Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 102: Thần Phi


Đọc truyện Nhất Phẩm Quý Thê – Chương 102: Thần Phi


Trở lại trong phủ, Đường Mẫn ôm Đoàn Tử về phòng ngủ, đặt con trai vào giường nhỏ của hắn, tuy giường không lớn, nhưng có vòng bảo hộ cao nửa thước, không cần lo lắng tiểu gia hỏa ngã xuống.

Nàng cũng không để chuyện Vu Uyển Ninh trong lòng, chẳng sợ trước kia Lưu Cảnh và Lâm Tuệ Âm là thanh mai trúc mã thiếu niên phu thê, nhưng hiện tại Bùi Cẩm Triều là trượng phu của nàng.

Có lẽ có người cảm thấy, mất đi tóm lại là tốt nhất, nếu thật sự đi đến một bước kia, rốt cuộc nàng sẽ lựa chọn bảo vệ hôn nhân của chính mình, hay là làm nữ tử kinh thế hãi tục thời đại này, kỳ thật hiện tại nàng cũng chưa biết chắc.

Nếu thật sự có một ngày cần thiết phải rời khỏi, nàng sẽ mang con trai đi, dù sao hẳn sẽ có rất nhiều nữ nhân sinh con cho hắn.

“Mẫn Mẫn, có phải nàng đang nghĩ, nếu có một ngày ta và Vu cô nương có cái gì, nàng sẽ mang theo con trai rời khỏi ta hay không?” Bùi Cẩm Triều tiến vào, từ sau lưng ôm vòng eo nàng khôi phục mảnh khảnh, cằm gác trên vai nàng, hơi thở nóng rực uất thiếp bên tai nàng.

Nàng có chút biệt nữu quay mặt đi, cười nói: “Chẳng lẽ biểu ca còn biết thuật đọc tâm hay sao.


“Sẽ không có một ngày như vậy.

” Bùi Cẩm Triều cười khẽ, “Cho dù giống như đúc, ta cũng biết nàng không phải Tuệ Âm, càng đừng nói cũng không giống, hơn nữa ta cũng không thích nữ nhân làm bộ làm tịch.


“Kỳ thật, nếu đột nhiên gặp được một nam nhân rất giống hắn, chỉ sợ ta cũng sẽ chú ý quá mức.

” đôi tay nàng nâng tay nhỏ của con trai, đỡ con đi qua đi lại trên giường nhỏ.

Cánh tay vòng eo nàng hơi hơi buộc chặt lực độ, đầu lưỡi ấm áp đảo qua vành tai nàng, sau đó hắn hé miệng, nhẹ nhàng cắn vành tai trắng nõn phấn nộn.

“Đừng đề trượng phu trước kia với ta.


“Ta cũng chỉ là việc nào ra việc đó, hơn nữa ta cũng không lo lắng chàng và Vu Uyển Ninh có cái gì, không phải chàng đã từng đáp ứng ta không nạp thiếp sao?”
“Ừ!”
Đường Mẫn nhẹ giọng cười nói: “Vậy không thành vấn đề, ta giám sát biểu ca chặt chẽ là được.


“Ừ!” Hắn gật đầu, thừa nhận có chút dứt khoát, “Mẫn Mẫn, bất cứ lúc nào nàng đều phải tin tưởng ta, vĩnh viễn không được rời đi ta.


“Không thành vấn đề, nếu có một ngày người khác thiết kế mỹ nhân kế, mà chàng muốn tương kế tựu kế, chàng phải nói rõ với ta, đến lúc đó ta có thể phối hợp, nếu không nói, chẳng sợ chàng có mục đích mới dan díu với nữ nhân khác, biểu ca, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ.


“Đã biết, nàng thật là bình dấm chua.


Chẳng lẽ nha đầu này không biết hắn có thói ở sạch sao? Bên người có nàng đủ để hắn đầu nhập toàn thân toàn tâm, lại thêm một người hắn sợ tinh tẫn nhân vong.

Tháng chạp, vợ chồng Bùi Hải Cường từ thôn trang trở lại, lần này còn mang về không ít thịt khô, đều đã làm tốt.

Mà Dung Ngũ tốc độ thực mau, mùng mười tháng chạp hôm nay khai trương cửa hàng vịt nướng đầu tiên ở Thịnh Kinh, Dung Ngũ cũng phái tổng quản đưa tới thiệp mời, làm nửa chủ nhân, ngày này nàng phải đi lộ mặt.

“Nương, con và người khác hợp tác mở cửa hàng vịt nướng, hôm nay khai trương, ngài và cha cùng đi nhìn xem, còn chuyện con nói với cha nương xây trại nuôi gà vịt, hai người nghĩ như thế nào?”
Trâu thị ôm cháu trai, theo con dâu chậm rì rì đi ra ngoài, “Nhà ta cũng có đất, chỉ là người khác dưỡng gà vịt đều vì đẻ trứng, nếu chuyên bán gà vịt thì một năm dưỡng bao nhiêu mới đủ?”
“Nhà chúng ta còn giữ mấy chục mẫu đất không cho thuê, mỗi năm ra trấu cám mạch cũng đủ cho gà vịt ăn, hơn nữa rau dại đầy khắp núi đồi, không thể sao?” Nàng chỉ là nói thôi, nếu kêu nàng dưỡng vẫn là không được, không phải lĩnh vực nàng am hiểu.

Trâu thị gật đầu, “Kỳ thật cũng đúng, chờ sang năm nương dưỡng một ít gà vịt ở thôn trang, nếu không rảnh lo, có thể mướn người.


“Mỗi năm ít nhất cũng có thể dưỡng hai lứa, gà nướng vịt nướng chúng ta bán đều là con đực, hơn nữa không thể quá già, cho nên dưỡng khoảng nửa năm đủ rồi, một con bốn năm cân là được.


“Vậy có thể làm.

” Trâu thị gật đầu, “Nếu như vậy, người phụ cận trong thị trấn cũng có thể dưỡng.


Ở ảnh bích lên xe ngựa, bọn họ đi cửa hàng vịt nướng.

Bởi vì tới gần cuối năm, các nơi sổ con như tuyết rơi đưa vào Kinh Sư, Bùi Cẩm Triều không có thời gian.


Ra tửu lầu ăn cơm rất ít nhìn thấy nữ tử, giống phim truyền hình nữ tử động bất động liền ra ngoài đi dạo, đi tửu lầu dạo quán trà linh tinh, ở Đại Vinh triều là rất ít thấy.

Tuy nơi này dân phong còn xem như mở ra, nữ tử cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện, nếu không ngươi sống tiêu sái thoải mái, về sau làm mai sẽ thực khó khăn.

Khi nhìn thấy trước mắt cửa hàng vịt nướng, Đường Mẫn cũng chỉ dư lại kinh ngạc và kinh ngạc cảm thán.

Trang hoàng cũng quá xa hoa, diện tích rất lớn, nhìn dáng vẻ là ngay cả cửa hàng hai bên trái phải đều mua luôn, cao chừng ba tầng lầu.

Đi vào đại sảnh, bên trong thực sạch sẽ, lại còn có hương thơm không ngừng phiêu tán, hương vị câu đầu lưỡi, cho dù người đã ăn no ngửi được hương vị này, có lẽ còn có thể lại ăn hai chén cơm.

“Bùi phu nhân, tiểu nhân Dung Lương, chủ tử đã ở lầu ba chờ ngài, mời ngài đi bên này.

” Một nam tử trung niên rất nho nhã từ trên lầu đi xuống, tất cung tất kính nói với Đường Mẫn.

Đường Mẫn gật đầu với đối phương, cười nói: “Trước khi đi lên, làm phiền Dung thúc mang ta đi sau bếp nhìn xem.


“Tự nhiên có thể, Bùi lão gia, Bùi lão phu nhân, tiểu nhân sai người đưa hai vị đi lầu ba trước.

” Dung Lương kêu một tiểu nhị tinh thần, làm hắn mang vợ chồng Bùi Hải Cường và Đoàn Tử lên lầu, sau đó đưa Đường Mẫn đi sau bếp.

Đi vào sau bếp, bên trong mùi hương càng nồng đậm, nơi này thực rộng, lớn gấp mấy lần phòng bếp nhà Đường Mẫn, bên trong lò nướng đều là trải qua nàng không ngừng thực nghiệm rồi chỉnh kích cỡ, một lần có thể đặt mười hai con, tổng cộng có năm lò nướng, đủ để chống đỡ lúc người nhiều nhất.

Mặt sau phòng bếp, Dung Ngũ sai người đơn độc tích ra một nơi rộng mở làm chỗ giết vịt.

“Nơi này ai là chưởng quầy?” Nàng hỏi.

Dung Lương ha ha cười nói: “Tiểu nhân bất tài, là chưởng quầy mới vừa tiền nhiệm.


“Nơi này gà vịt đều phải nghiêm khắc kiểm tra, sinh bệnh tuyệt đối không thể dùng, chiêu bài ngã muốn dựng thẳng rất khó khăn.


“Bùi phu nhân yên tâm, tiểu nhân tất nhiên sẽ tinh tế kiểm tra.


Nhìn nơi này bận rộn, Đường Mẫn cũng an tâm, theo hắn lên một ghế lô ở lầu ba.

Nàng đi vào nhìn thấy trên bàn bày hai con vịt nướng, lúc này đã được cắt rất xinh đẹp, bày biện trong mâm, Đoàn Tử đang thò tay muốn ăn, bởi vì quá nhỏ, Trâu thị ôm hắn, phòng ngừa hắn lộn xộn.

“Bùi phu nhân.

” Dung Ngũ đứng lên, mặt nạ bạc che nửa gương mặt rất yêu diễm.

“Dung công tử thật là lợi hại, công trình cửa hàng này giai đoạn trước cũng tiêu phí không ít phải không?” Nàng ngồi xuống bên cạnh Trâu thị, duỗi tay ôm con trai lại đây.

Giọng Dung Ngũ thanh nhuận ôn hòa, duỗi tay chậm rì rì cầm lấy một miếng mì lá, xếp vài miếng thịt vịt dính tương ngọt, mấy cây hành, cuốn lại đưa cho Bùi Hải Cường.

Khuôn mặt thần bí, tươi cười nhu hòa, thanh tuyến ôn nhuận, hơn nữa ngón tay trắng nõn sạch sẽ, khớp xương thon dài rõ ràng, người nam nhân này thật dụ hoặc, không biết vì sao đến bây giờ còn chưa thành thân.

Nghĩ đến Bùi Cẩm Triều nói hai người quen biết từ khi còn trẻ, hơn nữa vừa gặp mà như quen đã lâu, đến nay đã mười mấy năm……
Không đợi nàng nghĩ “sâu”, đối phương đã đánh gãy nàng suy nghĩ.

“Dù sao cũng là vật lấy hiếm làm quý, giai đoạn trước đầu nhập chỉ vì giai đoạn sau thu càng nhiều, hôm nay ngày đầu tiên buôn bán, ta tin tưởng tất nhiên mở cửa đại cát, dù sao trước cửa liền có thể ngửi được mùi hương này.

” Hắn còn chưa nói chính là, cửa hàng Dung gia không có cái nào không kiếm tiền, cửa hàng Dung Ngũ hắn quyết định mở, cũng chưa từng thâm hụt tiền, đây là ánh mắt tự tin đối với chính mình.

Gà nướng và vịt nướng, mới ra lò nhân lúc còn nóng ăn mới ngon, nơi này chỉ có rượu, đối với nam nhân thích món ngon và rượu, là điểm đến thực không tệ.

Cửa hàng vịt nướng mới mở tên Hương Phiêu Cư, ngụ ý hương bay vạn dặm, tên như thế nào cũng không sao cả, làm ăn tốt là được.

Giờ Tỵ canh ba vừa đến, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, sau đó bắt đầu có người chen chúc.

Trước sau chỉ mới một khắc ngắn ngủi, Hương Phiêu Cư cũng đã kín người hết chỗ, mà theo mỗi mâm vịt nướng và rượu ngon lần lượt lên bàn, vì là món ăn mới, tiểu nhị ở bên cạnh hướng dẫn ăn như thế nào, người không chiếm được vị trí lại trực tiếp mua mang về nhà.


Giá gà nướng là một lượng, giá vịt nướng là một lượng rưỡi, đối với rất nhiều người giá này chính là cực kỳ sang quý, nhưng cũng có thể mua nửa con, ngẫu nhiên bình dân bá tánh vẫn có thể nếm thử mới mẻ.

Kỳ thật nếu giá này đổi thành nhân dân tệ, thật là không tầm thường.

Đường Mẫn nhìn ngoài cửa sổ, lúc này như cũ nối liền không dứt ùa vào cửa hàng, người đi tay trái tay phải xách theo, cảm thấy mỹ mãn về nhà.

Dung Ngũ một tay chống gương mặt, nhìn phía dưới khách vào khách ra, tươi cười bên môi trước sau đều nhu hòa mà thanh đạm.

“Nếu Bùi phu nhân có tính toán về việc mua sắm gà vịt, có thể dặn dò Dung Lương, hắn là người lâu năm ở Dung gia, đã làm chưởng quầy gần hai mươi năm, kinh nghiệm phong phú, thủ đoạn ứng đối phiền toái cũng rất cao, có thể yên tâm dùng.

Sổ sách Dung gia đều hoàn thành ngày hai mươi tháng chạp, sau đó ta sẽ sai người chép một phần đưa đến Bùi phủ.


“Phiền toái Dung công tử.


Dùng cơm trưa xong, bọn họ chuẩn bị hồi phủ, mới vừa trở về lại nghe tin tức Thần Tần sinh non.

Đường Mẫn nghe được tin, đặt con trai vào lòng Trâu thị, nói với mẹ chồng: “Nương, ngài mang Đoàn Tử trở về phòng trước, con còn có việc.


“Đã biết, đừng miễn cưỡng chính mình.

” Trâu thị không trì hoãn nàng, vui mừng ôm cháu trai về viện của chính mình.

Trở lại trong phòng, Đường Mẫn liền dò hỏi Hương Liên.

“Không phải được bảo hộ kín kẽ sao, sao lại sinh non? Ai xuống tay!”
Hương Tuyết nói: “Là Hiền phi nương nương, hình như là nàng mời Thần Tần đi dạo vườn, sau đó không cẩn thận té ngã, trước khi ngã xuống túm Thần Tần, dẫn tới đẻ non.


“Tới gần ăn tết, trong cung cũng không yên ổn.

” Đường Mẫn thở dài, “Ngươi còn biết cái gì? Chuyện này là biểu ca bày mưu đặt kế?”
“Nô tỳ không nhận được tin tức, hẳn là không phải chủ tử, ám cọc trong cung nói, lần này là ngoài ý muốn.

Lúc đưa tới tin tức, Hiền phi nương nương đã bị bệ hạ cấm túc trong cung chính mình, xem ra lần này trừng phạt không thể nhẹ, bất luận Thần Tần có thể bình an sinh hạ con vua hay không.


Đường Mẫn cảm khái nói: “Hiện giờ sức khỏe Thái Hậu cũng không tốt, bệ hạ sủng ái Thần Tần, thế nên xem nhẹ Hoàng Hậu, xem ra trong cung muốn ầm ĩ.


“Chủ tử nói, hiện tại còn chưa đến thời điểm, nếu lúc này có biến, chỉ sợ đảng Tiền tướng sẽ hợp tác với Bình Nam Vương bức cung, mà chủ tử còn có một việc chưa làm.


“Ta cũng biết hiện tại còn chưa phải thời điểm.


Chỉ là chuyện hắn chưa làm rốt cuộc là gì?

Trong cung, lúc này không khí rất khẩn trương.

Thần Tần đang ở giai đoạn sống còn, bệ hạ cũng canh giữ ở Nhàn Nhã cung, chờ tình huống của Thần Tần.

Lần này chỉ cần Thần Tần có thể bình an sinh hạ con nối dõi, bất luận là hoàng tử hay là công chúa, tấn phong làm phi cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.

Hoàng Hậu nghe nói Hiền phi bị cấm túc, thật lâu đều không nói chuyện, mãi cho đến hoàng hôn, nàng mới nhẹ giọng nói: “Thần Tần thế nào?”
“Còn ở phòng sinh chưa ra.

” Thanh Đàn thấp giọng trả lời.


Hoàng Hậu thở dài, đứng lên nói: “Đi cung của Hiền phi nhìn xem.


“Nương nương, hiện tại Hiền phi nương nương bị bệ hạ cấm túc, nếu ngài tùy tiện đi thăm, chỉ sợ bệ hạ sẽ bất mãn nương nương.


Hoàng Hậu cũng không để ý đến, “Hiện tại cũng không thấy bệ hạ vừa lòng ta, cho dù bị phán chết, chẳng lẽ bổn cung còn không thể đi đưa nàng?”
“Dạ!”
Đi vào Chung Túy Cung, trước mắt tiêu điều, cung tì và thái giám đều không có tinh thần, nhìn thấy Hoàng Hậu tiến vào, cường đánh tinh thần tiến lên thỉnh an.

Bước vào tẩm cung Chung Túy Cung, Tiền Hoàng hậu nhìn thấy Hiền phi súc trên giường, cả người tinh thần uể oải, buồn bực không phấn chấn, từ buổi chiều bị bệ hạ cấm túc đến bây giờ, hẳn là mãn tâm mãn nhãn sợ hãi.

“Hoàng Hậu nương nương, ngài cũng tới chê cười muội sao?” ánh mắt Hiền phi không có tiêu cự nhìn nàng, lại lần nữa gục đầu xuống chon giữa hai đầu gối.

Hoàng Hậu thở dài, tiến lên ngồi xuống cạnh giường, nghĩ hai người từ vương phủ đi vào thâm cung, cũng coi như hợp ý, Hiền phi vẫn luôn đều thực an phận.

“Muội có gì có thể cho bổn cung chê cười, chó chê mèo lắm lông?” Nhớ tới quá khứ đủ loại, nàng chỉ còn lại vết thương, “Muội và Thần Tần rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Còn có thể là chuyện như thế nào, Ngự Hoa Viên mặt đất kết băng, muội không cẩn thận trượt chân, thuận tay túm Thần Tần, người mà, nếu xui xẻo, ngay cả uống nước cũng bị sặc, hôm nay muội xem như cảm nhận được.

” Hiền phi cười khổ, “Nương nương, chính muội thật ra không sao cả, chỉ là ba đứa con của muội, chỉ sợ về sau phải làm phiền Hoàng Hậu nương nương.


Hoàng Hậu nhìn nàng, không tán đồng nói: “Đừng nói lời ủ rũ, hiện tại dưới gối muội có hai vị hoàng tử một công chúa, bệ hạ nể mặt bọn họ, sẽ không quá mức làm khó dễ muội.


“Nương nương, chúng ta cần gì lừa mình dối người.

” Hiền phi bụm mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy xuống, giọng nói cũng nghẹn ngào thống khổ, “Nếu bệ hạ thật sự yêu thương bọn nhỏ, chúng ta cũng sẽ không rơi xuống tình cảnh hiện tại.


Tiền Hoàng hậu biết nàng nói tự nhiên không sai, chỉ là tư tâm vẫn còn ảo tưởng với bệ hạ, rốt cuộc bọn họ chính là thanh mai trúc mã, tình nghĩa vài chục năm, sao có thể chỉ vài lần thử thách mà biến mất.

Hiền phi ngẩng đầu, lau nước mắt, có chút bất chấp tất cả nói: “Muội không để bụng gì cả, có lẽ lần này bệ hạ tuyệt đối sẽ không dung tha muội, muội cũng chỉ có thể nhờ Hoàng Hậu nương nương chiếu cố ba đứa con muội, lần này muội xảy ra chuyện, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, chẳng trách người khác.


“Đừng nói lời ngốc, nhìn thoáng một chút, chuyện không đến cuối cùng, ai có thể nói được chuẩn.


Trong Nhàn Nhã cung, Thịnh Tư Nghiên cả người giống như bị ngâm trong nước, toàn thân đều ướt đẩm, từ khi vào thiên điện đến bây giờ đã ba bốn canh giờ, chính là hài tử trong bụng lại trước sau cũng không chịu ra.

Bên ngoài ngự y, nữ y đều nghiêm chỉnh chờ hầu, tùy thời chờ đợi bên trong đột phát trạng huống, mấy canh giờ này đối với bọn họ, làm sao không phải dày vò.

Bên trong Thần Tần kêu thê lương, thậm chí có mấy lần thiếu chút nữa không thở nổi, hiện giờ bệ hạ cũng là lôi đình tức giận, mọi người có thể đoán, Thần Tần thống khổ bao nhiêu, bệ hạ thống hận Hiền phi bấy nhiêu.

Hoàng Đế ngồi bên ngoài, nghe bên trong tiếng hét làm người đau lòng, vài lần muốn vọt vào, lại bị chính mình cưỡng bách áp chế đè xuống.

Thần Tần thực săn sóc, nàng không giống Trân Phi, tuy Trân Phi cũng săn sóc, nhưng lại bưng như Thánh Nữ, chưa bao giờ giống Thần Tần làm nũng với hắn.

Ôm thân thể Thần Tần tuổi trẻ, hắn cũng cảm thấy cả người tinh thần toả sáng lên.

Nha đầu kia phá lệ coi trọng hài tử trong bụng, ngay cả tên đều đã nghĩ kỹ rồi, tuy là công chúa, nhưng hắn cũng tràn ngập chờ mong.

Hiện giờ lại bị tiện nhân Hiền phi thiếu chút nữa huỷ hoại, làm sao hắn có thể dễ dàng tha thứ Hiền phi.

Không có việc gì thì thành thật ở trong cung chính mình, đột nhiên rủ Nghiên Nhi đi dạo Ngự Hoa Viên, hơn nữa vẫn là lúc rét đậm, Hoàng Đế tuyệt đối không tin trong lòng nàng không có tâm tư dơ bẩn.

“Thường Phúc, Hiền phi như thế nào?”
Thường Phúc đột nhiên bị điểm danh, nói: “Hiền phi nương nương không có gì bất thường.


“Tước phong hào, biếm làm đáp ứng, đưa vào Bích Lạc điện.


Trong lòng Thường Phúc cả kinh, Bích Lạc điện nghe tên có ý “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền”, nhưng lại là lãnh cung làm người kinh hồn bạt vía, tiền triều Bích Lạc điện là tẩm cung của sủng phi đế vương khai quốc, vì sủng phi kia và thị vệ dan díu, bị Hoàng Đế phát hiện, lăng trì sủng phi kia và thị vệ, từ đây phong bế Bích Lạc điện, trăm năm qua, Bích Lạc điện đã từng xa hoa lúc này sớm tàn phá không chịu nổi, không còn nữa huy hoàng bắt mắt ngày xưa.

Mà theo Thường Phúc biết, cung phi bị đưa vào Bích Lạc điện, chưa từng có ai đi ra, phượng hoàng rụng lông không bằng gà, nói chính là hiện trạng của Bích Lạc điện, mặc kệ trước kia ở trong cung ngươi phong cảnh như thế nào, chỉ cần vào lãnh cung, ngay cả cung tì thấp kém nhất đều sẽ không xem ngươi như người.

Thường Phúc lĩnh mệnh rời đi, lúc hắn trở về phục mệnh, Thịnh Tư Nghiên rốt cuộc trải qua cửu tử nhất sinh, sinh một con gái, bởi vì còn chưa đủ tháng, tiểu công chúa thực gầy yếu, nếu không phải còn tiếng khóc mỏng manh, thậm chí sẽ làm người cảm thấy là một cái thai chết.

Hiện tại Hoàng Đế có năm con trai, mà công chúa chỉ có hai, lại đều không phải hắn thích, nhìn thấy tiểu công chúa gầy gầy, đen sì, cho dù xác thật khó coi, hắn cũng thích.

“Biết vậy ta đã sớm biếm nữ nhân ác độc kia vào lãnh cung.


Lúc này Thịnh Tư Nghiên hơi thở thoi thóp, Lý thái y cẩn thận chẩn trị, ra nói với Hoàng Đế: “Bệ hạ, Thần Tần nương nương sinh tiểu công chúa hao hết sức lực, lúc này đã hôn mê, thân mình cũng không lo ngại.



“Vậy là tốt rồi, hôm nay trẫm mừng được công chúa, ban phong hào là Hữu Hòa, cầu Đại Vinh triều ta mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.


“Chúc mừng bệ hạ được công chúa, vạn tuế vạn vạn tuế.

” thái y và nữ y sôi nổi quỳ xuống đất chúc mừng.

Hoàng Đế cười ha ha, đưa công chúa cho quản sự cô cô Nhàn Nhã cung, bước vào thiên điện, nhìn Thịnh Tư Nghiên sắc mặt tái nhợt, ngủ không an ổn, sau đó rời đi.

Thịnh Tư Nghiên sinh một công chúa, hơn nữa vừa ra đời đã được phong hào “Hữu Hòa”, tin tức này hỏa tốc truyền toàn bộ Thịnh Kinh, chưa bao giờ có tiền lệ vừa sinh ra đã lập tức được sách phong, có thể thấy được trình độ Hoàng Đế sủng ái Thần Tần.

Mà ngày kế tiếp, một thánh chỉ sách phong khác lần thứ hai chấn động Kinh Sư, Thần Tần rốt cuộc được tấn phong làm Thần phi, mà Hiền phi bị đưa vào Bích Lạc điện, nhà mẹ đẻ của Hiền phi cũng bị bệ hạ lấy lý do Hiền phi mưu hại con vua mà giáng chức.

Năm này, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, lại không chút ảnh hưởng đến Bùi phủ.

Tới gần cuối năm, sổ sách các nơi sôi nổi đưa vào Bùi phủ, nửa tháng này là thời gian Đường Mẫn bận nhất trong năm.

Lần này vợ chồng Bùi Hải Cường lại không cảm thấy nhàm chán, bên người có cháu trai trắng trắng nộn nộn, ai lại nhàm chán, mỗi ngày cho dù chỉ nhìn hắn, đều cảm thấy vui đến quên cả trời đất.

Bởi vì Đường Mẫn nói, hiện tại có thể cho Đoàn Tử chậm rãi học đi, nên hiện tại Bùi Hải Cường thực bận rộn, mỗi ngày chính là đỡ cháu trai chuyển động trong phòng học đi.

Hôm nay, sắc trời âm lãnh, tuyết bay hỗn loạn mưa phùn, toàn bộ không trung đều xám xịt, cho dù trong phòng châm đỉnh lò, cũng như cũ cảm giác tay chân phát lạnh.

Bởi vì trong phủ có Tôn lão, vì dự phòng phong hàn, mỗi ngày ông đều sẽ làm người trong phủ uống một chén canh gừng, ấm thân đồng thời còn có thể dự phòng, cũng vì có ông ấy, người trong phủ đều toàn thân thoải mái.

“Phu nhân!” Bên ngoài, Hương Thảo hưng phấn tiến vào, “Phu nhân, thiếu gia biết đi rồi.


“Lạch cạch ——”
Đường Mẫn gác xuống bút lông trong tay, đứng lên nhìn Hương Thảo, “Ngươi nói thật?”
“Dạ, nô tỳ tận mắt nhìn thấy, lão gia buông tay, thiếu gia đi vài bước.


“Đi, đi xem.

” Nàng phủ thêm áo lông chồn, theo hành lang đi sân của nhị lão.

Chờ đi vào nơi này, liền nghe được bên trong truyền ra tiếng cười.

Trâu thị nhìn thấy Đường Mẫn vào, cười chỉ vào Đoàn Tử: “Con nhìn, Đoàn Tử biết đi rồi, chỉ là có chút nhát gan.


Đường Mẫn cởi áo lông chồn, huân huân khí lạnh trên người ở đỉnh lò trước, nhìn con trai đang đỡ chân Bùi Hải Cường, hai chân ngắn nhỏ còn run run.

“A nha……” Hình như đã nhận ra ánh mắt mẫu thân mang theo hy vọng, Đoàn Tử thiếu gia dần dần buông tay, duỗi một đôi cánh tay nhỏ, lung lay đi về phía Đường Mẫn, nhưng chỉ đi được vài bước, lại đột nhiên đứng lại bất động, sau đó lung lay, khuôn mặt nhỏ khẩn trương, “thịch” lập tức mềm như bông ngồi dưới đất.

Đường Mẫn lập tức phụt cười, tiến lên nâng con trai dậy, đỡ mông nhỏ hắn cười nói: “Đoàn Tử giỏi quá, nhanh như vậy đã học đi, mẫu thân thật tự hào.


“A nha……” Đoàn Tử mở miệng nhỏ, bên trong không có mấy viên răng, cười manh manh đát, đáng yêu cực kỳ.

“…… Nương, nương ……”
Giọng nói mềm mềm mại mại, ngay sau đó thiếu chút nữa chấn sụp toàn bộ sân.

Trâu thị kinh hỉ nhìn Đoàn Tử, “Cha nó à, Đoàn Tử có thể nói, vừa rồi hắn kêu mẫu thân kìa.


“Nghe được.

” Bùi Hải Cường vui đến mức râu đều nhếch lên, nếp nhăn trên mặt đều gia tăng không ít.

“Đoàn Tử, lại kêu một tiếng cho mẫu thân nghe.

” hiện tại tâm tình Đường Mẫn kích động lợi hại, cảm xúc kích động hận không thể dung nhập con trai đến trong cốt nhục, đôi tay đều đang run rẩy.

“A nha……” Đáng tiếc chính là con trai nhà mình thực không cho mặt mũi, chỉ ngây ngô cười, tùy ý mẫu thân ở bên cạnh lo lắng suông.

Trâu thị cười nói: “Hiện tại còn kêu không rõ ràng lắm, Tiểu Mẫn đừng gấp, hôm nay biết đi cũng đã thực khó lường.


“Nương nói đúng lắm!” Đường Mẫn đứng lên, hơi hơi khom lưng lôi kéo tay con trai ở trong phòng học đi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.