chính là hàng hóa, có thể tùy tiện tặng đi hoặc mua bán, địa vị ở trong phủ thậm chí không bằng nha hoàn nhất đẳng bên cạnh chủ mẫu, cho dù chết cũng không nhất định được một cái chiếu nát.
Tuy ao cẩm lý lớn, nhưng không chịu nổi trong cung hoàng môn thị vệ nhiều, chỉ mất hai khắc, Hứa Sùng liền mang theo một cây phượng thoa đi đến, trên đầu thoa mượt mà, tròn như viên đậu nành.
Thôi ma ma tiếp nhận tới nhìn nhìn, gật đầu nói với Thái Hậu: “Thái Hậu, trâm này tương đồng với dấu vết trên eo Liễu cô nương.”
Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, không khí túc sát nháy mắt thổi quét toàn bộ chính điện Trường Xuân Cung, tất cả mọi người không dám thở mạnh, sợ trêu chọc Thái Hậu bị giận chó đánh mèo.
“Nghiêm phu nhân, ngươi thật là có một cháu gái ngoan.” ánh mắt Thái Hậu lạnh lùng nhìn Nghiêm phu nhân, hôm nay chính là bà nhìn Đoàn Tử, bởi vì lớn tuổi, không thể cùng Đoàn Tử đi khắp nơi trong Ngự Hoa Viên, tuy lúc ấy hắn đứng ở cạnh hồ nước, vì có Thôi ma ma và Thanh Lam đi theo, bà cũng cảm thấy không có gì đáng lo, chung quy lại bị nữ nhân này chui chỗ trống.
Lúc ấy bà còn cảm thấy cô nương này có thể trong nháy mắt phản ứng, cho dù tướng mạo làm bà không thích, cũng cảm thấy tâm tính không tệ, ai ngờ lại ác độc như vậy, nàng nơi nào lấy Liễu Huân Nhi làm bè, rõ ràng là tính kế cả đương triều Thái Hậu.
Thái Hậu nắm tay Đường Mẫn đứng lên, nói với Hoàng Hậu: “Hôm nay là con làm Thưởng Hoa yến, nha đầu tâm tư ác độc này liền giao cho con.”
Hoàng Hậu hành lễ nói: “Dạ, xin mẫu hậu yên tâm.”
Thái Hậu gật đầu, nói với Đường Mẫn: “Được rồi, nơi này giao cho Hoàng Hậu, trong cung có quy củ trong cung, loại chuyện này con vẫn đừng nên nhìn, miễn cho bẩn đôi mắt.”
Trong lòng Đường Mẫn run rẩy, có lẽ Vu Uyển Ninh sống không lâu.
“Vậy mẫu hậu, chúng ta về Thọ Khang Cung đi.”
“Được!”
Khó được một hồi Thưởng Hoa yến lại bị con gái nhà thương hộ trộn lẫn, thậm chí ban đầu Hoàng Hậu còn cảm thấy cô nương này thủ quy củ, hiện tại xem ra, hoàn toàn chính là vô sỉ hạ tiện, làm cho nàng có cảm giác bị lừa.
Vu Uyển Ninh biết hôm nay chỉ sợ chính mình sống không nổi nữa, lúc này cũng chết lặng, không cầu tha, không nhận sai, ngây ngốc ngồi dưới đất.
“Người tới, kéo nha đầu tâm địa ác độc này xuống cho bổn cung, đánh hai mươi đại bản.”
“Dạ!” Thanh Đàn vẻ mặt bất biến, tiến lên hai bước, vẫy tay gọi hai tiểu hoàng môn ngoài điện, lại đột nhiên phát hiện bệ hạ long hành hổ bộ đi đến.
“Bệ hạ giá lâm!” Hoàng Hậu vừa nghe, vội vàng lãnh mệnh phụ tiến lên hành lễ.
Hoàng Đế tiến vào, thấy vây quanh nhiều người như vậy, nhíu mày nói: “Rốt cuộc sao lại thế này, làm ầm ĩ phía trước đều nghe được tin tức.”
Hoàng Hậu hầu hạ Hoàng Đế ngồi xuống, sau đó tiếp nhận trà nóng từ trong tay Thanh Đàn đưa cho hắn, dăm ba câu kể chuyện Đoàn Tử rơi xuống nước cùng với hung thủ là Vu Uyển Ninh, làm cho trong lòng Hoàng Đế rất bực bội.
Chờ nhìn thấy Vu Uyển Ninh nhỏ yếu bệnh trạng, ánh mắt không biết nhìn về nơi nào, Hoàng Đế tức khắc sinh ra ý trìu mến.

Nhưng cũng khó trách, Vu Uyển Ninh thật xinh đẹp, dáng người tinh tế, lúc này vì mới rơi xuống nước chỉ mặc quần áo màu trắng đơn giản, càng có vẻ nhìn thấy mà thương, nam nhân bình thường rất khó kháng cự, huống chi là đế vương tọa ủng nữ tử thiên hạ.
“Con trai Bùi ái khanh có gì trở ngại không?” Hắn nhìn Vu Uyển Ninh mở miệng hỏi.
Hoàng Hậu và Hoàng Đế phu thê mười mấy năm, lúc này thấy ánh mắt hắn, tim nàng nháy mắt đập thình thịch, trong lòng nảy lên dự cảm không tốt.
“Thái y nói vì thời gian rơi xuống nước thực ngắn, nên không có trở ngại, nghỉ ngơi hai canh giờ là được.”
“Nếu không sao, cần gì đẩy người vào chỗ chết, mấy năm nay trong cung người chết còn ít sao? Thoáng khiển trách là được.” Dứt lời, hắn nhìn về phía Thường Phúc nói: “Lúc này cũng đã mặt không còn chút máu, hai mươi đại bản còn không phải muốn lấy mạng người ta? Thường Phúc, truyền ý chỉ của trẫm, Nghiêm Tử Tuấn giáng một cấp, Nghiêm phu nhân chưởng gia không nghiêm, tước tam phẩm mệnh phụ, liền tan đi.”
Nói xong, không để ý tới Hoàng Hậu biến sắc mặt, cũng mặc kệ biểu tình của chư vị mệnh phụ trong Trường Xuân Cung, đứng dậy phất tay áo rời đi, lúc đi ngang qua Vu Uyển Ninh dừng một chút, mới vén bào mà đi.
Trong lòng Lương phi tức giận, không cần đoán, không bao lâu sau, nữ nhân này cũng sẽ trở thành tỷ muội với các nàng.
Tuy lần này Nghiêm gia ăn lỗ nặng, nhưng nếu Vu Uyển Ninh vào cung, Nghiêm gia cần gì sầu không lại lần nữa khởi phục.
“Nương nương……” Nàng có chút lo lắng nhìn Hoàng Hậu.
Ánh mắt Hoàng Hậu lại lạnh lùng nhìn Vu Uyển Ninh, cuối cùng dừng trên người Nghiêm phu nhân, “Mau tới giờ cơm trưa, Lương phi, muội thế bổn cung chiêu đãi chư vị phu nhân đi, Nghiêm phu nhân cần về dạy dỗ lại cháu gái của ngươi.”
Người ở đây đều có tâm tư, từ khi bệ hạ rời khỏi, các nàng đều biết, Vu Uyển Ninh xem như bay lên đầu cành, không trở thành thiếp thất Bùi gia, ngược lại trở thành phi tần của Hoàng đế, chênh lệch cũng quá lớn.
Trong lòng Vu Uyển Ninh từ buồn bã trở thành cực hỉ, hôm nay nàng không cần chết, thậm chí còn lọt mắt xanh của bệ hạ, tuy bệ hạ hơi lớn tuổi, nhưng thân hình và bộ dáng cũng rất tuấn mỹ, đặc biệt một thân khí thế, cường thịnh gần như áp nàng suy sụp, trong lòng nàng âm thầm thề, sỉ nhục hôm nay chịu, sớm muộn gì cũng có một ngày toàn bộ đáp lễ Đường Mẫn, trăm lần ngàn lần.
Ngoại thần không được truyền triệu không thể đặt chân hậu cung, cho dù Bùi Cẩm Triều được tin tức trong lòng lo lắng con trai và thê tử, cũng chỉ có thể ở tiền triều lo lắng suông.
Chờ sắp đến giờ cơm trưa, Bùi Cẩm Triều mới nhìn thấy bệ hạ trở về.
“Bệ hạ, không biết hiện tại khuyển tử như thế nào?”
“Bùi ái khanh yên tâm, thái y xem qua cũng không lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi trong chốc lát tự nhiên bình yên vô sự.”
“Vậy là tốt rồi, thần đa tạ bệ hạ.”
“Đây đều là việc nhỏ, sắp khai yến, Bùi ái khanh ngồi vào chỗ đi.”
“Bang ——”
Trong Thọ Khang Cung truyền đến một tiếng vang lớn, bàn tay Thái Hậu chụp thật mạnh trên bàn gỗ đàn hương trên trường kỷ.
“Con nói cái gì?” sắc mặt bà xanh mét hỏi.
“Mẫu hậu, ngài ngàn vạn đừng tức giận, này chỉ có thể thuyết minh Vu Uyển Ninh vận số chưa hết.” Đường Mẫn tiến lên vuốt ve ngực bà, sợ bà khó thở công tâm, nơi này con trai nàng đã nằm, Thái Hậu lại xảy ra chuyện, còn không biết sẽ lộn xộn cỡ nào.
“Nàng vận số chưa hết đó là chuyện của nàng, hiện tại ai gia thành thật không chấp nhận được nàng.” Đã chết một cái Trình Nghê Thường, lại tới một cái Vu Uyển Ninh, nghịch tử kia rốt cuộc là muốn như thế nào?
Hắn tưởng hậu cung Đại Vinh là nơi nào, tùy tiện một con mèo con chó cũng có thể sung nhập hậu cung, Thái Hậu bà còn chưa có chết đâu.
Đường Mẫn cho Thôi ma ma một ánh mắt, Thôi ma ma hiểu rõ, vội vàng đi rót một ly trà.
Thái Hậu tiếp nhận, nhìn lá trà dần chìm vào đáy ly, rốt cuộc không có tâm tình uống, gác trên bàn bên cạnh.
“Ngài tức giận lại có thể như thế nào? Hà tất vì một nữ tử như vậy làm hỏng tình cảm mẹ con giữa ngài và bệ hạ, hơn nữa cho dù bệ hạ dung được nàng, nàng làm người ra sao toàn bộ Thịnh Kinh đều biết, cho dù Nghiêm phu nhân muốn dựa vào Vu Uyển Ninh, nếu bị bài xích trong vòng mệnh phụ, cũng đủ nàng nóng lòng, đến lúc đó chỉ sợ cũng bỏ qua Vu Uyển Ninh, hơn nữa ngài và Hoàng Hậu đều biết tâm tính nàng, cho dù nàng vào cung, còn sợ đắn đo không được hay sao? Kỳ thật cũng không cần mẫu hậu ra tay, chỉ sợ Thần phi nương nương ……”
Đường Mẫn chưa nói xong, nhưng Thái Hậu và Hoàng Hậu đều hiểu ý nàng.
Nói trắng ra, nữ tử xinh đẹp nhất Đại Vinh triều không ai khác ngoài Thịnh Tư Nghiên, đệ nhất mỹ nhân Đại Vinh cũng không phải là hư danh.
Từ khi nàng tiến cung tới nay, tuy vì phong hào làm Thái Hậu không thích, nhưng nàng không nhúng tay hậu cung quá nhiều, Thái Hậu cũng rất ít khó xử nàng.
Đơn giản là vì Thịnh Tư Nghiên không giống Trình Nghê Thường, năm đó Trình Nghê Thường là hoàn toàn bá chiếm Hoàng Đế, mà nàng lại hiểu được thu liễm, cũng hiểu được chịu thua và cúi đầu, xem như tương đối thức thời.
Nếu Vu Uyển Ninh tiến cung, nữ nhân này nhất định sẽ không ngừng chơi thủ đoạn và tâm tư, nếu vậy chỉ sợ trong cung sẽ không quá yên ổn.
“Thôi, để cho hai người các nàng ầm ĩ đi, ai gia cũng mặc kệ, có Hoàng Đế xử lý, chỉ là chung quy ủy khuất Bội Nhi!”
Đây là lần đầu tiên Đường Mẫn nghe khuê danh của Hoàng Hậu, dĩ vãng Thái Hậu rất ít kêu nàng như vậy.
Hoàng Hậu chua xót cười nói: “Chuyện này không liên quan đến mẫu hậu, ngài cũng đừng lo lắng, con cũng đã thói quen.”
“Nếu như thế, nha hoàn bên cạnh Vu Uyển Ninh không thể lưu.” Đường Mẫn cúi đầu liễm mi nhẹ giọng nói: “Nha hoàn của nàng tên Bội Nhi, va chạm Hoàng Hậu nương nương.”
Quả nhiên, nàng nói hết lời, sắc mặt hai vị này liền trở nên khó coi.
“Tiểu Mẫn nói chính là người nào? Áo lục hay là áo lam?”
“Cái này muội không rõ lắm, lần trước ở Tướng Quân phủ nghe được, còn về bộ dạng nha hoàn muội cũng không nhìn kỹ, hôm nay nghe mẫu hậu kêu khuê danh của ngài, lúc này mới chú ý tới.”
Thái Hậu gật đầu, hừ lạnh: “Bay lên đầu cành còn vọng tưởng lướt qua phượng hoàng? Cũng thật là to gan lớn mật.

Bội Nhi, tạm thời nhìn xem trước, đợi ngày sau nàng thật sự có thể tiến cung, xử lý nha hoàn kia cũng không muộn, va chạm tên huý đương triều Hoàng Hậu, xử chết Hoàng Đế cũng sẽ không nói gì.”
“Con dâu hiểu rõ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.