Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 68: Án chưa giải quyết
Mộ Thanh xoay người, nàng ở phía sau đám người Lỗ Đại, cho nên khi quay người lại, cách Nguyên Tu gần nhất.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng giáp mặt với hắn, hắn cưỡi
trên chiến mã, đội mũ giáp áo bào đỏ, giống như chiến thần. Nàng ở trước đám người, một thân thương thích, khuôn mặt bị dính máu bết lại, không
thấy rõ dung nhan.
Hắn thả người xuống ngựa, nhưng chưa đi tới, chỉ đưa mắt nhìn lần
lượt năm người, giống như muốn nhớ kỹ dung nhan lúc này của bọn họ, sau
một lúc lâu, mới cất tiếng: “Đều ở đây, can đảm lắm!”
Lời nói đơn giản, cũng là lời khen ngợi tốt nhất với bọn họ.
Lỗ Đại cùng lão Hùng nhếch miệng cười không ngừng, Chương Đồng cùng Hàn Kỳ Sơ đều ưỡn người đứng thẳng.
Chỉ có Mộ Thanh hỏi: “Đại tướng quân từ nơi nào đến đây? Chúng ta có
một người mang binh phù của Lỗ tướng quân đến thành Cát Châu cầu viện,
xin hỏi trên đường đại tướng quân có gặp người này?”
Nguyên Tu nghe vậy nhìn về phía nàng, ánh mắt kia, liếc lại một cái,
đã khiến người ta cảm thấy như bầu trời được gột rửa, ngân hà rực rỡ,
như mây bay vạn dặm, cận kề cung trời.
“Ngươi là Chu Nhị Đản?” Nguyên Tu đi tới trước mặt Mộ Thanh, hỏi.
“Phải.” Mộ Thanh bĩnh tĩnh đáp, đuôi lông mày hơi nhếch lên, “Sao đại tướng quân biết?”
Một đường hành quân của tân quân, chắc chắn có quân báo đến biên
quan, hành động trên đường hành quân của nàng, có lẽ Nguyên Tu cũng đã
biết hết. Nhưng lúc này Chương Đồng cũng có mặt ở đây, vì sao hắn liếc
mắt một cái đã có thể nhận ra nàng?
Đáy mắt Nguyên Tu gợn lên ý cười, vẻ thưởng thức đều hiện lên trên
mặt, nở nụ cười, giống như trăng sáng giữa trời, hắn nâng tay vỗ bả vai
nàng, “Tiểu tử kia nói, người đầu tiên hỏi về hắn nhất định là ngươi!
Không uổng công hắn phi ngựa như bay một ngày đêm, chân sắp hỏng đến
nơi.”
Mộ Thanh lập tức nhíu mày lại, sau đó lại thả lỏng ra, Nguyệt Sát không có việc gì là tốt rồi.
Động tác của nàng dù rất nhỏ nhưng cũng không thoát được ánh mắt
Nguyên Tu, hắn nâng tay, thấy trong lòng bàn tay dính máu ẩm ướt, ý cười thu lại, ánh mắt hơi trầm xuống, “Bị thương? Quân y!”
“Có!” Kỵ binh ở phía sau, có một tiếng hô to, vó ngựa lọc cọc, một
người chạy tới. Người nọ là thiếu niên, quần áo mặc trên người đều là
màu đen, nước da cũng ngăm đen, ánh mắt như sắt, nhìn sao cũng không
giống quân y. Nghiễm nhiên là tiểu tướng tiên phong trong đội kỵ binh.
Thiếu niên kia nhảy xuống ngựa, tháo hòm thuốc treo ở bên bụng ngựa,
đi đến bên cạnh Mộ Thanh, thấy trên vai nàng có một vết thương, quần áo
đã bị rách, máu dính vào da thịt, trong bóng đêm nếu không nhìn kỹ thì
đúng là khó mà nhận ra.
Hắn duỗi tay muốn cẩn thận xem vết thương cho Mộ Thanh, Mộ Thanh
giương mắt nói: “Vết thương không đáng ngại, ở thôn Hạ Du đàng kia có
cung thủ của Mã phỉ, đại tướng quân cản ở phía trước bọn họ, hiện tại
không biết nhóm cung thủ này đã đến nơi nào rồi, mau đi tìm tung tích
của bọn chúng.”
Mới vừa rồi đám Mã phỉ này cố ý kéo dài thời gian, nhìn vẻ mặt lo
lắng của kẻ cầm đầu kia, nhóm cung thủ có lẽ nên đến sớm hơn mới phải.
Nay Nguyên Tu đã đến đây, bọn họ còn chưa tới, dù sao cũng cảm thấy
không hợp lý.
“Trước khi ta đến trong thôn đã có thám báo đi dò xét. Ta đến đây
rồi, tất cả cứ giao cho ta, các ngươi an tâm dưỡng thương.” Nguyên Tu
cười, ánh mắt có chút xa xăm, khiến cho người ta nhớ tới đại mạc ở quan
ngoại, chim ưng bay lượn trên bầu trời, không tự chủ mà ngóng trông,
ngước nhìn.
So với hơn mười vạn binh mã ở quan ngoại, thôn Thượng Du chẳng qua
chỉ là một thôn nhỏ, chiến trường nhỏ, quân địch ít, nhưng hắn cũng
không hề có ý nghĩ khinh địch, có chủ soái bực này, Tây Bắc quân phòng
thủ biên quan mười năm không thất bại, đúng là có đạo lý.
Đáy lòng Mộ Thanh cảm khái, đành phải tìm lý do khác để không trị
thương, “Vết thương của ta không sao, Lỗ tướng quân cùng mạch trưởng bị
thương còn nặng hơn, ngươi xem cho bọn họ trước đi.”
Thiếu niên quân y nghe vậy, mắt cũng không nâng, nhưng mặt mày nhíu
chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi bọ, ngữ khí vô cùng kém, “Đều chết vì
sĩ diện, không cần biết bị thương nhiều hay ít, ngoài miệng đều nói
không việc gì. Cho nên ngươi câm miệng, có việc gì hay không, ta tự biết nhìn.”
Mộ Thanh khẽ giật mình, Lỗ Đại lại ha ha cười nói: “Tiểu tử nhà
ngươi, tính tình vẫn thối như vậy? Lão tử nhớ rõ khi sư phụ ngươi theo
chúng ta đi đến Giang Nam, đã dặn ngươi thu liễm lại tính tình, lão tử
đi đã mấy tháng, không ngờ tiểu tử ngươi vẫn mang đức hạnh này?”
Quân y đến Giang Nam chỉ có Ngô lão, thiếu niên này là đệ tử của Ngô lão?
“Đúng thế, ta chỉ có đức hạnh này mà thôi.” Thiếu niên gật gật đầu
với Lỗ Đại, quay người nói với một gã tinh binh tiến đến hỗ trợ, “Trong
thuốc trị thương cho Lỗ tướng quân, nhớ phải đừng cho Duyên Hồ.”
Duyên Hồ, tên khoa học là Diên Hồ Sách, Mộ Thanh nhớ rõ là thực vật thân củ thuộc họ Anh Túc, thường dùng làm thuốc giảm đau.
Lỗ Đại trừng mắt, nhìn về phía Nguyên Tu, hỏi: “Đại tướng quân, các
tướng sĩ đánh giết ở tiền tuyến bị thương, tiểu tử này đều chữa trị cho
người ta như thế sao? Có phải đắc tội với rất nhiều người rồi hay
không?”
“Ta lại thấy tính tình của Tề Hạ rất tốt, là các ngươi không chịu phối hợp điều trị mà thôi.” Nguyên Tu nói.
Lúc trước khi mới thành lập Tây Bắc quân, đúng đợt Giang Nam chịu ba
năm lũ lụt, dược liệu bị dính ẩm ướt mốc hỏng rất nhiều, biên quan thiếu thuốc nghiêm trọng, các tướng sĩ nhiễm ho khan phong hàn, va chạm trầy
da, đều tiếc dùng đến thuốc, cho nên giấu giếm không xem quân y. Một
thời gian lâu, lão binh Tây Bắc quân đã hình thành cái thói quen như
vậy, sau đó đám tân binh cũng học theo, bị thương chỉ cần không quá nặng thì không ai nguyện ý đến trướng quân y, người người đều tự nhận là hán tử khỏe mạnh, thực khiến người ta đau đầu.
Tính cách của Tề Hạ nói một không có hai, cũng khiến đám binh sĩ
ngoan ngoãn nghe lời hơn rất nhiều, nếu không hắn sẽ không để Ngô lão
đến Giang Nam, còn để tiểu tử này ở lại biên quan.
“Có thương tích thì phải chữa trị, đừng học bọn họ.” Nguyên Tu quay
sang nói với Mộ Thanh, lại liếc nhìn Chương Đồng cùng Hàn Kỳ Sơ, “Y
thuật của Tề Hạ rất tốt, để hắn chữa khỏi vết thương trước, đợi đến khi
trở về biên quan, ta sẽ ban thưởng cho các ngươi!”
“Đa tạ tướng quân!” Hàn Kỳ Sơ cùng Chương Đồng bất giác đứng thẳng
lưng, vẻ mặt hưng phấn. Nhưng trong sự hưng phấn, thần sắc của Chương
Đồng còn mang theo vài phần lo lắng, nhìn phía Mộ Thanh.
Một ngày đêm chiến đấu quá gian nan, lúc ấy còn không biết có thể
sống sót hay không, cho nên sẽ không nghĩ sau khi sống sót sẽ như thế
nào. Hiện tại viện quân đã đến, vết thương trên người phải chữa trị,
nàng làm sao tránh được?
Lúc này, nghe Tề Hạ nói với Mộ Thanh nói: “Xoay người lại, để ta xem còn vết thương nào khác hay không.”
Ánh mắt Chương Đồng khẽ biến, vừa muốn mở miệng, lại thấy Mộ Thanh
ngoan ngoãn xoay người, cũng đúng lúc xoay người ánh mắt liếc nhìn hắn
một cái. Một cái liếc mắt kia, đã ngăn chặn hắn mở miệng.
Tính tình Chương Đồng nóng vội, hắn mở miệng sẽ càng khiến mọi người
hoài nghi, không bằng cứ theo ý Tề Hạ. Một đao kia đâm ở trên trên lưng
nàng, mặc dù vòng eo của nữ tử không giống nam tử, nhưng Tề Hạ chỉ xem
xét vết thương ở nơi nào, Mộ Thanh không sợ bị hắn nhìn ra. Lúc ấy bị
thương, khi nàng đồ thuốc mỡ còn cố ý đem quần áo ở chỗ vết thương xé
nát, hiện tại thuốc mỡ, máu cùng quần áo tất cả đều dính vào một chỗ,
máu me nhầy nhụa, làm sao còn có thể nhìn thấy màu sắc da thịt? chỉ cần
hắn không đụng vào vòng eo của nàng, cho dù sờ đến vết thương cũng không phát hiện ra cái gì.
Nào biết Tề Hạ lại thật sự duỗi tay, ấn lên vòng eo của nàng.
Chương Đồng dựng thẳng lông mày, Mộ Thanh nhíu mi, ngoài miệng thét nhỏ một tiếng, lắc mình né tránh.
Đầu ngón tay Tề Hạ sạt qua quần áo của nàng, nhíu mày nói: “Sợ đau?
Sao khi giết Mã phỉ không thấy ngươi sợ đau? Quần áo đã dính vào vết
thương, lớp da thịt bên ngoài đều bị nát ra rồi. Giỏi thật, vậy mà lúc
giết Mã phỉ vẫn có thể chịu đựng được!”
Chương Đồng nhíu mày nhìn Mộ Thanh, nàng bị thương nặng thế sao?
Mộ Thanh không có phản ứng gì, đây là chuyện không có biện pháp, đau một chút so với bại lộ thân phận vẫn tốt hơn.
“Có nước ấm không?” Tề Hạ quay đầu hỏi thôn dân trong sân bên cạnh.
Hơn năm mươi hán tử đang trốn tránh ở trong mấy phòng đất bên đường
gần ngay chỗ bọn họ, vừa rồi tình thế xoay chuyển quá nhanh, mọi người
vẫn như đang ở trong mộng, nghe thấy có quân binh Tây Bắc hỏi, một lúc
lâu mới có người phản ứng lại, “Có, có!”
Nói xong chạy đến phòng bếp, nhóm lửa, nấu nước.
Những thôn dân còn lại lúc này mới phục hồi tinh thần, có người yết
hầu nuốt nước bọt ùng ục, sợ hãi nhìn Nguyên Tu, ai cũng nghe thấy quân
binh Tây Bắc gọi hắn đại tướng quân, mỗi người đều thắc mắc không biết
hắn có phải đại tướng quân Nguyên Tu hay không, nhưng không ai dám hỏi.
Nguyên Tu, chủ soái Tây Bắc quân, con trai trưởng của Nguyên gia,
cháu trai ruột của Thái hoàng thái hậu, thân phận cao quý, là con cháu
sĩ tộc đứng đầu vương triều. Từ thiếu niên hắn đã thành danh, mười lăm
tuổi lấy thủ cấp Nhung vương, mười tám tuổi thành lập Tây Bắc quân, hai
mươi tuổi nhậm chức đại tướng quân Tây Bắc quân. Ở biên quan, bảo hộ dân chúng Tây Bắc mười năm, dân chúng đối với hắn kính yêu như cuồng, lại
không dám vượt qua thân phận.
Thấy nam tử trịnh trọng nhìn bọn họ, ôm quyền vái chào: “Nguyên Tu đa tạ chư vị đã bảo hộ tướng sĩ Tây Bắc quân của ta!”
Trăng sáng nhô lên cao, nam tử áo bào đỏ dỡ xuống mũ bạc chói mắt,
gió đêm phất lên chiến bào của hắn, tung bay trong gió, dường như khiến
người ta trông thấy gió Tây Bắc tự do trên đại mạc ngoài biên quan,
trong lòng lại mang khí phách chấn động.
Nhóm hán tử trong thôn liên tục xua tay, không dám nhận lời cảm tạ
này, rất nhiều người cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ. Lại không tự chủ được nhớ
tới bài đồng dao kia —— Chiến mã hí, thương bạc múa, vắt ngang đại mạc
chấn động Hồ Lỗ, giáp sắt sáng, chiến bào bay, anh hùng mười năm trấn
thủ biên cương.
Chiến thần! Tối nay nhìn thấy, cuộc đời này không uổng.
Thôn dân bắt đầu trở nên hưng phấn, không bao lâu có tiếng hô lên. Là tiếng hô của nhóm hán tử, từng nhà mở cửa ra, dưới chân thi thể chồng
chất cũng ngăn không được vui mừng khôn xiết trong lòng.
Lúc này, chợt có một tinh binh chen ngang qua đám người, đi đến bên cạnh Nguyên Tu, ghé đến lỗ tai thấp giọng bẩm báo.
Nguyên Tu bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt như ngân hà hơi nhíu lại.
Trong lòng Mộ Thanh vẫn chưa buông xuống được chuyện cung thủ Mã phỉ, thấy có người đến báo tin lập tức liếc mắt nhìn lại, tiếng hoan hô của
dân chúng khiến cho tiếng nói của tinh binh kia bị át đi hoàn toàn,
nhưng thần sắc của nàng bỗng nhiên trầm xuống, nói: “Ta đi xem!”
Giọng nói của nàng cũng bị lấn át trong tiếng hoan hô, nhưng vẫn
không thoát khỏi thính lực của Nguyên Tu, hắn nghe nàng nói vậy nhìn
lại, trong con ngươi có vẻ khác thường.
Mộ Thanh nói: “Ta có thể hiểu môi ngữ.”
Một câu, khiến cho đáy mắt nam tử sáng lên, Mộ Thanh đẩy đám người đi ngoài.
Đợi nàng ra khỏi đám người, tiếng hoan hô phía sau cũng dừng lại,
tiếng vó ngựa theo đến, mười tinh binh Nguyên Tu dẫn theo cũng chạy đi,
Lỗ Đại, lão Hùng, Chương Đồng cùng Hàn Kỳ Sơ đều theo phía sau, Tề Hạ
tức giận kêu: “Các ngươi có trị thương hay không đây?”
Không có người để ý đến hắn, vừa rồi có quân báo, phát hiện trăm tên
cung thủ Mã phỉ ở thôn Hạ Du, nhưng —— toàn bộ đều đã chết, mà đầu đều
bị chém đi!
Nguyên Tu chạy tới bên người Mộ Thanh, cúi đầu nói: “Để ta đi xem, các ngươi không cần đi theo, trị thương trước!”
Mộ Thanh ngẩng đầu, bước chân vẫn chưa ngừng, “Không được, những
người đó hẳn là đã chết một thời gian, hiện trường ngoài trời, kéo dài
càng lâu, dấu vết tìm được càng khó khăn.”
Ánh trăng chiếu vào mắt thiếu niên, lạnh lùng kiên định. Cho dù là chiến thần Đại Hưng, cũng bị ánh mắt của nàng ép xuống.
Không thể ở lại, ở lại sẽ phải trị thương, có thể kéo dài lúc nào hay lúc ấy.
Nguyên Tu khẽ giật mình, Lỗ Đại nói: “Để tiểu tử này đi, tiểu tử này tra án rất tài tình!”
“Cho hắn một con ngựa!” Nguyên Tu quay lại nói với phía sau, một gã tinh binh nhảy xuống ngựa, kéo cương đưa cho Mộ Thanh.
Mộ Thanh nhìn nhưng coi như không thấy, vẫn bước đều về phía trước, “Ta không biết cưỡi ngựa.”
Trên đường hành quân của tân quân, tất cả mọi thông tin liên quan đến nàng được báo lại đều oanh liệt, hiện tại nghe nàng nói không biết cưỡi ngựa, Nguyên Tu cũng hơi giật mình, “Thế lên ngựa của ta, ta mang ngươi đi!”
Bàn tay nam tử đưa đến, ánh trăng chiếu lên lòng bàn tay hắn, có vết
chai dầy, có chút thô ráp, không thể nhận ra là bàn tay của con nhà quý
tộc.
Mộ Thanh liếc mắt một cái, thờ ơ, kiên định bước về phía trước, “Đại
tướng quân tha cho ta, trên người ta có thương tích, không chịu nổi cưỡi ngựa xóc nảy.”
Nguyên Tu hơi ngừng tay lại, nam nhi ở biên quan phần lớn không câu
nệ tiểu tiết, cho nên đối với những việc này không để ý nhiều.
Lỗ Đại ha ha cười, “Đại tướng quân, đừng so đo với tiểu tử này, đức
hạnh của hắn là thế đó! Tính tình hắn tuy không thối bằng tiểu tử Tề Hạ
kia, nhưng cũng chẳng phải dễ ở chung.”
Nguyên Tu nghe vậy cũng nhảy xuống ngựa, nói: “Được rồi, vậy cùng nhau đi.”
Lời này của hắn khiến Mộ Thanh phải liếc mắt nhìn lại, người này đúng là không giống con cháu sĩ tộc, không một chút kênh kiệu. Có ngựa không cưỡi, lại nguyện ý cùng thủ hạ đi bộ, khó trách Tây Bắc quân tận tâm
với hắn như thế.
Nguyên Tu xuống ngựa, kỵ binh phía sau cũng đồng thời theo xuống, đoàn người dẫn ngựa mà đi, đi về phía thôn Hạ Du.
Trong thôn Hạ Du, từng nhà đóng chặt cửa, đèn đuốc không thắp, ánh
trăng chiếu xuống, yên tĩnh giống như thông chết. Ở trên đường trước
thôn, có một cảnh tượng khiến người ta trông lạnh xương sống, trên mặt
đất ngang dọc hơn trăm xác chết không đầu, trên người mặc quần áo Mã
phỉ, trên tay cầm cung, trên lưng đeo ống tên. Từng khối xác chết đều
quỳ rạp trên mặt đất, lồng ngực quay về phía người đến, chỉ là đã không
còn đầu.
Máu nhuộm đỏ đường đất, ánh trăng chiếu lên, lại đen thùi lùi một
mảnh, trong gió không có hương vị thịt cháy khét, chỉ có mùi máu tươi
nồng đậm. Cảnh tượng không phải là cả đống thi thể chất như núi như ở
thôn Thượng Du, nhưng lại bởi vì cái chết đồng thời, đồng dạng mà càng
đáng sợ, càng khủng bố.
“Có cây đuốc không? Thắp lửa lên!” Mộ Thanh ngăn trở mọi người đi về
phía trước, chỉ một mình tiến lại gần, trên tay cầm cây đuốc bước về
phía trăm khối thi thể, nhìn qua một lần.
“Tư thế tử vong giống nhau, nằm úp sấp, đầu hướng về phía thôn Thượng Du, trong tay cầm cung, sau lưng đeo ống tên. Khi người tử vong chưa
một mũi tên nào được bắn ra, đều còn gắn trên cung, hoặc là rơi xuống
mặt đất, những người này bị giết một cách đồng thời, đối phương xuống
tay rất nhanh, căn bản không có cho bọn họ cơ hội phản kháng. Chưa nói
đến phản kháng, ngay cả phản ứng bọn họ đều không có. Nếu bọn họ bị tập
kích, đội hình sẽ hỗn loạn, người sẽ xoay về các hướng, nhưng nhìn những người này, đội hình nhất trí, máu cũng nhất trí bắn về một phương, nói
lên rằng tất cả bọn họ bị giết trong nháy mắt, nhưng bị tập kích từ phía sau. Đối phương là cao thủ, có thể cùng lúc giết trăm người, nhân số
không phải ít.”
Chỉ nhìn thoáng qua, đã phỏng đoán được tình hình khi bị giết, lần
đầu chứng kiến, vẻ mặt Nguyên Tu vô cùng tán thưởng, nhưng nghe lời nói
của nàng, ánh mắt lại có chút âm trầm.
Mộ Thanh ngồi trên mặt đất, nhíu mày.
Hiện trường vụ án nói lên những suy đoán của nàng, nhưng chính nàng cũng cảm thấy khó tin.
Đồng thời giết trăm người, điều này sao có thể?
Trên đời có lẽ sẽ có cao thủ làm được chuyện này, nhưng điểm khiến
nàng khó tin đó chính là, đám Mã phỉ này có hơn trăm người, cho dù chín
mươi chín người lập tức chết, nhưng người còn lại sẽ lập tức phát hiện
ra, sẽ xoay người, sẽ phản kháng. Nhưng nhìn hiện trường này, quả thật
là trước khi chết tất cả đều không phát hiện ra có người tập kích, tất
cả đều đồng thời bị giết!
Cao thủ như thế nào có thể làm được việc này? Nàng không nghĩ ra, trừ phi là vũ khí có gì đó đặc biệt.
Lúc này, nàng cầm cây đuốc ghé sát lại từng khối thi thể, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, bỗng nhiên sửng sốt.